Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Chương 29: Ngài mà còn vậy, ta sẽ không thích ngài thật đó!

Sáng hôm sau, Tạ Triều Uyên và Tạ Triều Linh đang ăn sáng, Vương Khiêm bước vào, nhìn Tạ Triều Uyên một cái, rồi cúi đầu im lặng.

Tạ Triều Uyên không quan tâm, Tạ Triều Linh lại cười nói: "Điện hạ, hình như Vương công công có chuyện muốn nói với ngài."

Tạ Triều Uyên đưa chén canh cho hắn: "Ăn chút đi."

Sau khi ăn sáng xong, Tạ Triều Uyên vào thư phòng, Tạ Triều Linh tiếp tục luyện chữ vẽ tranh, Lục Phù đứng mài mực cho hắn, đồng thời trình thư mới nhận được sáng nay lên.

Tạ Triều Linh nhanh chóng mở thư ra xem, sau khi đọc xong liền ném giấy vào chậu than.

Hắn ngồi luyện chữ, lạnh nhạt hỏi Lục Phù: "Tin tức do gã sai vặt ở nhà bếp truyền ra vào à?"

"Vâng, tuân theo dặn dò của ngài, đưa tới cửa hàng vải ở phố bắc, rồi lấy tin từ đó về ạ."

Tạ Triều Linh dặn dò: "Sau này không cần nữa, bảo gã sai vặt đó đừng đến, dặn y tới thôn trang của Định vương lấy tiền, rời khỏi kinh thành đi."

Qua hôm nay, Tạ Triều Uyên sẽ hoài nghi những người làm việc trong phủ giúp đỡ hắn, Vương Tiến và Lục Phù là người bên cạnh, hắn còn bảo vệ được, còn những người khác mà bị Tạ Triều Uyên bắt được, cuối cùng e chỉ còn một tấm vải trắng quấn thân.

Trong thư phòng, Vương Khiêm đang bẩm báo chuyện bên ngoài với Tạ Triều Uyên: "Điện hạ, hai người của chúng ta sắp xếp cho gác cửa Đông cung đã bị bắt, lấy tội ăn cắp đồ trong kho Đông cung mà đưa vào ngục, sợ là không ra được."

Tạ Triều Uyên như là đã biết trước chuyện này, y nghiêng đầu nhìn từng hạt nắng rơi trên cửa sổ, hồi lâu không lên tiếng.

Vương Khiêm im lặng đợi một lát, mới nghe y nói: "Bắt thì bắt đi."

Dù Tạ Triều Linh chưa về, nhưng chuyện nên làm thì vẫn làm, cho ngươi tra xét Đông cung từ trong ra ngoài một lượt, đinh nào nên nhổ thì nhổ sạch, chuyện này Tạ Triều Uyên đã đoán được từ trước.

"Tới giờ Vương Tiến còn chưa bò dậy nổi, làm sao mà huynh ấy truyền tin ra ngoài được?" Tạ Triều Uyên liếc nhìn Vương Khiêm.

Vương Khiêm cúi đầu: "Nô tài sẽ đi tra."

"Còn chuyện gì khác không?" Tạ Triều Uyên hạ giọng, Thái tử ca ca làm nhiều chuyện như vậy, còn làm tới tai hoàng đế, nói thế thì hẳn không chỉ nhổ mấy cái đinh đâu.

Vương Khiêm nói: "Tuy bệ hạ còn đang điều tra, nhưng có tin truyền ra rồi, chuyện này không thoát khỏi liên quan với Quảng Trữ tư của phủ Nội Vụ, dám trộm đồ ngự dụng trong nhà kho hoàng cung ra ngoài bán, không phải lần đầu tiên có người dám làm, hẳn là gã ta đã từng nhúng tay không ít lần."

"Quảng Trữ tư." Tạ Triều Uyên lẩm nhẩm cái tên này mấy lần, nghĩ tới gì đó liền bật cười: "Ra là vậy."

Trong phủ Hoài vương, chủ sự của Quảng Trữ tư Chung Lương quỳ trước mặt Tạ Triều Kỳ, đau khổ nài nỉ y cứu mình.

Tạ Triều Kỳ không thèm nhìn mặt gã, ngồi trên ghế vô cảm đùa nghịch nhẫn ban chỉ trên tay. Đây chính là cái nhẫn khiến cho Giang Thế phải bỏ mạng, là quà y tặng Giang Thế, sau này Giang Thế nhận tội mà chết, y tới chỗ thống lĩnh cấm quân lấy được nhẫn về, sau đó đeo trên tay, chưa từng rời một bước.

"Điện hạ, xin ngài cứu thần đi, nếu trình tới trước mặt bệ hạ, thần chết là cái chắc."

Chung Lương nước mắt nước mũi chảy dài, Tạ Triều Kỳ lại mắt điếc tai ngơ, cho tới khi Tống Thời nhắc nhỏ bên tai hắn: "Điện hạ, sáng qua nhà kho Đông cung mất trộm, mà nay đã tra tới chỗ Quảng Trữ tư, tiến độ này có phải hơi nhanh rồi không?"

"Chả liên quan gì tới bổn vương." Tạ Triều Kỳ nhìn Chung Lương còn dập đầu dưới chân mình, lạnh nhạt nói: "Không phải ngươi tới phủ Hạnh vương trước rồi à? Sao, hắn không cứu chứ gì, thế nên mới quay qua cầu xin bổn vương?"

Gã bị một câu của Tạ Triều Kỳ huỵch toẹt mọi thứ, đành xấu hổ mà quỳ dưới đất, chỉ cố hết sức mà tiếp tục cầu xin: "Điện hạ, ngài nể tình vợ thần, ngài cứu thần đi, xin ngài mà."

Ngươi vợ mà gã nhắc, chính là bà vú của tiền Thái tử, Tạ Triều Khoái và Tạ Triều Kỳ, ba đứa con của cố hoàng hậu đều từng uống sữa vợ của gã, ngày xưa khi tiền Thái tử còn sống, có thể nói gã làm gì cũng thông thuận, sau này Đông cung có chuyện, gã trốn nhanh hơn ai hết, tuy rằng cũng bị liên lụy mà bị ném tới phủ Nội vụ làm quản sự, nhưng Càn Minh đế nhớ tình cũ, cho làm cái chức Quảng Trữ tư béo bở. Tiếc rằng lòng tham con người không đáy, thế mà gã dám còn trộm đồ cống trong cung đem bán, giờ thấy bị tra tới, lửa xém lông mày, mới hoảng loạn đi cầu xin Tạ Triều Khoái và Tạ Triều Kỳ.

Chung Lương bò tới trước, khóc sướt mướt mong Tạ Triều Kỳ mủi lòng, ai ngờ biểu cảm Tạ Triều Kỳ càng lạnh: "Chuyện của tiền Thái tử, là ngươi kể với Hạnh vương?"

Tạ Triều Kỳ thình lình nhắc tới chuyện này, lập tức khiến Chung Lương hoảng sợ: "Không phải, thật không phải thần đâu, là tự Hạnh vương điều tra ra, sau đó mới tới hỏi thần, chỉ là...thần không dám nói dối. Thần..."

Tạ Triều Kỳ cười lạnh.

Năm đó y bị quân linh Kinh vệ quân bắt được, đường cùng phải khai ra chỗ tiền Thái tử trốn, cuối cùng tiền Thái tử nhảy vực, mẫu hậu và hai tỷ tỷ lấy cái chết chứng minh khí tiết, những người đó trách là do y, nhưng có ai nghĩ tới hoàn cảnh y lúc đó không? Không, chẳng một ai!

Bọn họ chỉ biết nói y hại chết huynh trưởng, hại chết mẫu hậu, y phải bị trời đánh, nhưng mà, dựa vào cái gì hả?!

Chung Lương đột nhiên ngẩng đầu, túm lấy vạt áo Tạ Triều Kỳ: "Điện hạ ngài cứu thần đi, thần có một chuyện muốn bẩm với ngài. Hôm ấy ở bãi săn Đông Sơn, sau khi Thái tử ngã xuống vực, thần nhìn thấy có người đi vào đó, thả thứ gì đó trong rừng..."

Mặt mũi Tạ Triều Kỳ chợt biến, nắm lấy cổ áo gã kéo đứng lên: "Nói, rốt cuộc là kẻ nào?"

"Là thị vệ, là thị vệ đi theo Hạnh vương! Nhẫn ban chỉ của ngài là do người của Hạnh vương bỏ trong rừng."

Tạ Triều Kỳ ngây ra một lúc, lập tức nổi trận lôi đình, dùng sức đá gã văng ra, hai mắt đỏ hoe: "Tốt, tốt lắm. Là Hạnh vương, thì ra là Hạnh vương, nếu ngươi tận mắt nhìn thấy người của hắn làm, thì sao lúc ấy không nói ra?"

Chung Lương quỳ rạp trên đất không dám ngóc lên, chỉ biết dập đầu liên tục, mong cho Tạ Triều Kỳ bớt giận.

Sao mà Tạ Triều Kỳ hết giận cho được, chỉ cần nghĩ tới Giang Thế của y bị cái gã đàn ông yếu đuối như chuột nhắt trước mắt này, thêm đám Tạ Triều Khoái, Tạ Triều Dung hại chết, y đã hận không thể để cả đám chôn cùng Giang Thế rồi.

Tống Thời lại mở miệng nhắc nhở kịp thời: "Điện hạ, chuyện đã qua lâu không còn chứng cứ, nếu chỉ dựa vào miệng người này, dù cho tấu lên bệ hạ cũng không thay đổi được."

Tạ Triều Kỳ nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Ngươi nói đúng."

Phụ hoàng bọn họ vốn không quan tâm sự thật là cái gì, chỉ cần có thể khống chế tình hình trong triều, ai chết cũng được, vậy nên Giang Thế của y mới phải làm kẻ chết thay.

Tạ Triều Kỳ nhắm mắt lại rồi mở ra, thần sắc bên trong đã bình tĩnh lại, lạnh lùng bảo Chung Lương: "Ngươi về trước đi, chuyện làm sao cứu được ngươi, bổn vương còn phải nghĩ cách đã."

Chung Lương nghe y nói vậy cũng không biết thật hay giả, nhưng giờ chỉ đành nói sao nghe vậy, dập đầu ba cái rồi khốn đốn lui ra ngoài.

Phủ Khác vương.

Tạ Triều Linh đang đọc một tấm thiệp bị Tạ Triều Uyên ném qua một bên, là thiệp mời của phủ Tiêu vương, mười ngày sau là đại thọ chín mươi của lão vương phi, mời vương công quý tộc trong kinh cùng tới chung vui.

Từ trước tới nay phủ Tiêu vương luôn sống khiếm tốn, bây giờ lại giống trống khua chiêng mời khách khứa ngay sau thánh chỉ ban hôn của Càn Minh đế.

"Điện hạ muốn đi không?" Tạ Triều Linh hỏi y.

Tạ Triều Uyên thuận miệng đáp: "Có rảnh thì tới coi."

Nếu là trước kia, phủ Tiêu vương gửi thiệp mời, chưa chắc có mấy người tới góp vui, nhưng giờ thánh chỉ đã ban, tất nhiên rất nhiều kẻ muốn tới phủ Tiêu vương tìm tòi thực hư ra sao, lúc này tất nhiên là người đông tấp nập. Mà thêm chuyện từ trước tới giờ Tiêu thị chưa từng làm chuyện rình rang tới vậy, thái độ khác thường thế này càng khiến mọi người tò mò.

"Muốn đi?" Tạ Triều Uyên nhìn về phía Tạ Triều Linh.

Tạ Triều Linh tất nhiên muốn rồi, liền gật đầu: "Điện hạ có thể dẫn ta đi không?"

Tạ Triều Uyên nhìn hắn một lát, ý cười bên môi tắt dần: "Không thể!"

Lần trước y đã nói, sẽ không cho Tạ Triều Linh bước ra khỏi phủ một bước. Ở trong phủ của y, hắn còn không thèm nể nang mà liên lạc với người ở ngoài, quá đáng tới vậy, y càng không thể cho ra ngoài được.

"Tật xấu của điện hạ tái phát nữa rồi, ngài còn chuyên chế như vậy ta sẽ không thích đâu."

Tạ Triều Linh duỗi tay chọt vai y, bị Tạ Triều Uyên bắt được: "Sao phải đi chứ? Ngươi muốn ra ngoài vậy hả?"

"Người thì phải ra ngoài hít thở không khí chứ? Huống gì ta cũng đâu phải thê thiếp trong hậu viện của ngài." Tạ Triều Linh nhíu mày.

"Không thể." Tạ Triều Uyên vẫn thốt ra câu cũ.

Tạ Triều Linh ráng nhịn, cố nén bất mãn trong lòng, cười cười: "Điện hạ dẫn ta đi đi mà, nếu vậy ta sẽ đồng y với điện hạ một chuyện, tùy điện hạ đưa ra yêu cầu."

Hắn xoay mặt lại, vẫn ngồi trên đùi Tạ Triều Uyên: "Vậy có được không?"

Tạ Triều Uyên dùng đôi mắt đen nhánh của mình nhìn hắn, không tỏ thái độ.

Tạ Triều Linh hết cách, đành kề sát vào hôn lên mặt của y một cái: "Có được không?"

Tạ Triều Uyên vẫn không hé nửa lời, Tạ Triều Linh chỉ có thể hôn y tiếp, đôi môi lướt qua sóng mũi cao thẳng, cuối cùng dừng tại bờ môi mỏng của đối phương: "Thật sự không được hả?"

Tạ Triều Uyên ngửa ra sau, dựa vào giường không động, Tạ Triều Linh chỉ đành rướn người lên phía trước, ngồi quỳ trên người Tạ Triều Uyên, ôm mặt y tiếp tục hôn, nhỏ giọng nài nỉ: "Điện hạ như vậy chẳng đáng yêu gì cả!"

"Đồng ý cái gì với bổn vương?" Rốt cuôc Tạ Triều Uyên cũng lên tiếng.

Tạ Triều Linh khó được thuận theo y: "Điện hạ muốn gì cũng được."

Tạ Triều Uyên xoa gò má hắn, từ tốn lắp lại câu này: "Muốn gì cũng được à?"

"Chỉ cần là cái ta có thể cho."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi sau Tạ Triều Uyên liền ôm Tạ Triều Linh vào lòng, nhỏ giọng nói: "Vậy sau này ca ca tốt với đệ hơn một chút là đủ rồi."

Tạ Triều Linh ngẩn người, hắn không nghĩ thứ Tạ Triều Uyên muốn chỉ có thế.

Chuyện khác còn dễ nói, cái câu hứa hẹn này hắn lại không dễ cho, ngày sau thế nào, phải được quyết định bởi Tạ Triều Uyên. Nếu Tạ Triều Uyên không chạm vào điều cấm của hắn, hắn sẽ nghĩ cách bảo vệ y, cho y cả đời vinh hoa phú quý cũng chẳng hề chi, còn không, hứa hẹn hôm nay đều coi như gió thoảng mây bay.

Không nghe được câu trả lời của Tạ Triều Linh, Tạ Triều Uyên tặc lưỡi một cái: "Vậy nên Lâm Lang vẫn nên ở yên trong phủ đi, miễn cho bổn vương luôn phải bận lòng vì ngươi, cứ mỗi lần ngươi ra ngoài là lại đụng chuyện phiền toái."

Tạ Triều Uyên nói thế, nghĩa là không còn đường thương lượng.

Tạ Triều Linh nói: "Nếu điện hạ đã khăng khăng như thế...."

"Thì như nào?" Tạ Triều Uyên nhìn hắn.

Tạ Triều Linh cười, nhưng đáy mắt lạnh tanh: "Vậy ta thật sự sẽ không thích ngươi nữa."

Hai người giằng co, ai cũng không chịu nhường.

Tạ Triều Linh đứng dậy khỏi người Tạ Triều Uyên, liền bị y nắm tay kéo lại, Tạ Triều Uyên xoay người đè hắn xuống giường, hai tay chống xuống vây chặt hắn lại, nhìn hắn từ trên cao.

Tạ Triều Linh nắm cổ tay y, dùng sức mà cắn, còn hung dữ trừng y một cái.

Tạ Triều Uyên không thèm nhăn mày một cái, mặc cho hắn cắn, đến tận khi Tạ Triều Linh mệt thì tự nhả ra: "Điện hạ đừng có khinh người quá đáng."

"Ra khỏi phủ rồi ngươi còn về không?" Tạ Triều Uyên đột nhiên hỏi.

Tạ Triều Linh bảo: "Điện hạ tự ti vậy sao? Là thấy mình không giữ ta được, ta vừa rời khỏi ngài là không về nữa?"

"Ngươi sẽ sao?"

"Không." Ít nhất bây giờ sẽ không.

Tạ Triều Uyên trầm mặc nhìn hắn, còn Tạ Triều Linh thì bình thản nhìn lại y.

Hắn thấy được, bây giờ Tạ Triều Uyên đang giãy dụa, y không muốn cho hắn ra khỏi phủ, chỉ sợ từ đầu con chó con này đã muốn nhốt hắn cả đời trong phủ Khác vương, ai ngờ trời xui đất khiến hắn mất trí nhớ, cho bọn họ mấy đêm xuân ân ái, khiến Tạ Triều Uyên càng sinh ra nhiều ham muốn khác.

"Ta tin ngươi một lần." Tạ Triều Uyên cuối cùng cũng đồng ý, nhìn chắm chú người bên dưới mình, nói cực chậm: "Lâm Lang đừng gạt ta nha!"

Tạ Triều Linh bị giọng điệu này của y làm mềm lòng, im lặng một lát, liền đưa tay câu cổ Tạ Triều Uyên, ngửa đầu hôn y: "Ừm."

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

25/8/2022.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net