Chương 8(✿◠‿◠)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Gió thật sự rất lớn, lúc ngựa dừng lại, Tống Bình An chỉ cảm thấy hai lỗ tai ong ong, bị người kéo xuống ngựa cũng phải hồi lâu mới phục hồi được như cũ.

Dường như mỗi một nam nhi đều có mộng tưởng như thế, một nam nhân có thể giục ngựa giương roi, rong ruổi sa trường mới là đỉnh đỉnh hảo hán, Tống Bình An cũng đã từng mơ được như vậy. Nhất là trong kinh thành, võ tướng kỵ sĩ thường xuyên cưỡi ngựa qua phố, khi còn bé hắn thường cùng bạn bè chen chúc trong đám đông, há mồm cố nhón chân lên để nhìn cho rõ những võ sĩ cưỡi trên tuấn mã cao lớn, đáy lòng cực kỳ hâm mộ.

Ngày xưa từng lấy gậy trúc làm yên, giả bộ cưỡi ngựa chơi trò đánh trận, khi vào cung làm hộ vệ, cũng từng hi vọng xa vời làm hộ vệ là có thể cưỡi ngựa. Thế nhưng trên thực tế, ngay cả nội cung bọn họ cũng không thể bước vào một bước, chỉ là một đám thủ vệ nho nhỏ đứng dưới tường cung cao vời vợi, hâm mộ nhìn quan viên, tướng lĩnh xuất nhập hoàng cung cưỡi ngựa đi qua.

Lần đầu tiên trong đời ngồi trên lưng ngựa, cũng không phải uy phong lừng lững như trong tưởng tượng, ngược lại là sau một hồi xóc nảy, hai chân như muốn nhũn ra.

Sau khi bình ổn nhìn về phía thiếu niên yên lặng đứng bên cạnh ngựa, trước mắt một mảnh hoang dã, bầu trời về đêm đen như đổ mực, gió lạnh ào ào, y đón gió mà đứng, hai con ngươi trong suốt nhìn về phía xa xôi.

Tống Bình An mở miệng nói: "Hoàng thượng...."

Thiếu niên nhíu mày nhìn hắn, vẻ mặt không vui: "Bình An, ngươi sao lại cứ luôn gọi ta Hoàng thượng?"

A, y hỏi như vậy, làm Tống Bình An khó hiểu, chần chừ nói: "Hoàng thượng chính là hoàng thượng a...."

Thiếu niên buồn bực, phất tay áo hướng mặt sang chỗ khác: "Ở chỗ này, ta không phải là hoàng thượng, ngươi gọi tên của ta a."

"Tiểu nhân không hiểu." Tống Bình An nghi hoặc lắc đầu. "Mặc kệ ở chỗ nào, Hoàng thượng vẫn là hoàng thượng, tiểu nhân vẫn là một cái hộ vệ nho nhỏ bảo vệ cửa cung, bảo vệ hoàng thượng."

"Ngươi...." Thiếu niên Hoàng đế vung tay muốn phản bác, rồi lại không biết nhớ tới chuyện gì, cuối cùng từ từ buông xuống, chắp tay sau lưng, "Ngươi nói đúng, từ khi ra đời một khắc kia bắt đầu, vận mệnh của trẫm cũng đã được định đoạt."

Hoàng đế tiến về hướng gió thổi, Tống Bình An do dự một hồi, sau cùng vẫn vội vã đuổi theo.

"Hoàng thượng, ngoài cung không an toàn, ngài vẫn nên nhanh chút hồi cung a, tiểu nhân võ nghệ không giỏi, e sẽ chiếu cố không được chu toàn."

Không ngờ thiếu niên Hoàng đế nghe vậy lại tức giận bước nhanh về phía trước, Tống Bình An hoảng hốt, nhanh nhanh chạy theo: "Hoàng thượng!" Sắp tới gần thì người phía trước đột ngột dừng lại, người phía sau thu thế không kịp, đụng đầu vào lưng. Tống Bình An chẳng để ý tới cái mũi bị đụng đau, vội vàng quỳ xuống: "Tiểu nhân mạo phạm, xin hoàng thượng thứ tội!"

Tâm tình Diệp Hoa vốn coi như rất tốt lại bị mấy câu vừa rồi của hắn chọc tức đến độ muốn đạp cho hắn mấy cái, thế nhưng chân mới hơi nâng lên, thấy người quỳ trên mặt đất bị gió thổi tung mái tóc, tóc mai bay tán loạn, cuối cùng một cước hung hăng đạp xuống đất.

Diệp Hoa dùng sức xoay người sang chỗ khác, thanh âm tức giận của y theo gió truyền đến: "Tống Bình An, ngươi biết không? Trẫm từ nhỏ ghét nhất một việc, chính là làm Hoàng đế."

Tống Bình An kinh ngạc, mạnh ngẩng đầu.

"Làm Hoàng đế rốt cuộc có cái gì tốt? Cái này không được, cái kia phải chú ý, vô số người tại trước mặt hô to vạn tuế, sau lưng lại rủa ngươi chết không yên lành. Ăn hết sơn trân hải vị lại như thế nào? Mỗi một món đều phải có người thử độc. Có cả tam cung lục viện lại như thế nào? Vì được sủng ái mà tranh đến ngươi chết ta sống. Có hết thảy kỳ trận dị bảo lại như thế nào? Đều chỉ là đồ vật lạnh băng vô tâm vô tình! Có cái gì tốt, có cái gì tốt, rốt cục có cái gì tốt!"

Mỗi một câu nói, càng dùng sức dẫm đạp đất đá dưới chân, chỉ trong chốc lát, dưới chân đã lõm thành một hố nông. Sau khi nói xong, liếc mắt nhìn Bình An đang chấn kinh quỳ trên đất không một tiếng động, y lạnh lùng cười: "Đã thế, người thân cũng sẽ trở thành người xa lạ, các nàng sẽ lợi dụng vị trí này, lợi dụng địa vị này, không từ thủ đoạn để đoạt được mục đích của các nàng. Dù cho người đó không phải là ta cũng không sao cả, là ai cũng được, chỉ cần người đó là Hoàng đế."

"Hoàng thượng...." Tống Bình An một mực nhìn y, a nha mở miệng.

Diệp Hoa vừa nghe, ý cười càng đậm: "Đúng, đúng vậy, đương kim hoàng thượng chính là trẫm! Sang năm, trẫm sẽ mười tám, từ nay về sau sẽ không còn tiếp tục như vậy nữa, trẫm muốn cho cả thiên hạ nhìn xem, trẫm sẽ làm một Hoàng đế như thế nào!"

Dứt lời, y vươn tay về phía Bình An, ngữ khí ôn nhu: "Bình An, ngươi nguyện ý cùng trẫm đối mặt với tương lai sao?"

"Hoàng...."

"Bình An, trẫm sẽ coi ngươi là người thân, cái gì ngươi cũng không cần làm, chỉ cần ở bên trẫm là được rồi, có ngươi ở đây, trẫm sẽ cảm thấy an tâm."

"Hoàng thượng, tiểu nhân...." Tống Bình An ngẩng đầu nhìn thẳng y, nội tâm một mảnh mê võng.

Diệp Hoa càng vươn tay tới gần hắn, ngữ khí nhu hòa thêm vài phần kiên trì: "Bình An, đáp ứng trẫm, được không?"

Tống Bình An chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi vươn tay ra, nhưng đến khi gần chạm vào, lại bỗng nhiên thu tay về.

"Bình An?" Diệp Hoa khó hiểu nhìn hắn.

Tống Bình An cúi đầu, thanh âm rầu rĩ nói: "Hoàng thượng, thảm án của bốn vị đại thần, ngài hạ lệnh giết nhiều người vô tội như vậy, ngài có từng hối hận không?"

Diệp Hoa nhìn hắn suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói: "Có phải nếu trẫm hối hận, những người đó sẽ sống lại?"

"Tiểu nhân không phải ý tứ này!" Tống Bình An vội ngẩng đầu.

"Tại sao ngươi phải hỏi như vậy?" Diệp Hoa nhìn chăm chăm vào hắn.

Tống Bình An bị y nhìn không hiểu sao lại thấy hoảng sợ, lại không dám nói thẳng về việc của Trịnh Dung Trinh, liền ấp a ấp úng nói: "Tiểu nhân...Tiểu nhân..."

Diệp Hoa nhìn hắn một lúc lâu, dường như có điểm ngộ ra, không hề truy vấn mà thu tay lại nhìn bầu trời đen kịt.

"Bình An, rất nhiều chuyện ngươi không cần hiểu rõ, trẫm cũng không biết phải giải thích với ngươi thế nào, trẫm chỉ có thể nói với ngươi, lúc đó, nếu không phải bọn họ chết chính là trẫm chết, nếu muốn triều đình thay đổi, nếu nhất quyết muốn làm, thì phải làm cho sạch sẽ, bằng không tất sẽ lưu lại hậu họa. Nếu ngươi vẫn khăng khăng trách trẫm vì chuyện này, trẫm cũng không còn lời nào để nói."

Tống Bình An ngu dốt, không thể liếc mắt đã thấu tận thế cục như những bậc cao nhân, hắn chỉ hiểu nỗi đau đớn, thống khổ của Trịnh Dung Trinh sau khi mất đi Tiểu Cầm...

Nhưng khi nhìn thiếu niên Hoàng đế đứng nghênh gió lạnh giữa nơi hoang vắng mờ mịt, thân thể có phần đơn bạc đứng thẳng, vạt áo tung bay theo gió, dưới đêm đen, là gương mặt lạnh lẽo còn hơn cả băng phong, cảm giác tịch liêu không rõ lý do dâng lên làm lòng hắn chua xót.

"Hoàng thượng, từ giờ trở đi ngài có thể không hạ lệnh giết nhiều người như vậy có được không?"

"Ngươi đang cầu trẫm sao?"

"Vâng, tiểu nhân thỉnh cầu Hoàng thượng." Cũng không cảm thấy thỉnh cầu như vậy có gì không đúng, trong lòng nghĩ như thế nào liền nói ra như vậy.

Diệp Hoa nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên cười đến khom lưng ôm bụng, thấp giọng nói: "Nếu trẫm đáp ứng ngươi, ngươi có thể hứa từ nay về sau sẽ luôn luôn bên cạnh trẫm?"

Tống Bình An gật đầu: "Nếu Hoàng thượng cần Bình An, tiểu nhân nguyện sẽ mãi bên cạnh Hoàng thượng."

"Được, một lời đã định, vỗ tay làm chứng!"

Diệp Hoa một lần nữa vươn tay, Tống Bình An chần chừ một lát, cuối cùng giơ tay lên, đập vào tay Hoàng đế một cái, một lần này, không thể thu hồi lại, Diệp Hoa một mực cầm tay hắn, cho đến khi làm tay hai người nóng xuất mồ hôi.

Đêm hôm đó, Diệp Hoa không cho Bình An trở về, vào chính đêm y lập hậu, vào chính đêm mà y vốn nên ở cùng với hoàng hậu của mình, y đưa Tống Bình An tới một khách điếm trong kinh thành, triền miên yêu thương.....

.

Nếu hỏi Tống Bình An có nghĩ tới sự việc sẽ phát triển như vậy hay không, Tống Bình An sẽ nói, nếu hắn biết trước, đánh chết hắn cũng muốn chạy trốn!

Hoàng đế nói đêm đã khuya không tiện hồi cung, bảo Tống Bình An dẫn y đi tìm khách điếm.

Vào khách điếm chọn phòng hảo hạng, Hoàng đế lại nói sợ ở không quen, sai Tống Bình An vào trước nhìn xem có chỗ nào không ổn.

Tống Bình An còn đang chăm chú xem xét, Hoàng đế đột nhiên kêu lên trên giường có cái gì, Tống Bình An tức khắc quay đầu nhìn về phía giường, kết quả.....

Haiz, nếu hỏi Tống Bình An có hay không cảm thấy mình rất ngu, Tống Bình An sẽ nói, hắn căn bản là ngốc từ đầu đến cuối, ngốc đến mức không cách nào có thể hình dung nổi!

Hoàng đế dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lột bỏ hết quần áo trên người hắn. Tống Bình An giãy dụa thì uy hiếp, nói muốn cho người ngoài vào xem, nếu hắn không ngoan ngoãn, thì đơn giản trói hai tay hắn lại, sau đó cười meo meo nhìn Tống Bình An muốn giãy cũng không dám giãy, toàn thân lõa lồ, vừa thẹn vừa tức, hai tai đỏ ngầu, cả mặt cũng đỏ bừng.

Kế tiếp không buồn để tâm đến vẻ mặt hận không thể một đầu đập tường chết luôn của hắn, cầm lấy hai chân hắn dùng sức tách ra, nửa người dưới chặn giữa hai chân hắn, một tay trực tiếp thăm dò xuống hậu đình, cho một ngón vào đào đào kiểm tra, rất nhanh đã tìm được một vật cứng trong đó, lại cố ý chậm rãi vừa xoay tròn vừa rút ra, đối nam nhân mặt đỏ đến cổ tấm tắc cười nói: "Bình An thực ngoan, quả nhiên nghe lời một mực dùng cái này bảo dưỡng a."

Tống Bình An nhắm tịt hai mắt, như là bịt tai trộm chuông, nhưng sắc mặt đỏ bừng đã đủ lộ ra hắn xấu hổ. Nghe Diệp Hoa nói xong, Tống Bình An nhịn không được thầm oán trong lòng, Hoàng đế đã hạ lệnh hắn mỗi ngày đều phải tiến hành bảo dưỡng, hắn dám không làm sao? (bịt tai trộm chuông: nguyên văn "yểm nhĩ đạo linh": bịt tai trộm chuông; tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ trộm được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.)

Diệp Hoa nhìn hắn vì xấu hổ mà toàn thân run rẩy, càng xem càng vui vẻ, càng xem càng khó lòng kìm nổi.

Đêm hôm đó Diệp Hoa cũng không giống như thường ngày, trước để Tống Bình An phát tiết qua lần thứ nhất, mà là tra tấn đến khi hắn sắp không chịu nổi, thì dùng dây cột tóc nhẹ nhàng buộc chặt chỗ trướng to đó lại, sau đó đem cực đại nam tính của mình chôn sâu vào trong cơ thể hắn, không ngừng trêu chọc khiêu khích, trước sau đều bị tra tấn, Tống Bình An chịu không nổi, nước mắt cứ thế rơi như mưa. Lúc bị lăn qua lăn lại quá mức, còn có thể liên tục cầu xin tha thứ, nhưng y lại vẫn nhẫn tâm đợi mình cũng đến mới bằng lòng buông tha hắn, cùng hắn đồng thời đạt đến đỉnh, tại khi hắn cong lưng phát tiết, đem nhiệt dịch rót vào tận sâu trong thân thể hắn.

Không biết trải qua bao nhiêu lần tiêu hồn thực cốt triền miên, Tống Bình An cuối cùng kiệt sức, nằm trên giường mơ mơ màng màng, nhớ mang máng Hoàng đế ôm hắn đi tắm rửa, đến khi được ôm về, nằm trên giường nệm mềm mại, chống cự không nổi mệt mỏi, nhắm mắt ngủ thật say.

Diệp Hoa không ngủ, y để Bình An tựa đầu vào vai mình, dùng chăn mềm che phủ thân thể của cả hai, nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, cảm nhận hơi thở hắn phả vào ngực mình ngưa ngứa.

Hôm nay, Khôn Ninh cung vẫn luôn vô chủ cuối cùng cũng có tân chủ nhân, đối với việc này y không hề có bất cứ một chút biểu hiện gì, chỉ có mẫu thân của y, đương kim thái hậu là nhiệt tình chuẩn bị, lo trước lo sau. Từ sau khi phượng quan quốc mẫu vuột khỏi tay nàng, tâm sự của Thái hậu Diệp Hoa khó có thể dò được, nhưng nàng ngẫu nhiên ẩn ẩn lộ vẻ không cam lòng cũng làm y lờ mờ hiểu ra. (phượng quan: mũ phượng, dành riêng cho hoàng hậu)

Diệp Hoa biết năm xưa, phụ hoàng y vì âu sầu khi phải làm một Hoàng đế bù nhìn mà mười chín tuổi đã băng hà, còn mẫu hậu của hắn lúc đó, chỉ là con gái của một vị đại thần không có phẩm hàm, không có thực quyền, được Thái Hoàng Thái Hậu đứng ra tác chủ rước vào cung làm phi tử năm phụ hoàng mười sáu tuổi.

Một Hoàng đế không có thực quyền, một con gái của đại thần không có thế lực, trong mắt mọi người, cũng chỉ là một vở kịch do hoàng thất bày ra nhằm duy trì thể diện cuối cùng của mình, khi ấy, chúng đại thần đều coi nó như trò mua vui mà giương mắt chế giễu.

Chờ năm tháng dần trôi qua, người chú tâm mới dần dần phát giác, đó thật sự là vở kịch Thái Hoàng Thái Hậu bày ra cho tất thảy nhìn xem. Nhưng lúc ấy, bọn họ cho rằng cả hoàng thất chẳng qua chỉ là một đám con hát, sau mới đột nhiên phát giác, bọn họ mới là món đồ chơi bị hoàng thất đùa giỡn trong tay.

Vị đại thần len lỏi sống sót qua khe hẹp kẹp giữa bốn vị đại thần, vị đại thần không có thực quyền, đưa con gái vào cung làm phi tử của tiên hoàng kia, hôm nay đã là Nội các Đại học sĩ quan hàm nhất phẩm, phúc ấm thân tộc. Có con gái là Thái hậu, lại có cháu ngoại là Hoàng đế, vị Nội các Đại học sĩ này cùng với thân tộc của mình giờ đã thành một phương quyền thế uy vọng vô cùng.

Hơn nữa, thảm án của bốn vị đại thần năm đó, vị Nội các Đại học sĩ này cũng dốc lực không nhỏ, vì thế về sau càng thêm vinh hoa phúc quý.

Đương nhiên, vinh quang sau khi thành công ấy đều có người giám sát từ phía xa nhất nhất âm thầm bố cục, trong quá trình thực hiện kế hoạch không xuất hiện quá nhiều trở ngại, kết quả vẫn như dự liệu, nhưng một sự việc ngoài ý muốn xảy ra khiến cho mọi chuyện phát triển theo chiều hướng nhiều nguy hiểm và đẫm máu hơn, đó chính là việc tiên hoàng băng hà.

Cái chết của nam nhân mềm yếu này, làm cho một mẫu thân mất đi nhi tử, một nữ nhân mất đi trượng phu, mà nữ nhân trước khi mất đi trượng phu, còn một mực không ngừng hy vọng mình có thể đầu đội phượng quan, mặc hà bí, ngồi trên bảo tọa hoàng hậu, tiếp nhận bách quan cùng chúng tần phi chúc tụng, nhưng tất cả những điều đó, đều theo cái chết của trượng phu tan thành mây khói. (hà bí: khăn quàng vai, một phần trong lễ phục của phụ nữ quý tộc Trung quốc thời xưa.)

Mặc dù địa vị hiện tại cũng vô cùng cao quý, cũng đồng dạng thống lĩnh hậu cung tần phi, nhưng phần tiếc nuối đó vẫn một mực tồn tại trong lòng nàng, nàng đem hết thảy đều ký thác vào nhi tử độc nhất là Diệp Hoa, nàng khát vọng từ đó tìm được cái gì để đạt được thỏa mãn.

Giờ đây, Hoàng hậu Lưu thị do nàng an bài đưa vào nội cung, cũng do nàng một tay an bài đưa đến long sàng của Hoàng đế nhi tử, một lần đã hoài long loại làm nàng mừng rõ không thôi, nhưng sinh hạ lại là trưởng công chúa, mặc dù nhiệt tình của nàng vì thế mà giảm đi chút ít, nhưng nàng hiểu việc này căn bản không thể cản trở Lưu thị lên làm hoàng hậu, dù sao cho đến hiện tại, Lưu thị vẫn là phi tử duy nhất vì hoàng thất lưu lại huyết mạch.

Hoàng đế đã từng do nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậu dạy bảo, giờ Lưu thị lại càng bị nàng quản giáo cẩn cẩn thận thận, vâng vâng dạ dạ nhất nhất nghe lời nàng. Bồi dưỡng một người nghe lời vốn đã không dễ, bồi dưỡng một hoàng hậu nghe lời thì lại càng khó, vì vậy nữ nhân này không từ thủ đoạn cũng muốn đưa Lưu thị lên làm hoàng hậu.

Lễ bộ Thượng thư Hách Liên Nguyệt là do Thái Hoàng Thái Hậu đề bạt, nhưng vẫn đều nghe theo lệnh Thái hậu, xem xong tấu chương Hách Liên Nguyệt dâng lên, Diệp Hoa cũng liền suy đoán đến điểm này.

Lúc ấy, nhìn mẫu thân ở trước mặt mình ra vẻ bình tĩnh, Diệp Hoa đồng ý. Y không thể không đồng ý, bởi cho dù y phản đối, nữ nhân này còn có thể dùng thủ đoạn khác buộc y đồng ý.

Diệp Hoa cúi đầu xuống, đồng thời che dấu thật sâu ánh mắt âm u băng lạnh của mình.

Đối Lưu thị hoàng hậu, Diệp Hoa cũng không có nhiều ít cảm giác, tướng mạo đích xác xinh đẹp, đích xác tri thư đạt lễ, nhưng trừ những điểm đó ra, nàng chẳng qua cũng chỉ là con rối trong tay Thái hậu. Thái hậu sai nàng làm việc gì, nàng sẽ làm việc ấy, hoàn toàn không hề có chủ kiến của mình, điều này làm Diệp Hoa cảm thấy chán ghét.

Vì vậy, tại đại sự được xem như là long trọng nhất náo nhiệt nhất từ khi hoàng tộc xây dựng vương triều đến nay, sau khi hỉ sự kết thúc, Diệp Hoa buồn chán liền chuồn ra cung.

Đêm nay dẫn Bình An tới bình nguyên hoang dã mênh mông, là nơi trước giờ y thường đến khi phiền muộn, vốn định giục ngựa chạy thẳng đến đó, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên muốn gặp hắn.

Ngay cả Diệp Hoa cũng không hiểu, tại sao y lại làm một ít chuyện khác thường đối Tống Bình An. Ám vệ y tránh tai mắt của người khác mà bồi dưỡng được cũng không nhiều, nhưng vẫn rút ra một người âm thầm đi theo Tống Bình An, bất luận chuyện lớn nhỏ xảy ra với hắn, thậm chí là một ngày đi vệ sinh mấy lần hay ăn mấy bát cơm, chỉ cần y muốn biết, đều nhất nhất sẽ có người bẩm báo.

Biết rõ hôm nay hắn được nghỉ, biết rõ hôm nay hắn đi nơi nào, biết rõ hắn hiện tại lại đang ở nơi nào, sau đó đi tìm, quả nhiên thấy hắn một mình đi trên đường lớn.....

Diệp Hoa nhớ rõ, chính mình còn chưa gọi hắn, thậm chí cả miệng cũng chưa mở ra, nhưng hắn lại giống như tâm ý linh thông mà đột nhiên quay đầu lại, khi thấy hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, tâm tình bỗng nhiên trở nên rất tốt.

Hết thảy, đều khó có thể tưởng tượng.

"Bình An, từ nay về sau bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi có nguyện ý mãi mãi bên cạnh trẫm?"

"Chỉ cần Hoàng thượng còn cần Bình An, Bình An nguyện luôn luôn ở bên hoàng thượng."

Không hiểu tại sao đột nhiên lại hỏi hắn như thế, nhưng khi Bình An kiên định nói những lời này, buồn khổ một mực quanh quẩn dưới đáy lòng nháy mắt tiêu tan, một khắc chần chừ cũng không còn.

"Bình An, có ngươi ở bên, trẫm mới có thể an tâm. Những lời này, là thật."

Diệp Hoa cúi đầu, ôm lấy người đang ngủ say.

Nghĩ tới rất nhiều, ôm hắn ngủ y sẽ một đêm không mộng, như vậy không phải giống con chó nhỏ thường lén chạy vào ngủ cùng y sao? Sau lại nghĩ, khẳng định không phải, chí ít, y sẽ không đối một con chó nhỏ sinh ra dục vọng.

"Bình An, ngươi có thể nói cho ta biết không? Không, ngươi nhất định cũng không biết."

Nhớ tới hắn trước giờ đều một vẻ ngốc nghếch, không hiểu gì hết, Diệp Hoa không khỏi cười ra tiếng, tay ôm hắn cũng càng chặt thêm.

Suốt một đêm, Diệp Hoa không ngủ, mà cứ như vậy lẳng lặng ngưng mắt nhìn Bình An đang ngủ say. Khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Diệp Hoa lập tức thu lại nhu tình vô thức tràn ra trên mặt, khẽ buông tay Bình An ra, đổi y phục, mở cửa đi ra ngoài.

Khi Bình An tỉnh lại, trời đã sáng rõ, Hoàng đế cũng không thấy bóng dáng, nếu không phải trên người còn lưu lại dấu vết, hắn có lẽ sẽ hoài nghi chuyện hôm qua chỉ là một giấc mộng.

Trong mộng, Hoàng đế vô cùng ôn nhu, kề sát tai hắn nhỏ giọng nói chuyện, lại còn khẽ cười một cái, hắn nằm ngủ trong ngực y, hưởng thụ hương vị thực ngọt ngào.

Ngày 21 tháng 12 năm Khai Nguyên thứ 15, Hoàng đế đăng thiên đàn cầu cho năm sau đất nước hưng thịnh, mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa. Tại một năm một lần tế tổ đại điển, Hoàng đế tuyên bố bắt đầu từ năm nay, đổi niên hiệu thành Bình An, mong rằng trăm họ được an tường hòa nhạc, mong quốc gia yên ổn phú cường.

"Bình An?"

Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy, tay gẩy hạt châu dừng lại, hồi lâu mới nhắm lại hai mắt, thở dài một tiếng.

"Cầu Phật tổ phù hộ quốc gia có thể vĩnh viễn hòa bình ổn định."

Nếu xem xét lịch sử của Thiệu thị vương triều, hậu nhân sẽ chia nó thành hai giai đoạn, cách chia phổ biến nhất là dùng năm Bình An đầu tiên phân chia; cho rằng những năm Khai Nguyên, Long Khánh đế mặc dù đoạt lại thực quyền đế vương dưới sự trợ giúp của hai vị thái hậu, lại bởi lúc ấy hai vị thái hậu xây dựng thế lực đã lâu, bất luận là trong nội cung hay trên triều đình, đều là tai mắt của các nàng, nên Long Khánh đế dù có quyền nhưng vẫn phải chịu rất nhiều kiềm chế. Mà kể từ năm Bình An đầu tiên trở về sau, mười tám tuổi Long Khánh đế mới xem như chính thức hiển

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net