Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này ngủ, Diệp Anh mơ thấy Thùy Trang.

Không chỉ có nàng, còn có Lan Ngọc, còn có đại gia tộc kia của các nàng.

Đúng vậy, chính là cảnh tượng lúc trước khi Diệp Anh và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà Lan Ngọc, bất quá trong mơ còn khoa trương hơn.

Thùy Trang, thân thích của Lan Ngọc, còn phảng phất lúc phát sinh chuyện kia xuất hiện rất nhiều nhân vật quần chúng vây xung quanh.

Chuyện bắt đầu từ khi Lan Ngọc hôn lên mặt Diệp Anh, giây tiếp theo, Diệp Anh đẩy Lan Ngọc ra, Lan Ngọc lảo đảo vài bước không đứng vững, ngã trên mặt đất.

Nhưng loại tình huống này không một chút chút ảnh hướng đến việc Lan Ngọc nói với mẹ cô ấy, cô ấy thích nữ sinh.

Khung cảnh như bị nhấn nút tạm dừng, biểu tình của mọi người đều ngưng đọng lại, gương mặt mẹ Lan Ngọc phóng to trên màn ảnh, thời gian từng phút từng giây trôi như tích góp giọt nước mắt đọng trên mắt viền mắt cô, thẳng đến khi viền mắt không còn giữ nổi giọt nước mắt ấy, không gian lại lần nữa náo nhiệt lên.

Tiếng ghét bỏ, gào thét, chửi rủa nháy mắt từ tứ phía dồn vào, vai chính vốn thuộc về Lan Ngọc giờ đây đã được dì cô ấy kéo sang một bên, mà người vô tội như Diệp Anh lại bị đặt ở giữa quần chúng.

Mọi người bắt đầu mắng Diệp Anh ghê tởm, nói cô dạy hư Lan Ngọc.

Nói thật hối hận khi cho Diệp Anh vào nhà, để hôm nay nuôi dưỡng cái ý nghĩ kinh tởm, không được dạy dỗ đàng hoàng, chỉ dạy con họ những điều tệ hại như vậy.

Mắng Diệp Anh vẫn chưa đủ, còn đem cả mẹ cô vào mắng.

Đoạn giấc mơ này của Diệp Anh kỳ thực ngắn như cái chớp mắt, toàn bộ cảnh tượng được phản chiếu trong giọt nước mắt ấy, khi giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, khung cảnh xung quanh liền vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, sau đó từng người một rời đi.

Giống như bộ phim điện ảnh cũ, màn hình tua nhanh, rất mau, một chiếc xe taxi từ đậu lướt đi trên mặt nước.

Mà trong xe, chính là Diệp Anh cùng mẹ cô.

Mẹ con cô thu dọn mọi thứ từ nhà Lan Ngọc rời đi, từ khi lên xe, mẹ cô rốt cuộc không nhịn được nữa cũng bật khóc.

Diệp Anh tính cách khó khuất phục đương nhiên là đem cái nhà kia chửi đến khàn giọng, đặc biệt là những người dám mắng chửi mẹ cô, nhưng sau nhớ lại, bà vẫn lặng lẽ đứng một bên không nói nửa lời.

Giấc mộng đến đây đột nhiên bị cắt ngang, một hồi chuông từ hiện thực kéo Diệp Anh từ trong mộng lên.

Diệp Anh mở to mắt hốt hoảng một hồi, mới biết là di động mình đang reo.

Vốn dĩ đã đau đầu, nay lại thêm một trận kích thích, Diệp Anh cảm giác được huyệt Thái Dương mình gần như căng đứt.

Cô vẫn chưa hoàn toàn từ giấc mơ tỉnh lại, tiếng chuông nhỏ không đủ để cô đoán được di động đang ở đâu, ngẩng đầu mắt nhìn tủ đầu giường, không thấy bóng dáng điện thoại, liền bỏ cuộc, trực tiếp nhắm mắt lại.

Ở hồi chuông cuối cùng, cửa phòng ngủ được mở ra, bởi vì mang theo chút ánh sáng, Diệp Anh lại mở mắt.

Thùy Trang nhè nhẹ đi đến, ở tủ đầu giường tìm kiếm vị trí của di động.

Đến khi nàng cầm lên, di động đã không còn vang nữa, không có ánh sáng nên không nhìn rõ mặt Thùy Trang.

Bất quá rất nhanh, di dộng lại vang lên, chỉ là vang không đến một giây, âm thanh nháy mắt lại yên ắng, có lẽ là Thùy Trang đã giảm âm lượng.

Màn hình sáng, Diệp Anh thoáng ngẩng đầu sang, vừa lúc Thùy Trang cũng quay đầu nhìn cô.

"Đánh thức cậu sao?" Thùy Trang nhỏ giọng hỏi.

Diệp Anh hậm hực ừ một tiếng, hỏi: "Ai gọi vậy?"

Thùy Trang: "Là Thanh Hoa," nàng hỏi: "Tôi nghe được không?"

Diệp Anh kéo chăn lên trùm đầu: "Nghe đi."

Thùy Trang nhấn nút nghe máy, thanh âm Thanh Hoa bên kia điện thoại truyền qua, bối cảnh ầm ĩ thanh âm cũng ầm ĩ, dù cho Diệp Anh cách xa như vậy, dùng chăn che cả tai, cô vẫn còn nghe thấy.

Thanh Hoa hỏi: "Mày đang làm gì vậy a? Như thế nào lại mất tích thế, mày thấy tin tức Quỳnh Nga trở về rồi sao?"

Diệp Anh mở to mắt, từ trong ổ chăn chui đầu ra.

Cô nghe Thùy Trang nói: "Cậu ấy đang ngủ."

Thanh Hoa bên kia đứng hình vài giây, mới yếu ớt hỏi: "Cô Trang?"

Thùy Trang: "Là tôi, cậu ấy hôm nay có chút cảm mạo, hiện đang ngủ," nàng ngắn gọn giải thích xong hỏi: "Là việc gấp sao?"

Thanh Hoa: "Không vội không vội, ha ha ha, ah tôi không nên cười, cái, cái kia, cậu ấy có khỏe không?"

Thùy Trang: "Đã uống thuốc, tôi ở bên cạnh."

Thanh Hoa: "Tốt quá tốt quá, tôi không có việc gì, cái kia, ách..."

Thùy Trang: "Còn có việc gì sao?"

Thanh Hoa: "Không có không có, tôi cúp máy đây."

Phòng ngủ lại lần nữa an tĩnh, Diệp Anh trùm chăn đặt dưới cằm không ngủ được nữa, trong bụng không biết một cỗ khó chịu từ đâu trào tới, cô không nhịn được ho khan vài tiếng.

Nằm ho thực sự khó chịu, cô liền ngồi bật dậy, nắm lấy chăn mãnh liệt ho.

Rất nhanh, Thùy Trang đưa nước ấm đến, Diệp Anh ho đến trời đất quay cuồng, cầm ly nước ngửa đầu uống hơn phân nửa.

"Chậm một chút." Thùy Trang ở một bên nói.

Diệp Anh từ giọng mũi phát ra một tiếng ừm, cuối cùng từng ngụm chậm rãi uống.

Thùy Trang: "Còn mệt sao?"

"Chắc vậy," cô hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Thùy Trang: "Khoảng bốn giờ."

Diệp Anh muốn vén mái tóc lộn xộn của mình, nhưng Thùy Trang nhanh tay hơn, đưa tay lên trán vén những sợi tóc rối giúp cô.

Thùy Trang: "Đổ mồ hôi rồi."

Diệp Anh nghiêng đầu né một chút: "Tôi biết," cô vuốt vuốt lại tóc: "Gối và chăn đều ướt rồi."

Thùy Trang: "Chắc chỉ là mồ hôi sao?"

Diệp Anh không biết nghĩ gì, ngay lập tức minh bạch: "Tôi ngủ không có chảy dãi."

Thùy Trang mỉm cười.

Diệp Anh cũng cười: "Thùy Trang cậu rất thú vị đó."

Thùy Trang lại vuốt ve tóc Diệp Anh: "Có tinh thần hơn rồi."

Đối với hai lần được Thùy Trang vuốt ve tóc, cô đều không có phản kháng, Diệp Anh muốn biểu thị là mình vẫn còn sinh bệnh, cho nên với câu "Có tinh thần hơn rồi" này, cô không muốn đồng ý.

Vì thế cô nói: "Vẫn còn khó chịu."

Thùy Trang vẫn như cũ để cô tùy hứng: "Lại nằm thêm một lát đi, có đói bụng không?"

Thùy Trang ôn nhu như vậy, Diệp Anh không có biện pháp chống cự chỉ có thể nghe theo: "Không đói bụng."

Chờ cô nằm xong, Thùy Trang hỏi: "Còn ngủ được không?"

Diệp Anh lắc đầu: "Ngủ không được."

Thùy Trang nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Diệp Anh: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lần này, Diệp Anh vô duyên vô cớ nhớ tới giấc mộng kia.

Cũng không tính là vô duyên vô cớ, xác thật cùng Thùy Trang có chút quan hệ.

Nội dung đoạn bị tiếng chuông cắt ngang kia, Diệp Anh đến bây giờ còn nhớ kỹ.

Mẹ cô khi đó ở nhà Lan Ngọc đứng lặng không phải bởi vì cảm thấy hổ thẹn hay khó xử, bà là đang sợ hãi.

Ở trên xe, bà đem cái mà bà gọi là sợ hãi nhất nói cho Diệp Anh, bà nhịn không được rơi nước mắt, cũng mặc kệ mình giờ đây có bao nhiêu loạn, chỉ nhìn Diệp Anh hỏi: "Con là đồng tính luyến ái sao?"

Diệp Anh lần đầu tiên thấy sự sợ hãi trong mắt mẹ mình, ánh mắt của bà, thấy sự nhìn Diệp Anh như là một người xa lạ.

Diệp Anh lắc đầu như trống bỏi, cô nói: "Con không phải, không phải."

Mẹ cô như hết lấy hết can đảm hỏi câu này, lập tức ôm lấy ngực tựa vào ghế dựa, ngoài miệng cầu: "Thật tốt quá, thật tốt quá," bà vừa nói vừa rơi nước mắt: "Nếu con cũng như vậy, mẹ sợ không chịu được."

"Con không thể như vậy, đúng vậy, con không thể như vậy."

"Thùy Trang." Diệp Anh bắt được bàn tay của Thùy Trang nắm lấy.

Thùy Trang: "Hửm?"

Diệp Anh giấu người trong ổ chăn, không tự chủ mà dùng sức, cô nói: "Tôi không phải đồng tính luyến ái."

Diệp Anh khi nói lời này, ánh mắt trước sau không rời Thùy Trang, cô rất muốn nắm bắt chi tiết từng biểu cảm của Thùy Trang, nhưng Thùy Trang, nàng chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó rất tự nhiên cười rộ lên: "Tôi biết a."

Nàng nói: "Cậu không phải nói cho tôi biết."

Diệp Anh đem tay Thùy Trang buông ra, rũ mắt: "Chỉ là muốn nói cho cậu biết."

Cô không chỉ muốn nói cho Thùy Trang, cô muốn giải thích, đối với từng người đều giải thích, cô sợ người khác hiểu lầm mình.

Thùy Trang thu tay về: "Vì sao đột nhiên lại nói với tôi cái này? Mơ thấy gì sao?"

Diệp Anh dừng một chút, nghĩ đến giấc mơ kia cũng không tốt đẹp gì để kể: "Không có, tôi muốn nói liền nói."

Thùy Trang hỏi: "Cũng đã nói với Quỳnh Nga sao?"

Diệp Anh giật mình, nâng mí mắt.

Đột nhiên lại nhắc đến Quỳnh Nga?

Diệp Anh nghi ngờ: "Cậu biết Quỳnh Nga sao?"

Thùy Trang: "Phạm Quỳnh Nga."

Thật đúng là biết.

Diệp Anh ách một tiếng: "Cậu làm sao lại biết được cô ấy?"

Thùy Trang cười cười: "Cậu sợ cái gì?"

Diệp Anh chột dạ nâng tông giọng: "Tôi không có a."

Thùy Trang không cười nữa.

Nàng như thế nào biết Quỳnh Nga à, còn không phải buổi tối hôm đó ở quán bar, Băng Di sau khi nói với nàng "Không nghe nói Diệp Anh có đối tượng", vòng vòng một hồi đột nhiên đem đề tài này quay trở về, cười cười nói thêm một câu: "Hình như cũng không phải không có."

Sau đó Thùy Trang liền ngồi ở quầy bar, nghe Băng Di kể chuyện, loáng thoáng nghe được chuyện xưa của Diệp Anh và Quỳnh Nga.

Cảm giác chua xót rất rõ ràng, Thùy Trang môi mím chặt, trong lòng nàng chậm rãi than một tiếng, nói: "Quỳnh Nga là học muội của bạn gái Băng Di."

Đầu óc Diệp Anh giờ đây không kịp để xử lý mối quan hệ phức tạp như vậy, cô nhìn chằm chằm Thùy Trang vài giây, mới thoáng có điểm suy nghĩ.

Nhưng là: "Băng Di là ai?"

Thùy Trang: "Bà chủ Indigo."

Diệp Anh: "À à à."

À cmn, tại sao cái tầng quan hệ lại phức tạp đến vậy.

"Đều không phải," Diệp Anh ngồi bật dậy giải thích, "Tôi và Quỳnh Nga chỉ là bạn bè bình thường," cô nghĩ nghĩ chút rồi nói: "Cô ấy đương nhiên cũng biết tôi là gái thẳng, bạn bè tôi đều biết."

Thùy Trang không biểu tình gì nói: "Tôi đã nói gì sao?"

Diệp Anh cười gượng: "Thì không có gì."

Thùy Trang đột nhiên đứng lên, Diệp Anh kinh ngạc nắm lấy góc áo của nàng: "Cậu đi đâu?"

Thùy Trang nói: "Về nhà."

Diệp Anh dừng một chút: "Không đến mức vậy chứ."

Thùy Trang mỉm cười, nàng hỏi: "Cậu còn có việc gì sao?"

Diệp Anh thả lỏng tay: "Là, là không có việc gì."

Quả thực không có việc gì, Diệp Anh lúc này nhìn với khi khỏe không sai biệt lắm, hơn nữa hiện tại cơn buồn ngủ đã qua đi, Diệp Anh xác thật tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Cho nên không phải bởi vì Quỳnh Nga đi.

Không thể đi, cô mặc kệ mình cùng Thùy Trang là quan hệ gì, nhưng chuyện của cô với Quỳnh Nga quá oan ức mà.

Diệp Anh đang nghĩ muốn thao thao bất tuyệt giải thích cho nàng, Thùy Trang đã mở miệng trước: "Tôi chỉ đi ra ngoài lưu lại luận văn thôi."

Diệp Anh nhất thời không phản ứng kịp.

Thùy Trang nhìn ra biểu tình của Diệp Anh: "Viết hơn hai giờ rồi, tôi ra lưu lại," nàng nói, nhẹ nhàng chạm lấy bàn tay đang nắm lấy góc áo nàng: "Được không?"

Diệp Anh lúc này mới buông ra: "A, cậu đi đi."

Khi Thùy Trang vừa đi ra ngoài, lòng Diệp Anh khẩn trương khó tả.

Cô nghĩ, Thùy Trang không phải lưu tài liệu xong sẽ liền rời đi chứ, nàng đúng là chưa nói là làm xong sẽ quay về đây, cô lại nghĩ, nếu Thùy Trang liền đi như vậy, hình như cũng không có gì sai, vốn dĩ nàng ở đây đối với Diệp Anh đã là rất nhân từ rồi.

Cô lại nghĩ, có phải mình đã nói sai cái gì không.

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Diệp Anh không chịu được hung hăng cắn lấy môi.

Từ câu cô không phải đồng tính luyến ái bắt đầu, cuộc đối thoại của các nàng liền trở nên không đúng rồi.

Sai ít sai nhiều cũng vậy, nói chung là sai rồi.

Không có gì tự nhiên lại nhắc đến đồng tính luyến ái, đầu óc thật nóng đến hỏng rồi.

Thùy Trang làm việc thật sự rất lâu, lâu đến mức Diệp Anh đã bắt đầu tự an ủi mình, Thùy Trang rời đi là lẽ thường thôi, nếu nàng đi, hẳn là sẽ nghe tiếng mở cửa.

Diệp Anh chưa bao giờ cảm kích ánh sáng ngoài phòng khách như bây giờ, giờ phút này ánh sáng ấm áp chiếu vào, tâm Diệp Anh liền kiên định.

Ngay sau khi ánh sáng tối dần, Thùy Trang đi đến, thuận tiện cầm máy tính đã sử dụng xong đặt trở về vị trí ban đầu.

Thùy Trang lụi cụi làm, tầm mắt Diệp Anh nhìn theo nàng, thẳng đến khi Thùy Trang lần nữa đứng bên mép giường.

"Thùy Trang."

Diệp Anh lên tiếng trước.

Thùy Trang: "Làm sao vậy?"

Diệp Anh hỏi: "Buổi tối ăn cái gì vậy?"

Thùy Trang: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Diệp Anh: "Đều được, muốn ăn đồ xào."

Thùy Trang suy nghĩ một chút: "Ăn đồ tôi xào, hay muốn ra ngoài ăn?"

Trong ngực Diệp Anh réo lên hồi chuông, thầm nghĩ không để người này chạy được.

Diệp Anh: "Cậu xào cho tôi ăn đi, tôi lười ra ngoài lắm."

Thùy Trang cười: "Được thôi."

Cứ như vậy để Thùy Trang đứng ở mép giường hình như không đúng lắm, nhưng kéo ghế để Thùy Trang ngồi cạnh giường còn kỳ quái hơn.

Diệp Anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Có muốn nằm không."

Rất hiếm khi, Diệp Anh thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Thùy Trang, nàng dừng một hồi lâu, xác nhận lại: "Nằm trên đó?"

Diệp Anh cười: "Đúng vậy, làm sao vậy? Chưa từng cùng người khác nằm chung một giường sao?"

Thùy Trang: "Không có."

Diệp Anh ráng kiềm hưng phấn trong lòng: "Cậu thật chưa từng cùng ngủ cùng người khác trên giường?" Diệp Anh lấp tức xốc chăn lên: "Tôi hôm nay sẽ phá giới hạn của đại tiểu thư," cô cả người đều ngồi nhổm dậy, vỗ vỗ hai cái: "Tới đây."

Thùy Trang bất đắc dĩ: "Cậu lại kêu tôi là đại tiểu thư."

Diệp Anh a một tiếng: "Tôi sai rồi sai rồi, không có lần sau."

Thùy Trang không tha cho cô: "Nếu có lần sau thì làm sao bây giờ?"

Diệp Anh nghĩ nghĩ: "Kêu một lần 200k nha, làm ăn không tệ đó."

Thùy Trang thoạt nhìn không vừa lòng với hình phạt này, nhưng cũng không nói cái khác, chỉ nói: "Thật sự muốn tôi nằm sao?"

Diệp Anh: "Cậu khiết phích sao? Hay là thấy tôi đổ mồ hôi nên chê bẩn?"

Thùy Trang rối rắm: "Đều không phải, không có chê bẩn."

Thùy Trang càng ngượng ngùng, Diệp Anh càng muốn trêu chọc nàng, cô mới chỉ vài lần thấy Trang đại tiểu thư rối rắm, cô muốn xem nhiều hơn.

Diệp Anh: "Còn có vấn đề gì sao?"

Thùy Trang cúi đầu nhìn bộ đồ hôm nay mình mặc: "Cứ như vậy lên sao?"

Diệp Anh xua tay: "Không sao, dù sao tôi đổ mồ hôi, khăn trải giường cũng phải giặt, cậu cởi áo khoác ra rồi lên đây là được."

Diệp Anh đặc biệt hào phóng, hơn nữa lời nói của cô đều không cho nàng đường lui, cô không tin Thùy Trang có thể tìm ra được lý do gì để từ chối.

Cô liền như vậy ngồi trên giường, chờ đợi nhìn Thùy Trang cúi đầu kéo khóa cởi áo khoác, loại cảm giác như ái phi đang chờ đợi hoàng đế sủng hạnh.

Đợi tới lúc Thùy Trang cởi áo ra, chỉ ẩn ẩn lộ phần áo lót bên trong, Diệp Anh trong lòng liền mắng chửi bản thân.

F*ckkk, Thùy Trang hiện chỉ mang một chiếc hai dây croptop bó sát lộ eo bên trong.

Dòng nhiệt nóng đang sôi trào trong người Diệp Anh, không khống chế được cả mặt đỏ bừng, hai tai cũng đỏ đến nhỏ máu.

Cùng chiếc quần jean ống suông, cho dù phía dưới chỉ mang một đôi dép lê, cái này cũng, dáng người này cũng thật là...

Diệp Anh nhìn Thùy Trang cởi áo rồi tìm giá treo lên, sau đó thực tự nhiên vòng qua bên kia giường, cởi dép leo lên giường.

Theo cùng nàng là một cỗ hương thơm nhàn nhạt.

Diệp Anh chậm rãi hít một hơi, không rõ sự tình như thế nào lại trở thành cái dạng bây giờ, cô là đang làm gì thế này?

Thùy Trang kéo chút chăn, quay đầu sáng lại bắt gặp ánh mắt tránh né của Diệp Anh, khẽ cười thành tiếng, chỉ nhẹ nhàng điểm lên trán Diệp Anh một cái.

Thùy Trang: "Nghĩ cái gì?"

Diệp Anh quay đầu ánh mắt lại dừng ngay xương quai xanh của Thùy Trang, cứu mạngggggggg.

"Không, không có nghĩ gì hết a." Diệp Anh nói.

Thùy Trang đột nhiên duỗi tay, ôm lấy vai Diệp Anh, sau đó dùng lực ấn xuống, hai người cứ như vậy cùng nhau nằm trên giường.

Diệp Anh nằm thẳng, Thùy Trang nằm nghiêng đối mặt với Diệp Anh, chăn được Thùy Trang đắp cho cẩn thận, Diệp Anh nghe nàng nói câu đầu tiên là: "Xoay sang đây."

Nhịp tim Diệp Anh đập nhanh như muốn vỡ tung.

Cô ngoan ngoãn xoay người qua, cũng nằm nghiêng đối mặt với Thùy Trang.

May thay chăn còn che được rất nhiều chỗ, cứu được một mạng của Diệp Anh.

Diệp Anh cổ họng hơi khô nuốt chút nước bọt, có điểm mất tự nhiên tùy tiện tìm một đề tài để nói: "Tôi chẳng phải là lần đầu tiên và cũng là người đầu tiên cùng cậu nằm trên giường sao."

Thùy Trang giống như không quá để ý: "Đúng vậy," nàng cũng nói: "Bất quá cậu không phải."

Diệp Anh đương nhiên không phải, cô lớn như vậy, con gái ngủ cùng cô hai bàn tay đếm còn không đủ.

Khi còn nhỏ ở trong thôn có nhiều thân thích, về sau lại có bạn học, sau nữa lại có đồng nghiệp ở tòa soạn, rồi có công tác, còn rất nhiều dịp phải ngủ cùng rất nhiều người.

Diệp Anh bên này đang nhớ lại, Thùy Trang bên kia chợt đưa tay qua nhéo lên má cô.

Diệp Anh bừng tỉnh: "A, làm gì vậy?"

Thùy Trang khẽ cong khóe môi: "Chỉ muốn nhéo cậu."

Diệp Anh cũng đưa tay qua, nhưng tay còn chưa với tới, Thùy Trang liền nhắm mắt lại, bộ dáng chờ đợi cô trả thù.

Diệp Anh lập tức mềm lòng, liền chỉ dùng ngón tay chọc nhẹ lên mặt Thùy Trang.

Thùy Trang mở mắt ra.

Mắt vừa mở ra, với tình thế bây giờ hình như cô không thể đứng lên mà tách xa nàng ra được.

Hai người cách nhau không xa nhìn nhau, mùi hương như có như không trên cơ thể Thùy Trang giờ đây như đang bao bọc lấy Diệp Anh.

Cái mùi hương này đang tra tấn Diệp Anh, nó không chỉ tỏa ra bên ngoài làn da Diệp Anh, nó thậm chí còn xâm nhập vào trong từng bộ phận trên cơ thể cô.

Thần kinh từng bộ phận trên cơ thở cô đang dần dần tê dại.

Thùy Trang vẫn như cũ nhìn cô.

Bầu không khí an tĩnh, phảng phất thế giới chỉ còn hô hấp của hai người các nàng, thâm thâm thiển thiển.

Diệp Anh tim đập không nhanh, nhưng tiếng rất rõ, cô cơ hồ bắt đầu sợ hãi Thùy Trang có thể nghe được nhịp tim cô không.

Khung cảnh tĩnh lặng trôi qua, Thùy Trang bỗng cử động.

Nàng đột nhiên nhích lại gần Diệp Anh, cũng mang theo rất nhiều nhiệt khí lại, lần này, Diệp Anh cả người cứng lại.

Bất quá đến lúc vài sợi tóc Thùy Trang rơi trên vai Diệp Anh, Thùy Trang dừng lại.

Tim Diệp Anh hậu tri hậu giác bắt đầu đập nhanh hơn, bên tai đỏ hận không thể đỏ hơn được nữa.

Môi Thùy Trang giờ đây chỉ cách môi Diệp Anh không quá ba phân.

Diệp Anh gần như quên mất hô hấp, cô không dám làm cái gì, chỉ nhìn Thùy Trang, thấy nàng đang rũ mắt nhìn chằm chằm lên môi cô, sau đó lại chậm rãi nâng tầm mắt lên.

Lông mi dài có chút rung động trong không khí, Thùy Trang lại lần nữa cùng Diệp Anh đối mặt.

Giây tiếp theo, Thùy Trang cúi đầu hôn lên.

_______________________________________

Diệp Anh ko cong, Thùy Trang ko cong. Vậy ai cong?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC