Chương 30: Bí mật không thể nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Riin

Phương Du yên lặng truyền dịch xong, nói cảm ơn chị hộ lý lần nữa rồi rời đi, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, 1:20 chiều, thời gian nghỉ ngơi còn cách 2:20 một tiếng nữa, Phương Du do dự một chút rồi đi lên lớp học.

Bây giờ mà về ký túc xá thì khả năng Trì Hoài vẫn còn ở đấy, thay vì để hai người khó xử, chi bằng đến lớp học là được.

Các bạn học cơ bản đều về ký túc xá nghỉ trưa, trong lớp học rải rác có hai, ba người thích học thôi. Phương Du tay quấn băng gạc đi vào lớp từ cửa trước.

Bạn cùng bàn Lý Băng đang làm bài tập toán của ngày hôm nay, nhìn thấy Phương Du thì mặt hơi đỏ, cô dịch người sang bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: ''Buổi trưa cậu không nghỉ trưa hả?''

''Tôi không buồn ngủ lắm.'' Phương Du đến chỗ ngồi ngồi xuống, lấy sách bài tập vật lý từ balo ra để trên bàn, ''Muốn đến lớp đọc sách.''

''Ừm.'' Lý băng đưa tay vén tóc mai xoã bên tai ra sau, ngượng ngùng cười với Phương Du.

Phương Du không nói nữa, cậu mở sách bài tập ra, cúi đầu nhìn câu hỏi, bởi vì tay phải đang bị thương, tay trái thì không viết được, Phương Du hết cách đành lấy điện thoại ra, giải hết bài toán ở trên điện thoại.

Cũng may các câu hỏi của bài đầu tiên đều khá đơn giản, Phương Du cũng không tốn nhiều công sức để hoàn thành chúng, cậu lật sách bài tập ra phía sau để đối chiếu đáp án, khi vừa nhìn đến câu hỏi cuối cùng, Lý Băng ngồi bên cạnh gõ bàn cậu một cái, ''À thì, bây giờ cậu còn bận không? Tớ muốn hỏi cậu câu này.''

''Đợi một chút, tôi xem xong đã.'' Phương Du hơi nghiêng đầu, tay trái cầm bút.

Câu cuối là kiến thức về vận tốc tức thời và vận tốc trung bình, ô tô với vận tốc V1 đi hết 1/3 quãng đường đầu tiên, sau đó với vận tốc V2 đi hết 2/3 quãng đường còn lại, biết vận tốc trung bình và V2, hỏi V1.

Đề khá tâm đắc, viết được công thức cũng có thể tính được, nhưng vẽ hình thì không đơn giản thế.

Phương Du cố hết sức vẽ hình, một bên vừa nhìn hình vừa tính nhẩm, Lý Băng ôm sách yên lặng ở một bên nhìn cậu.

Vừa lúc Trì Hoài tiến vào thì thấy một màn này, hắn vô thức dừng bước, đứng ở cửa không nói gì nhìn Phương Du và Lý Băng.

Ánh nắng ban trưa chiếu rọi xuống mặt bàn, cô gái và chàng trai xinh đẹp ngồi yên lặng, tựa như một giấc mộng mơ hồ, vậy mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cô gái thích Phương Du ngay cả tâm tư cũng không giấu được, từ lông mày đến khoé mắt đều mang ý cười nhẹ nhàng, nhưng Phương Du thì từ đầu tới cuối đều mặt không biểu cảm, nói giảng bài là giảng bài, tâm tư đơn giản tới mức không nhìn ra được ý nào khác.

Cho dù là như vậy, trong lòng Trì Hoài vẫn cảm thấy có chút mất mát khó nói, hắn do dự thật lâu, cuối cùng im lặng xoay người ra ngoài, đi từ cửa sau vào lớp.

Trì Hoài ngồi một chỗ chán ngấy nghịch điện thoại, lúc tâm trạng không tốt lắm thường hay vào mấy diễn đàn trên Tieba, người trong màn hình đang mặc vest bày tỏ ý kiến trên internet, có người trào phúng, có người lắng nghe, có người phỉ nhổ, hắn nhìn, cảm nhận và cố gắng đặt mình vào trong hoàn cảnh của nhân vật chính, như vậy có thể xoa dịu tâm trạng của mình.

Diễn đàn của Nhất Trung đã được sửa, điều làm hắn ngạc nhiên nhất chính là post hắn và Phương Du quyết đấu vẫn còn đang HOT, nhưng mà các post khác về CP của bọn họ đều đã bị xoá.

Lúc Trì Hoài nhấp vào lướt xem, bài đăng đã đến 997 tầng, hắn lướt từng cái một, từ cuộc thi chia lớp, rồi huấn luyện quân sự, mỗi lần thi đấu đều có các bạn học bỏ phiếu chấm điểm, bài post hắn và Phương Du cùng chụp chung một khung hình cũng rất nhiều, có một số bức Trì Hoài thậm chí còn không biết được là chụp lúc nào.

Lúc đó còn chưa có kết quả Pheromone, hắn và Phương Du đều rất háo thắng so tài, ai có thể nghĩ đến trong nháy mắt mọi chuyện liền thay đổi, quan hệ của hai giờ đã thấp đến mức đóng băng.

Trì Hoài thở dài một hơi, càng xem càng cảm thấy khó chịu, đang định tắt điện thoại nằm xuống bàn ngủ một giấc thì post của lầu 1 đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.

''Trận thi đấu của hai A này kết thúc rồi sao? Phương Du sẽ không vì chuyện Pheromone mà tha cho Trì Hoài chứ? Nếu vậy thì tui khóc muốn chớt đó, tui vẫn muốn xem kết thúc Trì Hoài gọi Phương Du là ba ba mà!!!"

Trì Hoài nhíu mày, ồ, xem ra bạn học này là bên phe Phương Du, giọng điệu tràn ngập khinh bỉ với hắn, ai nhịn được chứ Trì Hoài thì không thể nhịn!

Vì vậy, Trì Alpha đăng lên post ''Hai A quyết đấu", cực kỳ hung hăng viết một câu ''Đấu, tôi và Phương Du vẫn tiếp tục đấu, tôi cực kỳ mong đợi khi kết thúc Phương Du sẽ ở dưới gọi tôi một tiếng ba ba!"

Lâm Dật ngồi đằng trước đang uống nước, y vừa vặn lướt qua thấy tin nhắn này của Trì Hoài thì lập tức phun một ngụm nước, y xoay người gõ gõ bàn Trì Hoài, ''Anh Hoài này, tôi khuyên cậu nên chỉnh sửa mấy lời này một chút đi.''

''Có vấn đề gì sao?" Trì Hoài nhíu mày, hắn cúi đầu xem lại nội dung mình vừa đăng, không hiểu hỏi.

Lâm Dật giơ ngón tay chỉ chỉ Phương Du còn đang chưa biết chuyện gì ở đằng trước, ''Anh Du mà nhìn thấy, cậu ấy có thể sẽ đánh cậu ra bã đó.''

Lúc này, Phương Du vừa mới giảng lại đề cho Lý Băng, điện thoại trong túi bỗng rung lên, Phương Du lấy ra nhìn qua, Kha Lâm gửi tin nhắn trên QQ, là một ảnh chụp màn hình của một diễn đàn, nhưng nội dung trong bức ảnh lại khiến khóe mắt phải cậu giật giật mấy lần.

Cậu nhìn chằm chằm vào tên Trì Hoài trên màn hình với vẻ mặt phức tạp, do dự khoảng năm phút đồng hồ thì Phương Du gửi một tin nhắn riêng cho Trì Hoài, ''Cậu đừng kéo tôi vào mấy chuyện này nữa được không? Tôi không muốn đấu cùng cậu.''

Vừa gửi tin nhắn xong thì Phương Du ném điện thoại vào ngăn bàn, cậu mở sách bài tập toán ra làm, không quay đầu nhìn lại.

Phương Du đang trốn tránh, cậu không có cách nào có thể nói cậu chính là GOD được, cũng không thể mặc kệ mà tranh hạng nhất với Trì Hoài, nếu biết thì càng loạn thêm, thôi thì cứ trực tiếp giấu đi, tốt nhất là Trì Hoài vĩnh viễn không nên biết chuyện này.

Trì Hoài sau khi nhận được tin nhắn của Phương Du thì ngẩng đầu, hắn nhíu mày nhìn bóng lưng của Phương Du.

Không biết vì sao, Trì Hoài cảm thấy hôm nay Phương Du đang trốn tránh hắn, trước khi có báo cáo kiểm tra sức khỏe thì Phương Du còn có thể trừng mắt với hắn nói vài câu, nhưng hôm nay cậu còn không thèm nhìn hắn lấy một cái, cho dù ánh mắt đụng phải nhau cũng sẽ nhanh chóng rời đi.

Nếu như trước khi kiểm tra sức khỏe Phương Du nói không đấu cùng hắn, Trì Hoài chắc chắn sẽ lao đến bàn đầu cãi nhau với Phương Du, nhưng bây giờ hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho Phương Du một chữ ''được''.

...

Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết địa lý, giáo viên là một nam Beta hơn 50 tuổi, đỉnh đầu bị hói mảng lớn, hai bên mai còn chỉ còn một vòng tóc, nhìn rất có thiện cảm.

Thầy địa lý vừa đến đã thể hiện tài nghệ của mình, thầy lấy một viên phấn trên bục, tay trái chống nạnh, tay phải bắt đầu soàn soạt vẽ bản đồ thế giới trên bảng đen, Phương Du đặc biệt chú ý đến thời gian, bảy phút, bảy phút là vẽ xong bản đồ thế giới, rất lợi hại.

Cậu đang ngửa đầu thưởng thức bản đồ trên bảng đen, thầy địa lý lên tiếng, ông ném viên phấn lên bàn giáo viên, chỉ Phương Du, ''Em, ghi tên các quốc gia, bao nhiêu cũng được.''

Phương Du đứng dậy, giơ tay phải đang băng bó lên, đang chuẩn bị giải thích cậu không viết được thì giọng nói của Trì Hoài lại truyền đến, ''Thưa thầy, tay phải của cậu ấy bị thương, để em ghi ạ."

Thầy địa lý nghe vậy thì quay đầu nhìn lại cậu, ông gật đầu, ''Cũng được, vậy đổi lại em lên đi."

Từ Hoài từ bàn cuối đi lên, hắn cầm lấy một viên phấn từ trên bục giảng trước, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Du đang đứng, "Cậu nói tên quốc gia đi, tôi viết."

Thầy địa lý đứng ở một bên vừa nghe thấy, lập tức vỗ tay cười nói: ''Tốt lắm, cứ làm thế này đi, hai người các em phối hợp, một người miêu tả một người viết, những bạn khác tùy theo trí tưởng tượng của mình mà ghi nhớ một chút, nắm vững phân bố của các quốc gia lớn trên thế giới là bài học địa lý cơ bản, mỗi người các em đều phải biết."

Thầy giáo đã nói như vậy rồi, Phương Du cực kỳ không muốn cũng phải chịu, cậu thở dài gật đầu nói: "Bắt đầu đi, từ bên tay phải cậu trước, quốc gia ở góc tây bắc là Canada, kế tiếp là Mỹ, giáp Mỹ là Mexico..."

Hai người phối hợp rất ăn ý, Phương Du nói xong một quốc gia thì Trì Hoài sẽ lập tức ghi tên quốc gia đó, lớp học yên tĩnh đến mức chỉ còn lại giọng nói của Phương Du và âm thanh viết phấn của Trì Hoài trên bảng đen.

Cậu có thể thấy thế giới như thế nào, tôi sẽ thay cậu vẽ lên, nếu có thể, tôi muốn cùng cậu ngắm hết cảnh sắc nơi đây.

Ánh nắng ngoài cửa sổ không quá chói rọi, lá bạch dương gợn những làn sóng ánh nắng, lung linh chiếu rọi trong phòng học, một con chim sẻ đang đậu trên cây nghiêng đầu nhìn vào lớp học.

''Địa Trung Hải, bán đảo hình chiếc ủng kia là Ý, bên trái bán đảo Apennine có hai quốc gia, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha." Phương Du chỉ ngón tay lên bảng đen, sau đó dừng lại một chút, nhìn về phía giáo thầy địa lý, "Ở Thái Bình Dương còn có một số quần đảo, thầy ơi thầy chưa vẽ hết."

Thầy địa lý kinh ngạc nhìn Phương Du, hiện nay trên thế giới có 233 quốc gia và vùng lãnh thổ, các quốc gia ở Châu Á, Bắc và Nam Mỹ nói rất tốt, còn có rất nhiều các quốc gia ở Châu Âu và Châu Đại Dương, tuy ở cấp hai có học qua, nhưng không hề phạm lỗi nào mà nói ra toàn bộ thực sự không dễ dàng gì, huống chi Phương Du còn cẩn thận phát hiện ra ông còn chưa vẽ những hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.

"Không tệ, rất tốt!" Thầy địa lý rất hài lòng, ông liên tục gật đầu, "Em có hứng thú với địa lý không? Lớp 11 em có hứng thú với khoa xã hội không?

"..." Phương Du có chút bất đắc dĩ, nghe giọng điệu của thầy địa lý như thể hận không thể kéo cậu vào khoa xã hội vậy, cậu thực sự không biết phải trả lời như thế nào.

Nhưng thầy địa lý lại vẫn níu mãi vấn đề này, ông hết sức hy vọng Phương Du có thể trả lời ông, "Sao thế? Em có hứng thú học địa lý không? Có rất nhiều trường đại học nổi tiếng có thể đăng ký khoa xã hội, ví dụ như đại học Bắc Kinh..."

"Thưa thầy," Phương Du ngẩng đầu, thở dài một tiếng gần như không nghe được nói: "Em muốn học vật lý."

"Tại sao vậy chứ?" Thầy địa lý có chút thất vọng, ông hỏi: "Em không sợ học giỏi toán lý hóa phải đi khắp nơi sao?"

"Không ạ." Phương Du lắc đầu, cậu do dự một chút nhìn lướt qua Trì Hoài đang đứng một bên: "Em muốn thi vào Đại học Hàng không và Vũ trụ Bắc Kinh."

Vừa nói xong các bạn học lớp một ít nhiều đều có chút ngạc nhiên, là đại ca của Nhất Trung Tần Thành, lớp một chính là lớp giỏi nhất của Nhất Trung, những người vào được lớp một đều luôn hướng về phía Thanh Hoa Bắc Đại, Phương Du đứng thứ nhất trong lớp, bọn họ còn cho rằng với thành tích này, Phương Du nhất định sẽ chọn một trong hai ngôi trường danh tiếng đó.

Trì Hoài cũng không nghĩ tới trường đại học lý tưởng của Phương Du lại là Bắc Hàng(*), hắn quay đầu nhìn về phía Phương Du, môi mấp máy, đang định nói thì bị thầy địa lý ngắt lời.

(*)Bắc Hàng: viết tắt của Đại học hàng không và vũ trụ Bắc Kinh

"Có ước vọng là chuyện tốt, học văn hay học lý cũng như nhau, xem ra Phương Du chính là 'ngôi sao sáng' trong lòng các bạn học, được rồi, chúng ta bắt đầu học, hai em ngồi vào chỗ đi."

Phương Du gật đầu ngồi xuống, Trì Hoài vừa nhìn Phương Du vừa quay người đi xuống bục giảng, thầy địa lý bắt đầu giảng bài.

Giữa giờ học, điện thoại của Phương Du đặt dưới ngăn bàn rung lên, cậu lấy ra cúi đầu nhìn, là Trì Hoài gửi tới, "Tại sao lại là Bắc Hàng?"

Phương Du mấp máy môi, cậu không trả lời tin nhắn của Trì Hoài, lại cất điện thoại vào ngăn bàn, ngẩng đầu nghe thầy giáo giảng bài.

Tại sao lại là Bắc Hàng ư? Bởi vì đây là một bí mật không thể nói ra.

_____

Tác giả có lời muốn nói: Một trò đố vui có thưởng, mọi người đoán xem vì sao anh Du lại muốn thi vào Bắc Hàng? Cục cưng dễ thương nào đoán đúng, tui sẽ thưởng cho 3000 chữ anh Du ngã ngựa hehe~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net