Chương 71: Phó bản 4 - Vị khách ngày vu lan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Phó bản 4 – Vị khách ngày vu lan.

Edit: Meii

Một ánh đèn xe mờ nhạt từ xa chiếu đến, tiếp đó là tiếng còi xe bíp bíp chói tai vang lên, quản gia vội vàng đỡ Lục Tây lùi lại, nheo mắt lại nhìn ánh đèn ở phía ngã tư đường, lẩm bẩm: "Lão gia à, hình như là xe của thiếu gia."

Có lẽ gần đây thời tiết mưa nhiều khiến sương mù ban đêm cũng thêm dày đặc, Lục Tây nhìn phía trước, không hiểu sao cứ có cảm giác bồn chồn, có thể là do ảnh hưởng của hình ảnh đáng sợ lúc nãy nên khi nhìn cái xe đang lại gần lại cảm thấy quỷ khí dày đặc. Đặc biệt, kính xe bị sương mù phủ kín khiến bóng người trong xe càng thêm mở ảo.

Đến khi chiếc xe kia chậm rãi dừng lại trước cổng lớn, chưa đợi tài xế ở phía trước đi xuống mở cửa, Hạ Tiến Bảo đã vội vàng mở cửa xe ra chạy xuống trước mặt Lục Tây.

Thân hình y cao hơn Lục Tây hơn cả một cái đầu, một thân âu phục thẳng tắp càng làm tôn lên dáng người thon dài.

Lục Tây ngửa đầu, cái người này chắc cũng phải cao đến 1m85 nhỉ? Nhìn gương mặt góc cạnh đẹp trai của người trước mắt, Lục Tây bỗng có chút áp lực.

Bảo sao Khâu Mặc luôn lạnh nhạt với Hạ Tiến Bảo, hình thể chênh lệch lớn như vậy, ai không biết nhìn vào có khi còn chẳng biết ai là cha ai là con mất.

Huống hồ, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ như thế nào chứ, sản nghiệp nhà họ Hạ lớn như vậy lại để một thằng con rể ở rể như cậu kế thừa, thế nên Khâu Mặc vẫn mang họ Khâu, mà con nuôi lại mang họ Hạ. Hơn nữa, đứa trẻ này lại là con nuôi, vẫn không phải con ruột của Khâu Mặc, có khi mỗi lần nhìn thấy Hạ Tiến Bảo, Khâu Mặc lại thấy đau lòng nhiều chút ấy chứ.

Thế nhưng, thái độ của Hạ Tiến Bảo đối với cha nuôi lại thân thiện hơn mức bình thường. Y gỡ găng tay da ra, dùng mu bàn tay ôm lấy mặt Lục Tây, sắc mặt lập tức tối lại khiến quản gia bên cạnh sợ tới mức không dám thở mặt.

Hạ Tiến Bảo nhanh chóng cầm áo choàng da phía sau Lục Tây trùm lên đầu cậu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía quản gia: "Không phải ta đã báo ngươi rằng sẽ về muộn sao, sao lại để phụ thân đứng chờ ngoài cửa thế này."

Hai cái râu trê của quản gia lập tức xoắn vào nhau, vội vàng giải thích: "Thiếu gia, ta, ta đã nói rồi, nhưng lão gia không có nghe, cứ nhất định phải đứng đây chờ người..."

Hạ Tiến Bảo duỗi tay chỉnh lại áo choàng của Lục Tây, lạnh nhạt nói: "Đến phòng thu chi lĩnh tiền tháng này đi, tháng sau sẽ có người đến tiếp nhận lại công việc của ngươi."

Quản gia khóc không ra nước mắt.

Lục Tây nhanh chóng nói giúp quản gia: "Là tại ta cứ muốn ở đây chờ, muộn vậy rồi mà con chưa về, sao ta yên tâm được, đừng làm khó lão Lý nữa."

Cúi đầu nhìn thấy Lục Tây đang túm lấy tay mình, mắt Hạ Tiến Bảo bỗng lóe lên một tia ấm áp khó phát hiện, yết hầu y khẽ nhúc nhích, nhưng y lại nhanh chóng rũ mắt xuống, điều chỉnh cảm xúc của mình.

Hạ Tiến Bảo khẽ liếc quản gia: "Lần này tha cho ngươi, không có lần sau."

Quản gia thấy mình vừa thoát khỏi kiếp nạn, vội vàng cảm động đến mức rớt nước mắt, chắp tay hành lễ: "Tạ ơn thiếu gia! Tạ ơn lão gia!"

Lục Tây: "......"

Nhìn thấy không, rõ ràng cậu nói giúp lão, mà lão lại tạ ơn thiếu gia trước mới tạ ơn lão gia, không phân biệt già trẻ lớn bé gì cả. Khó trách Khâu Mặc lại chán ghét Hạ Tiến Bảo như vậy, ngay cả cậu cũng thấy rõ ràng là "Khâu Mặc" này đã thành một kẻ hữu danh vô thực trong cái nhà này rồi.

Thế nhưng, Hạ Tiến Bảo này cũng lợi hại thật, rõ ràng là một đứa con nuôi không có huyết thống với Hạ gia, nhưng lại có thể làm từ trên xuống dưới Hạ gia đều cúi đầu sợ hãi, có thể làm được như vậy, thì kể cả là năng lực hay lòng dạ của y đúng là không thể xem thường được.

Không ngờ, đúng lúc này, tài xế lại mở cửa xe ghế sau bên trái ra, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi giày cao gót đỏ rượu bước xuống. Dáng người cô nàng này yểu điệu thướt tha, phập phồng quyến rũ. Cô mặc một bộ sườn xám màu xanh lam có họa tiết hoa lan, nhìn như sứ Thanh Hoa thành tinh vậy.

Yêu nghiệt yêu nghiệt, vừa phòng trần lại yêu mị, bên trên cô nàng mặc một chiếc áo choàng lông cáo màu trắng muốt, dù chỉ lộ ra một phần cổ nhưng lại vô cùng nổi bật, so với chiếc áo lông cáo kia còn đẹp hơn.

Cô giơ một chiếc quạt xếp lông chim lên che nửa khuôn mặt, động tác cầm quạt không hề lộ ra vẻ ngượng ngùng mà càng thêm phong tình tao nhã, như một cây cỏ đuôi chó khẽ cọ vào lòng người, để lại một mảnh ngứa ngáy khó nhịn.

Đặc biệt là đôi mắt ngập nước như hồ thu kia, nháy mắt nhìn thoáng qua cũng như có hàng vạn ngôn từ chưa nói thành lời. Đối với một "thẳng nam ngày trước" như Lục Tây, không thể không có chút rung rinh, dù sao thì gu của cậu vẫn là mấy em gái nữ tính như vậy.

Nhận thấy ánh mắt của Lục Tây tập trung ở người phụ nữ phía sau, Hạ Tiến Bảo bên cạnh lập tức trầm xuống, khẽ ho một tiếng không nặng không nhẹ mới thu lại sự chú ý của Lục Tây lên người mình.

Cô gái khẽ cười duyên sau chiếc quạt lông vũ, đi tới trước mặt Lục Tây: "Hạ thiếu đúng là hiếu thuận như lời đồn, xe còn chưa dừng lại đã gấp không chờ nổi mà chạy xuống xe tìm phụ thân, ngay cả người ta vẫn còn trên xe cũng không quan tâm."

Tuy rằng cô nàng nói lời này cho Hạ Tiến Bảo nghe, nhưng từ đầu đến cuối, cặp mắt kia đều nhìn chằm chằm vào Lục Tây.

Sau đó, cô nàng mới chào hỏi Lục Tây: "Chào bá phụ, ta là Nguyệt Sanh, ngài có thể gọi ta là A Sanh cũng được. Lúc trước đã nghe Hạ thiếu nhắc nhiều về ngài, hôm nay mới có dịp gặp mặt, không ngờ ngài lại trẻ như vậy."

Lục Tây bị cô gái nhìn chằm chằm đến mức xương cốt nhũn ra, tay đổ một tầng mồ hôi nóng, theo lý thuyết thì cậu đâu có háo sắc như vậy đâu, tuy là cô gái này nhìn cũng rất xinh đẹp, cũng có chút hấp dẫn đấy, như thể cô ta chỉ cần liếc mắt một cái đã câu mất linh hồn nhỏ bé của cậu rồi.

Hồn......

Trong lòng Lục Tây bỗng nhiên lộp độp vài tiếng, cậu vô thức liếc mắt về phía cửa lớn.

Vừa nãy, bà lão hóa vàng kia vừa nói, đêm mười lăm tháng bảy mở Tây Môn là rước quỷ vào nhà. Chẳng lẽ, vào tết Vu Lan mở cửa phía tây thật sự sẽ trêu vào thứ không sạch sẽ sao?

Lục Tây nhìn Hạ Tiến Bảo, mở miệng nói: "Vị tiểu thư này là....?"

Hạ Tiến Bảo: "Cô ấy là một người bạn của ta. Vừa mới gặp lại trên đường, ta định để cô ấy ở tạm trong nhà mấy hôm. Nếu phụ thân cảm thấy không tiện thì ta phái người đưa cô ấy đến khách sạn gần đây."

Chưa đợi Lục Tây trả lời, cô nàng kia đã nhướn mày, giọng nói bỗng trở lên có chút kỳ lạ: "Một người bạn sao? Hạ thiếu nói lời này thật làm người ta đau lòng mà."

Vừa nói, cô nàng vừa thu quạt lông vũ trong tay lại, để lộ gương mặt xinh đẹp khiến hạ nhân xung quanh nuốt nước miếng.

Trộm nghĩ, đại mỹ nhân xinh đẹp như thế này, thiếu gia quen được ở đâu chứ?

Tuy bọn họ chỉ là hạ nhân thấp kém, nhưng những chỗ lớn lớn bé bé ở kinh thành này đều đã đi qua rồi, mỹ nữ cấp bậc này, có khi lật tung cả kinh thành lên cũng chẳng tìm được ấy chứ.

Lục Tây cũng nhìn đến ngẩn người, cổ họng cậu như nghẹn lại, thế nhưng lần này không phải vì sự xinh đẹp của cô gái kia làm choáng vàng, mà là bị dọa.

Lúc nãy, khi cô nàng kia xuống xe, lực chú ý của cậu chỉ tập trung trên người cô ta, không hề chú ý đến hoàn cảnh xung quanh. Thế nhưng khi nãy, một ngọn gió lạnh thổi qua khiến hai ngọn đèn lồng trên cửa lớn đung đưa, bóng của tất cả mọi người đều lay động, chỉ có bóng của cô gái kia là bất động.

Giống như đó là một miếng vải đen dính chặt trên mặt đất, bất kể nguồn sáng có dịch chuyển thế nào thì vị trí của nó cũng không thay đổi.

Chẳng lẽ thứ không sạch sẽ đã tìm đến tận cửa rồi sao?

Nhưng cô gái này không phải là người của nhà họ hạ, nên nhiệm vụ thứ ba đi tìm quỷ của cậu cũng không liên quan đến cô ta đâu nhỉ?

Lục Tây muốn kiểm nghiệm phỏng đoán của mình, nên đã nhanh chóng hòa giải: "Nguyệt tiểu thư đừng để ý, Tiến Bảo nói chuyện vẫn không hay lựa lời như vậy, muộn như vậy rồi sao có thể để một cô gái tự mình ra khách sạn được chứ. Ngươi cứ yên tâm ở lại đây đi, trong nhà vẫn còn nhiều phòng lắm, để lát Lý quản gia sẽ đưa ngươi đi chọn."

Cho dù cô gái này là người hay quỷ, nhưng từ dáng vẻ cho đến khoảng thời gian chào sân cũng đều khiến người ta nhận ra có manh mối mấu chốt trên người cô ta. Tuy rằng cô nàng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng tạm thời không thể đẩy cô ta ra ngoài được.

Nghe thấy Lục Tây giữ mình lại, Nguyệt Sanh lập tức thay đổi tâm trạng mà cười thật rạng rỡ, cô nàng còn vô cùng tự nhiên mà đi qua ôm lấy cánh tay Lục Tây, mang theo mùi nước hoa thơm phức dán lên người cậu: "Chỉ có bá phụ là thương ta, như vậy thì Nguyệt Sanh cung kính không bằng tuân lệnh vậy. Khoảng thời gian tiếp theo làm phiền ngài rồi."

Lục Tây vừa định khách sáo với cô ta mấy câu, không ngờ vừa ngẩng đầu lên, nụ cười của cậu lập tức cứng đờ.

Vừa nãy cô nàng kia đứng ở phía đối diện, cậu chỉ cảm thấy cô ta cao gầy, bây giờ, khi cô gái đứng bên cạnh cậu.... Trời đất quỷ thiên địa ơi, cô ta còn cao hơn cả Hạ Tiến Bảo nữa! Cởi giày cao gót ra chắc cũng phải cao đến 1m9 mất....

Hơn nữa, cô ta còn đứng cạnh một người cao 1m6 như cậu.... nói không ngoa chứ nhìn khác gì mẹ đang kéo con trai không!!

Lục Tây không khỏi thấy sợ hãi trong lòng, như này thì ma quỷ không cần bày ra đường ngang ngõ tắt gì, cứ trực tiếp đến vật lộn với cậu, chắc chắn cậu không phải đối thủ của nó luôn ấy chứ. Tại sao lần này hệ thống lại cho cậu một thân thể như thế này chứ?

Rất nhanh, cả đoàn người đã tiến vào trong sảnh chính, trong nhà sáng trưng, trên bàn còn có một bàn đồ ăn đầy ắp, Lục Tây đang định cảm thán, tuy rằng Khâu Mặc lạnh nhạt nghiêm khắc với con nuôi, nhưng vẫn quan tâm đến bữa ăn của y sao, y vừa về đã làm nhiều đồ ăn như vậy.

Thế nhưng khi đến gần, trái tim của Lục Tây như rụng xuống dạ dày, mười món ăn nhưng có đến chín món chay rưỡi, món một nửa chay kia chính là rau hẹ xào trứng gà.

Tuy rằng ăn chay rất tốt, nhưng chào mừng con trai về bằng một bàn cơm chay thì... sản nghiệp nhà họ Hạ nghèo thế sao? Hơn nữa còn có người ngoài ở đây, đúng là mất mặt.

Tuy cậu không phải là người bày ra trò này, nhưng Lục Tây vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, cậu đi ra chỗ quản gia Lý đang cất áo khoác cho mình, thấp giọng nói: "Mau bảo phòng bếp làm mấy món ăn mặn, không cần cầu kỳ, nhanh lên là được."

Quản gia sửng sốt nhìn Lục Tây, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe: "Món mặn sao? Không phải ngài...."

Lục Tây nhéo lão một cái: "Bảo ngươi làm ngươi cứ làm gì, nói nhảm nhiều vậy."

Lục Tây sắp xếp cho Hạ Tiến Bảo và Nguyệt Sanh ngồi xuống xong, mới nói với bọn họ: "Ngồi nghỉ một chút, đồ ăn có chút lạnh rồi, ta bảo quản gia để nhà bếp hâm nóng lại một chút đã."

Nói xong còn cầm ấm trà lên, thuận tay định rót giúp hai người kia. Hạ Tiến Bảo nhanh chóng nắm lấy tay cậu, y nhìn Lục Tây bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó lấy ấm trà trong tay Lục Tây: "Để ta rót cho phụ thân."

Lục Tây ngẫm lại cũng thấy phải, làm gì có chuyện cha rót nước cho con chứ, thế nên đành ngồi xuống.

Cậu thu tay lại, trộm liếc Nguyệt Sanh nồi bên kia, lại phát hiện cô nàng đang nhìn chằm chằm vào bàn thờ phía trước, mà bên trên là toàn bộ linh bài của liệt tổ liệt tông Hạ gia.

Khói từ lư hương lượn lờ bay lên, dần dần lan sang bàn ăn bên này, đúng lúc này, Lục Tây nhìn thấy Nguyệt Sanh ngửi mùi hương đốt, sau đó làm ra một động tác nuốt xuống, yết hầu khẽ mấp máy.

Trong lòng Lục Tây cả kinh, cô ta đang hút khói hương!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net