Chương 15: Say xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Du có một bệnh vặt, vừa lên xe buýt kín mít như vậy là bị choáng, cho nên cậu phải uống thuốc say xe trước khi lên, cậu cũng đặc biệt chọn hàng ghế đầu gần cửa nhất.

Nhưng có vẻ như cậu đã đánh giá thấp khả năng làm say xe của cái xe buýt này rồi, vừa lên đường núi ngoằn nghèo, rẽ vài khúc nhỏ mà Phương Du đã cảm thấy dạ dày lộn lên lộn xuống.

Cậu kéo áo khoác trùm kín đầu xuống, tay phải bịt chặt miệng, tháo dây an toàn ra vươn người lên phía trước, tay trái mò mẫm trong balo tìm túi ni lông.

Trì Hoài bị Phương Du làm tỉnh lại, hắn trừng hai mắt nhìn sang, khi thấy bộ dạng của Phương Du hiện tại liền bối rối.

Mới vừa nãy còn ngủ ngon giấc, sao bây giờ đột nhiên như bị bắn vậy?

"Cậu sao vậy?" Trì Hoài nghiêng người vỗ vỗ bả vai Phương Du.

Phương Du không dám nói câu nào, cậu sợ vừa mở miệng lại nôn hết ra nên chỉ bịt chặt miệng, nắm chặt túi ni lông lắc đầu.

Trì Hoài cụp mắt, nhìn đến túi ni lông là hiểu ngay, hắn không nói lời nào cởi dây an toàn ra, đứng lên đi lấy ba lô ở trên kệ để hành lý.

Ở túi ngoài cùng lấy ra một túi y tế nhỏ, hắn một tay cầm thuốc say xe một tay cầm cốc nước ngồi trở lại vị trí của mình.

Xe buýt rẽ vào một khúc cua, đoạn đường phía trước có một số sỏi đá từ trên núi rơi xuống, tài xế đạp phanh gấp, xe rung lắc dữ lội một cái.

Phương Du không nắm lấy tay vịn, suýt chút nữa trán bị đập trực tiếp vào cửa sổ.

Trì Hoài nhanh tay lẹ mắt, cánh tay dài vươn tới trực tiếp ôm người ta vào lòng, hắn thở ra một hơi, nhìn xuống Phương Du, vừa nhanh chóng lấy thuốc say xe trong túi ra vừa ân cần hỏi: " Vừa rồi cậu có bị đập trúng đầu không?"

Người trong ngực không lên tiếng, chỉ dùng tay phải bịt chặt miệng.

Trì Hoài đỡ Phương Du dậy, đang muốn đưa thuốc tới miệng cậu thì viên thuốc trong tay đã bị Phương Du giành lấy.

Phương Du bỏ tay phải ra, qua loa nhét hai viên thuốc màu trắng vào miệng, sau đó uống mấy ngụm nước từ cốc nước mà Trì Hoài đưa lên miệng.

Bởi vì uống quá nhanh, nước vào khí quản khiện cậu chỉ biết che miệng ho sặc sụa.

Trì Hoài thở dài, giơ tay lên vỗ vỗ lưng cậu, liên tục nhỏ giọng nói, "Đừng dùng tay che, cậu muốn nôn thì nôn, tôi lấy túi ni lông cho cậu."

Phương Du không lên tiếng lắc đầu một cái, cậu tựa đầu lên vai Trì Hoài nhắm mắt thư giãn.

"Chờ đã, tôi tìm tinh dầu cho cậu."

Trì Hoài lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán Phương Du, cúi đầu tìm trong túi y tế nhỏ một trai tinh dầu chống say xe, sau đó dùng ngón trỏ lấy ra một ít dầu, nâng người Phương du lên rồi từ từ xoa tinh dầu lên huyệt thái dương và bên tai cậu.

Tinh dầu có hương bạc hà, Phương du chỉ cảm thấy khoé mắt và hai bên tai mát rượi, cảm giác buồn nôn lập tức giảm đi phân nửa, cậu chậm rãi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt quan tâm của Trì Hoài.

Giống như mặt trời đầu xuân ló dạng chiếu xuống đồng tuyết rộng lớn, sưởi ấm trái tim đang ngủ say dưới lớp băng, cả tứ chi đều nóng lên bừng bừng.

Phương Du hơi ngẩn người, cậu cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa được nhìn thấy ánh mắt như vậy.

Bố cậu luôn luôn nhìn cậu với ánh mắt lạnh nhạt, còn mẹ thì luôn luôn nhìn cậu với ánh mắt e dè, trong trí nhớ hạn hẹp của cậu, chỉ có năm này qua năm khác bị bố bắt phải thi hạng nhất và mẹ thì chưa bao giờ đứng ra bênh vực cho mình.

Trì Hoài thấy ánh mắt Phương Du có chút chùng xuống, còn tưởng rằng cậu vẫn chưa thoải mái, lập tức cẩn thận thả một chút pheromone trấn an, "Không sao chứ? Còn không thoải mái sao?"

Trong hơi thở có một chút mùi hương như mùi gỗ thông hoà hợp vào, Phương Du lập tức hoàn hồn, cậu mím môi, lấy trong túi ra một miếng dán trặn pheromone, thuận tay vỗ lên ngực Trì Hoài, giọng nói có chút trống rỗng, cậu nói, "Tôi là Alpha, cậu con mẹ nó giải phóng pheromone là có ý gì hả?"

Trì Hoài thấy Phương Du đã trở lại dáng vẻ kiêu ngạo phách lối thường ngày, thở phào trong lòng, nhướng mày cười nói:"Uây thật á? Vậy vừa rồi ai là người  mang vẻ mặt yếu ớt dựa vào người anh đây?"

"Cút đi đệt mợ nhà cậu." Phương Du đấm hắn.

Trì Hoài cười tránh.

Phương Du ngừng ba hoa với Trì Hoài, cậu ngồi về chỗ của mình, không nói tiếng nào thắt chặt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Xe buýt đã đi đến độ cao 3000 mét, hai bên đường có rừng tuyết tùng, mưa đã tạnh, một luồng ánh sáng xuyên qua lớp mây dày chiếu sáng khắp rừng thông, để lại những mảng ánh sáng lốm đốm trên mặt đất trông rất ấm áp.

Giống như hương pheromone của Trì Hoài.

Trì Hoài cất túi y tế xong, lại tới chọc ghẹo Phương Du, hắn nghiêng đầu qua muốn nhìn vẻ mặt của Phương Du, "Ây da bạn học Phương Du, tại sao tôi tận tâm tận lực chăm sóc cho cậu như vậy mà một tiếng 'cảm ơn' cậu cũng không nói hửm?"

Phương Du không trả lời, như cũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trì Hoài không nhận được phản hồi, hắn cúi người vỗ nhẹ vào vào Phương Du, hắn vô tình nhìn thấy trên tuyến thể sau gáy của Phương Du có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ. Da của Phương Du rất trắng, nốt ruồi son xinh xắn ngọt ngào, vô tư vừa vặn rơi vào tuyến thể của Phương Du, mạch máu dưới da khẽ đập, như thoang thoảng mùi hương mát lạnh lượn lờ trong không khí.

Trì Hoài trong nháy mắt sửng sốt, hắn hít thở sâu vài cái, yết hầu mất tự nhiên giật giật.

Theo lý thuyết thì Alpha đối với pheromone của đồng loại là sẽ không có phản ứng.

Nhưng vừa trong nháy mắt đó, thời điểm nhìn thấy nốt ruồi son trên cổ Phương Du, Trì hoài thực sự cảm thấy tim mình đang tăng tốc.

Thình thịch.

Tựa như một chiếc lông vũ rơi trên mặt hồ xanh biếc, gợn sóng cuồn cuộn càng lúc càng lớn, cuối cùng đủ để rời sông lấp biển.

Phương Du vẫn không quay đầu lại, thật ra lúc này cậu cũng không khống chế được tâm tình của mình, đột nhiên được người ta chăm sóc tốt như vậy, cậu hiện tại lập dị tới mức có chút muốn khóc rồi.

Loại tình trạng này cậu không muốn bị các bạn cùng lớp nhìn thấy, càng không muốn Trì Hoài nhìn thấy.

Vì vậy tên súc sinh Trì Hoài này cứ nhìn chằm chằm vào cổ của cậu, hai mắt như thể dán chặt trên người Phương Du.

Hai người đều lơ đễnh, Phương Du ngồi yên nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Trì Hoài quay đầu cũng không nhúc nhích.

Lâm Dật một mực lo lắng cho Phương Du, từ khóc độ của y nhìn thấy Trì Hoài che chắn cho Phương Du, như là đang ôm Phương Du thật chặt vậy.

Y không thể nhìn thấy Phương Du, cách một lối đi nhỏ lo lắng không ngừng vươn cổ nhìn sang bên kia, "Anh Hoài, anh Hoài!"

Trì Hoài định thần lại, hắn vô thức sờ sờ khoé miệng, quay đầu hỏi, "Có chuyện gì?"

"Phương Du cậu ấy không sao chứ?" Lâm Dật liếc nhìn Phương Du rồi hỏi.

"Không sao, vừa mới đấm tôi một cái." Trì Hoài nhún nhún vai.

Ánh mắt Lâm Dật trở nên có chút kỳ quái.

Giọng điệu của anh Hoài nghe có cái gì đó không đúng, giống như là vợ yêu nhà mình phát giận, anh chồng vất vả dỗ được rồi,  người khác quan tâm hỏi han thì hắn có chút bất lực nhưng giọng điệu lại rất cưng chiều.

Trì Hoài bị Lâm Dật nhìn không thể giải thích được, hắn cúi đầu nhìn quần áo của mình, quay đầu lần nữa nhìn về phía Lâm Dật hỏi: "Phương Du không nôn lên người tôi đâu, cậu nhìn tôi với cái ánh mắt gì vậy?"

Lâm Dật vuốt mặt, lắc đầu, "Không có gì, tôi vừa gặp ảo giác."

"Ồ."

Trì Hoài dựa lưng vào chỗ ngồi, xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, vừa định ngủ tiếp thì Phương Du bên cạnh lên tiếng.

Câu đầu tiên, "Cảm ơn."

Câu thứ hai, "Cậu chăm sóc người bị say xe có vẻ rất thành thạo nhỉ?"

"Mẹ tôi thường bị say xe, vừa ngửi mùi xe buýt là đã buồn nôn." Trì Hoài trả lời.

Biểu tình của hắn rất tự nhiên, như thể lúc nào cũng mang theo túi y tế, chăm sóc bệnh nhân như ăn cơm, Trì Hoài nhún nhún vai nói tiếp: "Huống chi bình thường tôi hay đi dã ngoại rong chơi không vừa, nếu không học chút kiến thức y học thì sợ rằng đã chết một trăm tám mươi lần rồi."

Phương Du có chút kinh ngạc, cậu quay đầu nhìn về phía Trì Hoài, "Cậu thích phiêu lưu?"

"Đương nhiên." Trì Hoài từ chối cho ý kiến, không chút khách khí hất tóc, sau đó xắn tay áo lên phô bày cơ bắp cho Phương Du xem, "Nhìn thấy không? Để được vóc dáng giống anh đây, leo núi, lướt sóng, nhảy bungee và trượt tuyết đều là chuyện nhỏ."

Sau khi Trì Hoài đắc ý nổi lên thì không dứt, vừa khoe cơ bắp vừa khoe cơ bụng, nếu Phương Du không nhịn được nữa thì đá sẽ đá hắn một cước, Trì Hoài định làm trò cởi áo trước mặt các bạn học lớp 10/1, nhân tiện giải phóng thuộc tính tổng tấn công bất khả chiến bại của mình.

Phương Du sắc mặt tối sầm lại, một lần nữa trùm áo khoác lên đầu ngủ.

Quả nhiên Trì Hoài là một tên tự luyến level max, tốt nhất không nên cho hắn một cái nhìn tốt.

Sau khi thoa tinh dầu thì Phương Du không còn say xe nữa, yên ổn mà ngủ một giấc đến căn cứ huấn luyện quân sự.

Các giáo quan đứng thành hai hàng ở lối vào trụ sở huấn luyện quân sự, bọn họ cầm cái loa lớn hướng xe buýt hô to, rốt cuộc là từ quân đội luấn luyện ra nên ngay cả tiếng hô cũng đều theo nhịp như vậy.

Trì Hoài giật mình tỉnh dậy "Á" một tiếng, nếu không thắt dây an toàn, hắn có thể đã bị bật ra khỏi ghế rồi.

Phương Du thấp giọng văng tục, ngái ngủ đứng dậy, chậm rãi mặc áo khoác, rất rất khó chịu khoác balo lên lưng, cùng lác đác vài bạn học lảo đà lảo đảo xuống xe.

Giáo quan được trường học phân công quản lý lớp một là một Alpha trên mặt và ngón út có một vết sẹo, họ Bùi. Anh ta chắp tay sau lưng, môi nhếch, ánh mắt đảo qua các bạn học năm nhất lười biếng. Đối mặt với Alpha có lực áp bách như vậy,  Phương Du luôn luôn cảnh giác. Ngay khi chân vừa chạm đất, còn chưa kịp hít thở không khí trong lành, cậu đã nhạy cảm nhận ra huấn luyện viên đứng đối diện, cậu vô thức căng thẳng cơ thể, đứng yên không chớp mắt nhìn vị giáo quan này.

Các bạn học lớp một xuống xe cũng cảm nhận được áp lực từ phía giáo quan, bọn họ châu đầu ghé tai nói mấy câu rồi lại đứng im tại chỗ.

Trì Hoài là người cuối cùng xuống xe.

Trên đầu hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, áo khoác huấn luyện vắt trên tay, tay trái thì cầm ba lô, ngáp ngắn ngáp dài cà lơ phất phơ với vẻ mặt ủ rũ bước xuống xe.

"Hú-- trên núi không khí mát mẻ trong lành, tôi dường như cảm nhận được cái ôm ấm áp thân thương của mẹ thiên nhiên rồi, các bạn học, vui lên..."

Trì Hoài giang hai cánh tay, một bên than thở một bên xoay người tại chỗ một vòng, có chưa nói hết đã bắt gặp ánh mắt của giáo quan.

Hắn trong nháy mắt im lặng, nuốt những lời chưa nói hết vào bụng, hắn liếc nhìn xung quay, sau đó nhanh chóng dừng lại, dùng thái độ nghiêm túc hướng giáo quan Bùi chào theo nghi thức quân đội, "Chào huấn luyện viên!"

Các bạn học bị Trì Hoài chọc cười, một người nhịn không được cười ra tiếng.

Phương Du cong cong con mắt, quay đầu nhìn Trì Hoài, nhỏ giọng mắng một câu "Đồ ngốc".

Giáo quan Bùi không trả lời, anh chỉ lẳng lặng nhìn các bạn học lớp một cười ngã trái ngã phải, trờ khi tiếng cười lắng xuống, anh mới chậm rãi mở miệng, "Cậu tên gì?"

"Cáo cáo giáo quan, em tên Trì Hoài, Trì trrong Trì đáo (đến trễ), Hoài trong sông Hoài!". Hai gót chân Trì Hoài chạm vào nhau, một kiểu chào theo nghi thức quân đội.

Giáo quan Bùi mặt vô cảm gật đầu, anh quay đầu nhìn về phía các bạn học lớp một, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Phương Du ở phía sau, "Cậu, ra khỏi hàng."

Các học sinh lớp một đều nhìn lại, giống như đánh trống truyền hoa.

Phương Du ngẩn người, cậu nhìn giáo quan Bùi, vốn định hỏi rằng tại sao lại là cậu thì lời chưa kịp thốt lên đã nuốt xuống, đeo ba lô nhanh chóng ra khỏi hàng, nghiêm túc chào, "Giáo quan, tìm em."

"Cậu tên gì?" Giáo quan Bùi hỏi.

Phương Du đang muốn trở lời thì Trì Hoài đứng một bên chen vào nói, "Giáo quan, cậu ấy tên Phương Du."

Giáo quan Bùi không để ý tới Trì Hoài, ánh mắt vẫn đặt trên người Phương Du.

Phương Du trả lời, "Báo cáo giáo quan, em là Phương Du."

Lúc này giáo quan Bùi gật đầu, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía các bạn học lớp 10/1, cất cao giọng nói, "Ngoại trừ trì Hoài và Phương Du ra, tất cả đều có, xếp thành hàng phía sau sân trường chạy năm vòng, ba lô trên lưng không được tháo xuống, không được nghỉ ngơi hay ăn uống cho đến khi chạy xong!"













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net