Chương 37: Giao thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ninh phát hiện mình căn bản không tránh thoát được, dứt khoát quay đầu vùi mặt vào trong ngực nam nhân, một bộ không muốn nói chuyện.

Bùi Quân Trạch lại cường ngạnh kéo Giang Ninh lên, hai tay nâng gương mặt của cậu, thần sắc nghiêm túc nói: "Bảo bối, anh đeo bao không phải là bởi vì ghét bỏ em, mà là vì bây giờ tử cung của em đã bắt đầu mang thai, sẽ có tỉ lệ mang thai, thể chất của em đặc biệt, anh không thể mạo hiểm."

Đôi mắt màu hổ phách ẩm ướt đối đầu với đôi mắt đen thâm thúy của nam nhân, mi mắt Giang Ninh run rẩy, ý thức được là mình hiểu lầm nam nhân trong lòng mờ mịt đồng thời lại nhẹ nhàng thở ra.

Chốc lát, cậu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, em đã hiểu lầm ngươi."

Cậu chủ động ngồi dậy đưa tay vòng lấy cổ nam nhân, cúi người hôn lên đôi môi mỏng của nam nhân, mềm giọng nói: "Anh đừng tức giận có được không?"

Chóp mũi hai người gần trong gang tấc, hô hấp dây dưa cùng nhau.

"Không tức giận, anh cũng có lỗi, nên sớm thương lượng với em." Bùi Quân Trạch vuốt ve tấm lưng bóng loáng trắng nõn của tiểu thê tử, giọng nói trầm thấp.

Cảm giác bén nhạy bẩm sinh khiến hắn nhận ra chút tình cảm này của Giang Ninh cũng không có cảm giác an toàn. Bùi Quân Trạch nhìn đôi mắt trong veo như suối đang tiến lại gần, rủ xuống mí mắt che khuất cảm xúc.

Cứ như vậy không mảnh vải ôm nhau, dán vào làn da dần dần ấm lên, đánh thức dục vọng vốn đã xao động, âm thần tách ra dán trên côn thịt cực nóng, hoa huyệt bị thao ướt mềm mở ra miệng nhỏ mút lấy thân gậy.

Giang Ninh đã bị nam nhân thao ra dâm tính, dưới kích thích như vậy không tự chủ nhấc mông đặt âm hộ trên côn thịt của nam nhân lề mề, âm đế bị cọ khoái cảm giống như bị điện giật dâng lên đỉnh đầu. Cậu hừ nhẹ hạ eo cọ càng thêm mạnh, hoa huyệt chảy ra dâm dịch làm bóng loáng âm hành dữ tợn.

Bùi Quân Trạch hô hấp bình tĩnh, bàn tay xoa nắn khe mông sung mãn mượt mà, cứ như vậy nhìn tiểu thê tử dâm đãng cầu hoan.

Âm hành bị cọ đến thấy đau, hắn đưa tay cầm lấy bao cao su vừa được mở ra ở đầu giường, liền bị người trong ngực ngăn cản.

"Không muốn, anh trực tiếp đi vào." Giang Ninh bắt lấy cổ tay nam nhân, gương mặt ửng đỏ mở miệng.

Bùi Quân Trạch cau mày: "Ngoan, rất nhanh."

Thể chất của Giang Ninh không thích hợp để mang thai, nhất định phải làm tốt phòng hộ.

Thấy nam nhân thực sự kiên quyết, Giang Ninh dứt khoát bắt lấy âm hành của nam nhân, nhấc mông một mạch ngồi xuống, tiến vào không có chút chuẩn bị như vậy, khiến cậu đau đến sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, hai tay đỡ trên phần bụng cơ bắp của nam nhân.

Bùi Quân Trạch trạch không kịp ngăn cản, chỉ có thể đưa tay ôm chặt eo Giang Ninh. Hắn nhíu mày muốn nói gì, cuối cùng vẫn thở dài. Duỗi ra đầu ngón tay vén sợi tóc dính trên trán của người trong người ra sau, ánh mắt hơi lộ ra bất đắc dĩ và đau lòng.

Cũng may hoa huyệt đã bị nam nhân thao quen, sau một lúc, huyệt thịt dịu dàng ngoan ngoãn quấn lấy côn thịt thô to, Giang Ninh khó nhịn giật giật thân eo, điểm mẫn cảm bị cọ đến nhịn không được phát ra thở khẽ, nâng eo lên để âm hành trong cơ thể nhẹ nhàng trừu sáp.

Giang Ninh lưng căng cứng, hai tay vịn phần bụng của nam nhân, ngửa đầu lên tiếng rên rỉ đứt quãng, cách bụng hơi mỏng có thể nhìn ra được hình dạng âm hành trừu sáp ở bên trong.

Bùi Quân Trạch hô hấp nặng hơn mấy phần, nhưng cũng chỉ vịn eo Giang Ninh không có động tác, để cậu chập trùng lên xuống trên người mình.

Tư thế như vậy thực sự quá tiêu hao thể lực, Giang Ninh rất nhanh đã không còn sức lực, miệng tử cung cũng không bị thao mở, không chiếm được thỏa mãn hoa huyệt đói khát siết chặt âm hành thô to. Cậu ghé vào trên lồng ngực nam nhân, thở hồng hộc thỉnh cầu: "Lão công, thao em."

Nghe được tiểu thê tử vô cùng đáng thương lại thiếu thao cầu cứu, Bùi Quân Trạch khàn khàn nói: "Tuân mệnh."

Hắn đột nhiên bế Giang Ninh ra khỏi giường, vừa đi vừa thao huyệt thịt mọng nước, quá nhiều hoa dịch thuận theo nơi giao hợp của hai người nhỏ xuống sàn nhà.

Tư thế như vậy đi vào cực sâu, dễ như trở bàn tay thao mở miệng tử cung, tiểu huyệt hoàn toàn bao bọc âm hành.

Giang Ninh bị thao vừa mãnh liệt vừa thâm sâu như vậy làm cho mặt mũi tràn đầy si thái. Ôm cổ nam nhân y y nha nha rên rỉ thét lên: "A a a a thật sâu! Lão công thật tuyệt...... Ha ha a a a! Ô ——"

Ngọc hành bị kẹp ở giữa sau khi xuất tinh một lần nữa đứng thẳng, đỉnh phiếm hồng, miệng niệu đạo bị lông mu thô cứng của nam nhân vừa đi vừa về kích thích. Lại là mấy chục làn thao làm, hoa huyệt lần nữa co rút ngọ nguậy đạt đến cao trào, tinh quang thất thủ bắn ra dịch trắng, miệng niệu đạo cũng đi theo phun ra chất lỏng ấm áp, trên sàn nhà tích ra một bãi hỗn hợp chất lỏng không rõ.

Dưới sự kích thích của ba nơi, Giang Ninh khóc sụt sùi kêu thảm thiết rên rỉ, thân thể tuyết trắng càng không ngừng co rút run rẩy, côn thịt thô to của nam nhân vẫn như cũ không cho cự tuyệt đẩy ra huyệt thịt thít chặt, bất quá ngắn ngủi mấy bước đường, sàn nhà lại bị làm cho ướt sũng hình thành một vệt nước.

Đi đến trước cửa sổ, Bùi Quân Trạch một tay kéo màn cửa, sau đó rút ra côn thịt để tiểu thê tử đưa lưng về phía hắn ghé vào trên tấm kính trong suốt, đẩy ra khe mông một lần nữa vùi vào bên trong tiểu huyệt chảy nước.

Từ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy khoảng sân rộng trắng xóa phủ đầy tuyết, bầu trời sầm tối, ngọn đèn trên tường cao phát ra ánh sáng ấm áp, thay thế mặt trăng chiếu sáng đêm tối.

"A!" Giang Ninh bị tấm kính lạnh cả người trong nháy mắt thanh tỉnh, cậu chống lòng bàn tay lên tấm kính, khó khăn quay đầu nhìn nam nhân, bị thao đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng: "A! Không muốn! Ô a a! Sẽ bị nhìn thấy! A a a!"

"Sẽ không có ai nhìn thấy." Bùi Quân Trạch hô hấp bình tĩnh, một tay chế trụ bàn tay đặt trên kính của Giang Ninh, một tay khác ấn xuống bụng dưới bị đính đến nhô lên, nương theo âm thanh ba ba và tiếng nước, mềm giọng rên rỉ và gợi cảm kêu rên đan xen.

Bản giao hưởng của dục vọng và hỗn loạn vang vọng khắp căn phòng trong đêm giao thừa, kim đồng hồ cũng dần dần chỉ hướng mười hai giờ.

"Bùm —— Bang ——"

Màn đêm tĩnh mịch chợt tràn ngập pháo hoa rực rỡ, Hỏa Thụ Ngân Hoa óng ánh mà hoa lệ.

Hơi thở của nam nhân phả vào tai, đôi mắt Giang Ninh ngấn lệ, trước mắt là đốm màu rực rỡ chói lọi, giọng nói trầm thấp gợi cảm của nam nhân vang lên bên tai: "Lão bà, chúc mừng năm mới."

Giang Ninh thở hổn hển quay đầu, nhìn vào đôi mắt đen như sơn của nam nhân, run giọng nói: "Chúc, chúc mừng năm mới."

-

Bởi vì chơi đùa quá ác, Giang Ninh ngủ đến buổi trưa bị chanh bò lên giường làm tỉnh, cậu từ từ nhắm hai mắt một tay vớt chanh ôm vào trong ngực, cúi đầu vùi vào lông nhung hít hai hơi thật sâu.

Chơi đùa cùng chanh trên giường trong chốc lát, lúc này Giang Ninh mới rời giường rửa mặt thay quần áo. Chuẩn bị cho tốt sau đó ôm mèo xuống lầu, bắt gặp Bùi Quân Trạch đang ngồi trong phòng khách đọc sách, phòng bếp bay ra mùi thơm của thức ăn.

Ăn xong cơm trưa, bởi vì nguyên nhân thân thể không thể đi ra ngoài, Giang Ninh dứt khoát lôi kéo Bùi Quân Trạch đi xuống phòng chiếu phim ở tầng hầm.

Đây là lúc cậu nhàm chán đi dạo trong biệt thự phát hiện.

Bởi vì thích phim kinh dị nhưng không xem dám một mình, Giang Ninh kéo Bùi Quân Trạch cùng một chỗ, ỷ có người bồi, chọn một bộ phim kinh dị Trung Quốc đến nay muốn nhìn cũng không dám nhìn.

Ánh đèn phòng phản ứng lờ mờ, rót vào âm nhạc phối hợp cảnh tượng kinh dị, cảm giác không khí lập tức đi lên. Người muốn xem không ngoài sở liệu bị hù dọa, núp ở trong ngực của nam nhân run lẩy bẩy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net