Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự ở ngoại ô cách công ty khá xa , thường lệ hắn về rất trễ cảnh tượng hôm nay đương nhiên không nhìn thấy. Ninh Viễn không biết y đã nói bao lâu, hơi thở có chút trì trệ, đầu choáng mắt hoa, thật phiền.

"Từ tiên sinh ,Cao Chấn anh ấy hiện tại đã khác trước cũng không ở cạnh anh, nếu không phải do anh quá nhàm chán ở cạnh anh quá tẻ nhạt ánh ấy sao phải ra ngoài tìm tôi "

"Từ tiên sinh anh nên chấp nhận sự thật đi thôi. Anh ấy đã chán anh, đã không còn yêu anh, anh đừng níu giữ anh ấy nữa, buông tay đi, trả cho anh ấy tự do."

Trình Thanh từ trong túi lấy ra một vật nhỏ , y sao có thể không biết là thứ gì, hình dáng hoạ tiết đều giống như đúc với vật trên tay y, kích cỡ tuy có khác cũng đã không còn mới.

"Từ tiên sinh anh xem đây là cái gì. Ừm là nhẫn của anh Cao a, tôi thay anh ấy mang trả cho anh."

"Cậu.. CÚTTTT.."  Y cứ thế hét lên, tiểu tam quả nhiên thật chướng mắt, thật không biết liêm sỉ. Thiếu niên không dám nhìn thẳng vào mắt y, đôi mắt không chứa biểu tình càng đáng sợ, vội vàng rời khỏi, nếu còn cố ý ở lại lâu không thể nói có chuyện gì xảy ra. Sóng yên biển lặng không có nghĩa là không có giông bão.
 

Ngã người xuống sô pha điều chỉnh tâm tình cùng hơi thở, vì quá mệt mỏi, vì quá thương tâm, vì không khống chế được nước mắt không ngừng rơi. Ninh Viễn ngẩng đầu nhìn xuyên qua mệt mỏi thấy được tháng ngày ngập tràn tử đinh hương, loại xúc cảm đầu tiên của tình yêu, choáng ngợp khi mối tình đầu bộc lộ một cách e lệ và thơ mộng. Tử đinh hương thơm dịu và sâu lắng nhưng lại rất mau úa tàn, cũng như tuổi thanh xuân khoảng thời gian đẹp nhất mà không tiền bạc nào mua được cũng không có quyền lực chi phối thay thế được.

Năm thứ ba họ bên nhau, cái ngày tổ chức tiệc chúc mừng, Cao Chấn uống say áp đảo y trên giường, chỉ có đau đớn, người kia không ngừng ham muốn một lần rồi lại một lần, lần đầu ân ái chính là loại sự tình này.

Đồ vật nhìn lâu cũng chán, huống hồ qua bao nhiêu năm số tử đinh hương kia cũng đã sớm úa tàn, tình cảm không còn nồng nhiệt. Cầm chặt chiếc nhẫn trong tay, qua nhiều năm có lẽ đã thay đổi, có nhiều thứ chi phối. Y biết thiếu niên hôm nay đến làm loạn nếu không được Cao Chấn dung túng, hẳn sẽ không đến.

Quả nhiên tình cảm đã có vết nứt mà biến số chính là Trình Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net