Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói dối chẳng qua là một lời nói thật không hoàn mỹ, chẳng qua chỉ dùng nhiều lời nói dối khác nhau để tạo ra một sự thật hoàn mỹ nhất.

. . . . . .

Ninh Viễn cùng nam nhân dạo bộ, anh nói về nơi này, kể về quá trình tạo thành, còn có rất nhiều chuyện khác. Nam nhân nói anh không quá thích những thứ này, tạo dựng chỉ để nâng cao thực nghiệm.

Ninh Viễn xoay người ra sau, bắt gặp một cậu trai trẻ đang lúng túng giấu đi máy chụp ảnh.

Cậu trai trẻ hai tay xoắn xuýt, nét mặt ngượng ngùng. " Thật ngại thật ngại quá! Nhìn hai người rất đẹp đôi nên tôi không nhịn được chụp một tấm, sẽ không làm phiền hai người chứ??!!"

"..."

"Hai người là người yêu sao?"

"Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."

"Nha, đã là thời buổi gì rồi, hai người cũng không cần giấu giếm, vã lại nhìn hai người xứng đôi như vậy.."

Ninh Viễn: "..."

"Thật xin lỗi tôi có thể giữ lại tấm ảnh không?"

Nam nhân : " Có thể. "

Ninh Viễn: "..."

Cậu trai trẻ lập tức cảm ơn rồi rời khỏi.

Nhìn nét mặt y không thoải mái, nam nhân chuyển đề tài khác, cả hai đi bộ trên đường lớn. Nam nhân nói muốn đưa y đến nhà hàng, Ninh Viễn muốn cự tuyệt, anh liền tìm mọi lý do khiến y đi cùng, nói không đi nhà hàng thì đến siêu thị mua chút đồ.

Đi qua một đoạn đường khá đông đúc, cuối cùng dừng chân ở một cửa hàng không quá lớn cũng không nhỏ. Bước vào trong, Ninh Viễn thay anh chọn vài loại thực phẩm, vô cùng nghiêm túc a.

Xung quanh quầy không ít người bàn luận, nghe qua có vẻ rất sôi nổi. Ninh Viễn vốn không tò mò, y tiếp tục chuyên tâm lựa chọn.

Nam nhân cầm một túi táo bỏ vào trong xe đẩy, nói : " Xã hội này cũng thật lắm người có được hạnh phúc trong tầm tay lại không biết giữ, giống như người trên màn hình kia, có vẻ như không cố ý vướng phải những thứ bát quái đến cùng vẫn không tránh khỏi, em nói xem có phải hay không cuộc sống rất công bằng ?"

"Ý anh là?"

" Nam nhân thành đạt vẫn thật hào hoa, cho dù họ không tìm đến ai cũng có người tìm đến họ."

Phía trên màn hình lớn, một người không thể nào quen hơn, y ước mình nhìn nhầm rồi, không phải, nhất định là nhầm rồi...

"Kia hẳn là Cao tổng, tổng tài của tập đoàn M? Trước giờ chưa từng nghe dư luận, bát quái về tình cảm, cũng không biết đã có người yêu hay chưa, bây giờ lại dính dáng scandal với tiểu bạch kiểm, thử hỏi có nhiều người chú ý đến việc này hay không?"

Thần tình y căng thẳng, hai mắt không dời khỏi thân ảnh người đàn ông kia.

-Đã đi đến bước này rồi sao? E còn cho rằng ... quả nhiên... nực cười rồi...

"Làm sao vậy?? Em biết người này sao?"

" Tôi.. không biết. "

Về đến nhà anh, lấy ra thực phẩm, y không mua quá nhiều những người làm kinh doanh thường sẽ có rất ít thời gian để nấu nướng, thật bận. Y sơ chế vài loại thực phẩm, nấu một vài món đơn giản. Tay nghề của y là do ngày tháng ở bên hắn mà thành, vì hắn dọn dẹp nhà cửa, vì hắn nấu cơm, vì hắn mà xây dựng một ngôi nhà.

Đối với nam nhân này, y thật lòng không biết thế nào, gặp gỡ anh là tình cờ sao hay là còn gì khác?

" Tôi nấu xong rồi, ăn xong tôi cũng nên trở về thôi."

" Tôi đưa em trở về. "

" không cần đâu."

"..."

Bắt một chuyến xe trở về nhà, ngôi nhà y gìn giữ bao lâu nay. Tâm trạng tan hơi chậm một chút. Y bắt đầu suy nghĩ miên man, y nên dùng bộ mặt nào để đối với hắn đây???

                        °  °  °  °  °  °

"Bảo bối, có phải rất đói hay không? Ta đi lấy thức ăn cho con."

"Miao"

Quả nhiên vẫn không về nhà. Cao Chấn? Trở về đi, em không biết mình còn có thể kiên trì thêm bao lâu.

Có nên gọi cho hắn không? Nếu gọi thì hắn sẽ nói gì đây? Giải thích, chối bỏ?

Ninh Viễn quyết định sẽ chờ, cho hắn một cơ hội cuối cùng...

Căn nhà độc nhất chỉ còn mình y, bóng lưng di chuyển từ phòng ngủ đến phòng khách, từ phòng khách đến bên lan can. Một ngày trôi qua duy nhất chỉ có việc chờ đợi, y không đến cửa hàng, quanh quẩn ở nhà đọc sách, tìm kiếm một vài điều thú vị. Học nấu vài món mới.

"Miaoo"

" Hmmm, muốn ôm sao? Đến đây! Ta ôm con."

" Meoow"

" Muốn ta chơi cùng con sao? Được, cùng con chơi đùa."

Trên môi Ninh Viễn lộ ra nụ cười ôn nhu. Con người chung quy cứ lo chạy theo guồng máy vận hành liên tục của thời gian mà quên mất đi những khoảnh khắc, lo nghĩ làm thế nào để khiến người khác hài lòng mà quên mất phải làm cho mình thấy hạnh phúc.

.....

Kì hạn " công tác " sắp kết thúc rồi, nghĩ tới việc phải đối mặt với hắn Ninh Viễn trong lòng khó chịu. Nói y không chấp nhất, cũng không thể cướp đi toàn bộ hỉ, nộ, ái, ố chỉ là che giấu quá kỹ đến sắp quên đi.

Hoàng hôn ngày chủ nhật. Cách lần gặp mặt Trình Thanh đã gần ba tháng, nghĩ đến thiếu niên, y thấy hình bóng mình trong đó, có lẽ y đã già thật rồi, đã không còn đủ cuồng nhiệt nữa nên Cao Chấn mới tìm thú vui mới ở bên ngoài.

Xem như y biện hộ cho hắn lần cuối.

Chiếc xe dừng lại trước cổng lớn, người đàn ông bước xuống nét mặt mệt mỏi, một đường đi thẳng vào nhà. Hắn trở về.

"Anh trở về rồi."  Ninh Viễn ôn nhu giúp hắn cầm túi tư liệu. Giúp hắn cởi áo vét ngoài.

" Tiểu Viễn, anh..."

" Ừm, mau tắm rửa, em nấu cơm xong rồi, tắm xong cùng nhau ăn."

"..."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net