Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Chương 30: Cách làm này hoàn toàn khác hắn trước kia.

Ngày diễn ra tiệc mừng thọ lão Vương phi Tiêu phủ, sáng sớm Tạ Triều Uyên đã dẫn Tạ Triều Linh lên xe ngựa, Tạ Triều Linh vẫn diễn làm thị vệ của y như cũ, ngồi chung một xe.

Phủ Tiêu vương ở thành bắc, chiếm diện tích rộng lớn, tòa phủ đệ trăm năm bị người ta lãng quên hôm nay mở rộng cửa, trước mặt xe ngựa như nêm, toàn là khách tới mừng thọ.

Sau khi xuống xe, Tạ Triều Uyên thuận miệng nói một câu với Tạ Triều Linh:

- Hôm nay Tiêu thị rình rang như vậy, chắc là ý của hoàng thượng.

Y đi trước, đứng trò chuyện với thế tử Tiêu phủ đương đứng đón khách, đồng thời cũng tặng quà cho lão vương phi.

- Lục đệ hôm nay tích cực thật, tới sớm nhỉ!

Nghe được giọng nói chứa đầy móc câu sau lưng, Tạ Triều Uyên quay đầu, quả nhiên là Tạ Triều Dung, gã dẫn theo vương phi của mình tới, phía sau còn một hàng dài tôi tớ.

Tạ Triều Uyên cười nói:

- Nhị ca cũng tới sớm mà, mang nhiều người thế, bộ muốn giọng khách át giọng chủ hả?

Tạ Triều Dung hung tợn liếc y một cái, Tiêu vương với Tiêu thế tử áy ngại ra hòa giải:

- Hai vị điện hạ, mời vào trong. Bây giờ còn sớm, còn chưa khai tiệc, hai vị có thể ra vườn hoa ngồi tạm.

Tạ Triều Dung nhấc chân đi vào trong, liếc Tạ Triều Linh bên cạnh y một cái, cười nhạo:

- Ai không biết còn tưởng vị này mới là Khác vương phi của lục đệ, đi đâu cũng dắt theo, đúng là cục cưng mà.

Tạ Triều Linh im lặng không lên tiếng, chỉ coi thằng nhãi Tạ Triều Dung này đang sủa bậy thôi.

Tạ Triều Uyên vẫn mang biểu cảm ngả ngớn bất cần đời:

- Mong được như lời hay ý đẹp của nhị ca.

Tạ Triều Dung tức tới ngứa răng, nín một bụng giận hừ một tiếng, bước nhanh vào trong.

Tạ Triều Linh có hơi cạn lời, mấy người huynh đệ của hắn, chẳng có lấy một người bình thường.

Tạ Triều Uyên nói vài câu với hai cha con Tiêu vương, liền để người hầu dẫn vào bên trong.

Phủ Tiêu vương còn muốn lớn hơn phủ Khác vương một chút, mái ngói cong cong, hiển hách nguy nga, gia tộc này dùng trăm năm để xây nên một tòa vương phủ bề thế nhất kinh thành. Một đường đi vào trong, Tạ Triều Linh bâng quơ đánh giá chung quanh, thầm nghĩ khó trách Tiêu thị muốn đóng cửa im lặng sống khép kín, để bảo vệ được vương phủ sừng sừng không ngã tới nay, đúng là không dễ.

- Ở đây chỉ nhỏ hơn hoàng cung một chút, phủ Khác vương của bổn vương chẳng thể nào so.

Tạ Triều Uyên cười nói.

Tạ Triều Linh liếc y một cái, thấy lạ mà hỏi:

- Sao phải so? Tiêu thị làm vương khác họ, nhưng chỉ có thể sống khúm núm qua ngày, sao mà thoải mái được như điện hạ?

- Vậy cũng chưa chắc, chờ tương lai bất cứ người huynh đệ nào của bổn vương ngồi lên ngôi vị kia, cuộc sống của bổn vương cũng chẳng tốt hơn Tiêu thị bao nhiêu đâu.

Tạ Triều Uyên phản bác nói.

Tạ Triều Linh trầm mặc, hắn thì không nghĩ vậy. Nếu Tạ Triều Uyên an phận thủ thường, đừng nói người Thái tử là mình, đổi lại những kẻ tàn bạo khác, cũng chẳng thèm chấp mà để y làm một nhàn vương. Tiếc rằng Tạ Triều Uyên không phải người an phận.

Trong vườn hoa, khách khứa đã có mặt khá đông, người lớn tuổi tìm chỗ yên tĩnh uống trà nói chuyện, người trẻ hơn tụ tập lại chơi đùa. Ở Tiêu vương phủ cái khác không nói, nhưng chỗ để chơi đúng là không ít.

Tạ Triều Uyên dẫn Tạ Triều Linh đi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi ngắm cảnh, mới vừa ngồi xuống đã có người mời y tới sân tập bên kia chơi:

- Mọi người đang thi bắn tên ở đằng kia, Khác vương điện hạ nếu đã tới, cũng đi thể hiện tài năng một chút đi ạ.

Tạ Triều Uyên không nói gì, Tạ Triều Linh đã kéo ống tay áo y, hất cằm qua phía đó, ý bảo y nhìn xem.

Một lát sau hai người đã có mặt ở sân tập, chưa tới gần đã nghe được vô số tiếng khen ngợi trầm trồ, một đám con cháu quý tộc đứng trước bia bắn, chơi bịt mắt thi bắn tên cược tiền.

Chơi cái này không ai lành nghề hơn Tạ Triều Uyên, cái danh ăn chơi trác tráng của y không phải nói chơi, bất kể là bóng ngựa, ném thẻ vào bình, hay bịt mắt bắn tên, từ trước tới nay chỉ cần có mặt Tạ Triều Uyên, không ai có thể xếp thứ nhất. Vậy nên y vừa xuất hiện, lập tức có không ít người ồn ào mời y thể hiện trình độ cho mấy người ở đây xem.

Tạ Triều Uyên không tỏ ý kiến, cái gã Tạ Triều Dung cũng chạy tới bên này, vừa nhìn đã biết tới làm cho người ta khó chịu, vừa mở miệng liền nói:

- Khác vương lành nghề ai cũng biết, y mà tham gia thì các người còn gì để mà chơi. Nhưng thị vệ bên cạnh y thì khác, không bằng bảo hắn tới thể hiện một chút đi, có thể được Khác vương coi trọng, tức là cũng có mấy phần bản lĩnh.

Tạ Triều Uyên trầm mặc chốc lát, chưa đợi y nói gì, Tạ Triều Linh đã nghiêng đầu sát vào tai y mà cười, nhỏ giọng nói:

- Ta đi nha!

Tạ Triều Uyên nhìn hắn, không hé răng, Tạ Triều Linh lén lút vỗ mu bàn tay y trấn an:

- Điện hạ, cho ta mượn cung đi.

Hai người giằng co một lát, Tạ Triều Uyên mới nói:

- Bổn vương đi với ngươi.

Tới trước bia, Tạ Triều Uyên đưa cung cho Tạ Triều Linh, đeo nhẫn ban chỉ lên cho hắn, lại tự mình lấy khăn bịt mắt hắn lại.

- Cứ làm hết sức.

Tiếng nói Tạ Triều Uyên quanh quẩn bên tai, khi mắt không nhìn thấy, các giác quan khác lập tức nhạy cảm gấp mấy lần, tai Tạ Triều Linh ngứa râm ran, gật đầu:

- Ừm.

Tạ Triều Uyên lùi về sau một bước, hắn biết bản lĩnh của thái tử ca ca, từ trước tới giờ ở lĩnh vực cưỡi ngựa bắn cung chỉ thường thường, nhưng mà hắn giấu tài, không muốn để Đông cung thể hiện tài năng quá mức thôi, bịt mắt bắn tên thì tính là cái quái gì, trước khi vào Đông cung, Tạ Triều Linh chơi cái này được coi là đứng nhất.

Tạ Triều Linh lắp tên vào cung, không vội bắn, mà chậm rãi chỉnh phương hướng, theo thói quen mà xoay nhẫn ban chỉ một vòng, điều chỉnh đến vị trí quen thuộc của nhất của mình.

Người vây xem rất nhiêu, gương mặt người thị vệ này của Tạ Triều Uyên tuy bình thường nhưng cơ thể cao ráo, khí chất ưu tú, giơ tay nhấc chân thong dong mười phần, khiến ánh nhìn của người khác không tự chủ được mà hướng về phía hắn.

Tạ Triều Uyên thầm nhíu mày, y không thích nhiều người nhìn Tạ Triều Linh như vậy.

Lý Hoàn lẫn trong đám người, vẫn luôn đánh giá Tạ Triều Linh, lúc gã thấy người này xoay nhẫn ban chỉ, con ngươi lập tức co lại, dùng sức nắm chặt tay.

Tạ Triều Linh dứt khoát bắn tên, ngoài năm mươi bước, tên không nghiêng không lệch mà bắn trúng hồng tâm.

Mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba, đều y đúc như trước.

Xung quanh vang lên tiếng trầm trồ, Tạ Triều Dung lạnh mặt, xoay người phất tay áo bỏ đi.

Tạ Triều Linh cởi vải che mắt ra, quay đầu nhìn Tạ Triều Uyên sau lưng mà cười, Tạ Triều Uyên đè sự không thoải mái trong lòng xuống, bước lên đưa khăn cho hắn:

- Lau tay đi.

Sau đó bọn họ không ở sân tập nữa, tiền thắng được cũng không nhận, Tạ Triều Uyên lôi phắt Tạ Triều Linh đi chỗ khác.

Tạ Triều Linh phát hiện Tạ Triều Uyên không vui, nhếch miệng cười, nhủ bụng không biết có nên dỗ y một chút không, chưa kịp mở miệng đã nghe người hầu nói Định vương mời Khác vương qua nói chuyện.

Tạ Triều Uyên chỉ đành qua đó,

Ngoại trừ Tạ Phụng Giác, còn có mấy lão vương gia khác tới mừng thọ, gọi đám Tạ Phụng Giác qua để chỉ để tâm sự chuyện trong nhà.

Tạ Triều Linh thân là thị vệ, chỉ có thể chờ bên ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn trời, chừng một khắc sau, bèn nói với Vương Khiêm:

- Ta đi vệ sinh.

Vương Khiêm cản hắn theo bản năng:

- Chờ điện hạ ra rồi đi...

- Chờ không kịp.

Tạ Triều Linh cười cười ngắt lời hắn:

- Mấy chuyện này, há mà chờ được?

Vẻ mặt Vương Khiêm hơi xấu hổ:

- Nô tài bảo hai người nữa đi với ngài.

- Không cần, ta chỉ là thị vệ vương phủ, đi nhà vệ sinh còn dẫn theo thái giám, bị người ta bắt gặp thì ra thể thống gì. Các ngươi ở đây chờ điện ha, ta sẽ về nhanh thôi.

Không ai ngăn được Tạ Triều Linh, Vương Khiêm chỉ có thể dặn người đi theo quan sát từ đằng xa.

Tạ Triều Linh sao mà cho bọn họ như ý được, lúc đi ngang qua núi giả liền lắc mình trốn, chờ mấy người kia chạy vào tìm người, hắn đã sớm biến mất dạng.

Tạ Phụng Giác đang ở đình nhỏ trong rừng chờ hắn.

Tạ Triều Linh được người dẫn vào, Tạ Phụng Giác nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Suốt ngày chẳng có lấy tự do, thái tử còn muốn ở phủ Khác vương tới khi nào?

Tạ Triều Linh ngồi xuống uống trà, bình thản nói:

- Con thấy cũng tốt.

Tạ Phụng Giác không vạch trần hắn, chi nói:
- Khác vương bị mấy lão vương gia giữ chân một chút, lát nữa chắc chắn sẽ ra tìm ngài.

Chuyện lần trước mà ngài muốn ta tra, thân thế y quả thật có vấn đề. Mẹ y chỉ được sủng hạnh một lần, Thái y viện thì xác nhận y sinh non một tháng, tuy rằng những biểu hiện bệnh tật giống sinh non như đúc, nhưng mẹ y không được bệ hạ thích, năm đó chỉ có một thái y họ Hồ, hai ma ma đỡ để thì đã xuất cung từ lâu, trong đó có một người trước khi chết để lại một câu cho con gái mình: "Trong cung đã gặp phải họa lớn, không thể không chết."

Ngoài ra bà ta còn nói, chưa bao từng đỡ đẻ trẻ sinh non trong cung bao giờ.

Tạ Triều Linh lập tức hiểu ý của Tạ Phụng Giác:

- Vậy nên rõ ràng Khác vương sinh đủ tháng, Thái y viên xác nhận giả, mẹ y đã có thai trước khi vào kinh?

Tạ Phụng Giác gật đầu:

- Còn cha ruột y là người phương nào, còn phải tra tiếp nữa,bây giờ thì không biết... Chuyện này, ngài tính xử lý thế nào?

Trầm mặc hồi lâu, Tạ Triều Linh mới nói:

- Lần trước hoàng thúc đã hỏi rồi, bây giờ hà tất hỏi lại!

Tạ Phụng Giác lại không nghĩ vậy, chỉ mỗi cái tội giả mạo con vua, đã đủ chặt đầu Tạ Triều Uyên tám trăm lần, mà Tạ Triều Linh như này, rõ ràng không hạ quyết tâm được.

Người cháu này của y lúc nào cũng lý trí bình tĩnh, nhưng chỉ có chuyện này, Tạ Triều Linh như đổi thành người khác, bất luận là chuyện về cung, hay cố ý dung túng Tạ Triều Uyên, cách làm này hoàn toàn khác hắn trước kia.

Tạ Triều Linh chuyển đề tài:

- Hoàng thúc, sau này đừng phái giờ đưa tin tới cho con nữa, nếu có chuyện cần, con sẽ cho người liên lạc với thúc.

- Y nghi ngờ ngài?

Tạ Phụng Giác nhíu mày.

- Không biết ra sao, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Tạ Triều Linh nói.

Hắn không ở đây lây, nói mấy câu nữa với Tạ Phụng Giác liền cáo từ.

Lúc về chỗ cũ, khi đi ngang qua núi giả, liền bị người ngăn lại, người nọ là Lý Hoàn, hai mắt gã sáng quắc nhìn Tạ Triều Linh, nói như đinh đóng cột:

- Ngài không phải thị vệ của Khác vương.

Tạ Triều Linh không lên tiếng, trong lòng biết Lý Hoàn đã nhận ra mình. Cái tên Lý Hoàn này là người bướng bỉnh, hắn hơi không muốn thừa nhận, nhưng như vậy lại sẽ rước lấy một số phiền toái không cần thiết.

Tạ Triều Linh chỉ muốn chạy lấy người, Lý Hoàn đánh bạo duỗi tay kéo tay áo hắn, giọng nói hơi run:

- Điện hạ, là ngài sao điện hạ?

Nhìn người hầu phủ Khác vương đang tìm mình ở đằng xa, Tạ Triều Linh chỉ muốn đuổi người nhanh một chút, nhưng nghĩ tới có thêm người giúp đỡ cũng không phải chuyện xấu, thế nên rút tay lại, trầm giọng nói:

- Ngươi đừng nói ra ngoài, tạm thời cô cần phải ở lại phủ Khác vương một thời gian.

Lý Hoàn lập tức đỏ mắt:

- Quả thực là điện hạ, sao ngài lại phải...

Mắt thấy những người đó càng tới gần, Tạ Triều Linh nhanh chóng ngắt lời gã:

- Giờ cô không có thời gian nói với ngươi, chuyện này không tiện cho ngươi biết, về đi, sau này có chuyện cô sẽ dặn dò.

Lý Hoàn nhìn hắn, gian nan nuốt lời muốn nói xuống, nhận lệnh.

Tạ Triều Linh nhanh chóng cất bước.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

01/9/2022.

----

Khuynh: Hế nhô, chúc mọi người có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ nhóe!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net