Chương 33: Không cố ý hôn cậu đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Riin

Căn phòng rất yên tĩnh, thi thoảng truyền đến tiếng nước trong phòng tắm, Trì Hoài không nhúc nhích đứng tại chỗ.

"Em gái có ở đây không? Hiện tại tôi đang rất hoang mang, có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu. Cậu kiểm tra sức khỏe chưa? Có ai có hệ số tương quan Pheromone với cậu cao không?"

"Kết quả kiểm tra sức khoẻ của bọn tôi có rồi, tôi và một Alpha tên Phương Du có độ tương quan Pheromone đạt tới 100%, cậu có thấy kinh ngạc không? Tôi cũng rất ngạc nhiên đây."

Tất cả ký ức ùa về như thủy triều.

Tối hôm đó hắn đã thổ lộ với GOD, hôm sau thì Phương Du bắt đầu trốn tránh hắn, tiết vật lý Phương Du đã sốt ruột cắt đứt lời Kha Lâm, đại thần trong giới lồng tiếng Cẩn Du chính là Phương Du, khi thấy hắn ở Studio của anh Kiệt thì chạy trối chết.

Tất cả những điều bất thường này của Phương Du đều có lý do.

Thế giới này quá nhỏ, ai mà ngờ được người mình thích lại ở ngay bên cạnh mình chứ?

Trì Hoài đưa tay lên lau mặt, thở dài thật sâu một hơi, đặt lại điện thoại của Phương Du lên bàn, lại ngồi ở ghế trên ban công.

Phương Du tắm rửa xong thay một bộ đồ ngủ từ phòng tắm đi ra, thoạt nhìn không thấy Trì Hoài đâu, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn thấy Trì Hoài trên ban công, Phương Du dừng lại một chút.

Trì Hoài ngả người ra sau, hai tay đặt lên tay vịn của ghế, ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc đang cháy, khói thuốc tỏa ra trên bàn, hắn dụi điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh.

Không biết có phải do điều hòa mở thấp quá hay không, Phương Du chỉ cảm thấy sau gáy ớn lạnh, bầu không khí quá mức quỷ dị khiến cậu rụt cổ lại.

Ngay khi cậu thấy không có việc gì nữa lên giường đi ngủ thì Trì Hoài lên tiếng.

"GOD là cậu đúng không, Phương Du." Trì Hoài rít một hơi thuốc, sau đó bỏ vào trong gạt tàn quay đầu lại nhìn, vẻ mặt vô cảm, giọng nói cũng rất bình tĩnh, giống như đang nói một điều hiển nhiên vậy.

Giống như sét đánh ngang tai, Phương Du đã bị những lời này làm cả kinh, cánh tay đang kéo chăn dừng lại, môi mỏng mím lại.

Trì Hoài đứng lên, phủi khói thuốc trên người, nhìn thẳng vào mắt của Phương Du.

Phương Du giật mình hoàn hồn, cậu không do dự xoay người chạy về phía cửa.

Chạy đi.

Đây là cách duy nhất còn lại trong đầu cậu.

Ngay khi tay chạm vào cánh cửa bảo vệ thì bị một bàn tay từ phía sau bắt lấy, Trì Hoài không cho Phương Du thời gian phản ứng, tay phải nắm lấy eo cậu, tay trái kéo vai phải, trực tiếp ấn Phương Du áp sát lên cửa.

"GOD là cậu đúng không." Trì Hoài rũ mắt, nhìn thẳng vào mắt Phương Du hỏi.

Hai người cách nhau rất gần, hô hấp quấn quýt lấy nhau, trong phòng yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng ào ào của quạt thông gió trong nhà tắm.

"Hử? Có phải cậu không?" Trì Hoài đối với câu hỏi này dường như có hơi gắt lên, hắn đưa tay sờ bên tai Phương Du, người lại nghiêng về phía trước, giọng nói sau khi hút thuốc xong có hơi khàn khàn trầm thấp, "Nói đi, Phương Du."

Phương Du không trả lời, cậu nghiêng đầu cố gắng né tránh ánh mắt Trì Hoài, lại bị Trì Hoài nắm cằm ngẩng đầu lên."

"GOD chính là cậu." Trì Hoài nói.

Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại giống như tạ búa gõ thẳng vào lòng Phương Du, đập nát cậu thành mảnh vụn.

Phương Du khẽ cắn môi, nếu Trì Hoài đã biết rồi, cậu cũng không cần phải giấu giếm nữa, chống lại ánh mắt của Trì Hoài, nói từng câu từng chữ: "Đúng, GOD chính là tôi."

Đúng vậy, GOD là tôi, cậu là tên ngốc luôn lao vào đánh tôi, cậu là thằng đần thì tôi cũng đếch thông minh được, thẹn quá hóa giận chứ gì? Muốn đánh nhau chứ gì? Tôi đây chơi với cậu đến cùng.

Nhưng Trì Hoài cũng không có suy sụp như Phương Du nghĩ, ngược lại đối phương rất bình tĩnh, rất bình tĩnh cúi người xuống.

Cơ thể Phương Du bỗng căng thẳng, cậu nhìn khuôn mặt của Trì Hoài đang dần phóng đại trước mắt, cảm nhận được hơi thở ấm áp của Trì Hoài đang phả vào má cậu.

Điên rồi.

Phương Du rũ mắt, nghiêng đầu né tránh.

Trì Hoài lần này không ép cậu nữa, chỉ tựa nhẹ đầu vào bả vai cậu, nhẹ nhàng đụng phải, "Xin lỗi, lần trước đánh cậu, còn nữa, cảm ơn vì đã gặp nhau."

Phương Du mím môi một cái, ánh mắt mềm nhũn ra, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy không kiên nhẫn, cậu đưa tay đẩy Trì Hoài, "Tránh ra, cậu nặng quá."

Cậu còn chưa dứt lời, Trì Hoài vừa nghe thấy đã ôm chặt lấy cậu, hai người bọn họ dính chặt vào nhau. Phương Du áp lưng lên cánh cửa, Trì Hoài vùi đầu vào hõm vai cậu, hít mũi một cái, giọng nói rất uất ức: "Không dậy nổi, để tôi ôm một chút."

"...'' Phương Du tung chân đá hắn, "Cút."

"Không cút." Trì Hoài cười cười để cho cậu đá, Phương Du cũng không dùng lực.

Trì Hoài nhướng mày, khóe miệng cơ hồ kéo tới mang tai, ôm chặt một hồi Trì Hoài mới buông Phương Du ra một chút, cụp mắt cẩn thận đánh giá Phương Du, giống như là đang nhìn bảo vật vừa bị đánh mất vậy.

Phương Du bị hắn nhìn không hiểu sao mà tai nóng lên, cậu cắn môi vùng vằng muốn thoát khỏi vòng tay Trì Hoài, "Cậu đừng có mà được voi đòi tiên."

"Đừng nhúc nhích." Trì Hoài cầm lấy cổ tay của Phương Du không cho cậu động đậy.

Vì vậy, hai người lại đẩy tới đẩy lui trước cửa ra vào, cánh cửa gỗ bị bọn họ va vào 'rầm rầm' vang lên.

"Suỵt, Phương Tiểu Du, cậu đập cửa như vậy lão Trương nhất định sẽ nghĩ rằng hai ta đang đánh nhau." Trì Hoài đưa tay đặt lên gáy Phương Du nhẹ nhàng xoa, "Vữa nãy đập vào đau không?''

Có lẽ là do giọng nói của Trì Hoài quá nhẹ nhàng, cũng có thể là do sợ quấy rầy đến thầy giáo, Phương Du không giãy giụa nữa, cứng đờ người đứng thẳng không nói lời nào.

Ánh mắt Trì Hoài đảo qua, Phương Du rũ mắt xuống, lông mi vừa dày vừa dài, chóp mũi đỏ ửng, môi mỏng mím lại, rất ngoan ngoãn, giống như một chú mèo Ba Tư.

Thình thịch.

Lần này Trì Hoài thực sự cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch, hắn từ từ nghiêng người về phía trước, chóp mũi chạm vào gò má của Phương Du, hô hấp Phương Du có chút hỗn loạn phả lên môi hắn, ngay khi Trì Hoài sắp chạm đến môi Phương Du thì cửa bên ngoài bị gõ một cái.

Phương Du hoàn hồn, cậu dùng lực đẩy Trì Hoài ra, mặt hơi đỏ, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Lão Trương không yên lòng được với hai thằng nhóc này, ông phát thẻ phòng xong thì đi tới phòng 8501, áp sát cửa nghe động tĩnh.

Ban đầu bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, mặc dù mơ hồ nghe không rõ, nhưng hẳn là tương đối hài hòa, ngay khi ông định thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị đem quả tạ đang treo lủng lẳng trong lòng xuống thì bên trong rầm một tiếng va vào cửa.

Lão Trương bị dọa cho giật mình, quả nhiên hai đứa này không thể sống yên ổn nổi một giờ, ông đang định giơ tay lên gõ cửa, nhưng động tĩnh đột nhiên dừng lại, ông rất nghi ngờ hai nhãi ranh này lẽ nào lại đánh nhau ngất xỉu rồi, càng nghĩ càng lo vậy nên lão Trương lại giơ tay gõ cửa lần nữa.

"Trì Hoài! Phương Du! Mở cửa cho tôi!" Lão Trương vừa gõ cửa vừa nói.

Hơn một phút sau cánh cửa mới được mở, lão Trương tức muốn hộc máu, ông đẩy cửa ra, mắt hổ trợn lên, đang định chống nạnh mắng cho hai đứa này một trận thì lại nhận ra bọn họ vẫn quần áo gọn gàng, hoàn toàn không có trầy xước gì.

Căn bản không có dấu hiệu đánh nhau.

"Các em... Không đánh nhau?" Lão Trương rất lo lắng mà nhìn hai người bọn họ.

"Không ạ." Trì Hoài lắc đầu, hắn vỗ vỗ ngực đảm bảo rất chân thành: "Thưa thầy, em - Trì Hoài, đảm bảo với thầy, kể từ bây giờ, em mà đánh nhau với Phương Du thì em là con chó, Phương Du đánh em em cũng sẽ không đánh lại."

"..." Mí mắt Phương Du giật giật, cậu mím môi một cái, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

"Ranh con nhà cậu ngày trước mà có ý thức thế này, tôi với hiệu trưởng Lưu cũng không cần phải lo lắng như thế." Lão Trương hừ lạnh một tiếng.

"Ngày trước là em mù, không nhận ra GOD là... Shh ah! Đừng véo." Trì Hoài nói được nửa chừng, cánh tay lại bị Phương Du véo một cái, hắn đáng thương cầu xin Phương Du tha tội, "Đừng véo, đừng véo, đau."

Lão Trương nhìn hai đứa này ở chung hòa hợp với nhau, ông mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm một cái, gật đầu: "Được rồi được rồi, hai em ở chung hòa thuận, tôi đi đây, không được đánh nhau đâu đấy."

"Thầy yên tâm, bọn em tuyệt đối sẽ không đánh nhau nữa đâu." Vẻ mặt Trì Hoài cực kỳ thành thật.

Phương Du buông tay ra, cậu không nói gì đi về phía giường ngủ, Trì Hoài đi theo lải nhải quanh tai Phương Du, "Đừng giận nữa, cậu xem hai chúng ta vất vả lắm mới gặp được nhau, ngày vui như vậy sao có thể giận dỗi được chứ."

"Tránh ra." Phương Du đen mặt đẩy Trì Hoài sang một bên, sau đó kéo chăn lên.

"Tôi sai rồi, lần trước đánh cậu là tôi sai." Trì Hoài rướn người lên phía trước, cho Phương Du trải nghiệm thế nào là âm thanh vòm 3D, "Còn nữa, ngày trước tôi nói không thích cậu là do tôi bị ngu nên mới nói vậy cậu đừng giận nữa mà, à đúng rồi, vừa nãy không phải tôi cố ý muốn hôn cậu đâu... Oái, bà xã! Đừng đánh vào mặt!"

Phương Du không chịu nổi nữa, cầm gối giường đập vào mặt Trì Hoài, "Cậu mau biến đi."

Trì Hoài ôm đầu chạy toán loạn, Phương Du đuổi theo một lúc thì dừng lại.

Đần chết đi được, tại sao mình lại đuổi theo Trì Hoài đánh cậu ta khắp phòng chứ?

Phương Du hít một hơi, cậu lườm Trì Hoài, mím môi một cái, xoay người cầm theo cái gối không nói lời nào lên giường ngủ.

"Bà x..." Trì Hoài trốn sau sopha thò đầu ra thăm dò, hắn đang muốn gọi Phương Du thì bị đối phương lườm cho một cái nên không dám nói hết chữ "bà xã" này, hắn hắng giọng lọ mọ đi tới, "Phương Tiểu Du, chúng ta làm lành nhé?'' Phương Du không trả lời, cậu trở mình đưa lưng về phía Trì Hoài, nhân tiện kéo chăn trùm kín đỉnh đầu.

Trì Hoài: "...''

Trì Hoài thở dài, không sao, vợ còn giận thì từ từ dỗ là được.

Trì Hoài lấy điện thoại ra xem giờ, đã 23 giờ đêm rồi, ngày mai còn phải dậy sớm tập trung, Phương Du say xe phải nghỉ ngơi thật tốt, đêm nay không thể lăn lộn với cậu ấy mãi được.

"Ngủ đi, tôi không quấy rầy cậu nữa." Trì Hoài giơ tay lên cách một cái chăn vỗ vỗ Phương Du, hắn đứng dậy bật đèn trên đầu giường của Phương Du, sau đó mới cầm đồ nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.

Cả căn phòng lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, Phương Du kéo chăn xuống, chỉ lộ ra phần đầu, đèn đầu giường là ánh sáng vàng nên rất thoải mái, cậu trở mình nằm đối diện với phòng tắm, lẳng lặng nghe tiếng nước ở bên trong.

Vừa nghe mí mắt vừa nặng trĩu không nhấc lên nổi, ý thức cũng dần mơ hồ.

Lâu lắm rồi chưa ngủ một giấc nào yên bình như vậy, thật tuyệt.

Đây là suy nghĩ của Phương Du trước khi rơi vào giấc ngủ.

_______

Tác giả có lời muốn nói: Anh Hoài à, thu liễm chút đi, anh Du còn chưa đồng ý đâu, đừng có mà táy máy tay chân.

Tác giả uống một ngụm nước táo và nói. (Tối qua vừa ép, hơi xít miệng.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net