Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh cảm giác như mình bị bắt quả tang vậy.

Nhưng vì người bên kia là Thùy Trang, cô cảm thấy độ chính xác của cảm giác này là 0%.

Cô không trả lời Thùy Trang, tiếp tục mở đường link mà Thanh Hoa gửi cho.

Phải nói rằng những đại anh tài của đại học A cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi thật, quay video chụp ảnh nhiều như vậy.

Không có gì khác biệt, dù là thời điểm nào, là mùa đông lạnh hay mùa hè ấm, Thùy Trang đều ăn mặc rất chỉn chu, tóc buộc gọn gàng chỉ có điều nàng lại không mang kính.

Diệp Anh không khỏi nghĩ đến hình ảnh Thùy Trang đến nhà cô hôm nay.

Nói như thế nào nhỉ.

Hai từ thôi, rất rù quến.

Diệp Anh nghĩ đến chính mình cũng tự cười, vẫn phải xem tiếp đoạn video trên tay vài lần thôi.

Hàng loạt tin nhắn của Thanh Hoa dừng mười phút trước, Diệp Anh xem và trả lời đầy ẩn ý: Cũng đẹp đó

Thanh Hoa lập tức trả lời: Đúng không!!!

Diệp Anh suy nghĩ một hồi rồi hỏi Thanh Hoa: Mày có cảm thấy cô Trang là cong không?

Thanh Hoa: ???

Thanh Hoa: Không phải ý mày là...?

Diệp Anh:.....

Diệp Anh: Không phải

Thanh Hoa: Hahaha mặc dù tao cảm thấy cô Trang thẳng đến muốn bệnh, nhưng nếu là mày thì

Thanh Hoa: Mày có thể thử xem, tao ủng hộ

Diệp Anh: ? Mày nghĩ cái gì thế?

Diệp Anh: Tao là thẳng

Diệp Anh: Tao chỉ hỏi một chút thôi

Thanh Hoa: Hà hà hà

Thanh Hoa: Được thôi được thôi

Thấy Thanh Hoa không nhắn thêm gì nữa, Diệp Anh cắn cắn môi, chủ động đặt câu hỏi: Tại sao mày lại thấy cô ấy thẳng đến muốn bệnh vậy?

Thanh Hoa: ???

Thanh Hoa: Chị hai ơi, chị hỏi thiệt hay đùa vậy?

Diệp Anh: Tao chỉ là tò mò thôi

Thanh Hoa: Nói thế nào nhỉ, mày biết con mắt tao có bao nhiêu tinh tường mà, người kia là Thùy Trang đó

Thanh Hoa: Hmmm

Thanh Hoa: Nhìn cô ấy là dễ dàng thấy được tương lai cô ấy sẽ kết hôn với một người đàn ông giàu có, ngoại hình một chín một mười xứng đôi với mình rồi

Thanh Hoa: Mày hiểu không?

Diệp Anh lại lần nữa nhớ tới hình dáng nàng đứng trước cửa kia, một tay đút túi, tây trang chỉn chu, chân mang giày trắng, tóc xoăn xõa nhẹ, gọng kính vàng sáng óng.

Cô không hiểu.

Quên đi, cũng có phải chuyện của mình đâu.

Diệp Anh: Được rồi

Thanh Hoa lại bồi thêm một câu: Nghe nói nhà cô ấy rất giàu, mày chắc cũng biết phải không

Diệp Anh: Chắc vậy

Đối thoại đến đây kết thúc, Diệp Anh nhìn thấy thông báo từ góc trái màn hình, không thể tránh được buộc phải rời khỏi cuộc trò chuyện với Thanh Hoa.

Quả nhiên là tin nhắn của Thùy Trang.

Cái câu "Tôi đang đợi cậu" Diệp Anh không có trả lời, tám phút sau, Thùy Trang lại nhắn câu: Cậu trả lời tin nhắn tôi rất chậm

Diệp Anh hít sâu một hơi, lần này cô gõ nhanh hơn.

Diệp Anh: Tôi đang bận

Sau vài giây Thùy Trang trả lời: Không sao, tôi đã liên lạc được với Lan Ngọc, quấy rầy cậu rồi

Diệp Anh xem xong tin nhắn trực tiếp ném điện thoại lên sô pha.

Không phải cô cố ý hung hăng với Thùy Trang, nhưng tại vì cô...

Có lẽ cô chưa từng nói với ai, rằng mỗi lần gặp Thùy Trang cô lại thích nàng thêm một lần.

Đó không phải là tình yêu khắc sâu trong tim gì, có lẽ là tình cảm nhất thời, loại tình cảm mà chỉ cần Thùy Trang đến gần cô, cô sẽ thấy hạnh phúc, nàng không cần làm gì cả, chỉ cần hai người ở cùng một không gian cô liền cảm thấy vui vẻ, chính là loại tình cảm này.

Một lần gặp tình cảm này lại tăng lên, lại thêm mong chờ vào lần gặp tiếp theo.

Không ngờ chớp mắt thời gian đã trôi nhanh như vậy, cô còn nghĩ phần yêu thích kia có lẽ đã tan theo năm tháng rồi.

Nào ngờ, gặp lại sau nhiều năm, cô vẫn còn thích nàng như vậy.

Nếu cô không phát hiện xu hướng tính dục của mình ít nhiều có liên quan đến Thùy Trang, nếu không có Thùy Trang, có lẽ Diệp Anh đã có một buổi hẹn hò mù quáng với những người mẹ cô mai mối.

Nói không chừng đã kết hôn rồi sinh con luôn không chừng.

Nhưng hôm nay nghe được những lời của Thanh Hoa. Diệp Anh đã một chút tha thứ cho chính mình.

Mị lực của Thùy Trang cũng không phải thu hút mỗi cô, mà cô chắc là thích kiểu người giống như vậy, một ngự tỷ xinh đẹp, còn có khiếu ăn nói.

Ha ha ha.

Đúng vậy, đoạn giải thích này thật sự vô nghĩa mà, cứ như tự vả vô mặt mình vậy.

Diệp Anh vươn vai, thực sự rất buồn ngủ, cô lê cái thân trở lại giường ngủ một lát.

Cô ngủ như heo đến tận hai giờ chiều, khi tỉnh lại, cô đầu tiên lướt nhìn thời gian trên điện thoại, ngoài ra còn nhìn vài tin nhắn trong nhóm.

Mắt nhắm mắt mở mở Zalo, tay cuộn các dòng tin nhắn nhóm lên, dừng lại ở cuộc trò chuyện có ghi chú là "Thì Chang đại tiểu thư"

Thùy Trang không có tìm cô.

Diệp Anh cảm thấy chắc cô còn chưa tỉnh và có lẽ là đang mơ mới suy nghĩ về mấy chuyện này, vì vậy cô trượt trở về, nhấp vào mấy tin nhắn nhóm chưa đọc.

Một tuần trôi qua, đám bạn trong nhóm chat hỏi cô có muốn đi paylak ở "Indigo" không.

"Indigo" là một quán bar nhỏ do một bà chủ trẻ mở, vì là một quán bar nhỏ, nên cũng không có phân biệt loại khách hàng, bởi vì bà chủ là bạn bè, nên những người đến quán bar đều là bạn bè quen biết nhau.

Chính là đều là người một nhà.

Diệp Anh đơn giản xem qua một lượt, hóa ra hôm nay Indigo có sự kiện, nghe nói có người bạn là ban nhạc, đồ uống được khuyến mãi, còn có tiết mục bí mật.

Chuyện này thành công khơi được hứng thú của mấy chị em trong nhóm, Diệp Anh căn bản không cần xuất hiện, chuyện cũng được sắp xếp xong xuôi.

Bảy giờ sẽ có người đón cô đi ăn thịt nướng, tám giờ hẹn mọi người ở cửa quán bar.

Diệp Anh còn bị bắt phải trang điểm, còn dặn dò trước là năm giờ Đàm Trang sẽ gọi điện nhắc nhở.

Diệp Anh còn có thể nói cái gì, cô chỉ có thế đáp lại một câu: Nhưng...

Có lẽ do khối lượng công việc tuần trước quá lớn, lại thêm việc tối hôm qua ăn chơi hơi quá đà, nên sau khi tỉnh dậy Diệp Anh đem đống đồ hộp lấp bụng đói, rồi lại lăn ra giường ngủ.

Lần này, cô ngủ say như chết, mãi cho đến đúng giờ Đàm Trang réo gọi.

Đúng là bạn chí cốt, Diệp Anh nói tỉnh nhưng Đàm Trang vẫn không buông tha, nhất định phải nghe cô thức dậy, đánh răng, rửa mặt, ngồi trước bàn trang điểm, mới hài lòng cúp máy.

Diệp Anh ngồi trước gương ngắm nhìn bản thân, tự hỏi nếu cô nói với mấy người trong nhóm rằng "Hôm nay tớ quả là xinh đẹp, có thể không cần trang điểm không" thì có bị đánh hội đồng không.

Đương nhiên, cuối cùng cô vẫn phải cầm mỹ phẩm trên bàn, bắt đầu trang điểm.

Hơn nửa giờ sau, Diệp Anh mở tủ quần áo và lâm vào trầm tư.

Ánh mắt dừng ở bộ váy đang treo cạnh góc tủ.

Thật trùng hợp, đó là màu xanh lục!

Đã mua lâu rồi mà vẫn chưa mặc bao giờ.

Cô cũng có một đôi giày trắng, cũng có gọng kính vàng.

Cô cũng để tóc dài và cũng uốn xoăn.

Diệp Anh nghĩ nghĩ rồi sắp xếp từng thứ ra trước mặt.

Quần quật bản thân khoảng nửa giờ, Diệp Anh nhìn chính mình trong giương, thất thần.

Nhưng không còn cách nào khác, người bạn đến đón đã gọi, không có thời gian để hối hận, chỉ có thể xịt thêm ít nước hoa rồi xuống nhà.

Mặc trên người bộ váy này, Diệp Anh cảm thấy cả người khác hẳn, lả lướt bước đi trong gió.

Vừa xuống lầu, cô liền nhìn thấy xe của bạn mình, chưa kịp bước vào thì mấy người bên trong đã thò đầu ra quăng cho cô những ánh mắt dò xét.

"Yo!! Này là ai đây!"

Diệp Anh vừa đi vừa hất tóc.

Trong xe: "A a a a a."

Diệp Anh tới gần: "Cũng thường thôi."

Cô mở cửa bước vào, Đàm Trang đột nhiên quay đầu lại: "Cậu nên thường xuyên ăn mặc như vậy nha."

Diệp Anh: "Bình thường tớ không đẹp sao?"

Thanh Hoa cười rộ lên: "Đẹp đẹp."

Vừa có thể ra ngoài chơi, vừa có nhiều sự kiện hấp dẫn, nhóm người này hiển nhiên có chút hào hứng, bữa ăn bắt đầu, cuộc trò chuyện bắt đầu rôm rả, đã lâu rồi họ không đến Indigo, nhất định có rất nhiều bạn mới, còn nói gì mà bạn bè của bà chủ kia đều là đại mỹ nữ, gì mà trong mười người đến Indigo thì hết tám người là ngự tỷ độc thân, cứu mạng cứu mạng mà.

Sau đó cô bắt đầu nhớ lại những chị gái mình đã gặp ở Indigo.

Cười chết, dư vị đúng là rất tốt.

Sự phấn kích này vẫn tiếp lúc cho đến khi bữa ăn kết thúc, tận đến cửa của Indigo vẫn không giảm xuống.

Indigo mở cửa rất sớm, có lẽ vì là quán bar, nên khách lui tới vào buổi tối nhiều hơn chút.

Xe vừa đỗ, những người trên xe nóng lòng muốn xuống xe.

"Các cậu mau đi chiếm chỗ tốt đi." Đàm Trang ngồi trước đặt hết niềm tin vào các bạn của mình.

Diệp Anh cũng bị Thanh Hoa nhanh chóng túm ra khỏi xe, chuẩn bị đi vào quán bar, nhưng vừa đi được chút Thanh Hoa đột nhiên ngừng lại.

Thanh Hoa: "Đợi đã."

Diệp Anh: "Đợi cái gì?"

Diệp Anh nhìn theo ánh mắt của Thanh Hoa, xuyên qua cửa kính bên ngoài quán bar, cô đột nhiên nhìn thấy một người đang ngồi ở quầy bar bên trong.

Váy hai dây kết hợp với giày cao gót, chân dài một chống trên mặt đất, một gác lên thanh ghế, bên ngoài khoác một chiếc blazer dài mỏng manh, hờ hững để lộ bờ vai trắng nõn nà.

Tóc dài gợn sóng, gọng kính vàng không thấy đâu, có lẽ đã thay sang kính áp tròng.

Vào lúc này, nàng đang đưa tay vuốt ve miệng ly rượu trên quầy bar với một chiếc nhẫn trên ngón tay, cười nhạt nói chuyện phiếm với bà chủ kia.

"Chết tiệt, có phải tao nhìn nhầm người rồi không?" Thanh Hoa kinh ngạc.

Diệp Anh hất cánh tay của Thanh Hoa ra khỏi cổ tay mình, định bỏ trốn: "Mày nhìn đúng rồi."

Chính là Thùy Trang.

Diệp Anh còn chưa kip bỏ chạy, Thanh Hoa đã kịp nắm chặt Diệp Anh: "Mày định làm gì?"

Đúng lúc này, người tên Thùy Trang kia quay đầu lại.

Chết tiệt, cô lại bắt trúng ánh mắt của Thùy Trang.

Trái tim Diệp Anh gần như ngừng đập.

Thùy Trang không dời tầm mắt, ở trên người Diệp Anh nhìn thêm mấy giây.

Diệp Anh nháy mắt nhớ lại cảnh mình ngồi trước gương, cô lúc ấy còn rất tự hào rằng hôm nay mình thật xinh đẹp, rất ngự tỷ.

Hiện tại đầu cô có chút đau rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC