Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Anh rất ít khi đến quán bar mà rời đi trước 12 giờ.

Gió thu xào xạc, trong lúc ở bên ngoài chờ xe, Diệp Anh liếc mắt nhìn chiếc áo khoác sắp rơi khỏi vai Thuỳ Trang, vẫn là không nhịn được vươn tay giúp nàng kéo lên.

Còn bản thân mình, cũng bởi vì không thẳng nổi cách lạnh, đem áo khoác mặc vào.

Kéo xong cũng thấy mất tự nhiên mà đẩy đẩy kính lên, mới nghe Thuỳ Trang nói với cô: "Cảm ơn."

"Không có gì," Diệp Anh nói xong liền hỏi: "Cậu uống bao nhiêu rồi?"

Thuỳ Trang câu chữ rõ ràng: "Nửa ly."

Diệp Anh nhướng mày: "Cậu, tửu lượng cậu rất thấp sao?"

Thuỳ Trang dường như suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi có nên trả lời cậu là "Có" hay không?"

Diệp Anh còn chưa kịp nói gì, xe ô tô gọi đã chạy tới, dừng trước mặt họ.

Thật không biết tình huống hiện tại là ai đưa ai về.

Thuỳ Trang đi trước, mở cửa nhưng lại không lên, đưa mắt nhìn Diệp Anh, Diệp Anh đơn giản không khách khí lên xe trước.

Khi cô tiến lên một bước thì nghe được Thuỳ Trang nói: "Đúng vậy."

Diệp Anh bị nàng chọc cho buồn cười.

Không bao lâu Thuỳ Trang cũng lên xe, đóng cửa lại, Diệp Anh nói: "Cậu muốn lừa tôi đi đến chỗ nào?"

Thuỳ Trang nói: "Lừa về nhà tôi."

Diệp Anh nghiêng đầu nhắm hai mắt lại.

Có lẽ cô quá mẫn cảm, nhưng nghe được câu này có chút không thích hợp lắm.

Diệp Anh chậm lại vài giây liền trở về bình thường, hỏi Thuỳ Trang: "Vậy thì sao? Cậu muốn nói chuyện gì với tôi sao?"

Xe khởi động, Thuỳ Trang dựa vào ghế sau: "Cậu nói vậy thì là vậy đi."

Diệp Anh: "......"

Cái cô gái phiền phức này.

Diệp Anh làm bộ như Thuỳ Trang thật sự có chuyện muốn nói cùng cô, giả vờ hỏi: "Cậu muốn cùng tôi nói chuyện gì?"

Thuỳ Trang: "Hiện tại có lẽ không cần phải nói với cậu về Lan Ngọc nữa."

Diệp Anh cười một chút, cô không nghĩ Thuỳ Trang thẳng thắn đến vậy, đột nhiên cô không kịp phòng ngừa.

Đương nhiên câu "Cho nên cậu muốn dùng Lan Ngọc để liên lạc với tôi" Diệp Anh cũng không cần thiết phải nói ra nữa.

Về lý do tại sao, cô cảm thấy nếu nói ra lời này, cuộc trò chuyện tiếp theo của họ sẽ trở nên vô cùng ái muội.

Tự mình đa tình cũng được, Diệp Anh không hy vọng mối quan hệ này phát triển như vậy.

Một lát sau, Thuỳ Trang lại nói: "Bất quá vẫn có thể nói về em ấy."

Câu này rất dễ trả lời, Diệp Anh: "Nói về cái gì?"

Thuỳ Trang: "Lan Ngọc nói với tôi rằng em ấy sắp đi làm, là công ty của cậu đang làm?"

Diệp Anh gật đầu: "Ừ."

Hôm nay cô đã xác nhận với công ty, xác thật tuần sau sẽ có thực tập sinh tên Lan Ngọc đến làm.

"Cho nên?" Diệp Anh cười: "Cậu đưa tôi về, là muốn tôi ở công ty chiếu cố em họ cậu sao?"

Thuỳ Trang cũng nở nụ cười: "Sao có thể chứ," nàng quay đầu nhìn Diệp Anh, nhưng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác: "Tôi thật hy vọng cậu có thể không quan tâm đến em ấy."

Diệp Anh thắc mắc: "Tại sao?"

Thuỳ Trang nói: "Bởi vì......" nàng tạm dừng vài giây: "Không tại sao cả."

Nếu không phải vì Diệp Anh và Thuỳ Trang không có giao lưu từ cuộc sống đến kinh doanh, Diệp Anh cơ hồ phải nghi ngờ Thuỳ Trang đang âm mưu gì đó.

Quá nhiều ngụ ý, quá nhiều điều muốn nói lại thôi, cho nên đến tận bây giờ, Diệp Anh vẫn không thể biết được tại sao cô gái xinh đẹp tên Thuỳ Trang này lại giả vờ uống quá chén để nhờ một người bạn chỉ quen hơn người lạ một chút đưa nàng về nhà.

Diệp Anh cũng cảm thấy, chính mình từ trước đến nay luôn là người biết từ chối, nhưng lần này xô xô đẩy đẩy như nào lại đang ngồi trên xe, quả là một điều khó tin

Nghĩ đơn giản một chút vậy, cứ coi như đi tham quan nhà của giảng viên Trang cũng tốt.

Diệp Anh nói trong lòng tự thuyết phục chính mình.

Khi đến dưới lầu nhà Thuỳ Trang, Thuỳ Trang không nói lời nào liền đưa Diệp Anh lên nhà, Diệp Anh cũng ngoan ngoãn đi theo.

Đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên, tiếng bíp truyền từ ổ khóa vân tay của Thuỳ Trang, nàng mở cửa xong liền quay đầu nhìn với Diệp Anh, hai người bước vào.

Thuỳ Trang đi phía trước, Diệp Anh theo phía sau, mới vào cửa, mùi hương quen thuộc từ trong phòng bay qua.

Nó rất nhẹ, nhưng Diệp Anh có thể ngửi thấy, mùi tinh dầu hoa hồng giống như nhà cô.

Lúc này, Diệp Anh dường như bừng tỉnh, cô bắt đầu hối hận vì sao mình lại theo nàng về đây.

Kỳ thực khi biết được Thuỳ Trang có hành động chiếm tiện nghi kia, cô đã có thể xuống đại chỗ nào đó, thuận tiện có thể chỉ vào mũi Thuỳ Trang mắng nàng một trận.

Cái mùi hương hoa hồng này thật làm cô đau đớn mà.

Lý do duy nhất khiến cô xúc động mà mua nó là vì một vài năm trước có người đã nói rằng "Tôi thích mùi hương hoa hồng".

Cô căn bản không có thói quen dùng tinh dầu ở nhà, nhưng cô vẫn sử dụng nó khi chuyển đến nhà mới, và dùng đến tận bây giờ.

Hiện tại trong nhà của Thuỳ Trang cũng có mùi thơm này, chuyện này phảng phất nhắc nhở suy nghĩ mà Diệp Anh không muốn nhớ, như đang nói rằng cô rất thích người trước mặt này.

"Cậu muốn mang dép màu gì?" Lời nói của Thuỳ Trang khiến suy nghĩ của Diệp Anh từ cung trăng trở về trái đất.

Cô nhìn tủ giày của Thuỳ Trang có một đôi hồng và trắng, Diệp Anh chọn cái sau.

Sau khi xỏ dép, có lẽ Diệp Anh đã bình tĩnh lại, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Chỉ với cái mùi hương này, ai cũng sẽ cho là trùng hợp, cô không cần phải nghĩ nhiều.

Điều cô nên nghĩ bây giờ là nghĩ xem ở nhà Thuỳ Trang làm cái gì, phải lấy cớ gì để rời đi, sau đó nếu Thuỳ Trang hỏi cô về bộ quần áo đang mặc, cô sẽ phải giải thích như thế nào.

Còn có, cô thật sự không có thích Thuỳ Trang đâu.

Đi vào vài bước, Thuỳ Trang hỏi Diệp Anh: "Cậu uống gì? Cà phê hay rượu?"

Diệp Anh cười: "Không có lựa chọn khác sao?"

Thuỳ Trang nói: "Không có."

Diệp Anh: "......"

Diệp Anh: "Không cần," cô đút tay vào túi, khách khí cười với Thuỳ Trang: "Cậu về nhà an toàn rồi, tôi......"

"Uống rượu đi." Thuỳ Trang đánh gãy lời cô.

Diệp Anh chưa kịp cự tuyệt, Thuỳ Trang lại nói: "Ba mẹ tôi ly hôn rồi."

Lời nói của nàng như ẩn chứa câu "Cậu ở lại với tôi đi", Diệp Anh chỉ có thể hít sâu một hơi, nói: "Được rồi".

Nhà của Thuỳ Trang so với bên ngoài ấm áp hơn, thấy Thuỳ Trang đi vào bếp, Diệp Anh liền cởi áo khoác, nhưng nữ nhân kia như có mắt đằng sau, mới đi được hai bước vội quay đầu lại, nhận áo khoác trên tay Diệp Anh.

Trong góc phòng khách có cây móc treo quần áo, Thuỳ Trang đem áo khoác của Diệp Anh cầm treo lên đó, mà bên cạnh áo khoác Diệp Anh, chính là chiếc áo khoác màu xanh khi sáng Thuỳ Trang mang đến nhà cô.

Bất quá Thuỳ Trang cũng không hỏi gì, tiện tay cởi áo khoác của mình treo lên.

Sau đó, nàng cứ như vậy, mặc áo hai dây đi qua đi lại trước mắt Diệp Anh.

Diệp Anh cũng không phải chính nhân quân tử gì, mỹ nữ đi ngang mắt cô, cô cũng tự nhiên nhìn theo chuyển động của mỹ nữ, nhìn nàng lắc lư chuyển động, thẳng đến khi......

Thẳng đến khi Thuỳ Trang đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.

Diệp Anh chắc chắn Thuỳ Trang có mắt sau lưng mà.

Diệp Anh vội vàng ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra giả vờ bận rộn.

Không nghĩ tới, thực sự có một tin nhắn trên điện thoại.

Là Thanh Hoa gửi tới, cô ấy hỏi: Cô Trang có khỏe không? Mày có đưa cô ấy về nhà an toàn không?

Diệp Anh: Tới rồi, cô ấy không có việc gì

Thanh Hoa hỏi: Vậy mày có quay lại đây không? Bọn tao đợi mày nhé?

Diệp Anh: Không cần đâu, làm xong tao sẽ về nhà

Gửi xong tin này Diệp Anh mới phát hiện mình đánh sai, mặt cô nóng lên, gấp rút muốn thu hồi tin nhắn.

Xui sao lại bị thấy rồi.

Thanh Hoa: Làm?

Thanh Hoa: Đây có phải là sự khởi đầu mới không?

Diệp Anh nhìn dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn......" nhưng không gửi lời nào, liền biết Thanh Hoa hẳn là bắt đầu lung tung rối loạn lên rồi.

Quan hệ giữa những nữ nhân độc thân luôn có sở thích pha trò như thế này, cách duy nhất để đối phó chính là bất chấp tất cả, hùa theo họ.

Vì thế Diệp Anh quyết định nói: Đúng vậy đó

Cô lại nói: Đừng làm phiền bọn tao


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC