Chương 5: Lần đầu đến công ty của nhân vật chính công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nguyên tác Giang Ninh chỉ là sinh viên gia cảnh bình thường, cùng nãi nãi sống nương tựa lẫn nhau, sở dĩ có thể kết hôn cùng Bùi Quân Trạch, toàn bộ nhờ quan hệ của Bùi lão thái thái.

Nãi nãi của Giang Ninh và Bùi lão phu nhân lúc còn trẻ là khuê mật của nhau, nhưng bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ mà hai người sống ở hai nơi, vào niên đại đó chỉ có thể dựa vào thư từ để duy trì liên hệ. Về sau thông tin tin tức phát triển, thường xuyên liên lạc với nhau hơn, khó tránh khỏi sẽ nói về chuyện con cháu.

Nãi nãi của Giang Ninh số khổ, tuổi trung niên mất chồng, tuổi già mất con, một thân một mình nuôi dưỡng Giang Ninh lớn lên, cho cậu vào đại học, sau đó thân thể bởi vì quá vất vả mà ngã bệnh, chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã buông tay nhân gian, duy nhất không yên tâm chính là đứa cháu trai Giang Ninh của mình.

Bùi lão phu nhân thông qua nãi nãi của Giang Ninh hiểu rõ GiangNinh, cảm thấy Giang Ninh là đứa trẻ thông minh lại ngoan ngoãn, muốn giúp đỡ một tay, lại nghĩ đến cháu trai không gần nam nữ nhà mình, thế là lập kế, tìm cách tác hợp hai người, vốn cũng không ôm hi vọng quá lớn, không ngờ thật sự thành đôi.

Thế là hai người cứ như vậy nhanh chóng kết hôn.

Nếu như trong tiểu thuyết Giang Ninh không tham lam, an an tâm tâm đóng vai bạn đời của người cầm quyền Bùi gia, cả đời vinh hoa phú quý không thành vấn đề. Không ngờ cuối cùng lại tìm đường chết, lựa chọn phản bội Bùi Quân Trạch.

Bùi Quân Trạch phát giác không thích hợp, điều tra một phen, tra ra được trên người bạn đời một tháng cũng không gặp mặt của mình.

Vì vậy, sau khi hắn bí mật thu thập đầy đủ chứng cứ, quả quyết ly hôn, lấy tội danh đánh cắp cơ mật thương nghiệp tống Giang Ninh vào ngục giam, gây thiệt hại nặng nề cho công ty đối thủ.

Đây chính là hiểu biết liên quan đến bối cảnh của pháo hôi trong toàn bộ kịch bản trước mắt của Giang Ninh.

Thật vất vả có được cơ hội sống lại, Giang Ninh đương nhiên không có khả năng đi tìm đường chết. Chỉ muốn trước khi nhân vật chính công thụ bắt đầu cốt truyện nhanh chóng đem bài xích giá trị về không, sau đó rời khỏi Bùi gia.

Cậu không có hùng tâm chí lớn, chỉ muốn tìm một nơi núi đẹp nước trong mua một căn nhà nhỏ, sau đó sống cuộc sống thoải mái hết cả đời này.

Giang Ninh ánh mắt trống rỗng, trong đầu đang suy nghĩ miên man. Bùi Quân Trạch ngồi ở một bên cúi đầu nhìn điện thoại xử lý một chút chuyện của công ty, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí cũng coi như hài hòa.

Sau một giờ lái xe, đã đến trước viện dưỡng lão hàng đầu cả nước nơi Bùi lão thái thái đang ở. Hoàn cảnh ưu mỹ yên tĩnh, rất thích hợp tĩnh tâm dưỡng bệnh.

Khi Giang Ninh người xe, liền nhìn thấy Bùi lão thái thái ngồi trên xe lăn chờ ở cửa, theo sau còn có một nữ hộ công trung niên.

Bà ngồi trên xe lăn, lưng thẳng tắp, khí chất hòa ái dễ gần, tóc hoa râm cẩn thận chải ở sau ót, khi cười đuôi mắt có nếp nhăn, nhưng không che được nét thanh nhã, ẩn ẩn có thể nhìn ra dung mạo mỹ lệ khi còn trẻ.

Trong tiểu thuyết có đề cập, sau khi cha mẹ của Bùi Quân Trạch ly hôn, bị cha coi thường, là Bùi lão phu nhân một tay nuôi nấng Bùi Quân Trạch, cho nên hắn rất kính trọng nãi nãi của mình.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Bùi Quân Trạch nguyện ý cưới Giang Ninh.

Nhìn thấy người từ trên xe bước xuống, Bùi lão phu nhân lộ ra nụ cười hòa ái hiền lành, cười nói: "Tiểu Ninh đến rồi."

Giang Ninh có chút lúng túng nhéo nhéo đầu ngón tay của mình, trên mặt nở một nụ cười, nhỏ giọng nói: "Chào bà nội."

"Ai! Bé ngoan, mau đến đây để cho bà nhìn xem." Nụ cười của Bùi lão thái thái càng thêm xán lạn, vẫy gọi ra hiệu cho Giang Ninh.

Giang Ninh theo bản năng quay đầu nhìn về phía Bùi Quân Trạch. Thấy Bùi Quân Trạch gật đầu, cậu âm thầm thở ra một hơi, tiến lên ngồi xổm ở trước người Bùi lão thái thái, nụ cười có chút ngượng ngùng, nhưng lộ ra rất ngoan ngoãn.

Bùi lão thái thái liền dính chiêu này, nắm lấy tay Giang Ninh, vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, nói: "Thật là dễ nhìn, là một cậu bé ngoan."

Bà nhìn về phía Bùi Quân Trạch, dốc lòng căn dặn: "Đã lựa chọn kết hôn, phải đối xử tốt với người ta. Nếu ta phát hiện con khi dễ Tiểu Ninh, tuyệt đối sẽ không tha cho con."

"Con biết rồi, nãi nãi." Bùi Quân Trạch khóe miệng cong lên, đi đến phía sau xe lăn của Bùi lão phu nhân: "Đi vào trong trò chuyện, bên ngoài nóng."

"Dược, Tiểu Ninh đến bên cạnh bà."

Tâm tình của Giang Ninh đã không còn khẩn trương như lúc đầu nữa, nghe Bùi lão phu nhân nói, vội vàng đáp: "Vâng, nãi nãi."

Sau khi cơm nước xong, Bùi lão phu nhân mặc dù có lòng muốn cùng hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, nhưng thân thể thực sự chịu không được.

Bùi Quân Trạch thấy thế, chậm rãi khuyên nhủ: "Nãi nãi, người nghỉ ngơi trước đi, thân thể quan trọng. Con sẽ thường xuyên dẫn Giang...... Tiểu Ninh đến thăm người."

Giang Ninh ở một bên cũng gật đầu.

Bùi lão thái thái chỉ có thể coi như thôi, nói thêm hai câu, rồi để hộ công đẩy mình về phòng ngủ trưa.

Bởi vì buổi chiều có hội nghị, Bùi Quân Trạch cần phải đến công ty một chuyến.

Sau khi lên xe, Bùi Quân Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Giang Ninh, hỏi: "Buổi chiều dì xin phép nghỉ, buổi tối ra ngoài ăn. Buổi chiều tôi có hội nghị quan trọng cần về công ty, em đi cùng tôi hay về nhà? Sau khi kết thúc tôi để tài xế đến đón em."

"Ừm......" Giang Ninh suy tư một giây, quả quyết lựa chọn vế trước: "Em đi cùng anh đến công ty."

Thời tiết bây giờ nóng bức, chạy tới chạy lui thật sự là quá phiền toái, đến lúc đó tìm một góc không có người đợi, hẳn là không có vấn đề gì.

"Được." Bùi Quân Trạch nói với tài xế: "Đến công ty."

"Được, Bùi tổng."

Lúc Giang Ninh đi theo Bùi Quân Trạch tiến vào công ty, trên đường đi đều có người chào hỏi Bùi Quân Trạch, sau đó sẽ dùng con mắt quái dị tỏa sáng nhìn chằm chằm mình, Giang Ninh vô cùng hối hận về quyết định này, chỉ có thể cách mấy bước đi theo đằng sau Bùi Quân Trạch, yên lặng cúi đầu xuống.

Bùi Quân Trạch mang theo tân hôn của vào công ty, trên tay đeo nhẫn cưới giống nhau, không thể tránh khỏi dâng lên nhân viên nhiệt liệt nghị luận. Bởi vì nhân viên thật sự quá hiếu kỳ, là ai có thể thu phục được nam nhân lạnh lùng lại trầm mê công việc như Bùi tổng.

【 A a a! Tôi đã thấy! Người yêu của Bùi tổng thật xinh đẹp a!】

【 Tôi làm chứng! Thật sự rất đẹp! Trong lúc nhất thời không biết nên ghen tị Bùi tổng hay ghen tị tiểu mỹ nhân xinh đẹp kia......】

【 Cậu ấy thật sự rất xinh đẹp ô ô ô 】

【 Oa, ngưỡng mộ quá, chạy việc bên ngoài đã bỏ lỡ sự kiện bên trong.】

Nhóm chat của nhân viên trong công ty đã tràn ngập tin nhắn.

Giang Ninh đối với việc mình đến đã gây nên oanh động hoàn toàn không biết gì cả, câuh đi theo Bùi Quân Trạch vào văn phòng.

Văn phòng còn lớn hơn trong tưởng tượng của Giang Ninh.

Toàn thân được sử dụng tông màu đen cao cấp, nguyên một mặt cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh thành phố. Trên bàn làm việc bằng gỗ đặt văn kiện chờ xử lý, ghế làm việc là da thật, phía sau là một giá sách bằng gỗ, trên đó có sách và một số đồ lặt vặt.

Bùi Quân Trạch đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy văn kiện cần cho cuộc họp, quay người nói với Giang Ninh: "Lát nữa tôi sẽ đến phòng họp, em muốn làm gì thì làm, nếu buồn ngủ thì có thể đến phòng nghỉ ngủ một chút, cửa không khóa."

Hắn đưa tay chỉ về phía cửa phòng nghỉ.

Giang Ninh nhìn thoáng qua hướng chỉ tay của Bùi Quân Trạch, đáp: "Ừ, em biết rồi."

Bùi Quân Trạch giơ tay lên cúi đầu nhìn đồng hồ, đạo: "Vậy tôi đi họp trước, có việc gì thì cứ hỏi thư ký bên ngoài."

"Được."

Sau khi Bùi Quân Trạch rời đi, Giang Ninh đầu tiên là tản bộ một vòng trong phòng làm việc, cảm thấy không có gì thú vị liền ngồi vào ghế làm việc, bắt đầu lướt điện thoại.

Có lẽ là tối hôm qua vận động quá nhiều, không bao lâu Giang Ninh đã buồn ngủ ngáp một cái, nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đi đến phòng nghỉ.

Phòng nghỉ tuy không rộng bằng phòng ngủ ở nhà, giường cũng chỉ có một mét năm, nhưng cũng coi như đầy đủ mọi thứ, tủ quần áo và phòng vệ sinh đều có. Nhìn ra được Bùi Quân Trạch thường xuyên ở đây nghỉ ngơi qua đêm, trong tủ treo còn quần áo và đồ ngủ của hắn.

Giang Ninh buồn ngủ quá, nằm lên giường đắp chăn rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Hai giờ sau.

Bùi Quân Trạch tiến vào văn phòng, đảo mắt một vòng văn phòng, phát hiện không thấy Giang Ninh đâu, đi thẳng đến cửa phòng nghỉ ngơi, mở cửa phòng, quả nhiên trông thấy thiếu niên đang nằm trên giường ngủ say, gương mặt hơi đỏ.

Đứng lặng ở cửa mấy phút, lấy lại tinh thần Bùi Quân Trạch dời ánh mắt, mặt không thay đổi đóng cửa lại, ngồi vào làm việc bắt đầu xử lý văn kiện.

Về phần có thật sự nhìn thấy hết hay không...... Bùi Quân Trạch biết rõ lòng mình.

Đến gần năm giờ, Bùi Quân Trạch đưa tay nhìn đồng hồ, thấy Giang Ninh giờ này còn chưa tỉnh, khép văn kiện lại đứng dậy, đi vào phòng nghỉ.

Bùi Quân Trạch gọi vài tiếng. Giang Ninh bị quấy rầy nhắm mắt lại, quơ quơ tay ở bên tai rồi ôm chăn mền xoay người, không có dáng vẻ nào muốn tỉnh.

Bùi Quân Trạch: ......"

Hắn đứng bên giường, trông thấy thiếu niên xoay người lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn, cúi người xuống kéo chăn đắp lên, lại kiên nhẫn đánh thức Giang Ninh.

Kết quả Giang Ninh tựa hồ bị làm ồn, trực tiếp giữ chặt chăn che kín đầu.

Bùi Quân Trạch hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng, trực tiếp giật chăn trên người Giang Ninh xuống, bàn tay bóp lấy gương mặt của thiếu niên cưỡng ép nghiêng đầu, môi đỏ bị chen lấn chu lên, có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng nộn.

Hắn hơi dừng lại, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên.

"Ưm......" Giang Ninh từ từ mở hai mắt, lông mày nhíu chặt, vô thức kéo bàn tay đang giữ chặt gương mặt mình ra, kết quả kéo không nhúc nhích.

Cảm giác ngạt thở kịch liệt khiến cho Giang Ninh mở to mắt, cậu không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, bản năng cầu sinh để cậu vươn tay đẩy lồng ngực của nam nhân ra xa.

Bùi Quân Trạch thuận thế đứng dậy.

Giang Ninh bị kìm nén đến đỏ bừng mặt, miệng mở lớn thở từng ngụm từng ngụm. Sau khi bình phục, cậu vừa không hiểu vừa buồn bực nhìn nam nhân.

Bùi Quân Trạch nhíu mày, không nhanh không chậm mở miệng: "Em ngủ quá sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh, chỉ có thể dùng cách này."

Giang Ninh ngồi dậy, há to miệng, nói không ra lời phản bác, trong lòng kìm nén một hơi.

Nhìn nam nhân một mặt lạnh nhạt, nhất thời không thể tức giận, đầu óc co lại, vươn tay đẩy Bùi Quân Trạch lên giường, sau đó xoay người đè lên, hạ thân vừa vặn đặt ở trên háng nam nhân.

Giang Ninh nhìn thấy ánh mắt của nam nhân trở nên nguy hiểm, lại cảm thấy có vật gì đó đội lên chỗ mẫn cảm của mình, lập tức ở trong lòng thầm nói không tốt.

Bầu không khí bởi vì tư thế này, đột nhiên trở nên mập mờ nguy hiểm.

Giang Ninh căng thẳng đến mức quên mất mình muốn nói gì, trong lòng chỉ muốn mau chóng thoát đi. Duỗi thẳng đùi để hạ thân rời khỏi phần hông của nam nhân, liền bị nam nhân nhận ra.

Bùi Quân Trạch tay mắt lanh lẹ đưa tay bắt lấy thân eo mảnh mai của Giang Ninh, nhấn xuống, tiểu huyệt và đại nhục bổng cách quần áo dán chặt vào nhau.

Giang Ninh vội la lên: "Thả em ra, em không chơi với anh!"

Bùi Quân Trạch bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, mặt mày giãn ra, đôi mắt thâm thúy dưới tròng kính dường như có thể nhấn chìm người khác, mê hoặc tâm thần con người.

Giang Ninh lần đầu nhìn thấy Bùi Quân Trạch lộ ra nụ cười như thế, trong lúc nhất thời bị nụ cười làm cho lung lay, trong thoáng chốc nghe được nam nhân dùng giọng nói trầm thấp từ tính nói một câu:

"Sao không chơi? Anh và em cẩn thận chơi một trận."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net