Chương 7 (✿◠‿◠)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bình An bước nhanh vào phòng, bối rối ngồi xổm xuống xem xét người nằm trên đất, lật người lại nhìn kỹ, kết quả nhận ra hắn đang ngáy o o, ngủ say đến quên trời quên đất!

Tống Bình An dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn vịn tên điên quái dị này lên giường nằm. Bình An rất khỏe, không mất quá nhiều sức lực đã khiêng được người lên giường. Giúp hắn đắp chăn thì phát hiện chăn nệm mỏng manh, đơn bạc, không khỏi thở dài một hơi.

Ngoại trừ rượu, Trịnh Dung Trinh không nhận bất cứ thứ gì từ hắn, nói là bằng hữu có đôi khi lại không giống bằng hữu.

Tống Bình An không nghĩ nhiều, cởi áo bông của mình đắp kín cho hắn, sau đó đặt bình rượu vừa rồi tiện tay đặt trên đất lên bàn, liền đi ra ngoài.

Chờ Trịnh Dung Trinh tỉnh lại, thấy trên người đắp cái áo bông, trên bàn bày vài món ăn thơm sực nức, ngoài cửa xuất hiện một đạo thân ảnh, tầm mắt vừa tỉnh dậy hẵng còn mơ hồ, tưởng chừng như người kia, vì vậy hắn hé miệng khẽ gọi: "Tiểu Cầm..."

"Tiểu Cầm là ai?"

Người đi vào phòng lạch cạch bày các thứ trên tay xuống bàn gỗ, thanh âm trầm thấp mười phần khiến Trịnh Dung Trinh tức thì thanh tỉnh.

Thấy rõ người tới, Trịnh Dung Trinh vuốt qua mặt, cười mà như không cười: "Là Bình An a."

"Ừ, vốn là đến thăm ngươi, lại thấy ngươi nằm ngủ say trên đất nên không muốn đánh thức. Sau lại xuống bếp chuẩn bị cho ngươi chút đồ nhắm rượu, không ngờ bên trong ngay cả gạo cũng không có, liền ra phố mua vài thứ về làm. Cũng chỉ là mấy món đơn giản thôi, thật không biết ngươi thường ngày ăn cái gì để sống." Tống Bình An nhất nhất đặt bát đũa lên bàn.

"Để ngươi phải tiêu pha rồi." Trịnh Dung Trinh muốn xuống giường, nhớ tới cái áo bông đắp trên người, "Đây là của ngươi?"

"Ừ."

"Đa tạ." Trịnh Dung Trinh đưa trả áo bông cho hắn, Tống Bình An nhận lấy.

"Ngươi không có cái chăn nệm nào ra dáng một chút, ta vốn muốn mua cho ngươi, lại sợ ngươi không chịu nhận."

Trịnh Dung Trinh tỉnh dậy cũng đói bụng, ngồi xuống nhìn bàn ăn, hít sâu mùi thức ăn thơm lừng, không khỏi chép chép miệng: "Tay nghề của ngươi quả thực không tồi, nhìn rất ngon mắt. Ngươi không cần mua cho ta, mua nhiều ít ta đều cầm đi đổi lấy tiền."

Tống Bình An xới một bát cơm đặt trước mặt hắn: "Trịnh huynh, ta thấy ngươi cũng không phải thật sự điên điên khùng khùng, muốn hay không tìm việc gì làm? Có ngân lượng mới có thể mua rượu uống."

Cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng từ từ nhấm nháp, Trịnh Dung Trinh không khỏi khen: "Ăn ngon!" sau đó thì không nói nữa.

Tống Bình An bị bỏ qua, nghĩ nghĩ, nhịn không được lại nói: "Ta trước kia thấy ngươi viết chữ, ngươi là sĩ phu a? Hiện giờ triều đình đang tuyển lựa nhân tài, ta thấy ngươi cũng rất có tài năng, không bằng đi nha môn thử thử một lần, cho dù là việc văn thư cũng tốt."

Trịnh Dung Trinh không nhanh không chậm gắp rau bỏ vào miệng, nhai hết mới chậm rãi nói: "Ta không thích triều đình ngươi cũng không phải không biết."

"Nhưng nha môn đâu phải triều đình."

"Đều có liên hệ." Trịnh Dung Trinh ba một tiếng để đũa xuống, cười lạnh.

Lần đầu tiên thấy hắn như vậy, Tống Bình An tức thì im bặt, hồi lâu không lên tiếng.

Trịnh Dung Trinh liếc mắt nhìn Tống Bình An, đứng dậy đi lấy bình rượu, cũng không buồn rót vào chén, mở nút bình liền tu ừng ực. Tống Bình An thấy thế mới ý thức được mình nhất định là lỡ lời chọc vào tổ ong vò vẽ.

"Trịnh huynh, là tiểu đệ nói lỡ."

Trịnh Dung Trinh buông bình rượu, lau qua miệng, lẳng lặng nói: "Ngươi mới vừa rồi không phải hỏi Tiểu Cầm là ai sao? Nàng tên đầy đủ là Liễu Ngâm Cầm, là cháu gái của Liễu Như Thịnh."

Tống Bình An chỉ cảm thấy có tiếng gì oang oang vang lên trong đầu, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế.

Trịnh Dung Trinh tiếp tục nói: "Năm đó ta cùng hảo hữu cùng trường hào hứng vô cùng liền lên núi ngâm thơ mua vui, lại ngẫu nhiên gặp Tiểu Cầm vừa nhập miếu thắp hương xong đang trên đường xuống núi. Chỉ là vội vã thoáng qua, hai chúng ta lại tơ tình khắc sâu. Nàng vụng trộm vứt xuống một mảnh khăn tay thêu hình hoa mai do chính mình tự thêu, trên đó vẫn còn vương mùi thơm, ta tìm theo mà tới, mới biết nàng là cháu gái của Liễu Như Thịnh – một trong bốn vị phụ chính đại thần quyền khuynh hướng dã thời ấy. Bấy giờ, ta chỉ là một thư sinh nghèo khó chỉ biết khoe khoang chút ít kinh thư, sự thật này khiến ta thầm xấu hổ, thế nhưng tình cảm đã sớm chôn sâu không thể khắc chế. Ta thử viết thư cho nàng, nói rõ tình cảnh của mình, không ngờ nàng không chút để tâm, không những động viên ta cố gắng học tập, còn thỉnh thoảng cầm cố đồ trang sức, châu báu của mình rồi sai người chuyển cho ta, nói nam nhi chí tại bốn phương, tương lai ta nhất định có thể công thành danh toại.

Lúc ấy ta đã sớm nhìn ra được thế cục triều đình sẽ chuyển biến ra sao. Bốn bị đại thần cầm giữ triều chính ngày đêm minh tranh ám đấu, nếu chọn sai người, tới khi thất bại tất sẽ phải chịu liên lụy. Ta không dám đầu nhập vào bất cứ ai, nhưng nếu muốn cùng ý trung nhân kết duyên trăm năm thì nhất định phải có được địa vị tương xứng. Cuối cùng ta quyết định nhờ cậy một người họ hàng xa, cũng là bằng hữu cùng trường, đi cùng hắn lên phía Bắc theo nghiệp kinh thương, kiếm tiền làm giàu. Thế nhưng đến khi ta từ phương Bắc ngàn dặm xa xôi quay về, lại nhận được tin dữ Liễu gia một tộc bị sao trảm.

Hết thảy đều quá đột ngột, khiến người ta trở tay không kịp, cũng khóc không ra nước mắt. Khi ta về đến kinh, chỉ được tin thi thể cả gia tộc nàng đã bị đưa đến bãi tha ma. Những người phụ trách chôn cất, đào một cái hố thật to, sau đó vứt tất cả thi thể xuống, cũng không phân biệt là ai với ai."

"Ta quỳ ở nơi đó suốt mấy ngày, về sau cũng không biết chính mình là điên hay không điên, nhưng ta biết, điên, so với không điên còn tốt hơn nhiều."

Trịnh Dung Trinh tiếp tục dốc bình rượu lên tu, một bình nho nhỏ rất nhanh đã bị hắn uống cạn, tùy tiện dùng tay áo lau qua miệng, hắn đứng dậy bò lên giường nằm xuống, không hề lên tiếng, mặc cho đồ ăn dần dần nguội lạnh.

Tống Bình An ngồi thật lâu, mới nhẹ nhàng hỏi: "Trịnh huynh, ngươi hận triều đình, hận Hoàng đế, phải không?"

Người quay lưng về phía hắn, có vẻ đã ngủ say sau một hồi lâu mới nói: "Dù không có Hoàng đế, Liễu gia đứng trong cục diện đó cuối cùng cũng không thể giữ mình. Lúc ấy, ta chỉ nghĩ kiếm đủ tiền, lấy được Tiểu Cầm về làm vợ, đưa nàng thoát ra khỏi thế cục hắc ám đó, cao chạy xa bay, du sơn ngoạn thủy...."

Trịnh Dung Trịnh không trả lời chính đề, Tống Bình An không biết hắn hận hay không hận, nhưng cũng không dám tiếp tục truy vấn, một mực yên lặng nhìn bóng lưng hắn, khi bóng đêm dần hạ xuống, đứng dậy tiến lên, lấy áo bông nhẹ nhàng đắp cho hắn, cất kỹ mấy món ăn còn thừa trên bàn, mới xoay người rời đi.

Cánh cửa xưa cũ cạch một tiếng, người vẫn nhắm mắt quay mặt vào vách tường rốt cục mở mắt ra, dưới màn đêm yên tĩnh, khẽ thở dài một tiếng.

Căn phòng rách nát như vậy cũng không thể ngăn được nhiều ít gió lạnh, nhưng vừa ra khỏi phòng, gió lạnh thổi phần phật, Tống Bình An không mặc áo bông nên không khỏi co người lại, ngẩng đầu nhìn, thấy một mảnh trời tối đen như mực, tựa như mảnh vải đen bịt kín mắt kia, không thấy được dù chỉ một tia sáng nhỏ.

Xuyên qua ngõ tắt nhỏ ẩm ướt, đi ra đường lớn phủ hai hàng đèn lồng màu đỏ, ngày đại hỉ của hoàng thất, dân chúng chung vui, những nhà mặt đường đều treo đèn lồng đỏ rực. Liếc nhìn lại, thấy mặt đá xanh lát đường còn vương chút nước, mơ hồ phản chiếu ánh đèn lồng đỏ, sương đêm rơi xuống, cả con đường trở nên mông lung, mang theo vài phần trống rỗng buốt lạnh, làm Tống Bình An cảm tưởng như đang tại trong mộng.

Từng bước một đi về phía trước, chợt nghe sau lưng có người gọi hắn, ngạc nhiên quay đầu, bên vỉa hè thanh lãnh, dưới ngọn đèn rực rỡ, thấy một người đang mỉm cười nhìn mình.

Tống Bình An đứng ngây tại chỗ, tưởng như ảo giác, một câu nghẹn trong họng, mãi một lúc lâu sau mới bật được ra. "Hoàng...."

Người nọ đặt tay lên môi, tựa hồ khẽ nói một tiếng. "Suỵt." Sau đó y bước nhanh tới, nắm chặt tay Bình An, lại bởi vì cảm giác lạnh lẽo truyền đến mà chau mày, sờ sờ phía trên, phát giác trong mùa đông khắc nghiệt như vậy hắn lại chỉ mặc có hai bộ quần áo.

"Sao lại mặc ít như vậy?" Thiếu niên rất không vui, cởi áo choàng bằng nhung khoác trên người xuống, phủ thêm cho hắn.

Thân thể bị áo choàng còn mang theo nhiệt độ ấm áp của thiếu niên phủ kín, Tống Bình An tức thì hồi thần, bối rối toan cởi xuống. "Hoàng thượng, tiểu nhân không lạnh, tiểu nhân không có tư cách...."

"Mặc!" Đôi mi thanh tú của thiếu niên dựng lên, kéo tay hắn xuống, "Trẫm___Không, ta bây giờ là lén lút chuồn ra cung, ngươi không được gọi ta là Hoàng thượng, làm lộ thân phận của ta, bằng không hỏi tội ngươi!"

Tống Bình An nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: "Thế nhưng, Hoàng___Ax." Dưới cái nhìn lạnh như băng của thiếu niên, hắn chỉ có thể vội vàng thu nhỏ miệng lại: "Thế nhưng, hôm nay không phải ngày vui của ngài sao? Sao lại sẽ..." Sao lại trộm xuất cung? Những lời phía sau Tống Bình An không dám hỏi thẳng.

Thiếu niên tựa hồ khẽ hừ một tiếng, dừng một lát nói: "Khi ta còn bé thỉnh thoảng lại chạy đến dưới tường thành cao cao, rất muốn biết thế giới bên ngoài là như thế nào, nhưng sau khi ra được, lại phát hiện bên ngoài tường thành hoàng cung, còn có một vòng tường thành cao hơn rộng hơn nữa."

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn phương xa, dưới sương đêm lững lờ, chỉ thấy được một mảnh mơ hồ. Nhưng Tống Bình An biết rõ, nơi đó là hướng tường thành. Dưới ánh đèn đỏ rực, thần sắc y tịch mịch, khiến Tống Bình An cảm thấy bi thương.

"Hoàng____"

Thiếu niên đặt tay lên môi hắn ngăn lại: "Ta hiện tại không phải Hoàng thượng." Dứt lời, cũng không chờ Bình An đáp lại, kéo tay hắn đột ngột chạy về phía trước, tới một ngõ tối mới dừng lại.

Tống Bình An thở hổn hển, chưa kịp lấy lại hơi đã bị bóng đen cao lớn trước mắt làm giật mình, ngẩng đầu nhìn, thì ra là một con ngựa cao lớn. Thiếu niên một cước đạp chân yên ngồi lên, ngồi vững vàng sau thì vươn tay hướng hắn: "Bình An, lên nào."

"Không, Hoàng thương, tiểu nhân..." Tống Bình An đâu có lá gan dám cùng quân chủ ngồi chung một ngựa, lập tức khẩn trương lui về sau một bước.

"Lên!" Sắc mặt thiếu niên lạnh lẽo, ngữ khí nặng nề. Tống Bình An nhìn mắt y dần hiển tức giận, hơi chút chần chừ, cuối cùng cầm lấy tay y, dưới sự giúp đỡ của thiếu niên, ngồi lên phía sau y.

Đây là lần đầu tiên Tống Bình An cưỡi ngựa, lại là ngồi sau lưng thiếu niên, nội tâm không khỏi có chút bất an, hai tay không biết đặt ở đâu cho ổn.

"Ôm lấy eo ta."

Thanh âm thanh lãnh của thiếu niên từ phía trước truyền đến, Tống Bình An ngẩn người, ánh mắt không khỏi dời về phía bóng lưng nhỏ hơn mình chút ít kia.

"Mau lên!"

Nhận ra giọng nói của thiếu niên có phần không kiên nhẫn, Tống Bình An đành phải cẩn cẩn thận thận đặt nhẹ tay ngang hông y, nhìn như nắm, kỳ thực còn cách một khoảng nho nhỏ. Thiếu niên không kiên nhẫn, trực tiếp kéo hai tay hắn vòng qua ôm eo mình.

"Ôm chặt, đừng để té xuống, ta phải cưỡi ngựa!"

Ngữ tất, cũng không đợi Tống Bình An đáp lại, thiếu niên đã hai chân thúc hông ngựa, bảo mã truy vân đạp tuyết tức thì phi về phía trước, tốc độ nhanh đến mức Tống Bình An vô thức vòng chặt hai tay, cả người ngả về trước dựa hẳn lên lưng thiếu niên. Tốc độ quá nhanh, Tống Bình An một mực không dám mở to mắt, nhưng hắn có thể cảm nhận được gió lạnh mang theo giá rét thấu xương gào thét bên tai. Nếu như bị cơn gió như vậy quất qua mặt, nhất định là như lưỡi dao sắc bén cắt xẹt qua da, nhưng tất cả đều bị thiếu niên ngồi trước hắn ngăn trở.

Y giúp mình choàng áo khoác, lại giúp mình chắn gió lạnh...

Từ nhỏ, người xung quanh ai ai cũng chỉ biết đến bản thân mình, ngay cả bây giờ, cũng luôn yên tâm thoải mái nhận sự trợ giúp của hắn, nhưng lại chưa từng có ai vì hắn mà lo nghĩ ngoại trừ mẫu thân.

Tống Bình An cảm thấy trong lòng ấm áp, hai tay lại không khỏi ôm chặt hơn nữa.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net