Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khỉ thật. Người cộng sự của gã chưa thể đi đâu xa được. Làm sao Dex có thể lẩn đi mất tăm mà không khiến gã phát hiện ra cơ chứ? Gã cứ tự hỏi mãi trong đầu về điều này. Có thể, Sloane đã đánh giá thấp khả năng thực sự của anh ta. Từ giờ trở đi, gã quyết định phải để bản thân mình khắt khe và ác liệt hơn nữa với tên người mới này.

Một cô gái nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện trước mặt gã. "Ngài đặc vụ?"

"Ồ, vâng. Thưa cô?" Gã nghĩ cô gái trước mặt đây chuẩn bị hỏi một loạt các thắc mắc như là vì sao gã lại xuất hiện ở đây và chuyện gì đang diễn ra thế này. Nhưng thay vào đó, cô lại ném cho gã một nụ cười vẻ như nhìn thấu suy nghĩ của gã và chỉ vào một cánh cửa đôi của một căn phòng nằm trong góc hành lang.

"Tôi nghĩ là anh sẽ tìm thấy người mà mình đang tìm kiếm tại phòng bếp đấy."

Sloane nghiến chặt răng, gật đầu cám ơn cô gái trước khi gã cất bước đến phòng bếp để tìm Dex. Gã tự nhủ trong lòng rằng bản thân không được phép rút súng ra xử luôn người cộng sự của mình vì nếu làm thế gã cũng sẽ đi đời. Nhưng biết đâu gã vẫn có thể lách được khi chỉ khiến cho Dex bị trầy xước chút xíu thôi nhỉ? Nói cho cùng, chuyện gặp tai nạn trong lúc thi hành nhiệm vụ cũng không phải hiếm thấy mà. Gã đẩy cánh cửa xoay ra, bước vào trong phòng bếp lớn với đủ các loại vaath dụng bằng kim loại không gỉ, tủ chứa thực phẩm và tủ đông lạnh. Ở giữa của phòng bếp là một dãy những bàn ăn bằng sắt sắt sáng loáng. Ánh mắt của gã di chuyển xuống phía cuối của căn phòng, và giờ thì gã cũng đã thấy người mình cần tìm rồi.

Cái *éo gì thế kia? Sloane chỉ biết lắc đầu, tỏ vẻ không thể tin được với những gì đang diễn ra trước mắt mình. Ở giữa căn bếp, một cậu trai Therian trẻ tuổi đang kiễng chân lên để đút thứ gì đó vào miệng Dex.

"Mmm..." Dex vừa nhai vừa ngâm nga, đôi mắt khép hờ, trên gương mặt lúc này lộ rõ vẻ hưởng thụ khoan khoái. Sau khi nuốt thứ trong miệng xuống, Dex mở mắt ra, hơi đưa lưỡi ra liếm môi dưới của mình một cái thật nhẹ nhàng. "Cái này ăn ngon tuyệt phải biết. Sao em làm được món ngon thế?"

Hàng mi của cậu trai Therian hơi cong lên. Cậu ta ngả người về phía trước, đưa tay vờ như lau đi một vệt gì đó không hề tồn tại trên khóe miệng của Dex, đôi mắt nâu của cậu ta như muốn nuốt chửng người đặc vụ trước mặt mình. "Là chocolate hạt dẻ đó anh."

Dex nở nụ cười rạng rỡ. "Ngon lắm đấy. Anh thích món này cực kỳ. Nó còn ngon hơn cả chocolate trắng nấu với dâu rồi rắc thêm chocolate vụn nữa đó."

Cậu trai Therian đặt hai tay lên chiếc bàn sắt bóng loáng phía sau Dex và hơi cong lưng xuống, đôi mắt cậu ta ghé sát lại gần đôi môi của Dex. "Nói em nghe, đặc vụ Daley, anh có thích café con leche không?"

Dex hơi rướn người lên. "Anh yêu café con leche vô cùng."

*(Café con leche là một thức uống cà phê Tây Ban Nha bao gồm cà phê mạnh và đậm pha với sữa theo tỷ lệ xấp xỉ 1:1. Lượng sữa có thể cao hơn trong café con leche en vaso hoặc café con leche de desayuno. Đường hoặc chất ngọt khác được thêm vào tùy theo khẩu vị. Tóm lại, nói nghe sang chảnh nhưng nó là café sữa. Ôi, ấy thế mà lão cũng yêu café đến chết mê chết mệt rồi này!)

"Đặc vụ Daley." Sloane gầm lên làm cho hai người trước mắt gã giật mình, tách nhau ra.

"Mẹ nó." Dex chỉnh đốn lại tư thế của mình rồi quay sang người đầu bếp trẻ, trên gương mặt là một nụ cười đầy tiếc nuối. "Xin lỗi nhé, Jorrdan, có việc rồi. Cám ơn em vì đã cho anh nếm thử món ăn miễn phí nhé."

"Lần sau anh đến lúc nào cũng được nhé, đặc vụ Daley." Cậu trai Therian cất giọng nhỏ nhẹ.

Sloane đứng chờ một bên, cằm gã nghiến chặt lại khi nhìn thấy Dex đang vội vội vàng vàng đi tới. Khi cả hai đã đi ra khỏi phòng bếp, Sloane quay sang nhìn Dex với vẻ không tài nào tưởng tượng được. "Chúng ta đang đi điều tra án mạng đấy, thế mà cậu còn có thời gian để đi tán tỉnh à?"

"Tôi tán tỉnh lúc nào. Tôi chỉ ăn chút ít thôi mà. Đói lắm rồi đây, anh biết không. Cũng tại lỗi của anh cả thôi."

"Lỗi của tôi?" Đúng là gã bị điên khi mới đây thôi gã còn cho rằng hai người có thể cố gắng kết nối với nhau nhiều hơn. Gã càng lúc càng muốn tẩn cho tên đứng trước mặt mình đây một trận tơi bời. "Tại sao lại là lỗi của tôi?"

"Anh lấy mất gói Cheesy Doodles của tôi còn gì!"

"Trời đất, lại nữa à?" Sloane cố gắng lôi hết kiên nhẫn của mình ra, nhưng đổi lại, thứ lọt vào mắt gã lại là đầu lưỡi ngu ngốc của tên Dex kia cứ liếm qua liếm lại cánh môi dưới. Gã đẩy luôn cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, túm lấy cánh tay Dex và lôi anh đi về phía lối thoát. "Chuyện vừa nãy chẳng có tý liên quan gì đến đồ ăn cả, trừ khi cậu tự coi mình là một món ăn được ghi trong thực đơn. Tôi chậm hai giây nữa thôi là tên nhãi kia đã đè cậu lên bàn luôn rồi."

"Cái gì? Còn khướt. Chúng tôi chỉ đang trò chuyện về chocolate và café con leche thôi mà."

Sloane đứng lại giữa chứng. "Cậu có nghiêm túc hay không đấy? Cậu vẫn chưa hề nhận ra hay sao?"

"Nhận ra cái gì?" Đôi mắt trợn trừng của Dex khiến cho Sloane càng khẳng định suy nghĩ của gã là đúng. Sao một người như Dex lại có thể không phát hiện ra những thứ rõ ràng đến thế cơ chứ? Cái cách mà Hudson nhìn Dex không khác gì như muốn đè anh ta ra để làm tình, còn tên nhãi Therian vừa nãy thì dùng ánh mắt như thể cố lột sạch đồ trên người Dex xuống vậy, chẳng phải thế sao? Cái đ*t, nhiều khi Sloane còn túm được ánh mắt của Letty nhìn lén mông của Dex, đã thế lại còn càng thường xuyên hơn. Rõ đến thế rồi mà tên này vẫn không hề ý thức được hay sao?

"Nhận ra điều là cái mà tên nhóc đó muốn bàn luận không phải về đồ ăn, tên đần này. Nhãi đó muốn biến cậu thành sữa ngọt trong cốc café của nó đấy."

Dex nhướn mày trước sự khai sáng của Sloane. "Ôi chà, tôi không biết thật đấy."

"Không phải tôi muốn..." Sloane lắc đầu. Gã cạn lời thật rồi. "Quay về BearCat ngay trước khi tôi bắn nát cậu." Gã vừa đi vừa đẩy Dex từ phía sau. Hai người đi vào hành lang, cứ mỗi lần Dex quay đầu lại để nói chuyện với gã là gã không thể kìm nổi muốn chửi ầm lên.

"Anh biết không, tôi nghĩ anh nên đi tập yoga. Tìm cách nào đó để làm tiêu tan bớt đi cái tính khí cộc cằn của anh ấy."

Sloane lại đẩy mạnh một cái nữa vào lưng Dex. "Tôi có cách rồi đây. Đó chính là lấy bàn chân của tôi đạp mấy phát vào mông cậu."

"Nghe qua chẳng thấy có gì là thư giãn cả."

Gã lại đẩy Dex. "Tôi đảm bảo, làm xong là tôi đã thấy cả người thư thái lắm rồi."

"Anh đúng là có vấn đề thật rồi." Dex mìm cười tinh quái khiến cho Sloane lại không ngại ngần tăng thêm lực vào bàn tay, đẩy anh về phía trước.

"Đúng rồi. Cái vấn đề đó đang ở ngay phía trước tôi đây này." Bây giờ cứ như kiểu gã sắp lên cơn đau tim đến nơi vậy. Gã thừa biết rồi. Công việc đã lắm áp lực thì chớ, đến nay lại còn thêm đống rắc rối này. Phải đấy, có khi gã sẽ gục luôn xuống đất mất. Từ đây, Sloane đã mường tượng ra được những dòng chữ được khắc trên bia mộ mình: Sloane Brodie rời thế giới này tại ngưỡng tuổi 37 vì vỡ động mạch vành do không thể chịu nổi người cộng sự ngu ngốc của mình là Dexter J.Daley.

"Trời, gì mà gắt thế."

Sloane sắp đi tới chỗ cổng chính thì giọng của Calvin đã vang lên thông qua thiết bị liên lạc trên tai gã.

"Sloane, chúng ta gặp vấn đề rồi."

"Sao thế?"

"Các nhà đài đang tụ tập ở bên ngoài."

"Khỉ thật." Sloane rón rén đi tới bên chiếc cửa kính lớn đằng trước và nhìn ra ngoài, trong lòng gã vẫn cảm thấy may mắn vì có tấm rèm cửa Venice đã ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài. Gã rất cẩn thận để không gây ra tiếng động khi mở cánh cửa gỗ, rồi sau đó lách ra bên ngoài. Mẹ nó chứ, gã thấy ngoài kia phải có ít nhất ba chiếc xe đưa tin của các nhà đài đang chờ sẵn. Gã lui vào bên trong và chạm vào thiết bị liên lạc. "Bên chỗ Rosa và Cael thế nào rồi?"

Giọng nói đầy quan ngại của Rosa vang lên trong tai nghe. "Chúng tôi đang ở trong BearCat rồi. Chúng tôi không nhìn thấy hai người đâu nên nghĩ rằng cả hai đã về trước chúng tôi rồi chứ."

Sloane ném cho Dex một ánh mắt đầy trách cứ. "Giờ chúng tôi tạm thời không ra khỏi công ty được. Đều do Dex gây ra cả."

Cằm Dex như muốn rớt xuống sàn nhà. Anh vừa chạm vào thiết bị liên lạc của mình thì đã bị Sloane túm lấy cổ tay và vặn ngược cả cánh tay ra phía sau lưng, ép cả người anh phải gập xuống.

"A. Đau! Đau! Đau!" Dex la lên, ánh mắt chém vào người Sloane.

"Cảm ơn vì mấy âm thanh không hài hòa đó nhé." Rosa gằn giọng. "Giờ thì các anh tính sao?"

"Chúng tôi sẽ ra bằng lối cửa sau. Khi chúng tôi đến nơi thì mấy người hãy lái chiếc BearCat tới đây ngay." Gã thả Dex ra, đẩy anh về phía trước và cười gằn vào gương mặt với biểu cảm như cá chết của Dex.

"Chơi không đẹp chút nào."

"Để cho cậu lần sau có muốn đi lang thang ở đâu cũng phải nghĩ cho kĩ trước đã. Giờ thì nhấc mông lên đi nhanh đi."

Hai người chạy ngược về phía hành lang để quay lại khu vực lễ tân và tiến tới chỗ cánh cửa đôi nằm ở bên tay phải. Dex đi ngay đằng sau gã, vừa đi anh ta vừa nhại lại lời của gã, còn hạ tông giọng xuống, cuối câu lại chèn thêm một đống tiếng gầm gừ càu nhàu gì đó mà gã không thể hiểu được.

"Cậu đúng là có vấn đề về thần kinh thật rồi." Sloane bước đi trên hành lang dẫn về phía phòng bếp khi trước và tìm lối đi ngược trở lại khu khoang tải.

"Chắc là do trời sinh ra tôi đã như thế rồi." Dex bướng bỉnh nói. Sloane quay lại, túm lấy bả vai của Dex.

"Được rồi. Giờ thì im miệng lại một chút đi. Cứ giả bộ như cậu chỉ là một đặc vụ binh thường đi, và đừng có cố khiến tôi phát điên lên nữa. Cậu có làm được hay không?"

Dex mím môi. "Chắc là tôi phải cố gắng hết sức có thể luôn đấy. Nhưng mà tôi nghĩ là mình vẫn cân được."

"Tốt. Ngay khi chúng ta ra khỏi khoang tải thì phải lập tức chạy về chiếc BearCat, và cố đừng có nổ súng bắn lung tung đấy. Đã nghe rõ chưa?"

"Không chắc nữa." Dex lẩm bẩm.

Sloane cởi chiếc dây thắt trên chiếc mũ bảo hộ gã đang treo ở sau thắt lưng xuống, đội lên đầu và gạt lớp kính phòng hộ che mặt mình. Gã ra hiệu cho Dex nhanh chóng làm theo. Việc này cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được cánh nhà đài, nhưng ít nhất thì có thể khiến cho phóng viên không thể chụp được khuôn mặt của hai người, bảo hộ được nhân dạng của gã và Dex. Gã cầm lấy tay nắm của cánh cửa kim loại nặng nề phía trước và nhẹ nhàng kéo ra. Sau khi quan sát một lượt khu vực xung quanh và xác nhận rằng không có sự hiện diện của ai khác, hai người liền mau chóng nhảy xuống sàn xi măng và chạy nhanh ra phía con đường trước mặt.

"Kia kìa!"

Một tên nhà báo trong cánh săn tin phát hiện ra hai người, sau đó cả đám người còn lại liền nhao nhao cả lên, nhào tới bao vây lấy Dex và Sloane như làn sương mù dày đặc. Sloaen giữ lấy một bên bộ giáp bảo hộ của Dex để không lạc mất anh lần nữa. Chiếc BearCat chỉ còn cách chỗ họ vài chục mét nữa mà thôi. Một loạt các câu hỏi bay về phía hai người từ mọi góc độ, và Sloane phải cố gắng hết sức để không vô tình xô ngã ai đó khi mà gã đang nỗ lực để dọn ra được một hướng đi qua đám đông nhốn nháo này.

"Đặc vụ Brodie, khi nào thì THIRDS mới bắt được hung thủ vậy?"

Ngay khi đám các người cút ra chỗ khác cho chúng tôi nhờ. "Hiện tại, chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra. Xin lỗi, không thể tiết lộ thêm được."

"Tại sao THIRDS lại cử những kẻ sát nhân tới đây để bắt một kẻ giết người?"

Câu hỏi này khiến Sloane phải nghiến chặt răng, nhưng những thứ như vậy đã lọt vào tai gã đến cả trăm ngàn lần rồi. Nói cứ như chỉ có mình người Therian mới sở hữu khả năng giết người vậy. Các vụ giết chóc đã tồn tại ngay cả khi chưa có sự ra đời của giống loài mới như gã đây. Dex vốn đã định đứng lại khi Sloane kéo bộ giáp bảo hộ của anh, nhưng sau đó lại bị Sloane đẩy về phía trước. Gã nghiêng người ra che trước người cộng sự của mình để anh ta không bị ảnh hưởng nhiều bởi những âm thanh nhức óc từ đám phóng viên và tiếng máy camera. "Đừng đứng lại." Giờ đây, cả hai không được phép bộc lộ ra trước đám kền kền này những cảm xúc quá khích; và sau tất cả những gì mà Dex đã phải trải qua trong suốt thời gian diễn ra phiên tòa xét xử người cựu đồng nghiệp của anh ta, Sloane không thể đảm bảo Dex sẽ kìm chế được bản thân trước hằng tá những câu hỏi thô lỗ đang nhắm vào phía hai người. Khi một tên phóng viên trong đám người đang bao vây bọn họ giơ thiết bị ghi âm về phía Sloane từ phía sau vai gã, gã cảm thấy nhẹ cả lòng khi đối tượng bị hỏi không phải Dex.

"Đặc vụ Brodie, dường như anh không có duyên số với những người cộng sự của mình cho lắm. Anh có cho rằng người cộng sự mới bên cạnh anh đây sẽ có kết cục như người cựu cộng sự trước đó của mình là đặc vụ Pearce không?"

Sloane đứng khựng lại. Đám phóng viên lập tức vồ lấy gã, xô đẩy lẫn nhau, cố gắng không để bản thân va phải người gã. Gã quay lại, năm ngón tay nắm chặt thành nắm đấm. Gã gầm lên một tiếng, lùi lại phía sau lấy đà, chuẩn bị đấm thẳng một cú vào mồm của thằng c*ó chết nào đó vừa mới nói vậy thì đã thấy Dex lao ra ngay trước mặt.

"Này, người anh em." Dex khéo léo kéo gã vào một cửa hàng đang mở cửa gần đó, đóng chặt cửa để ngăn đám phóng viên đang ồn ào ở bên ngoài lại. Anh dứt khoát khóa trái cửa luôn. Trước sự kinh ngạc của Sloane, Dex lật tấm kính phòg hộ trên mũ của cả hai lên, sau đó hai tay anh nhẹ nhàng đặt lên hai bên má của Sloane và kéo gã lại gần mình. Gã đang định vươn tay gạt Dex ra, nhưng khi gã nhận thấy đôi mắt màu xanh nhạt đó đang nhìn thẳng vào mắt gã thì bỗng nhiên cả người gã như ngây dại. Gã không biết tại sao, nhưng gã không thể nào thoát ra khỏi ánh nhìn ấy. Nhưng thứ khiến gã còn thấy khó chịu hơn đó chính là một phần trong gã không hề muốn tránh đi ánh mắt của Dex chút nào. Gã đứng im, chăm chú để tâm tình mình chìm vào trong biển màu xanh pha lê ấy. Gã nghe thấy giọng của Dex, một giọng nói trầm ấm.

"Sloane. Tập trung nào. Nhìn tôi đi. Nhìn vào tôi này. Mặc kệ bọn họ đi. Nhìn tôi."

Sloane nghiến chặt khớp hàm, cơn giận trong gã vẫn đang phập phồng cuộn trào không dứt. Gã muốn phóng thích tất cả, nổi điên lên, nhưng khi gã càng nhìn lâu vào đôi mắt của Dex, gã cảm thấy mình không tài nào nổi giận được.

"Nhìn tôi này. Hít thở đi. Đúng rồi. Thở từ từ nào. Bọn họ không biết gì về anh cả."

"Cậu cũng đâu biết gì về tôi." Gã to tiếng đáp trả.

"Chỉ biết vừa đủ thôi. Tôi cũng hiểu công việc hiện tại của mình. Bọn họ không ở trong hoàn cảnh của chúng ta, chưa từng phải đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm, cũng không hề phải đưa ra những quyết định khó khăn, cho nên mới có thể nói ra những thứ khốn nạn đến vậy. Khi bọn họ nhắm mắt lại thì đâu có bị những gương mặt của ai đó ám ảnh. Bọn họ cũng chẳng hề phải sống và mang trên mình những mặc cảm tội lỗi. Tất cả những gì mà bọn họ muốn thấy chính là phần thú dữ tợn trong con người của anh, sau đó bám víu lấy điều đó, hả hê xem anh đau khổ, vùng vẫy rồi chứng minh bản thân bọn họ chưa từng sai. Đừng trở thành con tốt thí cho bọn họ. Anh tốt hơn nhiều so với đám đầu đất ấy. Anh biết rõ mà."

Dex nói đúng. Sloane đang bị đám phóng viên xoay như một con rối trong tay. Đó là một đòn khiêu khích rẻ tiền, lợi dụng người cộng sự đã qua đời của gã để khiến gã phải nổi khùng. Nhưng đến cả một năm nay, đám phóng viên chưa hề ngưng sử dụng chiêu trò thấp hèn này. Gã hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Giọng nói của Maddock vang lên qua thiết bị liên lạc.

"Hai người đang ở đâu?"

Dex nhìn xung quanh mình. "Chúng tôi hiện đang ở trong một quán café. Đám phóng viên bao vây quá đông, đến giờ vẫn đang còn chực chờ kín mít ở bên ngoài. Chúng tôi cần đánh lạc hướng bọn họ."

"Trong bao lâu?" Maddock hỏi.

Dex nghiêng đầu và Sloane quay sang nhìn về hướng mà anh chỉ. Gã cũng không thấy mấy bất ngờ khi nhìn thấy một tủ kính lớn trưng bày rất nhiều các loại bánh ngọt nhìn trông thật ngon mắt. Khi gã nhìn lại về Dex, gã thấy người cộng sự của mình đang mở to đôi mắt lấp la lấp lánh của mình nhìn gã. Không được. Nhất định không thể được. Gã sẽ không bao giờ thỏa hiệp...

"Thôi được rồi." Sloane lẩm bẩm. "Nhưng nhanh lên đấy."

Dex chạm vào thiết bị liên lạc của anh. "Thưa sếp, cho chúng tôi 10 phút."

"Được."

Dex tỏ ra khá phấn khích, chạy ngay đến quầy thanh toán gần đó. Sloane đứng sau liếc nhìn theo anh. Gã chưa từng gặp ai mà có thể cảm thấy vui vẻ đến như vậy khi nghe đến đồ ăn. Nếu như nhìn vào nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của Dex hiện giờ, ai mà không biết chuyện thì có khi lại tưởng anh ta mới thắng giải xổ số hay gì. May cho hai người, cửa hàng chỉ có một vài người khách, một trong số đó thì đang đeo headphone, cắm cúi vào trong màn hình máy tính bảng đến nỗi không thèm để ý đến xem có người nào bước vào quán hay không. Ngồi đối diện cậu ta là một cô gái, nở nụ cười nhẹ nhàng. Cô gái xoay người về phía Dex và Sloane, giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh về khoảnh khắc Dex đang cúi người về phía trước chỉ vào một vài món bánh trong tủ trưng bày. Khi cô buông máy điện thoại xuống, Sloane nhìn cô gái, gã nhướn mày.

Cô gái chỉ nhún vai, vẻ thản nhiên. "Mông của hai người nhìn chuẩn đấy."

Đùa gã à? Cô gái cất điện thoại đi, còn Sloane thì đang cân nhắc xem có nên nới với người cộng sự của mình rằng cặp mông của anh ta sẽ có cơ hội được nổi tiếng trên mạng xã hội hay không. Thôi bỏ đi. Nhưng mà gã công nhận, cặp mông đó nhìn chuẩn phải biết.

Dex quay người lại nhìn Sloane, nụ cười rạng rỡ nổi bật trên gương mặt anh. "Anh có muốn ăn gì không?"

Thế quái nào lại không nhỉ. "Một bánh sừng bò nhé."

"Tinh mắt đấy, người anh em." Dex quay người lại về phía quầy thanh toán và nói lại các món anh đặt với nhân viên pha chế - người có vẻ như đang hơi sợ hãi khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt. Nghe qua thì Dex đang mua đồ cho cả đội rồi.

"Đừng lấy cho Ash món gì liên quan đến các loại hạt đấy. Cậu ấy bị dị ứng." Sloane nhắc Dex.

Dex gật đầu. "Đương nhiên là thế rồi."

Dex xách hai túi nhựa đựng đầy các loại bánh và đồ uống, đi theo Sloane ra phía ngoài cửa. "Xem ra Trung sĩ đã dọn đường sẵn cho chúng ta rồi. Chuẩn bị tình thần để chiến chưa?"

"Rồi." Dex định đi ra ngoài thì Slonae ở phía sau đã túm tay anh kéo lại. "Tôi... Về chuyện khi trước..."

Dex nghiêng đầu, biểu cảm trên gương mặt trở nên khá nhẹ nhàng. "Đừng nói về chuyện đó nữa. Anh cần tôi mà, chỉ là... anh cũng biết rồi đấy. Giờ thì chúng ta phải đi thôi."

Sloane mở cửa cho Dex và hai người lướt nhìn nhanh một lượt xung quanh để chắc rằng đám phóng viên đang bận rộn vây lấy Maddock rồi mau chóng chạy thẳng một đường tới chỗ chiếc BearCat đang đậu ở trên một lề đường trống trải gần đó. Cửa khoang sau mở ra, Sloane giúp Dex trèo vào khoang trước rồi gã mới di chuyển vào sau.

"Mấy người ổn không?" Cael hỏi, hít hít vài cái, đôi mắt cậu sau đó liền trợn to. "Trời đất, anh mua đồ ăn đấy à?"

Dex giơ hai chiếc túi lên. "Bánh sừng bò là của Sloane còn bánh vị quế là của anh nhé. Ai mà dám đụng đến thì đừng có trách tôi không nể tình đồng đội đấy." Dex bắt đầu lấy những túi giấy nhỏ đựng bánh và đồ uống ra đưa cho mọi người.

"Trời đất ơi, ngon quá xá." Rosa cảm thán. "Dex à, nếu như tôi mà có c* như mấy người thì tôi đã đè anh ra ch*ch một trận ra bã luôn rồi."

Dex nháy mắt lại. "Nếu như mà cô có c* thật thì tôi đây sẵn lòng chiều theo."

Sloane không nhịn nổi nụ cười. "Ngốc thế."

"Cái gì?" Dex làu bàu, trong miệng nhồm nhoàng một miếng bánh quế rõ to.

"Cái khỉ gì đang diễn ra ở đây thế này? Có vẻ như mấy người đang ăn uống khá say sưa nhỉ?"

Mọi người như đông đá tại chỗ, bánh ngọt đang cắn dở đều nghẹn ứ ở cổ họng. Dex nuốt nốt miếng bánh trong miệng, sau đó giơ tay lên, cất lời. "Thưa sếp, là lỗi của tôi. Chúng tôi vừa từ quán café trở ra, lúc đó tôi đói quá, vì thế tôi nghĩ là chúng nên có chút gì đó lót dạ trên đường đến địa điểm tiếp theo ạ."

"Vì thế mà cậu mua một đống đồ ngọt này về."

"Và là đồ rất giàu dinh dưỡng ạ." Dex thêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net