Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chỉ cười, nói đoạn nâng cốc nước, lắc nhẹ một cái nước trong cốc dao động theo.

"Tôi và hắn bước đi trên con đường này hoàn toàn từ hai bàn tay trắng, nương tựa nhau mà sống. Trình Thanh cậu biết không Cao Chấn khi ấy không có thành tựu, nhiều lần đều chán nản muốn bỏ cuộc. Hắn bắt đầu từ một nhân viên vệ sinh, chỉ là một nhân viên nhỏ, sau đó thăng cấp lên làm trưởng phòng đến địa vị hiện tại là một chặng đường vô cùng gian nan."

"Từ tiên sinh, tôi biết tôi không thể chen chân vào khoảng thời gian lúc trước của hai người, nhưng mà anh cũng thấy hiện tại anh ấy đang ở cạnh chính là tôi ."

Ninh Viễn liếc nhìn cậu một cái, xoay mặt hướng tầm mắt ra phía cửa. "Đúng là tuổi trẻ tài cao." Kéo theo một nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi.

"Anh..anh có ý gì??"

"Ý tứ tôi đã nói rõ ràng."

Trình Thanh có chút thẹn, rõ ràng hôm nay tới là để xem bộ dạng tức giận của y bây giờ thì hay rồi, ngồi cùng vị chủ nhân này khiến cậu càng có cảm giác mình là một tiểu tam còn đặc biệt là một tiểu tam không biết liêm sỉ.

"Anh sao có thể bình tĩnh như vậy?"
Trình Thanh trực tiếp dùng ánh mắt tìm kiếm sự tức giận trong đáy mắt y, sau một hồi bày ra vẻ mặt không khỏi thất vọng.

"Vì sao tôi phải tức giận. Làm điều gì có thể vui vẻ, chính là đối với tôi cảm tạ tốt nhất. Vì sao phải ưu tư phiền não. Tránh cũng không thể tránh chi bằng sớm một chút khai thông."

Đoạn lại tiếp tục nói. "Cao Chấn là thiếu gia có quyền có thế, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng . Cao lão già biết được tình hướng hắn có vấn đề một mức khuyên can, khuyến can không được liền nhốt hắn lại, dùng gia pháp ép buộc hắn. Đến khi gặp tôi hắn là một bộ thân tàn ma dại."

Lúc trước y come out vì Cao Chấn, dưới cái nắng đầu hạ, mẹ không ngừng khóc lóc, bà nói số bà thật khổ có con trai lại như bao người có cháu ẳm bồng . Bà vì khóc quá nhiều mà ngất xỉu. Dưới cái nắng bị phạt quỳ, sau đó say nắng hôn mê phải nhập viện, lúc tỉnh lại hai vị phụ mẫu vẫn không tài nào chấp nhận, muốn vào nhà liền bị bà ngăn cản, ba lô trên mặt đất, từ khi ra đi không trở về lấy một lần.

"Năm thứ ba chúng tôi sống chung, hắn thăng chức làm tổng tài, tổ chức tiệc ăn mừng thật lớn vừa say vừa nói anh thật hạnh phúc, nước mắt ướt thành một mảng, lúc ấy trong tâm trí tôi lại ngọt ngào có thừa, bởi vì chúng tôi đi lên từ chính thực lực của mình, còn cùng nhau cố gắng mà đạt thành  tâm nguyện."

Hồi tưởng lại tuổi trẻ của y cũng coi như không phí hoài, tay không dựng nên sự nghiệp, có sự nghiệp có người yêu ,cây đắng ngọt bùi nếm không thiếu, những y biết bản thân luôn nợ hai vị phụ mẫu một nàng dâu, một đứa cháu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net