Chương 70: Phó bản 4 - Lễ vu lan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70: Phó bản 4 – Lễ vu lan.

Edit: Meii

Khác với các phó bản trước, lần này, trên màn hình không phát ra bất kỳ thanh âm nào, đây cũng chính là lí do khiến lúc nãy Lục Tây ở bên ngoài không phát hiện ra sự xuất hiện của màn hình thông báo phó bản đã kết thúc.

Màn hình đen nhánh, chỉ có một bóng người màu trắng mơ hồ, mờ mờ ảo ảo đi lại rồi làm ra những động tác kỳ quặc, lúc thì giơ hai tay lên, lúc lại như đang ôm lấy đầu, lúc thì chạy nhanh như bị đuổi, sau lại nghiêng người nằm trên mặt đất,... nhìn như một bộ phim múa rối bóng (1) cổ xưa.

(1)Múa rối bóng: Rối bóng Trung Quốc (中国皮影戏: Zhōngguó píyǐngxì) có lịch sử khá lâu đời với khoảng 1000 năm. Dưới đời nhà Thanh, bộ môn này bị tầng lớp vua chúa cấm biểu diễn nên lui về vùng nông thôn và trở thành một hình thức kịch độc đáo, gắn bó chặt chẽ với đời sống của nông dân. Rối bóng Trung Quốc thường làm bằng bìa và da lừa, nên dân gian cũng hay gọi đây là rối da lừa. Dựa vào tính cách của từng nhân vật: thiện, ác, gian trung mà các nghệ nhân làm rối sẽ trang trí và khắc họa nét mặt trên quân rối. Ngoài những động tác thường thấy trong kinh kịch, rối bóng Trung Quốc còn có thêm các động tác bay trên mây, biến hóa thần thông nên các màn trình diễn của thể loại này rất phong phú. (Ảnh bên dưới trong game Áo Cưới Giấy 2 nha cả nhà)

Rất nhanh, một làn sương trắng lan ra cả màn hình, giấu đi bóng người kỳ quái ấy, sau đó, cả màn hình tối sầm lại, một âm thanh lạch cạch như tiếng ma sát các khớp xương vang lên, càng lúc càng tiến gần như thể chẳng mấy chốc sẽ tiến đến trước mặt.

Nước mắt trên mặt Lục Tây đã ngừng rơi từ bao giờ, âm thanh đáng sợ bất thình lình vang lên khiến cậu giật thót, nhất thời, cậu không biết mình nên tiếp tục đau lòng hay nên nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng để bước vào phó bản mới nữa. Hệ thống chết tiết này, không thể cho cậu một chút thời gian sao!!!

Lục Tây nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt, cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình, cố gắng tìm xem có manh mối nào hữu dụng không, nhưng lại phát hiện màn hình đen xì không có hình ảnh nào, chỉ có âm thanh kia càng ngày càng đến gần trong bóng đêm. Bên ngoài màn hình, hô hấp của Lục Tây cũng càng lúc càng trở nên gấp gáp, giây tiếp theo, màn hình bỗng lóe sáng, một thứ gì đó rất lớn bỗng rơi từ trên xuống!

Lục Tây nhắm chặt mắt theo bản năng, nhưng chỉ một cái chớp mắt, khi câu mở mắt ra, hình ảnh đó đã biến mất, chỉ còn dòng chữ đỏ tươi như máu:

【15 tháng 7 âm lịch, âm sai mở đường, người sống trốn tránh. Thế nhưng vào đêm cấm kị này, Hạ gia lại đón tiếp một cô gái kiều diễm không rõ thân phận, cũng từ lúc đó, nhà họ Hạ bắt đầu xuất hiện những việc kì lạ. Tiếng đập cửa quái dị trong đêm khuya, trên gác mái luôn vang lên tiếng động lạ, kho hàng luôn bị niêm phong lại mở ra, tấm vải đen bao trùm lên gương bát quái, nguyên nhân thật sự của những chuyện này là gì....】

【Thẻ thân phận người chơi】: Khâu Mặc

【Thân phận】: Ở rể tại Hạ gia, vợ mất sớm.

【Thuộc tính】: Ít nói, tính tình cổ quái, vô cùng nghiêm khắc với đứa con nuôi Hạ Tiến Bảo.

【Chỉ số cặn bã】: 2 sao.

【Chỉ số nguy hiểm】: 3,5 sao.

【Phần thưởng đạt được】:

<Bùa Bình An>: Khi mở ra được một lần nhận thưởng bất kỳ.

【Đạo cụ】: Rìu hung khí, Trái tim của Ni.

【Nhiệm vụ của người chơi】:

【Nhiệm vụ 1】: Điều tra xem chuyện gì đã xảy ra tại số 1 Triều Nội vào mười lăm năm trước.

【Nhiệm vụ 2】: Đêm khuya, thắp một nén hương rồi đứng trước Tây Dương Kính, nhìn trong 15 phút, trong lúc này, cho dù nhìn thấy cái gì thì ngươi chơi cũng không được di chuyển.

【Nhiệm vụ 3】: Tìm ra con ma đang trốn tại nhà họ Hạ.

Lục Tây nhìn chỉ số nguy hiểm đã tăng thêm nửa sao nữa, chỉ thấy lòng đau như cắt.

Phó bản <Bạch Cốt Thành> đã là 3 sao rồi, tuy rằng độ nguy hiểm không lớn, nhưng đến cuối, khi phải đối đầu với quái vật mặt người kia, nếu không nhờ trái tim của Sướng Vãn trong thân thể cậu bắn ra cứu cậu kịp, thì chắc chắn cậu đã chết rồi.

Hơn nữa, nhìn giả thiết lần này của phó bản <Số 1 Triều Nội>, rõ ràng đây là một phó bản thời dân quốc, thời đó nổi tiếng là lắm chuyện lạ sẵn rồi. Đặc biệt là nhiệm vụ thứ hai kìa, chắc chắn cái kính âm dương đó rất đáng sợ, bảo cậu làm khác nào bảo cậu đâm đầu vào đường chết chứ, mà không làm thì cũng phải chết!

Thử thách này giống hệt mấy câu hỏi hack não trên mạng vậy, bạn đang đứng trên cầu, hai bên cầu là hổ đói, dưới nước là một con cá sấu có cái mồm to như bồn máu, vậy bạn chọn đi tiếp hay nhảy xuống nước đây?

Nhìn đi nhìn lại thì đều là đường chết cả.

Lục Tây không biết mình còn phải vượt qua bao phó bản nữa mới có thể dừng trò chơi này lại, tinh thần của cậu chưa bao giờ mệt mỏi đến vậy, như một cái cây đã nghiêng hẳn sang một bên, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến nó đổ xuống.

Nhưng vì có hệ thống, thân thể cậu lại không hề có một chút mệt mỏi hay khổ sở, ngay cả nhu cầu lớn nhất của con người là ăn uống cũng không còn.

Rất nhanh, khu nhà cũ bắt đầu hiện lên trên màn hình, tầm nhìn của cậu cũng trở lên ảm đạm như tấm rèm sân khấu được vén lên.

Lục Tây nhanh chóng liếc qua cảnh vật xung quanh đang mờ dần.

Án thư cũ kỹ, những tảng đá phiến phủ đầy rêu xanh, ngọn lửa lắc lư sắp tàn trên bấc đèn dầu, ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, và cây phong lan sắp nở đang tắm ánh trăng bên ngoài.

Cuối cùng cũng không đợi được nó nở hoa rồi...

Khi xung quanh sáng lên một lần nữa, Lục Tây thấy mình đang đứng trong một cái sân lớn, xung quanh là tường đỏ ngói xanh, trên tường đều khắc hình long phương sinh động, cửa lớn bằng sắt cao năm mét đang mở ra ngoài, trước cửa còn có hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt, một con thì ngẩng đầu rít gào, con còn lại cúi đầu ngậm ngọc, đúng kiểu kiến trúc đại viện thời dân quốc.

Lục Tây cúi đầu nhìn mình đang mặc một chiếc áo khoác da cừu, vạt áo dài đến tận mắt cá chân, đứng cạnh cậu là một người đàn ông cao hơn cậu nửa cái đầu để râu trê, hẳn là quản gia của nhà này.

Không phải chứ......

Ở ba phó bản trước dù cậu có vô dụng nhưng vẫn là một anh chàng đẹp trai cơ mà, chẳng lẽ lần này biến cậu thành một kẻ vừa lùn vừa xấu sao?

Lùn quá rồi, chắc cao có một mét sáu thôi quá!

Lục Tây khẽ vén tay áo lên nhìn tay mình, ừm thì chăm da cũng tốt đấy, da thịt mịn màng, từng ngón tay thon dài trắng nõn, mỗi tội hơi gầy, nhìn như tay của mấy thằng nhóc hư hỏng vậy.

Nhưng mà rõ ràng thân phận của cậu là con rể đang ở rể tại Hạ gia, nếu là con rể, hẳn là tuổi cũng không còn nhỏ được, thế sao dáng người cậu lại thấp bé như vậy?

Lục Tây vẫn đang chìm trong nghi ngờ, quản gia bên cạnh bỗng nói: "Lão gia, thiếu gia vừa gọi điện về báo khả năng đêm nay sẽ về muộn một chút, chắc trên đường có chuyện gì đó. Hôm nay lại gió lớn như vậy, hay ngài cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, khi nào xe về đến nơi ta sẽ báo ngài?"

Lão gia?

Lục Tây có chút không tiếp thu nổi danh xưng này, vừa nghe thôi cậu đã cảm thấy bản thân là một tên nhà giàu bụng phệ béo tròn vậy.

Cậu nhìn ánh trăng ngoài cửa, xua xua tay: "Không sao, ta chờ bên ngoài một lát."

Thấy Lục Tây xua tay, quản gia đành im lặng, chỉ có thể nuốt lời khuyên xuống họng. Tính tình lão gia vẫn luôn như vậy, nói một là một, khi cậu đã ra quyết định thì chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi.

Người khác không khuyên còn đỡ, càng khuyên cậu sẽ càng kiên quyết.

Đứng chờ một lúc lâu khiến chân tê cứng lại, Lục Tây đành bắt đầu đi qua đi lại trong sân, vừa quan sát khung cảnh xung quanh.

Trong bóng đêm, mỗi gian nhà đều đóng kín đen thui, chỉ có mỗi sảnh chính là còn ánh sáng, nhìn quanh cũng thu thập được gì. Nhưng chắc chắn có thể xác định rằng căn nhà này có quỷ, nếu không thì nhiệm vụ của cậu đã không phải là tìm ra ma quỷ trong ngôi nhà này. Nhưng dựa theo mấy phó bản trước, mục đích của ma quỷ trong mấy phó bản này phần lớn đều là xuất hiện dọa người chơi, khiến cho tâm lí người chơi kinh sợ.

Nhưng lần này lại muốn người chơi tự đi tìm, vậy có lẽ ma quỷ trong phó bản này sẽ trốn rất kỹ, không dễ mà xuất hiện, điều này có chút trái ngược với cốt truyện kinh dị thường thấy thì phải.

Một lát sau, một làn khói gay mũi mang theo mùi dầu hỏa bay qua cửa chính, Lục Tây bị sặc đến mức nhăn chặt mi, cậu đi ra cổng lớn, liền thấy một bà lão tóc bạc phơ đang ngồi xổm trước cổng nhà cậu đốt vàng mã, cạnh chân bà lão còn có không ít vàng mã chưa hóa hết khiến bà phải đẩy nhanh tốc độ, không ngừng cho thêm dầu hỏa và vàng mã vào lửa.

Chưa đợi Lục Tây mở miệng, quản gia đi cùng cậu đã bắt đầu hung hăng đuổi người, vừa đá vào đám vàng mã chưa đốt xong vừa mắng: "Bà già chết tiệt này! Muốn hóa vàng mã thì đi ra chỗ khác mà hóa, dám hóa vàng trước cửa nhà chúng ta để lão gia nhà ta gặp đen đủi à! Mau cút ra chỗ khác!!"

Quản gia lập tức túm lấy tay bà lão kéo ra khiến bà ta suýt ngã lăn ra đất, may là Lục Tây đỡ kịp mới khiến bà ta không ngã xuống.

Không ngờ ngay sau khi đứng vững, bà ta liến tránh khỏi quản gia, chạy về đám lửa tiếp tục đổ tiền giấy vào.

Quản gia: "Mụ điên này...."

Lục Tây giơ tay ngăn cản: "Không sao đâu, cứ để bà ấy đốt đi!"

Chẳng may đây là nhân vật quan trọng có liên quan mật thiết đến cốt truyện thì sao, cậu vẫn nên cẩn thận tránh đắc tội mới được.

Không ngờ lần này, bà ta vừa ngồi xuống, lại bắt đầu lầm bầm: "Đêm mười lăm tháng bảy Tây Môn mở ra, đêm khuya rước quỷ về nhà. Ngươi mở tây môn, là rước quỷ vào cửa...."

Quản gia nhăn mặt, xắn hai tay áo lên: "Bà già này, cẩn thận mồm miệng đi! Lão gia nhà ta tốt bụng nên không thèm chấp ngươi rồi, ngươi còn không biết điều đúng không?"

Người nói vô tình người nghe hữu ý, Lục Tây theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa lớn kia, phần lớn nhà ở đây đều quay khiêng quay mặt về hướng bắc và nam, mà cánh cửa này lại đúng là cửa ở phía tây.

Chẳng lẽ mở Tây Môn vào lễ vu lan là đón quỷ về nhà là ý này sao?

Lục Tây đứng yên tại chỗ mà lạnh cóng, cậu cảm thấy gió lạnh ở đâu vừa thổi thẳng vào mặt mình. Gió cuốn tro tàn chưa cháy hết của đám vàng mã bay lên đầy trời, thổi đến mức cậu phải nhắm mắt lại, đợi đến khi gió nhẹ dần, cậu đã không thấy bà lão hóa vàng vừa rồi đâu nữa, mà người đang ngồi xổm ở đống lửa lại là một ông lão mặc quần áo rách rưới lả tả.

Lục Tây thấy ông lão đó cúi đầu, hai tay đang vội vàng làm gì đó bên đống tro tàn, còn tưởng là ông lão đó lạnh nên đang sưởi cạnh đống lửa, nhưng đến khi cậu đi đến gần, vỗ vỗ vai ông lão kia định hỏi xem ông lão có cần áo ấm không, nào ngờ, khi lão quay đầu lại liền lộ ra một khuôn mặt đang thối rữa, hét lên với cậu: "Ta đang lấy tiền vợ ta mang đến cho ta, ngươi quản cái gì hả!!"

Nhìn tròng mắt của lão sắp rớt xuống đến nơi, xung quanh mắt còn có mấy con dòi đang ngoe nguẩy, Lục Tây sợ đến mức vội vàng lùi lại, cũng may quản gia phía sau đã đỡ được cậu mới khiến cậu không ngã xuống.

Quản gia nhìn vẻ mặt trắng bệch của cậu, nôn nóng nói: "Lão gia, ngài bị làm sao vậy?"

Lục Tây mất một lúc mới làm mình bình tĩnh lại, nhìn về phía trước mặt, lại thấy trước cửa chỉ còn đống tàn tro vẫn đang lấp lóe ánh lửa, cho dù là bà lão hay ông lão đáng sợ kia cũng không thấy đâu nữa.

Lục Tây có chút nghi hoặc: "Bà lão kia đi lúc nào thế?"

Quản gia: "Không phải vừa rồi ngài đi đến vỗ vai bà ta, xong bà ta mới rời đi sao?"

Lục Tây nghiêm túc: "Nhưng vừa nãy ta vỗ vai một ông lão mà."

Ngay tức khắc, sắc mặt quản gia trắng bệch, ông ngửa đầu nhìn ánh trăng trên trời: "Lão gia à, hôm nay là lễ vu lan đó, ngài đừng làm ta sợ...."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net