Chương 4: Nhiệm Vụ Thất Bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nhật Phong ở trong lao một buổi sáng, buổi trưa liền có người đem cậu đi. Tưởng đâu sẽ được ăn, ai mà ngờ được cậu lại bị trói ngồi trên ghế, đến hai chân cũng bị cột đến chặt chẽ. 

Lại nhìn nhìn một chút những người có trong phòng, cậu cảm thấy bản thân nên đi khỏi thế giới này càng nhanh càng tốt.

Thái giám cũng được đi, nhưng sao trên mặt toàn son với phấn không vậy? Son phấn cũng không nói đi, nhưng mà má hồng là gì vậy? Còn nữa, cái khăn tay là thế nào? THái giám cầm khăn tay? haha Trình Nhật Phong nhìn lên trần nhà trầm mặt ba mươi giây rồi lại nhìn tiếp.

Không có cung nữ, cũng không thấy thức ăn ở đâu, hiện giờ cậu đói muốn chết vậy mà mấy người này không hiểu gì hết, cho cậu ăn xong rồi muốn làm gì làm không được sao? 

Trình Nhật Phong có như thế nào thì thái giám cũng không để ý tới cậu, vì họ nhận được lệnh của vương gia là đem tên thích khách hoàng thượng tới đây rồi canh giữ, không có nói thêm cái gì, cho nên tình huống của cậu bây giờ là nhìn một phòng hơn tám thái giám đứng xung quanh mình, mũi thì ngửi thấy mùi phấn son rất nồng, nồng đến mức cậu muốn ngất đi cho xong, nhưng không được.

Lại đợi thêm trong chốc lát, cũng không có ai đem đồ ăn cho cậu ăn, Trình Nhật Phong đói đến không nhịn được. "Này anh bạn, có thể cho tôi ăn trước được không vậy? Đói quá rồi".

Thái giám nhìn cậu một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói cứ the thé làm cậu vô cùng khó chịu. "Không thể".

Không thì nói không đi, còn nhìn lâu như vậy làm gì? Âm thầm chửi một tiếng cậu đang định kêu hệ thống cho cậu ngủ một giấc nữa, còn chưa kịp kêu cửa phòng bị đẩy vào. 

Trầm Khang nhìn con vật nhỏ bị trói trên ghế liền nở nụ cười. Không ngờ hoàng huynh lại nhanh chán như vậy, mới một buổi tối đã đem người vào trong đại lao rồi, chỉ là hình như vật nhỏ này cũng không có sợ hãi giống trong tưởng tượng của bản thân thì phải? Nhìn xem, mặt còn không vui mà nhăn nhăn kia kìa.

Đi lại gần hơn chút nữa, lúc này Trình Nhật Phong mới biết người đến là ai, đây không phải vương gia gì đó là mục tiêu nhiệm vụ của cậu thì còn là ai cho được. Chỉ là sao tên này ở đây? Tới để nạp mạng cho cậu sao? Như vậy thì tốt quá khỏi phải tốn công đi tìm rồi ám sát chi cho mệt. Chỉ là với tình trạng hiện tại cậu có muốn làm nhiệm vụ cũng không có khả năng, lại còn đang đói muốn chết, cho nên cậu quyết định khi nào ăn no đi rồi nói tới làm nhiệm vụ sau.

Trầm Khang chỉ thấy vật nhỏ nhìn mình một cái rồi quay đi trên mặt không có chút biểu tình nào thì thích thú đi lại gần hơn, nâng mặt vật nhỏ lên nhìn. 

"Cậu không sợ à?". 

"Sợ gì?." Rất không muốn để ý tới nhưng bị nhìn như vậy Trình Nhật Phong vẫn rất phối hợp mà trả lời, dù gì đây cũng là vương gia a, chọc bọn thái giám còn được, chọc vương gia nổi giận đem cậu đi chém rồi thì cậu phải thế nào? Cho nên vẫn là an phận rồi phối hợp thì tốt hơn. Nghĩ như vậy trong lòng, nhưng Trình Nhật Phong vẫn là không có cho người ta ánh mắt hòa nhã chút nào.

Trầm Khang còn đang định đùa giỡn vật nhỏ này một chút thì có người tiến vào đến bên tai y nói nhỏ, y chỉ đành buông tha vật nhỏ mà đi làm chính sự, đợi quay về lại đùa tiếp.

Trước khi đi còn không quên phân phó: "Chuẩn bị một chút thư ăn cho cậu ta, đừng để bị chết đói". Rồi mới thong thả bước đi.

Trình Nhật Phong cứ tưởng cậu bị bỏ cho chết đói luôn, nhưng khi đồ ăn được đem lên cậu lệ nóng doanh tròng, đồ ăn ở cổ đại a, là mỹ thực a, thứ mà ngàn vạn năm sau không thể nào đụng tới, không thể nào biết được vị ngon thuần túy của nó a. Xem như cậu có lộc ăn rồi. Vì vậy mà cậu ăn rất nhanh xíu nữ thì bị nghẹn chết.

Còn đang vui vẻ hưởng thức đồ ăn ngon thì thanh âm máy móc của hệ thống vang lên bên tai.

[Nhiệm vụ phán định thất bại, trong vòng năm phút sẽ mở chế độ trừng phạt ngẫu nhiên thỉnh ký chủ chú ký nhận phạt].

Gì? Nhiệm vụ thất bại? Cậu còn chưa thực hiện nhiệm vụ thì lấy đâu ra thất bại? Cái quái gì vậy? Còn trừng phạt là sao? Không phải lúc trước không có vụ trừng phạt này sao? Cái quái gì thế này? Trình Nhật Phong bị nghẹn ho sặc sụa, cũng may mắn là đè ném xuống được không thôi cậu tắc thở mà chết rồi.

"Tại sao thất bại?". Cậu còn chưa làm mà thất bại cái khỉ gì? Thất bại thì thất bại đi đợi cậu ăn rồi chừng phạt không được hả mà phải năm phút nữa? Cậu còn ăn chưa no a, chưa có hưởng thụ đủ a. Càng nghĩ càng bực, Trình Nhật Phong lại tăng nhanh tốc độ ăn.

[Ký chủ Hàn Thiên đang thực hành nhiệm vụ của hệ thống vô tình giết chết mục tiêu nhiệm vụ của ký chủ nên hệ thống phán định nhiệm vụ thất bại]. Âm thanh máy móc trả lời.

Gì? Có vụ này nữa hả? Sao lúc trước không nghe Tử Ảnh nhắc tới? Từ từ, nếu như đi tới đâu cũng gặp Hàn Thiên rồi hắn cứ lỡ tay giết chết mục tiêu nhiệm vụ của cậu không phải là cậu chẳng thể nào làm nhiệm vụ được sao? Mà nếu vậy thì không phải đồng nghĩa cậu sẽ phải bị trừng phạt hoài sao? Mà cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải làm nhiệm vụ hoài sao? 

Trình Nhật Phong vỗ vào đầu cậu ba cái để lấy lại bình tĩnh. Có lẽ cậu suy nghĩ nhiều quá rồi phải không? Làm sao có cái việc mà làm nhiệm vụ thất bại hoài được, lại không có khả năng thế giới tiếp theo cậu lại gặp Hàn Thiên đi. Cho nên chắc chắn cậu nghĩ nhiều rồi.

Sau khi cho rằng mình nghĩ nhiều rồi, Trình Nhật Phong lại vui vẻ ăn. Việc gì tới rồi sẽ tới, cậu cũng không phải cần suy nghĩ nhiều chi cho mệt.

#####

Ở một nơi xa xôi khác, Bối Bối ngồi dựa lưng vào sô pha nhìn hình ảnh Trình Nhật Phong đang vui vẻ ăn uống thì nở nụ cười vui vẻ. Nhật Long từ phòng bếp đi ra thì thấy nụ cười của y, sống lưng anh liền toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể cầu mong cho cậu em trai nhà mình vẫn có thể vui vẻ sống tiếp sau khi nhận đủ điều giáo từ Bối Bối.

"Anh xem cậu em nhà anh nè, thật là đáng yêu, nhiệm vụ phán định thất bại còn vui vẻ ăn ngon lành như vậy, anh nói em nghe, có phải em trai anh cầm tinh con heo không? Em phát hiện cậu ấy rất thích ăn uống". Bối Bối liếc nhìn anh một cái như có như không nở nụ cười.

"Có lẽ vậy, làm sao anh biết". Nhật Long trái lương tâm bán đứng em trai mình, còn không quên phũ sạch quan hệ. Anh biết Bối Bối nhà anh lúc này đang không vui, anh mà không cẩn thận, tối nay có lẽ phải ngủ ngoài trời với lũ quỷ kia thì huy to.

"Anh nói xem, em nên để cậu ấy chọn Hàn Thiên là mục tiêu nhiệm vụ tốt, hay cứ tùy theo mà cho mục tiêu nhiệm vụ tốt đây? Thật là, cậu em này chẳng ngoan chút nào" Bối Bối chuyển màn hình giả lập, bên trong liền xuất hiện cảnh Hàn Thiên đang cùng đánh nhau với năm sáu người áo đen.

"Theo anh thì cho hai đứa nó làm khác nhiệm vụ khác mục tiêu thì tốt hơn". Nhật Long ngồi xuống cạnh Bối Bối rồi đưa ly nước trái cây cho y.

"Được không?" Bối Bối không tin tưởng mà nhướn mày liếc nhìn anh một cái. Không phải hai cái nhiệm vụ gần đây đều như vậy sao? Mà có cái nào Trình Nhật Phong hoàn thành đâu, còn tiếp tục như vậy y nghĩ  có muốn cứu cũng cứu không được a. Thật là muốn đè Nhật Phong ra đánh một trận quá làm sao bây giờ?

"Vậy tùy ý em đi, miễn là nó làm tốt là được rồi". Anh cũng hy vọng em trai anh có thể sống tốt một chút a, nhưng cái tính tìm nhẹ tránh nặng của Nhật Phong anh cũng rất bó tay. Có sửa bao nhiêu lần cũng không được.

Bối Bối không nói gì nữa, nhưng động tác trên tay lại rất nhanh, các dãy ký tự liền vèo vèo chạy dọc theo màn hình, làm người ta nhìn mà loạn.

##########

Hàn Thiên nhanh nhẹn tránh đi mũi kiếm vừa mới lao tới, lách mình nhảy về một phía, rồi dùng kiếm chém về phía hắc y nhân đang đánh tới.

Hắn khi sáng định đùa với Trình Nhật Phong một chút, nhưng lại đột ngột nhận được tin bên kia truyền tới nên nhanh chóng đi giải quyết, không ngờ trên đường về lại bị phục kích. Chỉ có thể tự thân vận động mà đánh đấm túi bụi như hiện giờ, trong đầu thì không ngừng nghĩ tới cậu lúc này đã ăn gì chưa, vì khi hắn đi thì cậu bị thái giám bắt lại đem đi rồi, thật là phiền não mà.

Hàn Thiên lộn nhào ra sau tránh thoát hai người đánh tới từ hai bên, lùi nhanh về phía sau, lấy trớn đạp lên tường rồi phóng về phía trước, tay cầm kiếm liền linh hoạt mà chém về phía người gần nhất, tên hắc y nhân vì không kịp phản ứng liền bị chém bị thương, nhanh chóng lùi lại.

Năm hắc y nhân là tử sĩ, một chút thương mà thôi, họ còn có thể đánh đổi cả mạng của mình mà, cho nên cho dù có bị thương họ cũng không có lùi bước mà tiếp tục đánh về phía Hàn Thiên.

Tên cao nhất trong đám hắc y nhân nhân cơ hội Hàn Thiên đánh với đồng bọn của mình liền tập kích từ sau lưng, một kiếm chém tới, còn chưa chém lên người hắn thì thân ảnh của Hàn Thiên đã di chuyển nhanh về phía trước mà đánh với đồng bọn của gã. Gã cũng không vội lại tìm cơ hội mà đánh lén, chỉ là hết lần này tới lần khác Hàn Thiên đều dễ dàng né tránh một cách nhanh gọn, hoặc là thoát chết trong gang tấc, làm gã tức muốn hộc máu.

Hàn Thiên không định dây dưa với bọn họ, đánh nãy giờ chỉ là xem thực lực của họ cùng khả năng phối hợp để tìm ra điểm yếu mà đột phá. Hắn không thích máu me, nhưng tính cách thiết lập nhân vật của hắn lại rất thích máu me.

Càng hung tàn các thích, càng ghê gợn càng yêu, cho nên hắn không muốn máu me đầy đất cũng không có khả năng.

Lộn người trên không một vòng, chân vừa chạm đất liền đạp mạnh chân lấy lực nhào về phía trước, kiếm trong tay xoay chuyển mà đâm về phía trước xuyên qua lòng ngực của một hắc y nhân, kiếm trong tay lại xoay tròn làm miệng vết thương càng lớn hơn, máu bắn ra tung té, nhanh chóng thấm ướt một mảnh trên áo hắc y nhân. Hàn Thiên rút kiếm ra, rồi liên tục chém đứt tay chân của tên hắc y nhân đó, thấy còn chưa đủ lại dùng lực chém đôi thi thể kia ra, thi thể bị chia đôi, ruột gan bên trong đều rơi ra ngoài, làm người nhìn đến rợn người.

Những hắc y nhân thấy vậy không những không trùng bước, mà động tác trên tay càng lúc càng nhanh hơn, đánh liên tục về phía Hàn Thiên.

Hàn Thiên huy kiếm cũng càng lúc càng nhanh, động tác cũng càng ngày càng nguy hiểm, một kiếm chém ra sẽ chém bay cánh tay của người khác, không thì chém bay đầu của người ta, rất nhanh gọn lẹ, chỉ là không có thi thể nào được nguyên vẹn, cái nào cũng chia năm xẻ bảy nằm trên đất, máu thịt lẫn lộn trộn với bùn đất, mùi tanh của máu cũng theo gió tán đi gắn nơi, làm khung cảnh nắng ấm trở nên có chút gay gắt khó chịu.

Giải quyết xong Hàn Thiên cũng không dừng lại lâu mà chạy nhanh về phía hoàng cung.


#####

"Hình như bộ dữ liệu của em có vấn đề đúng không?". Đang xem ti vi, Tử Ảnh vừa ăn bắp rang vừa hỏi Hắc Dạ ngồi bên cạnh, một chút chú ý đến kho dữ liệu cũng không có.

Hắc Dạ cũng không có trả lời, mà điều tra kho dữ liệu của Tử Ảnh một lúc lâu mới chậm rãi nói "Không có vấn đề gì hết".

"Vậy a? Chắc em cảm giác sai". Nói xong lực chú ý lại quay lại bộ phim đang xem. Một chút ý thức trách nhiệm của hệ thống cũng không có, hiện tại Tử Ảnh chỉ biết xem phim và xem phim, đã rất lâu rồi không xem, bây giờ được xem phải xem cho đã, còn anh trai gì đó, ký chủ gì đó, chờ cậu xem xong lại nói đi. 

Tử Ảnh cũng quên mất, mới cách đây mấy tiếng cậu tránh Hắc Dạ như tránh ôn thần, nói chuyện phải đứng xa hơn ba mét. Bây giờ bị người ta ôm eo một chút phản ứng cũng không có. Còn Hắc Dạ thì trên mặt là nụ cười xấu xa.

tác giả có lời muốn nói đây: Các bạn có đoán được hình phạt tiếp theo là gì không? Bạn nào đoán đúng mình viết một cái phiên ngoại về Hệ Thống Bối Bối và Nhật Long. 

Mong sau lần thay đổi này mọi người thích, riêng mình thì mình rất thích vụ trừng phạt đáng yêu này ak. *cười xấu xa*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net