Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh rất muốn xoay người bỏ chạy, nhưng sức của Thanh Hoa quá lớn.

Cô dường như nhìn ra ý định của Diệp Anh, vừa kéo cô vào vừa hỏi: "Mày chạy cái gì?"

Diệp Anh ném lại một câu: "Mày gặp giảng viên ở đây, không nghĩ đến việc bỏ chạy sao?"

Thanh Hoa cười: "Đúng vậy, tao còn chưa muốn chạy, mày chạy cái gì?" Cô ấy nói thêm: "Ở nơi này mà gặp được giảng viên, cũng quá phấn khích rồi, tao muốn đi chào hỏi."

Diệp Anh muốn chửi thề.

Quầy bar bên kia, Diệp Anh bị kéo vào, Thùy Trang liền thu hồi ánh mắt.

"Người đó là Diệp Anh, người mà tôi phát hiện được từ 800 năm trước đó, quý lắm." Bà chủ ngồi đối diện cười nói.

Thùy Trang giương mắt nhìn bà chủ, lại không nói gì, đem rượu trên tay nhấp một ngụm.

Bà chủ nói: "Diệp Anh rất thú vị."

Thùy Trang hỏi: "Như thế nào?"

Bà chủ: "Có thể cô không biết, Diệp Anh là gái thẳng kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp."

Thùy Trang: "Ý bà là gì?"

Bà chủ: "Nghĩa đen, kỳ quái, gái thẳng."

Thùy Trang nghiêng đầu, nhếch lên nụ cười nhạt.

"Được, tôi nói." Bà chủ: "Nói thế nào nhỉ, tôi gặp nhiều người như vậy, nhưng không ai giống Diệp Anh, thật ra nhìn vào cũng thấy được, cô ấy cũng rất biết cách chơi, nhưng lại không yêu đương, ái muội cũng không, cái gì cũng đều không có." Bà chủ nghĩ nghĩ, thêm một câu: "Cũng không ai có thể nắm bắt được cô ấy."

Thùy Trang: "Là sao?"

Bà chủ lại nói: "Rất giống gái thẳng trà trộn vào vòng của chúng ta vậy."

Lúc này Diệp Anh đã đi vào, Thùy Trang quay đầu nhìn cô một cái: "Đó là nếu như cô ấy là gái thẳng."

Bà chủ gật đầu: "Không loại trừ khả năng này nha, có thể là do mắt tôi xem không chuẩn." Bà chủ cười nói: "Gái thẳng không đi tìm bạn gái cũng coi như không ngược đãi chúng ta, điểm này khá tốt đó chứ."

Thùy Trang rũ mắt ừ một tiếng.

Bà chủ lại nói: "Trân trọng sinh mệnh, tránh xa gái thẳng."

Thùy Trang cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, không nói gì.

Bên này hàn huyên nhiều vây, bên kia đã tìm được vị trí ngồi xuống.

Nhưng đó không phải là vị trí tốt, đến muộn chỉ có thể chen chúc ngay ngồi giữa.

Như vậy cũng tốt, Diệp Anh để túi sang một bên, trộm liếc mắt hướng sang quầy bar.

Không nhìn thấy Thùy Trang.

Vừa lúc người phục vụ rót cốc nước trước mặt cô, cô bưng lên uống một hơi cạn sạch, nhân tiện cởϊ áσ khoác ngoài ra.

Cô tự hỏi Thùy Trang sẽ nghĩ gì khi thấy bộ dáng lúc sáng của cô.

Nữ nhân, buổi sáng ngoài miệng thẳng thừng đuổi khách, hành xử xa cách, buổi tối còn ăn mặc y chang mình đi bar.

Chỉ mong Thùy Trang đừng nghĩ cô biếи ŧɦái là được.

Nhưng mà nàng có nghĩ cô biếи ŧɦái cô cũng không làm gì được.

Sự xấu hổ của Diệp Anh lúc này không thể dập tắt được, chẳng qua không thấy Thùy Trang thì tốt hơn một chút.

Cũng may buổi tối Thùy Trang đã thay quần áo, bằng không gặp nhau ở đây thì có lẽ cô sẽ đứng tim chết.

"Trời ạ," Thanh Hoa cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt: "Thùy Trang thật sự rất xinh đẹp, tao hình như vừa mới nhìn thấy cô ấy."

Diệp Anh cười ha ha cho qua.

Thanh Hoa: "Tao phải xác nhận lại lần nữa."

Cô ấy còn chưa kịp xác nhận, hai người người bạn ngồi đối diện tò mò tiến đến gần: "Ai ai ai ai?"

Thanh Hoa: "Cái người cùng bà chủ nói chuyện kìa kìa."

Người đối diện cũng phấn khích: "Vừa bước vào tao đã để ý cô ấy, mày và cô ấy biết nhau sao?"

Thanh Hoa khó mà giải thích được: "Là cô giáo trường tao."

Kế tiếp là một chùm câu hỏi xoay quanh Thùy Trang

"Mày có Zalo cô ấy không?"

"Làm quen cô ấy được không?"

"Là người quen sao, quen thân thiết không?"

"Cô ấy còn độc thân không?"

......

Bla bla, nhưng Thanh Hoa vẫn không hé miệng trả lời.

Đến tận khi mọi người bất lực, Thanh Hoa mới nói: "Diệp Anh và cô ấy quen biết nhau, họ là bạn hồi cao trung."

Hai cặp mắt lập tức rơi trên người Diệp Anh.

Diệp Anh vội vàng xua tay, phủi sạch quan hệ: "Không thân không thân, chỉ là có quen thôi, đã nhiều năm không gặp rồi."

Đàm Trang lập tức hỏi: "Cô ấy là thẳng hay cong?"

Diệp Anh: "Tớ không biết."

Đàm Trang hỏi lại: "Vậy cô ấy có từng thể hiện xu hướng tính dục của mình không?"

Diệp Anh vẫn nói: "Tớ không biết gì hết."

Đàm Trang nói với Thanh Hoa: "Cũng như không."

Đàm Trang cười cười, hỏi Diệp Anh: "Cho nên trong ấn tượng của cậu, Thùy Trang là người như thế nào?"

Diệp Anh nhíu mày.

Đàm Trang vừa hỏi đến, hồi ức của cô bị kéo đi rất xa, rất lâu về trước.

Trong ấn tượng của cô...

Có lẽ trong tân sâu trái tim cô luôn dành cho Thùy Trang hảo cảm tuyệt đối, hình ảnh Thùy Trang lóe lên trong đầu cô lúc nào cũng đầy ánh hào quang.

Lần đầu tiên gặp mặt, Thùy Trang chính là bước ra từ hào quang, nàng mặc váy trắng, tóc buộc cao, bộ dạng đại tiểu thư kiêu hãnh, không có biểu tình mà nhìn Diệp Anh ngồi xổm trên mặt đất, hỏi: "Cô là ai?"

Còn tại sao Diệp Anh lại ngồi xổm trên mặt đất, thật ra cô cũng không nhớ.

Có thể cô không phải ngồi xổm trên mặt đất, nhưng trong kí ức của cô là bộ dạng cao cao tại thượng của Thùy Trang, đặt biệt cao, cho nên mới sửa kí ức mình cho phù hợp.

Nhưng nói chung không thể nói cho mọi người cái này được.

"Quên rồi," Diệp Anh thu lại suy nghĩ: "Không phải là bạn bè, mới gặp vài lần thôi."

Mọi người đồng thanh thất vọng: "Haizzz."

Thanh Hoa lại hỏi Diệp Anh: "Mày cảm thấy cô ấy có cong không?"

Diệp Anh nhìn đôi mắt sáng ngời đầy ánh sao của Thanh Hoa, chán ghét nói: "Mày muốn làm gì?"

Thanh Hoa: "Chỉ hỏi một chút thôi."

Diệp Anh: "Không phải mày có đôi mắt tinh tường lắm sao? Sao lại hỏi tao?"

Thanh Hoa làm nũng một tiếng: "Không có tinh tường mờ, người ta nhìn hông ra được ó."

Diệp Anh vẫn nói câu kia: "Tao không biết, không thân lắm," cô nói xong bổ xung thêm: "Chắc là thẳng đi."

Thanh Hoa mất mát đáp: "Được rồi."

Bầu không khí bình thường của quán bar là tán gẫu uống rượu và lắc lư theo nhạc, bên này tập trung nói chuyện, cũng không thấy Thùy Trang đâu.

Ban nhạc do bà chủ mời lên sân khấu khoảng mười giờ, tạo bầu không khí rất tốt, hát chưa được một phút, toàn bộ quán bar đã hòa chung nhịp điệu.

Mọi người tiến về phía trước, hát và nhún nhảy theo điệu nhạc.

Diệp Anh cũng cùng đi qua, nhưng đêm nay cô thật không thể thoải mái được, cô hận không thể có mấy cặp mắt ở phía sau để quan sát.

Thùy Trang ở đâu vậy nhỉ.

Liền như vậy qua một vài bài hát, nhạc trong quán chợt tắt.

"Có chuyện gì thế?" Thanh Hoa bối rối đi về phía Diệp Anh.

"Bị dừng rồi."

Bỗng có giọng nói đột nhiên vang lên trên sân khấu.

Mọi người cùng nhau nhìn lên, thấy bà chủ cầm micro ở cạnh sân khấu, ánh đèn chiếu lên người cô ấy.

"Hôm nay tôi đã lừa mọi người," bà chủ mỉm cười "Thực ra mục đích của tôi không trong sáng lắm, là tôi muốn náo nhiệt hơn một chút."

Bà chủ gỡ chiếc micro cầm trên tay, bước ra giữa sân khấu.

Khi cô ấy bước đi, ánh đèn cũng đi theo cô ấy.

"Có thể có người biết chuyện của tôi và bạn gái tôi, có thể có người không biết, nhưng không quan trọng," Bà chủ đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng: "Hôm nay là một ngày đặc biệt, nên tôi......"

Bà chủ tạm dừng ở chỗ này.

"Không phải là cầu hôn chứ?" Thanh Hoa vừa nói vừa câu lấy tay Diệp Anh.

Bà chủ tiếp tục nói: "Tôi muốn nhân ngày hôm nay, sinh nhật nàng, cũng là kỉ niệm một năm chúng tôi ở bên nhau, nói với nàng vài điều quan trọng."

Giọng nói lạc dần, đám đông lập tức trở nên náo nhiệt hơn.

Mọi người đều không biết cốt truyện tiếp theo là gì, nhưng sự náo nhiệt cứ tiếp tục tăng, tiếng cổ vũ lớn dần.

"Đồng ý đi!"

"Ở bên nhau đi!"

"Sinh nhật vui vẻ!"

"Kết hôn đi kết hôn đi!"

......

Bà chủ đưa tay lên môi, nhờ mọi người im lặng: "Nàng có chút thẹn thùng," cô ấy hướng về phía bên kia một chút: "Em có muốn lên đây không?"

Mọi người đều hướng ánh nhìn về phía bên kia.

Diệp Anh đột nhiên nuốt nước bọt, trong lòng thầm nghĩ.....

"Chết tiệt, không thể là Thùy Trang đúng không?" Thanh Hoa đem lời trong lòng Diệp Anh nói ra.

"Không phải tôi."

Thanh Hoa vừa dứt lời, phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh này.

Hai người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Thùy Trang đứng phía sau từ lúc nào, một tay đút túi đứng dựa vào cửa tủ rượu.

Tế bào thần kinh của Diệp Anh đột nhiên tê dại.

Nhưng hiển nhiên Thanh Hoa so với cô khoa trương hơn nhiều, Thanh Hoa bị dọa nhảy dựng lên, la lên một tiếng rồi cả người lập tức ngoan ngoãn: "Cô Trang, buổi tối tốt lành."

Thùy Trang liếc mắt nhìn Diệp Anh trước, sau đó nói: "Buổi tối tốt lành."

Vừa dứt lời, quán bar bỗng náo nhiệt hẳn lên, quay đầu lại thì thấy bạn gái bà chủ đã lên sân khấu rồi, bà chủ cũng cầm theo một bó hoa cùng nhẫn.

Bước tiếp theo là quá trình cầu hôn, bà chủ đọc một đoạn văn tự viết cho bạn gái nhỏ, trên sân khấu dưới sân khấu đều rơi nước mắt, sau đó, các cô ấy ôm hôn nhau, những tràng vỗ tay vang lên kéo dài hơn một phút.

Phúc lợi hôm nay không chỉ là giảm giá, sau màn cầu hôn, cô ấy ôm bạn gái, nói rằng sẽ miễn phí đồ uống đêm nay.

Quả nhiên hiện thực vẫn lớn hơn lãng mạn, lời vừa nói xong, đám đông ồ ạt vỗ tay, tinh thần tăng cao chạm đỉnh.

"Diệp Anh hu hu."

Nói xong, Thanh Hoa tự nhiên quay đầu lại, mặt đầy nước mắt, muốn cùng Diệp Anh nói cái gì đó.

Nhưng cái cô ấy nhìn thấy chính là Diệp Anh và Thùy Trang sóng vai đứng cạnh nhau, như thể họ mới là bạn bè vậy.

Thanh Hoa nhìn hai người, đầu óc trở nên trì độn một chút.

Cô ấy định nói cái gì nhỉ?

Đúng lúc này, hai người bạn kia cũng đi tới, dĩ nhiên họ nhìn thấy Thùy Trang có chút kinh ngạc, bọn họ còn đang vội vội vàng vàng, nhìn thấy Thùy Trang thì thu liễm lại chút, khách khí cười với Thùy Trang, lập tức đứng về chỗ Thanh Hoa.

"Buổi tối uống có nhiều không?" Thùy Trang hỏi.

Diệp Anh không cần suy nghĩ: "Không uống nhiều lắm."

Thùy Trang nghe xong quay đầu nhìn bàn rượu của bọn họ, Diệp Anh cũng hướng nhìn xem, rượu trên bàn không thể nói nhiều, cũng không thể nói là ít.

Buổi tối nay cô thật sự rất ít nói chuyện, chỉ tập trung uống rượu.

Nếu có người âm thầm quan sát, nhất định sẽ phát hiện Diệp Anh đang nói dối.

Nhưng Diệp Anh cảm thấy Thùy Trang sẽ không làm chuyện như vậy, cho nên cô nói cũng hợp tình hợp lý.

Không nghĩ tới Thùy Trang lại hỏi lại: "Thật sao?"

Diệp Anh: "Tôi lừa cậu làm gì?"

Thùy Trang đột nhiên đưa mắt nhìn vào mắt Diệp Anh.

Ngay khi Diệp Anh định nói "Được rồi, tôi có uống nhiều hơn một chút.", Thùy Trang đã lên tiếng trước.

Nàng nói: "Uống nhiều thì tôi đưa cậu về."

Ngại vì có nhiều người ở đây, Diệp Anh không đem câu "Chúng ta thân thiết sao?" nói ra.

"Tôi uống không nhiều," Diệp Anh trước nói một câu, sau hướng về phía bạn mình huých một cái: "Hơn nữa các cậu ấy sẽ đưa tôi về."

Thùy Trang nhìn ba người bạn của Diệp Anh.

Ba người bạn đột nhiên được xướng tên, không khỏi kinh ngạc.

Chỗ ngồi ngay bên cạnh, họ đứng rất lâu, không biết có nên ngồi hay không, quán bar ồn ào như vậy, vì để nghe rõ tai họ đều phải dựng thẳng lên, trông không khác mặt quỷ là mấy.

Lúc này ánh mắt nàng rơi trên người, bọn họ đột nhiên hoảng sợ, nở nụ cười giả trân.

Thùy Trang không chỉ nhìn, còn đi qua bên đó.

"Xin chào." Thùy Trang nói.

Ba người lập tức đáp: "Xin chào, xin chào, xin chào."

Thùy Trang cười nói với họ: "Tôi uống nhiều quá rồi, có thể để Diệp Anh đưa tôi về được không?"

Diệp Anh trợn to hai mắt.

Thanh Hoa: "Đương nhiên, đương nhiên rồi."

Đàm Trang nói tiếp: "Đúng, đúng."

Trần Hiền: "Tùy ý, tùy ý đi."

Diệp Anh: "......"

Cô có thể đánh người không.

Thùy Trang quay đầu nhìn Diệp Anh.

Diệp Anh rất muốn từ chối, nhưng Thùy Trang lại kêu tên cô: "Diệp Anh, được không?"

Diệp Anh sững sờ một lúc.

Thùy Trang là đang làm nũng sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC