Chương 7 (✿◠‿◠)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Bởi vì thân thể Bình An không khỏe, Hoàng đế không giống như trước sai Tần Nghi lập tức đưa hắn về, nhìn sắc mặt hắn vẫn không tốt, liền bảo hắn tiếp tục nghỉ ngơi. Tống Bình An xác thực mệt mỏi không chịu nổi, cũng không nói lại được Hoàng đế, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nằm ngủ trên long sàng.

Đang ngủ, hắn bị Hoàng đế Diệp Hoa đánh thức, một luồng hương khí xông vào mũi, mở mắt ra nhìn, Hoàng đế chính đang bưng bát sứ họa hình sen xanh, thổi nguội thìa cháo trắng đưa tới bên miệng hắn.

Tống Bình An kinh sợ muốn ngồi dậy tiếp nhận cái bát trong tay Hoàng đế: "Hoàng thượng, thỉnh để tiểu nhân tự mình dùng."

Hoàng đế tránh tay của hắn, không vui trừng hắn một cái: "Cho ngươi ăn thì mau ăn, đừng lề mà lề mề lãng phí thời gian của trẫm, trẫm còn một đống lớn chính sự còn chưa xử lý đâu!"

Tống Bình An bị lời này làm nghẹn họng, chỉ đành nằm im tại chỗ, khi thìa kề sát bên môi thì vô ý thức há miệng nuốt vào. Thấy hắn nghe lời như thế, Hoàng đế không khỏi mím môi khẽ cười, chính lúc ấy thì Bình An nhìn thấy, sửng sốt, sau đó thìa cháo thứ hai đưa tới, ngây ngốc nuốt vào.

"Ăn ngon?"

Vội vàng nuốt hết cháo trong miệng,  Bình An thành thật trả lời, "Ăn ngon."

Gạo nhà hắn so với gạo này hoàn toàn không cách nào so sánh được, cháo vào miệng nhuyễn hương tràn đầy, nuốt vào bụng vẫn vô cùng thơm ngát. Lúc ăn Tống Bình An vẫn chưa ý thức được, ăn xong hắn mới nhớ tới, hắn cư nhiên lại ăn ngự thiện! Đây là trừ bỏ hoàng tộc cũng chỉ có công thần mới có tư cách nhấm nháp mỹ vị nhân gian a!

Mặc dù chỉ là một bát cháo, nhưng ăn ngon đến mức Tống Bình An khẳng định nếm qua một lần tuyệt đối sẽ không bao giờ quên, với thân phận của hắn lại được ăn nó, đã xem như là tam sinh hữu hạnh. Khi đó, Tống Bình An vì chuyện này mà cảm khái không thôi cũng hoàn toàn không thể ngờ được, hắn lại sẽ một đường ăn ngự thiện đến già.

Tốc độ ăn của Tống Bình An trước giờ rất nhanh, một bát cháo nho nhỏ chỉ một lúc đã ăn xong, Hoàng đế bưng cái bát trống không hỏi hắn còn muốn ăn không?

Nhớ tới Hoàng đế nói qua y còn chính vụ cần xử lý, mới ăn chưa được một phần ba no bụng, nhưng Tống Bình An vẫn vội vã lắc đầu: "Hoàng thượng, tiểu nhân no rồi."

Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn một cái, lấy cái thìa gõ nhẹ vào thành bát, thâm ý cười: "Trẫm nhớ rõ Tống hộ vệ mỗi lần ăn phải ăn ba bát đầy mới có thể no bụng, lần này sao lại ăn ít như vậy?"

Không ngờ Hoàng đế ngay cả chuyện này cũng rõ như lòng bàn tay, Tống Bình An vừa mới 'khi quân phạm thượng' lập tức ngây ra.

Hoàng đế xoay người sang chỗ khác lại múc thêm một bát hương cháo nữa.

"Tần công công nói giờ ngươi không khỏe, ăn nhiều không tốt, cho nên chỉ có thể ăn thêm một bát thôi." Dứt lời, lại thổi nguội một thìa cháo đưa tới bên miệng hắn.

Tống Bình An ngơ ngác nhìn Hoàng đế vẻ mặt thản nhiên, cuối cùng ôn thuận há miệng ăn.

Một bát cháo rất nhanh lại hết, lần này Hoàng đế không uy tiếp, mà buông bát dìu hắn đi ngủ, giúp hắn đắp chăn, nhìn hắn chợp mắt sau, mới đứng dậy rời đi.

Giường quá mềm, Tống Bình An ngủ không quen rồi lại vì mệt mỏi không chịu nổi mà đầu óc mơ màng hỗn độn như mộng như ảo, nhiều lần hắn mở to mắt, xuyên thấu qua bình phong mỏng mảnh, có thể thấy Hoàng đế ngồi bên bàn ở cách đó không xa, chấp bút phê duyệt từng quyển từng quyển tấu chương.

Có đôi khi, sắc mặt y lộ vẻ phẫn nộ, xem lướt qua một lần rồi vứt tấu chương sang một bên. Có đôi khi, là biểu tình ôn hòa, tỉ mỉ chấp bút phê xuống. Có đôi khi, trên mặt y lại hiện lo âu, hồi lâu không động....

Tống Bình An không biết những việc hắn nhìn thấy là thật, hay là mộng, chỉ cảm thấy Hoàng đế như vậy vô cùng chân thật, khác xa với ngày thường cao cao tại thượng, mỗi một biểu hiện của Hoàng đế, đều thật sâu khắc vào nội tâm trước nay luôn luôn bằng phẳng không chút gợn sóng của hắn.

Chờ khi hắn tỉnh lại thì đã đến khuya, Hoàng đế đã không ở, một đống lớn tấu chương trên bàn cũng đã biến mất. Tần công công như là tính toán thời gian chuẩn xác tiến vào, nhìn Bình An xuống giường lẳng lặng mặc xong quần áo, mới lấy ra mảnh vải màu đen.

Khi còn bé cùng bạn đồng lứa chơi trốn tìm, bọn họ không ai chịu làm quỷ, chỉ có Tống Bình An không so đo nhận làm, đương con mắt bị bịt kín, trước mắt một mảnh đen kịt, ban đầu hắn còn kinh hoảng bất an, nhưng thành quen sau lại không có việc gì.

Hiện tại Tống Bình An cũng đã quen bị bịt kín đôi mắt, xuất nhập cung điện hùng vĩ xa hoa này.

Đối với việc Tống Bình An thỉnh thoảng sẽ biến mất một, hai ngày, Cổ Tư Kỳ đương nhiên rất kỳ quái, nhưng nhớ tới lời Tần công công đã nói trước đây, có nghi hoặc đến mấy hắn cũng chỉ có thể dằn xuống đáy lòng, nếu ngày nào đó Tống Bình An đang trực lại đột nhiên biến mất, hắn còn có thể tại khi những hộ vệ khác tới hỏi thăm thì tùy tiện tìm cái cớ trả lời qua loa.

Hôm nay thấy Tống Bình An sắc mặt mệt mỏi tới tìm hắn báo danh, Cổ Tư Kỳ còn như thường lệ vỗ vỗ bả vai Tống Bình An nói: "Tần công công là tổng quản thái giám, trong cung, trừ Hoàng thượng cùng vài vị chủ tử chốn hậu cung, địa vị của hắn là cao nhất. Ngươi vất vả cố gắng làm chút ít việc cho hắn, qua không lâu, định là có thể thăng chức, có khi còn có thể thăng lên thị vệ!"

Trong hoàng cung chuyện xấu xa nào chẳng có, trung tâm cả nước, cung điện rộng lớn tụ tập vô số trân phẩm nhân gian, đồng thời cũng tụ tập tất thảy tăm tối. Thời gian Cổ Tư Kỳ phục vụ trong cung không phải ít, chuyện được tận mắt nhìn thấy còn nhiều hơn Tống Bình An, hắn khẳng định việc Tần công công sai Tống Bình An làm không phải chuyện tốt đẹp gì, bởi vì chuyện tốt thì đâu cần phải giấu giấu diếm diếm. An ủi Tống Bình An, đồng thời trong lòng hắn cũng không tránh khỏi vì người thành thật như Bình An mà lo lắng, chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tất nhiên là càng ít người biết càng tốt, sau khi xong việc, Tần công công có diệt khẩu hay không, vẫn còn rất khó nói.

Đương nhiên những điều đó Cổ Tư Kỳ cũng không nói ra, trong lòng hắn, hy vọng Tống Bình An không có việc gì có phần lớn hơn, dù sao Tần công công mặc dù thân cư cao vị, thanh danh cũng không tồi, dưới tay hắn, còn chưa từng phát sinh kiện oan sát nào.

Nghe đội trưởng nói vậy, tâm tư Tống Bình An cùng Cổ Tư Kỳ không ngờ lại không mưu mà hợp, chính là không cần biết có thể thăng chức hay không, cuối cùng có thể còn sống hay không còn là một vấn đề.

Cho dù hắn tin lời của Hoàng đế, y sẽ không giết hắn, nhưng Thái hậu?

Những lời Tần công công nói, Tống Bình An một mực không dám quên.

Diệp Hoa vốn định chờ Bình An tỉnh lại, thế nhưng tấu chương do Lễ bộ Thượng thư dâng lên nhất thời làm y hỏa khí bừng bừng, xem đến trang cuối, y thiếu chút nữa đã xé nát tấu chương. Vứt tấu chương xuống đất, y đứng dậy đi qua đi lại vài lần, cuối cùng không còn tâm trí phê duyệt tiếp, liền gọi người vào đem tấu chương trên thư án cất đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, y sai người chuẩn bị ngọc liễn, ngồi lên đó đi thẳng đến Từ Ninh cung. (ngọc liễn = kiệu, xa giá của vua)

Khi y đến là giờ Thân bảy khắc (15-17h), trời đã xế chiều, Thái hậu cùng Thái Hoàng Thái Hậu đều ở trong phòng, nhấm nháp tân trà mới được ngự cống, trên bàn bày một vài món điểm tâm tinh xảo cùng chút ít hoa quả tươi ngon.

Hoàng đế giá lâm làm hai vị trưởng bối không hẹn mà cùng buông chén trà nhỏ trong tay, mặt mày tươi cười đón chào, Hoàng đế cũng giả khuông giả dạng hành lễ vấn an. Nếu chỉ nhìn cảnh này, người ngoài đều sẽ cho rằng tổ tôn mẫu tử ba người thật sự là hòa hợp, yêu thương.

Đợi ba người cùng ngồi xuống, Thái Hoàng Thái Hậu hướng cung nữ phân phó: "Còn không mau dâng trà cho Hoàng thượng, tân trà vừa mới ngự cống này hương vị không tồi đâu." Đối Hoàng đế, nàng cười nói: "Hoàng thượng trăm công ngàn việc, vất vả quốc sự, sợ là không có thời gian chậm rãi phẩm trà, hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi tới vấn an ai gia cùng mẫu hậu người, liền nhân dịp này hảo hảo nếm thử."

Dứt lời, nàng cầm lấy mấy món điểm tâm đặt tới trước mặt Hoàng đế.

"Biết nam nhân các ngươi không thích đồ ngọt, nhưng ăn một ít cùng với trà, cũng khá ngon."

Diệp Hoa chờ trà dâng lên, mở nắp nhẹ nhấp một ngụm, cầm lấy một khối bánh đậu xanh bỏ vào trong miệng.

"Hoàng tổ mẫu nói không sai, điểm tâm này xứng với trà, hương vị thật vô cùng tốt."

Thái Hoàng Thái Hậu cũng cầm lấy chén trà từ tốn xuyết một ngụm, ý hữu sở chỉ nói: "Có điều nha, dù cho ăn gì đó, cũng phải có người biết cách thưởng thức mới được."

Thái Hoàng Thái Hậu nói xong, trong phòng ba người địa vị tôn quý nhất thiên hạ liền im lặng không một tiếng động. Diệp Hoa chờ giây lát, thấy hai vị trưởng bối trước mặt đều một bộ sẽ không chủ động mở miệng, đơn giản tự nói trước.

"Hoàng tổ mẫu, hôm nay trẫm đọc được một quyển tấu chương."

"A?"

Thiên hạ to lớn, sự tình mỗi ngày rất nhiều, tấu chương chất cao như núi, có cái gì có thể kỳ quái?

"Là tấu chương của Lễ bộ Thượng thư Hách Liên Nguyệt."

"A."

Vẻ mặt thái Hoàng Thái Hậu không nóng không lạnh, chỉ có Thái hậu nãy giờ im lặng là thoáng liếc mắt nhìn nhi tử của mình.

Thu hết thần sắc của hai người vào trong đáy mắt, Diệp Hoa rũ mắt nhẹ nhàng cười: "Hách Liên Nguyệt nói năm nay quốc sự liên tiếp gặp khó khăn, giờ chiến sự đã dừng đúng là lúc nên chấn hưng quốc gia, nhưng dân chúng hiện tại lại đắm chìm trong không khí tang thương, nếu cuối năm tổ chức một lần điển lễ long trọng, định có thể thổi tan được úc khí____ Hắn đề nghị, trẫm có thể nhân dịp này phong hậu, một là hậu vị trống không đã lâu, hai lại có thể hưng thị quốc khí, nhất cử lưỡng tiện."

Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy, vui vẻ vô cùng, không khỏi khen: "Thật sự là chủ ý hay1"

Diệp Hoa lại thầm cười lạnh.

"Hoàng tổ mẫu không biết việc này? Hách Liên Nguyệt là do ngài một tay đề bạt đi lên, trẫm còn tưởng rằng là do lão nhân gia ngài an bài."

Thái Hoàng Thái Hậu nghe y nói, chậm rãi thu hồi sắc mặt vui mừng, buông chén trà nhỏ nhìn Thái hậu bên cạnh. Giống như đoán ra cái gì, Thái Hoàng Thái Hậu bỗng nhiên cười cười, lấy khăn lụa khẽ lau khóe miệng, đối mặt Hoàng đế: "Hoàng thượng, người cũng biết, hai năm qua ai gia đã không hỏi chính sự, người chất vấn như vậy không khỏi quá mức rồi? Hách Liên Nguyệt đúng là do ai gia một tay đề cử, thế nhưng hắn làm chuyện gì cũng không thể đều nhất nhất thông báo ai gia a? Hơn nữa việc này, ai gia cảm thấy rất tốt, hậu vị cứ để không như vậy, cũng không phải chuyện tốt. Chờ sang năm, Hoàng thượng cũng đã mười tám, cũng nên có một nữ nhân đứng ra quản lý hậu cung."

Dứt lời, quay đầu về phía Thái hậu, Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: "Nguyệt Nga, con nói có đúng hay không?"

Thái hậu đã gần bốn mươi nhưng mỹ mạo vẫn diễm lệ như xưa mỉm cười gật đầu: "Mẫu hậu nói rất đúng."

Nếu hai nữ nhân này đều gật đầu, sự tình về cơ bản xem như định rồi, thế nhưng chính vì biết rõ như vậy nên Diệp Hoa mới buồn bực, địa vị y đứng đầu thiên hạ, mà ngay cả hôn sự của mình cũng không làm gì được các nàng, quốc gia đại sự, kẻ làm Hoàng đế là y còn bao nhiêu phần có thể tự chủ?

Diệp Hoa cũng cười, đáy mắt lại lộ ra tầng tầng hàn ý.

"Không biết Hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu nhìn trúng được người nào?"

"Tuyển người? Đương nhiên là xem ý tứ của hoàng thượng." Thái Hoàng Thái Hậu nhón một miếng điểm tâm, lại nhẹ nhàng buông, phủi phủi bột bánh dính vào tay. "Bất quá, dẫu sao cũng là quốc mẫu, gia thế, tướng mạo, nhân phẩm nhất định phải chọn người tốt nhất, không thể mất quốc thể, cũng không thể vi phạm tổ chế."

"A." Diệp Hoa hơi hơi chau mày. Chiếu theo yêu cầu này sàng lọc, còn lại sẽ không được vài người, giờ phút này, trong lòng Diệp Hoa cũng đã rõ ràng.

Thái hậu tại lúc này đột nhiên nói: "Nếu Hoàng thượng không có người thích hợp để chọn, cũng có thể tại triều đường hỏi một chút ý kiến của các vị đại thần."

"Trẫm đã biết." Trên triều đình đại đa số đều là người của các nàng, nếu tới đại điện hỏi, kiểu gì chẳng như nhau, người được chọn tất vẫn là một số người đó.

Hoàng đế dù sao cũng là tôn nhi của mình, Thái Hoàng Thái Hậu hơi liếc một cái cũng có thể nhìn ra sắc mặt y không vui, yên lặng thu vào đáy mắt, nâng chén trà lên nghĩ nghĩ, nói: "Hoàng thượng, chính bởi người là quốc quân, nên chuyện không thể như ý mới nhiều nhất."

"Hoàng tổ mẫu nói rất đúng."

Nhìn y tám phần cũng không nghe lọt, Thái Hoàng Thái Hậu lơ đễnh cười, tiếp tục uống trà. Thấy Thái Hoàng Thái Hậu không nói thêm gì nữa, Thái hậu lúc này mới lên tiếng: "Hoàng thượng, người dần dà trưởng thành, rất nhiều chuyện nên làm, không nên làm tất phải hiểu rõ, đừng để Hoàng tổ mẫu người lại phải lo nghĩ. Nhiều ngày nay người vì quốc sự khó khăn mà phiền lòng, ai gia cũng không nói nhiều. Ai gia hiện giờ trông coi hậu cung, rất nhiều chuyện xem tại đáy mắt, hoàng thượng có bao nhiêu lâu không triệu người thị tẩm? Hoàng đế ngày trước cũng không liên tiếp vài tháng đều độc túc Càn Thanh cung. Lưu chiêu nghi năm trước sinh hạ trưởng công chúa cho người, người ngoại trừ khi nàng sinh ra đến nhìn qua một cái, còn có đến xem lần thứ hai?" (độc túc: ngủ một mình)

"Người thân là vua một nước, không sai, nhưng cũng đừng quên người còn là trượng phu của chúng phi tử hậu cung, là phụ hoàng của các hoàng tử cùng công chúa. Cổ nhân nói rất đúng, nếu muốn nhượng ngoại trước phải an nội, gia sự bất hòa, làm thế nào đi trông nom quốc sự?"

Nghiêng mắt liếc nhìn Hoàng đế như đang chăm chú lắng nghe lời dạy dỗ, Thái hậu tiếp tục nói: "Còn có một chuyện, ai gia gần nhất nghe được một ít lời đồn đãi, nói Hoàng thượng kỳ thật cũng không thực sự độc túc Càn Thanh cung, ngoại trừ vất cả quốc sự, tựa hồ còn có thời gian rảnh rỗi triệu một ít người không có phận sự đến tẩm cung ngày đêm tầm hoan?"

Diệp Hoa một mực nhìn như bình tĩnh lúc này lại cười cười: "Không biết là ai nói năng linh tinh trước mặt mẫu hậu, việc không có lại có thể nói ra thành có."

"Có phải là hồ ngôn loạn ngữ hay không thật sự khó nói, Hoàng thượng một năm nay đem Càn Thanh cung vây chặt tựa như thiết dũng, dùng đều là người được tín nhiệm, ai gia nghe nói việc này muốn sai người đi xác nhận một chút thật đúng là ngàn khó vạn khó." (thiết dũng: thùng sắt)

"Đương nhiên là không có, mẫu hậu cũng không nghĩ lại, hoàng cung này ai ra ai vào, có người nào mà ngài không biết?"

Giống như nhắc nhở, còn có vài phần làm khó dễ, Thái hậu nghe vậy liền im lặng không hề lên tiếng.

Diệp Hoa cũng tại lúc này đứng dậy.

"Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, trẫm còn có chuyện cần làm, sẽ không ngồi lâu, cáo từ."

Hoàng thượng đi rồi, hai nữ nhân thoạt nhìn có vẻ điềm nhiên như không, nhưng kỳ thực đầy bụng tâm tư. Thái Hoàng Thái Hậu dưới trầm hương lượn lờ tĩnh nhìn Thái hậu, lẳng lặng thở dài một hơi.

"Nguyệt Nga, hài tử trưởng thành, không dễ quản giáo, huống chi đứa nhỏ này là đương kim hoàng thượng, từ nay về sau giọng điệu giáo huấn hài tử này của ngươi cũng nên sửa đổi, có lẽ y còn có thể nghe một chút."

Thái hậu khẽ gật đầu, sau đó nói: "Mẫu hậu, Diệp Hoa trong lòng còn đang trách ta a."

Thái Hoàng Thái Hậu không khỏi cười khổ: "Y chẳng lẽ cũng không trách ai gia?"

"Không, mẫu hậu...con vẫn cảm thấy, việc năm đó có lẽ đã làm sai."

Thái Hoàng Thái Hậu thoáng suy nghĩ, mới hỏi: "Ngươi là nói việc lúc Diệp Hoa mười bốn tuổi, ngươi hạ lệnh xử tử tên thị vệ kia?"

"Vâng." Thái hậu ưu tư gật đầu.

Lão trưởng giả lắc đầu than nhẹ: "Ngươi nha, là ra tay quá nhanh. Hài tử mười bốn tuổi, đối bất cứ việc gì cũng đều hứng thú. Nếu ngươi chờ y chán ghét mới ra tay, y có lẽ còn có thể cảm kích ngươi, nhưng ngươi lại tại khi hắn còn đang vui thú thì một đao đoạn sạch, y có thể không ghi oán sao?"

Thái hậu vẻ mặt buồn khổ: "Mẫu hậu, lúc ấy con nghe bẩm báo hoàng thượng nhiễm thói này thật sự là giật mình, huống chi tư cách, địa vi của thị vệ kia đê tiện như thế, con thật là sợ truyền ra ngoài sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đối thanh danh của hoàng thượng. Về sau con mới dần dần nghĩ thông, các triều đại đổi thay, Hoàng đế nào trong cung chẳng dưỡng vài cái nam sủng, lúc này mới tại ngoài cung tìm chút ít thiếu niên có gia thế tương đối cao, dáng người cũng không tệ, triệu vào cung chuyên môn hầu hạ Hoàng thượng."

"Ai, ngươi cũng là dụng tâm lương khổ. Bất luận nói như thế nào, ngươi dù sao cũng là mẫu hậu của y, là người sinh y nuôi y, đối việc này bên nào nặng bên nào nhẹ, y nhất định có thể hiểu được, không cần lo ngại."

"Dạ."

Thái Hoàng Thái Hậu đều đã nói như vậy, Thái hậu cũng không nghĩ nhiều nữa, bỏ chuyện không vui sang một bên, tiếp tục phẩm trà cùng ăn điểm tâm.

.

Ngày ấy, sau khi rời khỏi Từ Ninh cung, Diệp Hoa liền đi thẳng đến Phụng Thiên điện, ngồi trên long ỷ cao cao, nhìn về phía đền đài lầu các nguy nga phía xa, y suy nghĩ rất nhiều, cũng rất xa.

Tin Hoàng đế tại ngày mùng tám tháng mười hai phong hậu tựa hồ trong một đêm truyền khắp cả nước. Đây không chỉ là ngày đại hỉ của hoàng thất, mà còn là ngày quốc khánh của dân chúng, đến lúc đó, quân vương đại xá thiên hạ, cả nước bày tiệc, khiến không khí đón năm mới ở khắp nơi cũng càng thêm phần hân hoan.

Khi Tống Bình An nghe được tin này, bưng lấy bát cơm to không ngừng và vào miệng. Đồ ăn trong hộ vệ doanh làm không tồi, hôm nay mỗi người một phần rau xào, vài miếng thịt gà cộng thêm một quả trứng luộc, toàn bộ để đầy vào một bát. Ở nhà Tống Bình An từ trước đến nay không nỡ ăn nhiều, thường thường đến đây ăn vài bát cơm đỡ đói.

Mặc dù nơi này là vòng ngoài của hoàng cung, nhưng tin tức từ trong cung truyền ra, những người ở đây vẫn sẽ biết sớm hơn dân chúng bên ngoài một, hai ngày. Nghe đồng liêu bên cạnh hào hứng nói, động tác chuyên chú dùng cơm của hắn ngừng lại trong giây lát, sau đó tiếp tục nuốt từng miệng từng miệng cơm.

Trước khi tin tức này truyền ra, Hoàng đế đã gần nửa tháng không cho gọi hắn, Tống Bình An nghĩ y còn bận rộn quốc sự, kết quả lại nghe đến tin Hoàng đế sắp lập hậu.

Người bên cạnh tiếp tục đàm luận về người sắp trở thành chủ nhân hậu cung, nói nàng là con gái của đại nhân Lưu Trọng Đức – Thái phó của Tiên hoàng, mười lăm tuổi thì vào cung, xuất thân bất phàm, tướng mạo xuất chúng, cử chỉ đoan trang, tài đức vẹn toàn, vừa vào cung đã được phong làm Lưu chiêu nghi. Đầu năm nay vi hoàng thất hạ sinh trưởng công chúa, về sau đã có người đề nghị phong nàng lên quý phi, nhưng sau vì chuyện Tây Địch xâm lấn làm trì hoãn, không ngờ tới hôm nay lại thẳng phong làm nhất quốc chi mẫu.

Ba bát cơm đầy, Tống Bình An chỉ ăn trong chốc lát, cũng không nghe người bên cạnh còn đang nói gì, ăn xong lau miệng đặt bát xuống liền lập tức rời đi.

Nghe được tin đó, trừ bỏ ban đầu sững sờ, hắn thật không có cảm giác gì khác. Tống Bình An hiểu rõ thân phận cùng địa vị của mình, đối với ân sủng nhất thời của Hoàng đế, lại còn là lén lút gặp mặt lúc đêm khuya, ngay từ đầu hắn đã hoàn toàn không có một chút mơ tưởng. Tương lai sống hay chết thật sự rất khó nói, nhưng hắn cũng không đê tiện đến mức vì mạng sống mà không coi mình là một nam nhân, đi đến bên Hoàng đế cầu sủng.

Với địa vị này của hắn, quả thực không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Hoàng đế. Nếu một ngày nào đó Hoàng đế chán ghét mà thả hắn đi, hắn sẽ đương khoảng thời gian đó xem như mây khói.

Ngày mùng tám tháng mười hai trùng với ngày nghỉ của Tống Bình An, hắn không ở nhà cùng cha mẹ ăn mừng ngày đại hỉ của hoàng thất, mà lại cầm theo một bình rượu đi tìm Trịnh Dung Trinh.

Nhà của Trịnh Dung Trinh vẫn rách nát như xưa, ngăn không được mưa gió, so với ngôi miếu đổ nát của tên khất cái cũng không bằng. Tống Bình An đẩy ra cánh cửa mục nát, đi qua khoảng sân hoang tàn, thẳng tiến tới gian phòng chính giữa có hai khung cửa sổ đã cũ nát đến chẳng còn chút tác dụng. Không nghe thấy tiếng người, hắn đẩy cửa xem xét, trong phòng nằm một đống đen thù lù, nghi hoặc chớp mắt mấy cái, lập tức đại ngộ.

"Trịnh Dung Trinh!"

Tống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net