Chương 32: GOD là Phương Du.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Riin

Khi màn đêm buông xuống, các tòa chung cư ngoài cửa sổ dần sáng đèn lên, tiếng mắng chửi của bố Phương trong phòng khách đã ngừng, xung quanh rơi vào khoảng không tĩnh mịch, có người gõ cửa bên ngoài, là mẹ, ''Tiểu Du, mở cửa một chút."

Phương Du nhúc nhích, từ dưới đất đứng lên, mở cửa ra.

Mẹ Phương bưng một bát cháo đậu đỏ nhỏ và một ít khoai tây bằm đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: "Mẹ nấu một ít cháo."

"Mẹ vào đi." Phương Du nhận lấy bát từ tay mẹ, nghiêng người để bà đi vào.

Mẹ Phương ngồi xuống bên giường, bà nhìn con trai nhẹ giọng nói: "Bố con gần đây có việc ở công ty không thuận lợi lắm, quản lý nói với ông ấy nếu tháng này thành tích không đạt tiêu chuẩn sẽ sa phải bố con, ông ấy áp lực rất lớn, con về cũng đừng cãi nhau với bố."

"Thành tích không đạt tiêu chuẩn là do ông ấy không có khả năng làm tốt công việc, chuyện đó đâu có liên quan tới con, cũng đâu có liên quan tới mẹ, lẽ nào ông ấy bị mắng ở công ty thì về sẽ trút giận hết lên đầu vợ con?" Phương Du đặt bát lên bàn thấp giọng hỏi.

"Bố con bình thường cũng không đánh mẹ," Mẹ Phương thở dài, "Ông ấy hôm qua có nói chuyện với một khách hàng có con đang học cấp ba, muốn mua một căn hộ trong khu học chính(*), bố con vì chuyện này mà bận bịu mấy ngày, đang nghĩ là thỏa thuận thành công rồi thì con trai của vị khách kia đột nhiên không vui, nháo lên không cho bố mẹ mua nữa. Vị khách hàng kia rất quan trọng đối với bố con, nếu thỏa thuận được công ty sẽ không sa thải, còn không được thì bố con sẽ mất việc."

(*)có thể hiểu là nhà ở gần những khu có nhiều trường học.

"Tiểu Du, con thông cảm cho bố con một chút." Mẹ Phương vỗ vỗ vai Phương Du, trong giọng nói mang theo một tia khẩn cầu.

Phương Du mím môi một cái, không nói gì, đợi khi ăn xong bát cháo nhỏ mới thấp giọng nói, "Quốc Khánh trường con tổ chức đi tham quan và nghiên cứu học tập, kế hoạch là ra ngoài bảy ngày nên Quốc Khánh con không về được, con không ở nhà mẹ phải tự bảo vệ mình thật tốt."

"Quốc Khánh?" Mẹ Phương tính ngày, "À, thứ bảy tuần sau."

"Vâng, hôm nay con về để đổi quần áo, mai sẽ trở lại trường học." Phương Du gật đầu.

"Con vừa về đã đi rồi à?' Mẹ Phương hỏi.

"Vâng." Phương Du hít sâu một hơi, cậu đưa tay lên lau mặt, "Con còn rất nhiều bài tập phải làm."

"Vậy được rồi." Mẹ Phương hơi gật đầu, "Phí sinh hoạt có đủ không?"

"Đủ ạ, Studio của anh Kiệt vừa mới trả lương cho con." Phương Du nói, cậu đứng lên bưng bát đĩa đi vào bếp.

Mẹ Phương đi theo vào, "Để mẹ rửa cho, con về phòng học đi."

"Mẹ nghỉ ngơi đi, có hai, ba cái bát thôi, con để con rửa." Phương Du đẩy mẹ ra cửa, mẹ Phương gật đầu, bà cởi tạp dề treo lên móc trong bếp, "Mẹ đi ngủ, con rửa xong thì về phòng học đi, đừng chơi game, bố con nhìn thấy lại cáu."

"Vâng ạ." Phương Du đeo găng tay rửa bát, cậu không quay lại, chỉ đáp một tiếng.

Vặn vòi nước, rửa sạch bát đũa, Phương Du đặt từng cái bát lên chạn, thở dài một hơi, xoay người đi vào phòng, hiện tại bây giờ cậu không có tâm trạng đọc sách, từ lần đó tới giờ cậu cũng không chơi PUBG nữa, Phương Du ngồi trên giường một lúc rồi đứng dậy đi tắm.

Sau khi tắm xong, màn hình điện thoại sáng lên, Phương Du vừa lau tóc vừa cầm điện thoại lên lướt xem, là Trì Hoài gửi tin nhắn, "Sao gần đây cậu lại trốn tôi?"

Phương Du mím môi một cái, ban đầu cậu định không trả lời nhưng khi lướt lên khung thoại thì thấy hai bọn họ nói chuyện về cơ bản đều là tin nhắn Trì Hoài gửi tới, cậu cũng không trả lời cái nào.

Rất nhiều tin nhắn Phương Du không biết nên trả lời Trì Hoài thế nào, tỷ như cái này, căn bản không thể nói "Vì tôi là GOD" được, do dự nửa ngày Phương Du cuối cùng cũng trả lời lại, "Cậu quá phiền."

Sau khi gửi tin nhắn này đi bên phía đối phương luôn hiển thị là đang nhập, Phương Du đợi một lúc cũng không thấy tin nhắn nên không đợi nữa, cậu đặt điện thoại sang một bên rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau Phương Du thức dậy rất sớm, cậu không ăn sáng, chào mẹ một tiếng rồi trở lại trường học.

...

Nhất Trung Tần Thành rất nổi tiếng về khoản đi trải nghiệm nghiên cứu học tập, đây là một nét đẹp văn hóa vườn trường độc đáo của Nhất Trung. Lễ Quốc Khánh hằng năm đề sẽ sắp xếp cho lớp 10 và lớp 11 ra ngoài trải nghiệm, tất cả các chi phí thuê xe, khách sạn đều do nhà trường chi trả, học sinh chỉ cần mang theo tiền ăn của mình.

Chủ đề nghiên cứu năm nay là "Phong cảnh trên đường", lớp 10-1 do chủ nhiệm Trương dẫn đầu, từ Tần Thành đi thẳng về phía bắc đến sa mạc Mu Us, trên đường đi qua bốn điểm dừng chân.

Kế hoạch lên xe là vào chiều thứ sáu mà các bạn học đã mong chờ từ thứ hai, tinh thần mọi người đều rất phấn chấn, vừa tan học đã cuống cuồng mua đồ trên Taobao, nào là đồ ăn vặt, gậy selfie, mũ chống nắng, kem chống nắng..., tất cả đều chuẩn bị cho chuyến đi, lớp trưởng Vương Thành mỗi ngày đều ra cổng trường lấy hàng online cho lớp nhưng có lần bị rơi vỡ mất, sau đó thì phải thảo luận phân chia các bạn học thay phiên nhau đi lấy.

Phương Du cũng không quá mong đợi chuyến đi này, bởi vì cậu bị say xe, chuyến đi nghiên cứu lại dài ơi là dài, rất có khả năng bọn họ sẽ phải ngồi trên xe bus cả ngày, đến lúc đấy không biết cậu sẽ nôn thành bộ dạng gì nữa.

"Mọi người nhanh lên, lên xe đi, đừng lề mề! Chúng ta không có nhiều thời gian, sáu giờ tối phải đến Ngô Thành rồi, nếu không buổi tối không có chỗ ở đâu.'' Lão Trương đứng ở cửa xe buýt rống lên.

Các bạn học lớp 1 mỗi người đều mang theo một đống túi to túi nhỏ cười cười nói nói lên xe, Phương Du đi sau cùng.

"Phương Du em lề mề cái gì thế? Sợ đi nhanh quá đạp trúng con kiến đúng không?'' Lão Trương đứng ở cửa xem duỗi tay keo Phương Du lên, nhíu mày, "Em mà còn lề mề nữa tôi ném em xuống đấy."

"...'' Trong lòng Phương Du gào thét, thầy mau ném em xuống đi, em ở trên xe buýt ngoài nôn ra còn làm được gì nữa.

Lão Trương đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Phương Duông nửa đẩy nửa kéo Phương Du lên, ấn Phương Du ngồi xuống một chỗ trống, ông vội vàng đếm số người, cũng không để ý xem người ngồi cạnh Phương Du là ai.

"Mang theo thuốc say xe không?" Trì Hoài hỏi.

"Mang." Phương Du ngồi dịch ra bên ngoài, bây giờ cậu rất muốn đổi chỗ.

"Đừng có tránh tôi, cậu say xe tôi còn chăm sóc cậu được, cậu đổi chỗ thì ai lấy túi ni lông cho cậu?" Trì Hoài vươn tay kéo cổ tay của Phương Du lại.

"Shh, cậu buông ra." Tay Trì Hoài vừa nằm vừa hay là tay phải của cậu, Phương Du hít một hơi, đẩy ra nhíu mày thấp giọng nói: "Tay tôi đau còn chưa khỏi đâu."

"Xin lỗi xin lỗi." Trì Hoài vội vã buông ra, lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong túi y tế đưa cho Phương Du, "Đây, khó chịu thì bôi một chút đi."

''Cảm ơn." Phương Du chần chờ một chút cuối cùng giơ tay nhận lấy.

Sau một đoạn đối thoại ngắn ngủi hai người lại rơi vào yên lặng, lão Trương đi tới đi lui ở lối đi, đếm xong số người, phất tay với tài xế, "Bác tài, có thể đi rồi, mọi người đã đến đủ."

Tài xế đáp một tiếp, nổ máy, xe lắc lắc vài cái rồi chậm rãi lái ra khỏi cổng trường.

Phương Du ngả người ra sau, đang định nhắm mắt ngủ một lát thì Trì Hoài gọi cậu, "Phương Tiểu Du cậu nằm lên cái này đi."

Cậu mở mắt ra nhìn, một cái gối đầu hình nửa cái vòng đưa tới.

Trì Hoài kéo Phương Du lên, vừa đeo nó lên cổ cậu vừa nói: "Nhìn cậu là biết không tự chăm sóc bản thân được rồi, lần này thời gian ngồi xe rất dài, nếu cậu cứ nằm ngửa ngủ như thế xương cổ sẽ bị tổn thương."

Phương Du bất đắc dĩ, cậu cũng không biết nên nói gì, chỉ mặc cho Trì Hoài lăn qua lăn lại bản thân.

"Được rồi, ngủ đi, ngoan." Trì Hoài lấy ra một cái chăn đắp lên người Phương Du, lúc này mới hài lòng gật đầu, xoa xoa đầu Phương Du.

"..." Phương Du nhìn Trì Hoài, cậu có cảm giác mình đã trở thành thú cưng của người này vậy, ngoan ngoan cái đầu nhà cậu.

Nhìn lại tuýp thuốc mỡ, Phương Du đã ngầm cho phép Trì Hoài động tay động chân với mình, cậu cũng không nói chuyện với Trì Hoài, nhắm mắt đi ngủ.

Thành thật mà nói, kê một chiếc quanh cổ thực sự rất thoải mái, Phương Du ngủ thiếp đi đến khi lão Trương cầm loa gọi các bạn học dậy mới mơ màng mở mắt, trời đã tối rồi, bên ngoài cửa xe là ruộng lúa mênh mông, xa xa có ánh sáng của những ngôi làng.

Phương Du phải mất một lúc lâu mới ý thức được bọn họ đang ở trên đường cao tốc, lão Trương đánh thức từng người một trên xe, "Dậy đi nào, ngủ nữa tôi bán các em đấy, xe sắp đến cao tốc Ngô Thành rồi, tôi đã đặt khách sạn cho các em, hai người một phòng, các em đưa thẻ căn cước trong lớp trưởng, đăng ký tại quầy lễ tân khách sạn."

Các bạn học mơ mơ màng màng lấy thẻ căn cước từ trong balo ra, cỗ xe yên tĩnh dần trở nên ồn ào.

"Tỉnh rồi?" Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Trì Hoài.

"Ừm." Phương Du gật đầu, trả lại chăn gối cho hắn, "Cảm ơn."

Sau khi chạy xe vào khu đô thị, ánh đèn ngày càng nhiều hơn, hai bên đường rộng rãi lóe sáng ánh đèn nê-ông, mắt đã quen với bóng tối đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, Phương Du chưa kịp thích ứng đưa tay chặn lại.

Khách sạn lão Trương đặt khá cao cấp, bên cạnh còn có trung tâm thương mại Ngô Thành, sau khi xe buýt chạy vào bãi đỗ xe do khách sạn sắp xếp, lúc này lão Trương mới bảo các bạn học xuống xe.

Năm mươi người với một đống đồ to nhỏ xếp hàng đi theo lão Trương vào khách sạn, trông như một công ty chuyển nhà.

Trưởng lớp Vương Thành và lão Trương đi đến quầy lễ tân đăng ký nhận thẻ phòng, các bạn học đứng khắp nơi ở sảnh khách sạn, đa số còn chưa tỉnh ngủ, đứng đờ tại chỗ nhìn chằm chằm sàn nhà.

"Phấn chân lên các em." Lão Trương vỗ tay một cái, ông nói: ''Hai người một phòng, Alpha, Omega và Beta ở riêng, dựa theo hai số cuối thẻ căn cước mà sắp xếp, 26 và 27, đến chỗ tôi lấy thẻ phòng, phòng 8501!"

Các bạn học nghe thấy đều rướn cổ nhìn xung quanh, bọn họ rất muốn biết ai sẽ ở cùng phòng với mình.

"Đây ạ, thầy ơi em số 27." Trì Hoài giơ tay lên, lách qua đoàn người đi tới trước mặt lão Trương.

Phương Du cúi đầu nhìn số cuối "26" ở thẻ căn cước của mình, cực kỳ muốn quay đầu rời đi.

"26, ai số 26!" Lão Trương nâng cao giọng hỏi.

Phương Du mím môi một cái, khi lão Trương gào lên lần thứ ba, Phương Du giơ tay lên, dưới con mắt của tất cả các bạn học đi tới trước mặt lão Trương.

Lão Trương: "...''

Các bạn học lớp 1: "...!!!"

Cái duyên phận này, quả thực là có cầu cũng không thể hưởng.

Lão Trương hơi do dự, ông im lặng một hồi rồi nói: "Hai người các em... Quên đi, tôi chuyển các em đi chỗ khác là được." Ông nói xong ngẩng đầu nhìn về phía các bạn học lớp 1, "Chúng ta còn hai Alpha, Trần Đông! Phùng Bân! Lại đây."

Hai người bị gọi do dự đi tới, lão Trương nhìn qua, "Trần Đông và Phương Du một phòng, Trì Hoài và Phùng Bân một phòng."

"Thưa thầy,'' Phùng Bân rụt rè giơ tay, "Thầy ơi em... Em không muốn ở cùng phòng với hai bọn họ đâu." "Thưa thầy em cũng không muốn." Trần Đông nhanh chóng phụ họa.

"Hả? Tại sao?" Lão Trương trừng đôi mắt hổ.

"Thầy ơi thầy đừng làm khó em, hệ số tương quan của bọn họ là 100%, em thực sự không dám mạo hiểm đâu." Phùng Bân vẻ mặt khổ sở.

Hệ số tương quan của hai người họ là 100%, tuy rằng hiện tại quan hệ vô cùng lạnh nhạt, nhưng cũng không thể đảm bảo sau này hai người sẽ không yêu nhau đến chết đi sống lại, lúc đó Phương Du và Trì Hoài sẽ nghĩ rằng hai người bọn họ không được ở cùng phòng với nhau, như vậy sẽ tìm đến cậu ta lột da mất.

Lão Trương đen mặt, học sinh đều từ chối, ông còn ép nữa thì chính là vi phạm đạo đức nghề giáo, ông cắn răng một cái, đưa thẻ phòng cho Phương Du, "Hai người các em ở chung yên ổn một chút, buổi tối tôi đến kiểm tra, dám đánh nhau là tôi cho hai em về đấy."

Phương Du: "...''

Trì Hoài: "..."

Vì vậy, lại lần nữa dưới ánh mắt của các bạn học hai người cầm thẻ phòng đi vào thang máy, cả hai đều không biết nên nói gì, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Một đường yên lặng tìm đến phòng 8501, Phương Du dùng thẻ phòng mở cửa, cậu đặt balo ở tủ giày, sau đó cởi áo khoác treo lên móc quần áo.

Ngồi trong xe mồ hôi nhễ nhại, Phương Du muốn đi tắm, vì vậy hơi do dự quay đầu nói với Trì Hoài: "Tôi đi tắm, cậu cần dùng phòng tắm không?"

Trì Hoài đang khom lưng thay dép lê, nghe vậy lắc đầu nói: ''Bây giờ không cần."

"Ừm." Phương Du gật đầu, cậu lấy từ trong balo ra một cái khăn tắm và một số đồ vệ sinh cá nhân, xoay người vào phòng tắm.

Trì Hoài ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm, quay đầu ngẩn người nhìn rèm cửa màu xanh lam.

Khi Lão Trương nói để hắn và Phương Du ở một phòng, hắn đã ngỡ ngàng trong giây lát, đầu óc trống rỗng, không biết nên dùng biểu cảm gì.

Trước khi có kết quả kiểm tra sức khoẻ, hắn và Phương Du cũng ở một phòng, huấn luyện quân sự còn là giường trên giường dưới, chỉ là khi đó có nhìn không ưa thì đánh nhau một trận, nhưng hiện tại lại không thể nữa, độ tương quan 100% đã làm cho bầu không khí dần trở trên mập mờ.

Điện thoại của Phương Du đặt trên bàn trà vẫn không ngừng rung lên, chắc là có người gửi tin nhắn cho cậu, Trì Hoài không để ý đến, chưa đầy một phút sau điện thoại lại bắt đầu rung tiếp.

Trì Hoài do dự một chút từ trên ghế sopha đứng lên, cầm lấy điện thoại Phương Du đi đến gõ cửa nhà tắm, "Phương Du điện thoại của cậu rung nhiều quá, cậu có muốn kiểm tra không?"

Tiếng nước ngừng lại, một lát sau bên trong truyền đến giọng nói của Phương Du, "Cậu để trên bàn đi, lát nữa tôi ra xem."

"Ồ, được." Trì Hoài gật đầu, hắn sờ sờ mũi, cúi đầu để điện thoại lại chỗ cũ.

Màn hình điện thoại sáng lên một cái, Trì Hoài vô thức nhìn qua, cả người cứng đờ tại chỗ.

Tin nhắn là Kha Lâm gửi tới, tin nhắn rất dài, đều là thúc dục Phương Du ăn gà.

"Anh Du cứu trận cứu trận! Tao chết, tao lại chết rồi!"

"GOD ơi, mau trả lời tin nhắn đi, mau lên mau lên!"

''Anh Du à! Mày giúp tao lần này thôi! GOD! Chỉ một lần nữa thôi!"

"Anh Du à mày không chơi cũng được, vậy mà cho tao mượn tài khoản chơi chút được không, tên Đẹp Trai Tung Trời tặng mày nhiều trang bị như thế, không chơi phí lắm."

Trì Hoài nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, vẻ mặt biến đổi thất thường.

Kha Lâm vừa gửi tới một ID tài khoản, "Có phải số này không anh Du? Mật khẩu là gì? Cho tao mượn chơi một tí đi."

Đó là tài khoản của GOD.

Trì Hoài đã khắc sâu tài khoản này vào trong lòng, hắn cả đời cũng sẽ không bao giờ quên.

Hóa ra, GOD là Phương Du.

____

Tác giả có lời muốn nói: Ồ Yeah~ Anh Du ngã ngựa rồi nhe~

Tác giả vừa ăn dưa vừa nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net