Chương 16: Chống đẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi nói ra lời này toàn thể các bạn học đều nổ tung, ai nấy đều than thở khắp nơi, trên mặt ít nhiều cũng lộ ra vẻ mặt không tình nguyện.

"Tại sao vậy giáo quan Bùi! Tại sao Trì Hoài và Phương Du lại không chạy?"

"Đúng vậy, giáo quan, đây là không công bằng!"

"Muốn chạy thì mọi người cùng nhau chạy, dựa vào cái gì mà ngoại trừ hai bọn họ."

Phương Du nhìn giáo quan Bùi, mím môi, cậu không biết mình đã đắc đội với giáo quan ở đâu, giáo quan Bùi vừa gặp thì đã không thích cậu.

Trì Hoài ho khan một tiếng, hắn tháo mũ lưỡi trai xuống vuốt vuốt tóc, tỏ vẻ ngượng ngùng, "Không tốt lắm đâu giáo quan Bùi, tuy rằng em lớn lên rất tuấn tú, Phương Du dáng dấp cũng không tệ, nhưng ngài không thể vì giá trị nhan sắc mà lại trừ hai chúng em ra được, muốn chạy thì mọi người cùng nhau chạy.''

Các bạn học lớp 10/1 khoé miệng giật giật, mặt đâu? Người này còn không biết xấu hổ.

Mí mắt phải Phương Du giật giật, cậu cảm thấy nếu như không ngăn Trì Hoài lại thì tên ngốc này sẽ nói nhảm tiếp mất.

Quả nhiên, Trì Hoài thấy mọi người im lặng lập tức nhíu mày, như là vừa kéo được 258 vạn, hắn vỗ ngực một cái: "Giáo quan, em chạy, mười vòng cũng được, còn có Phương Du nữa, ngài chớ nên nhìn cậu ấy lớn lên dễ thương không thích nói chuyện vậy thôi, nhưng sức chiến đấu -- shhh a! Phương Du sao cậu lại véo tôi."

Trì Hoài đang nói hăng say, cánh tay phải đột nhiên bị véo đau, Trì Hoài rũ mắt nhìn, Phương Du mặt bình thản đút tay trái vào lại túi áo.

"Tất cả nói xong chưa?" Giáo quan Bùi vẫn im lặng bây giờ lên tiếng hỏi, anh giương mắt chậm rãi đảo qua toàn thể các bạn học lớp một, "Ra sân tập chạy sáu vòng."

"Này, không phải vừa mới nói năm vòng sao? Giáo quan thầy--"

"Bảy vòng."

"Giáo--"

"Tám vòng."

Giọng nói của giáo quan Bùi không lớn, nói về số vòng mặt vẫn vô cảm, các bạn học lớp một không dám nói thêm câu nào, trái lại đứng ngay ngắn, cúi đầu, tất cả đều ủ rũ.

"Uỷ ban thể dục có ở đây không? Ra ngoài hô khẩu hiệu và đưa mọi người ra sân." Giáo quan Bùi cao giọng phân phó.

"Vâng, giáo quan!" Thượng Vũ chạy chậm ra khỏi hàng, hướng giáo quan cúi đầu một cái, sau đó vỗ tay, "Tất cả chủ ý, nghiêm!"

Các bạn học lớp một rất không tình nguyện nghe theo.

"Nghỉ! Hướng bên phải làm chuẩn! Đi đều bước!"

Thượng Vũ sửa lại đội ngũ, hô to "một... hai... một" dẫn theo đội ngũ đi, rất nhanh ngay sau đó chỉ còn lại hai người trì Hoài và Phương Du.

"Trì Hoài." Giáo quan Bùi đưa mắt từ từ đội ngũ chạy bộ thưa thớt lên người Trì Hoài, "Hai mươi lần kéo xà, năm mươi lần chống đẩy, chạy mười vòng sân tập."

"Hả? Cái gì?" Trì Hoài nhíu mày, chớp chớp mắt, sau khi phản ứng lại thì nhìn về phía Phương Du, "Vậy cậu ấy thì sao giáo quan?"

Giáo quan Bùi nói, "Phương Du đi với tôi ra sân tập giám sát các cậu chạy bộ."

Lời này vừa nói ra Phương Du lập tức ngẩn người, mình không cần chạy? Tại sao? Cậu nhìn về phía giáo quan, hơi nhíu mày, môi mỏng khẽ nhếch, do dự mà không nhúc nhích.

Trì Hoài quét mắt nhìn Phương Du, mở miệng hỏi: "Không đúng, giáo quan Bùi, thầy sắp xếp như vậy là có lý do gì, em có chút không hiểu, thầy có thể cho bạn học lớp một một lời giải thích--"

"Nói nhảm nữa thì mười lăm vòng." Giáo quan Bùi lạnh lùng ngắt lời.

Trì Hoài há mồm muốn phản bác, Phương đứng một bên trầm mặc bây giờ lên tiếng, "Giáo quan, em yêu cầu thầy cũng sắp xếp cho em một nhiệm vụ, hơn hoặc bằng Trì Hoài, em đều có thể làm được."

Lúc này sắc mặt giáo quan Bùi thay đổi, anh nhíu mày nhìn về phía Phương Du, có chút kinh ngạc.

Phương Du và giáo quan Bùi bình tĩnh đối diện, cậu đại khái hiểu được nguyên nhân vì sao giáo quan lại sắp xếp như vậy, thế nhưng cậu không muốn "khác người", cậu không muốn khoe mẽ, không muốn bị các bạn cùng lớp cô lập trước khi cuộc sống trung học bắt đầu, cậu không thể chịu được nỗi cô độc trong thế giới này.

"Các bạn học lớp một khi xuống xe thì lười biếng, hành vi cư sử vô kỉ luật, thầy phạt bọn họ chạy năm vòng, Trì Hoài không tuân thủ quy tắc, nhiều lần mạo phạm chen ngang vào nói, thầy phạt cậu ấy chạy mười vòng, em tuân thủ kỷ luật, sở dĩ thầy không có phạt em."

Phương Du chậm rãi cúi đầu, sắc mặt không được tốt lắm, "Thầy sắp xếp hợp tình hợp lý, thế nhưng em nghĩ đối với em không công bằng. Lớp 10/1 là một tập thể, mong thầy đừng cho em ra khỏi tập thể này, em sợ bị người khác cô lập."

Trái tim Trì Hoài khẽ đập, hắn mím môi nhìn Phương Du.

Bóng dáng thiếu niên dưới ánh chiều tà có chút đơn bạc, Phương Du cúi thấp, tóc trên trán che khuất lông mi, ánh mặt trời chiếu rọi lên mái tóc đen nhánh của cậu, trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của thiếu niên, thần sắc có chút cô đơn, khoé mắt cụp xuống nhìn có chút u sầu, cực kì giống một chú mèo bị bỏ rơi.

Muốn ôm cậu ấy. Rất muốn ôm cậu ấy một cái.

Trì Hoài ánh mắt loé lên, bởi vì bố của hắn là một doanh nhân, cũng bởi vì mẹ của hắn là một nhà giáo dục, từ nhỏ hắn đã không thiếu bạn bè, bất cứ khi nào xung quanh hắn cũng có rất nhiều người vây quanh, nên khi nghe Phương Du nói "Sợ bị bạn bè cô lập", cảm giác này hắn chưa bao giờ trải qua.

Thế nhưng sự xuất hiện của chàng trai đeo ba lô đứng dưới ánh chiều tà lại khiến Trì Hoài đau lòng.

Giáo quan Bùi mím môi, anh không ngờ tới thiếu niên này lại có tâm tư nhạy cảm và tinh tế đến vậy.

Rõ ràng lúc bước xuống xe thoạt nhìn cả người thiếu niên kiêu ngạo được bao phủ bởi toàn gai ngược, lúc này buộc phải phơi bày những nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm. Bị phơi bày một cách trần trụi, một sự tương phản đến bất ngờ.

"Vậy thì cũng giống như Trì Hoài, hai mươi lần kéo xà, năm mươi lần chống đẩy, chạy mười vòng quanh sân." Giáo quan Bùi liếc mắt nhìn Trì Hoài nói.

"Cảm ơn giáo quan." Phương Du hướng giáo quan cúi chào một cái, sau đó xoay người đi về phía sân tập.

Trì Hoài đi theo phía sau Phương Du, đi mấy bước thì quay đầu lại nhìn giáo quan, thế nào hắn lại cảm giác vừa rồi giọng của giáo quan ít nhất cũng nhẹ nhàng hơn một quãng tám.

Trong sân trường các bạn học lớp một mới vừa chạy xong hai vòng, đội hình đã sớm xộc xệch, ba lô rơi khắp sân chơi, có mấy Omega thể chất yếu, mệt đến mức khóc, vừa lau nước mắt vừa đi theo phía sau đội ngũ cố gắng chống đỡ.

Phương Du cúi đầu đi tới trước xà đơn, di chuyển cánh tay, nhảy lấy đà tại chỗ, hai tay nắm xà đơn, dịch chuyển vài lần bất đầu thực hiện động tác kéo xà.

Quần áo bị kéo lên để lộ vòng eo nhỏ, Phương Du bình thường rất chú ý tập thể dục, tám múi chưa nói tới nhưng ít nhất bốn múi thì phải có, cả người nửa treo trên không trung, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra không thể nghi ngờ, rất bắt mắt.

Lâm Dật là người đầu tiên nhìn thấy Phương Du, y kêu lên một tiếng, "A, Phương, Phương Du?!" Vừa nói xong, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía xà đơn.

Kéo xà là một bài kiểm tra sức bền của cánh tay và lực eo, học sinh có thể chất trung bình về cơ bản thì năm cái đã là cực hạn, số người không làm được đến một cái phải nói là rất nhiều, Phương Du không kêu một tiếng, sắc mặt chưa từng thay đổi, sau một lúc thì kéo được mười cái.

Điều này khiến cho các bạn cùng lớp hoang mang nhìn, bọn họ không hẹn mà dừng bước lại tụ tập xung quanh xà đơn, không biết là ai mở đầu, mọi người đều bắt đầu đếm cho Phương Du, "Mười ba, mười bốn, mười lăm!"

Nghe được tiếng hô của bạn học, động tác Phương Du hơi khựng lại, cậu cực kì không quen với việc bị mọi người vây quanh, do dự một lúc rồi tiếp tục kéo xà.

Hai mươi cái rất nhanh đã xong, Phương Du buông lỏng ngón tay, hai chân vững vàng tiếp đất, cậu đưa tay xoa mồ hôi trên trán.

Chỉ một hành động lơ đãng vậy thôi cũng khiến trái tim Lâm Dật rung động,  cậu rất có khả năng tán tỉnh, lúc quen biết Trì Hoài đã làm ầm làm ĩ khắp nơi, loại hành động tuỳ ý nhưng rất nghiêm túc này quả thực quá đỉnh.

Đương nhiên, Lâm Dật không phải là người duy nhất rung động trước hành động của Phương Du, những người xem hô hào một trận, nếu mọi người không phun thuốc trước thì phỏng chừng sân tập sẽ ngập tràn pheromone mất.

Trong lớp có một người len lén chụp vài tấm của Phương Du, nhanh chóng đăng tải lên bài post "Hai a quyết đấu", còn viết, ''A a a a a tui bỏ phiếu cho Phương Du, anh trai tán tỉnh quá giỏi, tôi có thể!''

Trì Hoài đeo ba lô trên một vai, tay phải cầm mũ lưỡi trai nghịch, hắn vừa mềm lòng trước biểu cảm yếu đuối đột ngột của Phương Du, cũng định dừng tranh giành vị trí số một với cậu.

Nhưng khi hắn đến sân tập, thấy các bạn học đang vây quanh Phương Du hò hét chói tai đủ thứ, Trì Alpha lập tức từ bỏ ý định vừa rồi.

Đệt mợ! Làm sao có thể thông cảm cho một tên Alpha đang tranh giành vị trí số một với mình cơ chứ! Với thân hình nhỏ bé của Phương Du thì có gì mà hò hét chói tai chứ! Anh đây cho các em thấy cái gì gọi là có vóc dáng!

Trì Hoài xắn tay áo lên, đằng đằng sát khí đi về phía đám đông, hắn kéo các bạn học sang một bên, đi tới trước mặt Phương Du, ngoắc ngoắc ngón tay, "Năm mươi cái chống đẩy, so thời gian, thế nào?"

Phương Du nhíu mày, tên này lại phát điên cái gì đây, cậu mặt không cảm xúc từ chối, "Tôi không muốn so đo với cậu.''

Ây da, tôi đã công khai tuyên chiến, cậu còn giả bộ dửng dưng!

Trì Hoài bị thái độ hờ hững của Phương Du chọc giận, hắn nheo mắt, tới gần Phương Du, "Cậu từ chối hay cậu không dám, cậu không dám hay cậu sợ, như vậy lần này giành chức lớp trưởng hay cậu thua. Phương Du, cậu không thể đấu?"

Phương Du ngước mắt nhìn Trì Hoài đối diện, môi mỏng mím chặt, khoé môi khẽ ép xuống, cắn chặt răng hàm.

Áp suất không khí cực thấp, hai người nhất thời không nói chuyện, các bạn học lớp một cũng bị khí thế của hai người trấn áp, đảo mắt vài lần.

''Đấu."

Phương Du từ trong kẽ răng nặn ra một chữ, cậu giơ tay ấn vào vai Trì Hoài, cổ tay dùng sức đẩy hắn ra, sau đó đi tới khoảng đất trống phía sau lưng Trì Hoài, cuối cùng kéo áo khoác huấn luyện xuống, liền tiện tay ném qua một bên, ''Mong rằng sau này cậu sẽ không khóc gọi tôi là ông nội."

"Hừ, còn không biết ai sẽ cầu xin.'' Trì Hoài đi đến bên cạnh Phương Du, ngẩng đầu nhìn lướt qua đám đông, ''Tiểu Lâm tử, bấm thời gian cho tôi."

Lâm Dật gật đầu, lấy điện thoài từ trong túi ra, bật đồng hồ hẹn giờ, hướng bọn họ lắc lắc, ''Để cho công bằng, chúng ta thống nhất thời gian là một phút, ai làm được nhiều nhất sẽ thắng."

Trì Hoài làm động tác ''ok'' và nằm sấp ngay tại chỗ.

Phương Du gật đầu, kéo quần lên rồi cũng nằm sấp xuống phía dưới.

''Chuẩn bị xong chưa?" Lâm Dật giơ tay phải lên thật cao, tay trái ấn ở trên màn hình, liếc nhìn hai người, "Bắt đầu--" ra lệnh một tiếng, đồng hồ bấm giây chuyển động, thân ảnh hai người lên xuống, hầu như đều xuất hiện tàn ảnh.

Các bạn học vây xem hoàn toàn sôi trào, tiếng gieo hò vang lên liên tiếp.

''Phương Du! Cố lên! Phương Du đẹp trai nhất!''

"Anh Hoài ngầu đét! Anh Hoài số một thế giới!"

Tiếng hò hét vang dội khắp sân tập, các bạn học lớp khác tự do hoạt động cũng hiếu kỳ tò mò chạy tới xem.

Một phút đồng hồ trong nháy mắt cũng đến, Lâm Dật cầm chặt điện thoại di động, thân thể bởi vì hưng phấn mà run lên, trên màn hình chữ số nhấp nháy, "Năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi! Đã hết giờ!"

Lâm Dật tay phải vung xuống ra lệnh cho hai người dừng lại.

Phương Du từ dưới đất đứng lên, một cái khăn ướt được đưa tới, Phương Du giương mắt nhìn, là Lý Băng, đứng thứ ba trong lớp bọn họ, là một nữ Omega trầm mặc an tĩnh.

"Cảm ơn.'' Phương Du gật đầu, tiếp nhận khăn cúi đầu lau tay.

Trì Hoài đầu bên kia cũng bị vây quanh bởi một vòng fan cuồng nữ và nam, khăn ướt trên tay hắn xếp thành một chồng lớn, Trì Alpha cười như 'đường làm quan đang rộng mở', vuốt vuốt tóc hướng bọn họ wink một cái.

"Mọi người yên lặng một chút yên lặng một chút, chúng ta công bố kết quả cuộc thi!'' Lâm Dật vỗ tay một cái, y và hai người bạn đếm cùng nhìn nhau, chậm rãi nói: ''Bạn học Phương Du làm được sáu muôi hai cái! Bạn học Trì Hoài--''

Vừa nói y vừa cố ý dừng lại một chút.

Mọi người im lặng nín thở, mở to hai mắt nhìn.

Lâm Dật nhướng mày, nhìn luớt qua mọi người, cất cao giọng nói: "Cũng là sáu mươi hai cái! Trận hoà!''

____

Lời editor:

Lần đầu tiên gặp mặt, anh ví người ta như con mèo ba tư.

Lần đầu tiên thấy dáng vẻ yếu đuối đó, anh ví người ta như chú mèo bị bỏ rơi.

Anh Hoài, rốt cuộc là anh coi người ta là người hay là thú!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net