Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sloane không hề ưa Dex. Cực kỳ không ưa anh ta.

Những lời nói vừa rồi của tên người mới vẫn cứ văng vẳng trong tai gã khi cả hai đi qua tiền sảnh lớn của dinh thự. Dù gã có không muốn phải thừa nhận, nhưng Dex nói đúng. Và điều đó lại cho gã thêm một lý do nữa để ghét anh ta. Cảm giác này ngày một lớn hơn trong gã. Dù cho Dex có tin hay không, nhưng Sloane đã đến gặp bác sĩ tâm lý – là một bác sĩ do THIRDS trực tiếp chỉ định – không chỉ cho riêng mình gã mà là cho cả đội sau khi cái chết của Gabe xảy ra. Lúc đó thực sự là tuyệt vọng, nhưng Sloane đã cố gắng để đưa ra những suy nghĩ đúng mực đủ để giúp gã được phê chuẩn tiếp tục tiến hành các nhiệm vụ khác. Sau cùng thì, gã đã rất nỗ lực để có thể đối mặt với một sự thật đầy đau đớn – đó là Gabe thực sự đã mất rồi.

Ngực gã quặn đau và mắt gã như mờ đi, nhưng rất nhanh, gã đã kịp thời điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân. Đã lâu rồi, gã vẫn cứ trốn tránh hiện thực tàn khốc này. Và sẽ đơn giản hơn nếu như cứ để cho vị trí của Gabe không có người mới thay thế vào. Mỗi lần có đặc vụ mới được chỉ định vào vị trí của Gabe là một lần sự đe dọa từ hiện thực lại thập thò như muốn phá vỡ ảo tưởng mà gã tự dựng lên cho mình. Thực sự... Gabe đã đi thật rồi. Gã chỉ đang cố không muốn thừa nhận điều này mà thôi, càng lâu càng tốt, cho tới khi nào những suy nghĩ về Gabe đã làm cho lòng gã tê dại. Lâu nay, chỉ nghĩ đến việc nhìn thẳng vào nỗi đau này là gã đều hoảng loạn, rồi gã lại sợ hãi với những gì mà nỗi đau khi mất Gabe sẽ đánh gục gã nếu như gã đối diện với nó. Chỉ mình Ash hiểu nỗi sợ trong lòng gã, và vị trí của nó trong tâm gã. Chờ đến khi gã có thể đối diện được với nỗi đau này, lúc ấy, biết đâu gã sẽ rơi vào tuyệt vọng cùng cực, nhưng chắc chắn gã sẽ vượt qua được. Điều đó không có nghĩa là vết thương lòng của gã sẽ lành hẳn, nhưng chí ít, nỗi đau đó sẽ không còn là một vết thương đầm đìa máu tươi nữa.

Đi bên cạnh gã, người cộng sự mới như đang rơi vào trầm tư, và Sloane cảm thấy thật tội lỗi. Dex đã nói đúng về việc gã cố trút hết tất cả đau đớn vào anh ta, mong muốn trừng phạt Dex khi anh ta được chỉ định tiếp nhận vị trí của Gabe. Nếu như dưới một hoàn cảnh khác, lẽ ra việc trở thành thành viên của THIRDS phải là một sự thăng tiến thần tốc đối với một cựu sĩ quan HPF.

Sloane tự nhủ với lòng mình, gã phải cố gắng hơn nữa để khiến cho mối quan hệ giữa gã và Dex trở nên thân thiện hơn dù cho gã có bao nhiêu định kiến đi chăng nữa. Gã càng nhanh thích ứng được với sự thay đổi của mọi thứ xung quanh mình thì chắc chắn tình trạng quan hệ giữa hai bên sẽ được cải thiện đáng kể. Hai người bọn họ sẽ phải dành khá nhiều thời gian cho nhau trong tương lai. Có thực sự là gã muốn khoảng thời gian tới đây chỉ dùng vào việc tranh cãi với Dex thôi ư? Công việc của bọn họ vốn đã rất gian nan rồi, gã không cần thiết phải làm cho mọi chuyện rối tinh rối mù lên nữa.

Hai người bước vào bên trong dinh thự. Không gian ở đây vô cùng sang trọng, tràn ngập những mảng màu xanh, đỏ, vàng với các đồ dùng đều được thiết kế theo phong cách tân phục hưng Pháp. Từ những bức tường được treo đầy các bức tranh sơn dầu được lồng trong khung tranh vàng cổ điển cho tới những lối đi với hành lang được chạm khắc cầu kỳ, tỉ mẩn. Bên dưới chân họ là tấm thảm trải sàn xa xỉ như nuốt trọn từng dấu chân. Những tấm màn lụa mềm mại vắt ngang những cổng vòm hoa lệ lướt qua đồng phục tác chiến với chất vải cotton cứng của hai người. Ở mỗi phòng, họ đều thấy có treo một chiếc đèn trần pha lê lấp lánh. Cả hai đều cảm thấy bị choáng ngợp trong khung cảnh của dinh thự này.

Các đặc vụ trinh sát trong đội của họ đều đang rà soát toàn bộ căn nhà, nhìn qua thì thấy có vẻ như là có 20 đặc vụ. Tất cả mọi người đều đang bận rộn với việc lấy lời khai từ những vị khách, một số người thì rơm rớm nước mắt, một số khác thì tỏ ra rất khó chịu với việc bản thân bị tra hỏi như thế này. Nghĩ về số căn phòng trong dinh thự này, chắc hẳn việc tra hỏi sẽ phải tốn một khoảng thời gian nhất định đây. Âm thanh của Ash quanh quẩn bên trong mũ bảo hộ của Sloane đã gửi cho gã lời xác nhận.

"Căn nhà và khu vực xung quanh đều an toàn."

"Rõ rồi." Sloane cởi chiếc mũ bảo hộ ra và kéo khóa, buộc vào một bên của bộ giáp bảo hộ. Dex cùng làm tương tự.

Dex thì thầm vào tai Sloane. "Tôi không biết là làm từ thiện lại giàu được như thế này đấy."

"Không đâu. Ortiz đã giàu sẵn từ lúc ông ta chưa tiếp nhận Hiệp hội đấu tranh vì sự bỉnh đẳng của loài người và loài Therian rồi." Họ đi lên hai tầng khác để tới chỗ văn phòng của Ortiz. Hudson và Nina đều đã có mặt ở đó để khám nghiệm tử thi. Văn phòng của Ortiz cũng xa xỉ không kém gì toàn bộ dinh thự với những lớp ván gỗ đào hoa tâm và các kệ thủy tinh bày đầy khắp văn phòng, một kệ đựng rượu độc đáo được để ở trong góc phòng và một bộ ghế tựa bọc da. Mọi thứ đều thật phong cách và được đặt rất có ý tứ, trừ mỗi thi thể của Ortiz đang nằm trên sàn giữa vũng máu đỏ tươi. Sloane gật đầu chào hỏi Hudson và Nina khi gã bắt gặt ánh nhìn của hai người; xung quanh họ là các đặc vụ khác đang kiểm tra khắp các góc ngách của văn phòng.

"Có phát hiện được gì mới chưa?"

Hudson đứng dậy. "Ông Hector Ortiz, Chủ tịch của Hiệp hội đấu tranh vì sự bình đẳng giữa loài người và loài Therian. Thi thể của ông ta được người vợ phát hiện ra vào buổi chiều. Theo như những gì mà người vợ khai báo, suốt buổi sáng ông ta đều bận rộn với việc tiếp khách, nhưng khi bà ta tới tìm Ortiz để giới thiệu về những vị khách mới đến thì lại không thấy ông ta đâu. Ban đầu, bà ta chỉ nghĩ là chồng mình lại lẩn đi đâu đó để làm mấy việc riêng tư theo thói quen. Thế rồi khi bà ta đi lên văn phòng của Ortiz thì thấy chồng mình đã trở thành một cái xác lạnh ngắt."

"Anh có chắc là cùng một hung thủ gây ra vụ này không?" Sloane nghiên cứu cái xác. Phần cổ họng của Ortiz bị cào rách, giống hệt như những nạn nhân trước.

"Khá chắc là do cùng một hung thủ. Nhưng có một điểm mà chúng tôi vẫn chưa tìm ra lời giải."

"Gì thế?"

Nina chỉ vào phần cổ của nạn nhân, Sloane cúi người xuống để quan sát được kĩ hơn. Dex cũng tham gia vào. "Thấy không? Có một vết cào nhỏ ở đây khi móng vuốt của hung thủ móc vào cổ nạn nhân, nhưng dường như cú đánh này không được chuẩn xác. Giống như là nạn nhân đã tránh được vậy, mà cũng có thể là nạn nhân bất ngờ di chuyển, cho nên tình cờ thoát được một đòn của hung thủ."

Dex nghiên đầu, nghiên cứu những vết cào. "Cũng có thể đấy. Nếu như hung thủ cố gắng để rạch cổ họng ông ta, chẳng lẽ ông ta lại không tránh né hay sao?"

"Không, nếu như thuộc về trường hợp nạn nhân không biết mình đang bị tấn công. Vết cào cho thấy nạn nhân đã di chuyển sang phía khác khi hung thủ có ý định rạch cổ nạn nhân. Có điều gì đó đã khiến cho hung thủ không thành công ngay cú ra đòn đầu tiên, sau đó hung thủ đã rất nhanh chóng xác định lại tầm tấn công nạn nhân và tiếp tục nhát cào thứ hai. Và chỉ đến lần thứ hai này, hung thủ mới thành công, xé toạc cổ họng nạn nhân và khiến cho nạn nhân chết vì mất máu."

"Thế điểm bất thường ở đây là gì?" Càng lúc Sloane lại càng quan ngại thêm về vụ án mạng này. Có điều gì đó không hợp lý. Gã đứng dậy, quay sang phía Hudson, nhận thấy anh ta cũng đang rất rối rắm về các chi tiết trong vụ án lần này.

"Là độ sâu của vết cào và hướng bắn của máu nạn nhân cho thấy lực phát ra từ cú cào yếu hơn rất nhiều so với một người Therian họ Mèo tiêu chuẩn. Điều này khác hẳn với những nạn nhân trước đó."

Sloane ngẫm nghĩ. "Có thể nào là nạn nhân đã phản kháng lại và làm tên hung thủ bị thương hay không?" Cũng chưa chắc có thể xác nhận được giả thuyết này. Hudson phủ nhận bằng một cái lắc đầu.

"Không có dấu vết của lông hay biểu bì da dưới móng tay của nạn nhân, cũng không có sợi lông tóc nào lưu lại trên quần áo và tất cả các kết quả kiểm tra đều cho thấy vết máu đều là của nạn nhân. Nhưng chúng tôi vẫn cần kiếm tra lại cẩn thận các mẫu này ở phòng lab của trụ sở. Cho tới lúc này, các đặc vụ vẫn chưa tìm ra được bằng chứng chứng minh sự hiện diện của hung thủ ở đây, trong văn phòng này. Theo tôi, có một giả thuyết như thế này – chỉ là giả thuyết thôi nhé, cho đến khi nào chúng tôi kiểm tra thi thể kĩ lưỡng hơn – đó là hai nạn nhân trước đều có ngoại hình nhỏ hơn tên hung thủ, nhưng Ortiz thì khác, ông ta nhỉnh hơn."

Sloane nhướn mày. "Tôi thấy chi tiết đó đâu nói lên điều gì."

"Đúng thế." Hudson nói. "Tôi không muốn phải nói điều này, anh bạn à, nhưng trong vụ này có rất nhiều những chi tiết không hề logic chút nào."

"Giống như việc tên hung thủ chỉ tấn công nạn nhân từ phía bên phải của mình."

Ba người đứng cạnh đó liền quay sang nhìn Dex khi anh vẫn đang cúi sát lại để nghiên cứu thi thể. Anh chỉ vào phần cổ của nạn nhân. "Vết cào trên cổ ba nạn nhân đều hướng từ trái sang phải. Hơn nữa, theo như những thông tin đề cập trong tài liệu, không một nạn nhân nào xuất hiện vết trầy xước khác trên thi thể. Điều này hơi vô lý."

"Ở chỗ nào?" Hudson tò mò. Nina lấy ra bản báo cáo khám nghiệm tử thi của các nạn nhân trước, đọc qua một lượt rồi đồng ý với ý kiến của Dex.

Dex tiếp tục. "Cả ba nạn nhân đều ở trong tư thế đứng thẳng người. Một người Therian họ Mèo đang ở dạng hóa thú nếu muốn tiếp cận với phần cổ của một người, đặc biệt là với người có chiều cao ấn tượng như Ortiz, thì nhất định cũng phải đứng bằng hai chân sau. Làm sao mà hung thủ có thể tấn công nạn nhân từ bên phải mà lại không gây ra bất kỳ một vết trầy xước nào bên trái? Cho dù hung thủ vồ ép nạn nhân xuống mặt đất thì ít nhất cũng phải để lại một vài vết cào xước ở đâu đó trên thi thể. Mấy người có biết là Cael đã vồ tôi bao nhiêu lần bằng vuốt bên chân trái của nó khi chúng tôi chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn không? Cực kỳ nhiều. Và lần nào cũng thế, cho dù là nó đã thu vuốt lại nhưng trên người tôi lúc nào cũng có vết trầy xước, không lớn thì nhỏ."

"Cậu ấy nói đúng." Sloane đồng ý, rồi gã nhận ra Dex đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ngạc nhiên. "Quả thực rất lạ lùng khi hung thủ không gây ra bất kỳ vết trầy xước hay vết thương nghiêm trọng nào khác trên cơ thể nạn nhân. Thi thể quá toàn vẹn. Mọi người có ai còn phát hiện ra điều gì nữa không?"

Nina lướt qua phần tài liệu trên màn hình máy tính bảng, biểu cảm trầm lặng trên gương mặt của cô cho thấy tình hình không được khả quan cho lắm. "Các đặc vụ trinh sát vẫn đang tra hỏi các vị khách, nhưng đến giờ vẫn không có ai nói rằng mình phát hiện hay nhìn thấy bất cứ hoạt động đáng ngờ nào hay là xung đột gì giữa Ortiz với người khác. Lúc đó, mọi người đều đang tận hưởng chương trình ca nhạc ở đây, và giả sử như hung thủ là loài Therian họ Mèo có tấn công thì cũng không có ai sẽ nghe được âm thanh gì cả. Ortiz có một danh sách dài những kẻ thù của mình, nhưng tất cả bọn họ đều thuộc dạng người thường giống như Ortiz. Giờ Cục Tình báo đang rà soát lại các thông tin bằng hệ thống Themis. Vợ của nạn nhân nói rằng văn phòng của Ortiz không bị mất bất cứ đồ vật nào. Vì và chìa khóa vẫn còn nguyên trong túi nạn nhân."

"Giờ thì chúng ta có thể loại bỏ giả thuyết đây là một vụ trộm rồi." Dex lên tiếng.

Sloane cẩn thận xâu chuỗi lại tất cả các thông tin họ đã thu thập được từ trước đến nay, nhưng gã không thể ghép được một mảnh ghép nào vào với nhau kể từ khi đống hỗn loạn này diễn ra. Điều duy nhất có thể chứng minh được hung thủ là loài Therian nằm ở những vết cào trên người nạn nhân phù hợp với đặc điểm tấn công của người Therian họ Mèo. Sloane lướt qua một lươt tất cả các điểm trong căn phòng, nghi nhớ mọi thông tin từ bảo vệ và từ các sĩ quan HPF đang thảo luận. "Làm sao mà hung thủ có thể vượt qua được vòng bảo an?"

"Hỏi hay đấy. Có thể nào hung thủ là nhân viên làm việc ở dinh thự không?" Dex nói. "Hoặc là cải trang giống với nhân viên làm trong dinh thự?"

"Dex có thể nói đúng đấy."

Cael và Rosa đi lại gần phía bốn người. Rosa ra hiệu cho Dex và Sloane đến chỗ mình. "Nếu mọi người có phát hiện gì mới thì báo cho chúng tôi biết ngay nhé."

"Chắc chắn rồi." Hudson đáp, ánh mắt màu xanh của anh ta nhìn về phía Dex với đầy sự quan tâm. "Dex, rất vui vì lại được gặp cậu lần nữa."

Chờ đã, gì thế này? Hudson vừa mới tán tỉnh Dex đó ư? Sloane liếc qua người cộng sự của mình và thấy một nụ cười đầy ý tứ trên gương mặt Dex. Kệ đi, nếu như thế thật thì xem ra Dex đang khá hưởng thụ. Không phải là gã quan tâm gì. Nhưng nếu Dex chỉ vì muốn lên giường với Hudson mà gây ảnh hưởng tới công việc chung thì Sloane không thể không để ý. Ít ra thì gã cũng phải cố chút sức để đẩy người cộng sự của mình khỏi những mối nguy tiềm tàng. Gã túm lấy tay Dex, kéo anh dậy và dẫn anh về chỗ Rosa với Cael. Dex không nói gì cả nhưng cái nhướn mày của anh lại thể hiện sự bất ngờ pha chút hài hước. Sự ngạc nhiên này của Dex không nằm trong sự quan tâm của gã. Hơn nữa, gã đâu có quan tâm gì. Bốn người đi sang một bên, tránh khỏi đám đông với những đặc vụ và các nhân viên bảo an.

"Cậu phát hiện được gì rồi?" Sloane càu nhàu, ngó lơ nụ cười gằn ngu ngốc kia của người cộng sự.

Cael thao tác trên màn hình máy tính bảng của mình một hồi rồi đưa sang cho Sloane. Trên màn hình là danh sách của những người có mặt trong dinh thự vào ngày xảy ra án mạng, từ khách mời cho đến nhân viên, bao gồm cả những người Therian và đánh dấu xác nhận họ thuộc loài nào. "Danh sách khách mời không quá nhiều. Chúng ta cũng gặp may đấy, vì hôm đó chỉ là một bữa trưa nhẹ nhàng chứ không phải là một bữa tiệc tối. Chỉ có 25 khách mời và 75 nhân viên phục vụ. Trong 10 năm qua, ông Ortiz vẫn sử dụng dịch vụ của một công ty bảo an duy nhất, cộng thêm với một vài sĩ quan ở HPF làm thêm ngoài giờ. Cho tới lúc này, vẫn chưa có ai nói rằng có xuất hiện sự bất thường nào cả. Chỉ có 3 trong số 50 nhân viên bảo an mà vợ của Ortiz thuê là người Therian họ Mèo, nhưng tất cả họ đều ở trong công ty của Ortiz suốt khoảng thời gian đó, và đã có sự xác nhận từ phía các nhân viên bảo an khác. Vợ Ortiz còn thuê một công ty chuyên cung cấp các dịch vụ phục vụ ngoài trời – Công ty Thalia's Kitchen Events & Catering tại địa chỉ phố Tây số 33 trên Đại lộ 15. Hiện tại, các nhân viên vẫn đang trong quá trình tra hỏi lấy lời khai và không có một người Therian họ Mèo nào. Tất cả đều được thuê và đã được đăng kí hợp pháp. Em nghi ngờ rằng hung thủ nằm trong số người này."

Sloane gật đầu, lướt qua danh sách một lượt rồi trả lại cho Cael. "Nói cách khác, chúng ta vẫn chưa phát hiện thêm manh mối nào. Bên Cục Tình báo đã kiểm tra thông tin về Ortiz trên Themis chưa?"

"Giờ vẫn đang tra." Rosa đáp.

Một đặc vụ trinh sát tiến đến chỗ họ. "Đặc vụ Cael, đặc vụ Santiago, một trong những nhân viên ở dinh thự vừa mới nói rằng anh ta có một số thông tin có thể có ích cho chúng ta."

Cael gật đầu, đáp. "Cám ơn anh, Russo."

Cuối cùng thì họ cũng bắt được manh mối. Để có thể lần theo được dấu vết của hung thủ người Therian không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng chắc chắn phải luôn có một đầu mối nào đó sót lại – sợi tóc, sợi vải trên quần áo, nước bọt hoặc mẫu răng – nhất định phải có thứ gì đó lưu lại sau cuộc ẩu đả khi hung thủ người Therian rơi vào trạng thái cuồng dã nhất cho dù vẫn duy trì được lý trí của con người. Để có thể duy trì được sự cân bằng giữa hai trạng thái người và thú đòi hỏi một sự nỗ lực khống chế rất lớn. Và kiểu ra đòn như trong vụ án này lại được khống chế cực kỳ tốt.

Bọn họ đi theo đặc vụ Russo ra khỏi văn phòng và xuống tầng, đi ngang qua phòng vẽ tranh để đến phòng ăn tối. Một nhân viên phục vụ với mái tóc đen đang ngồi chờ sẵn trên ghế cạnh bàn ăn. Khi anh ta thấy mọi người đi tới, anh ta đứng ngay lên và đi lại chỗ bọn họ, nhưng đã chợt khựng lại khi nhìn thấy trong nhóm có Sloane. Một cái nhếch môi đầy khinh bỉ hiện lên trên gương mặt của anh ta, ánh mắt thì đảo qua đảo lại đầy dò xét. Sau cùng, anh ta quay sang nhìn Dex.

"Tôi muốn nói chuyện với anh." Người phục vụ khịt mũi một cái, ánh mắt vẫn gắn chặt vào Dex.

Dex nhướn mày, vẻ ngạc nhiên thấy rõ. Chắc hẳn người cộng sự của gã không nghĩ là anh ta sẽ phải chứng kiến kiểu phân biệt đối xử một cách trắng trợn như thế này. Tốt hơn hết là anh ta nên làm quen với nó đi. Dex chuẩn bị nói gì đó thì Cael chỉ kín đáo lắc đầu với anh. Dex mím chặt môi, sau đó hỏi người nhân viên.

"Anh nói rằng mình có thể cung cấp một số thông tin liên quan đến nạn nhân đúng không?"

"Đúng vậy. Tôi biết ai là hung thủ giết chết ông chủ." Người phục vụ trả lời đầy tự tin.

"Anh có chứng kiến sự việc lúc đó không?"

"Không, không hẳn là thế. Nhưng có một tên Therian dị hợm..." Người phục vụ đột ngột dừng lại khi anh ta nhìn thấy sự khó chịu hiện lên trên gương mặt Dex. Sloane phải công nhận rằng cái biểu cảm khá là nghiêm túc kiểu nếu-mà-anh-không-thay-đổi-cách-dùng-từ-của-mình-thì-tôi-sẽ-tẩn-cho-anh-một-trận kia hơi đáng sợ. "À, ý của tôi là người nhân viên thuộc loài Therian nọ. Hắn ta là bartender của phía công ty phục vụ, và hành động của hắn trong bữa tiệc khá là kỳ lạ, lại còn có biểu hiện lo lắng. Mà thêm nữa, hắn là một người Therian không được kiểm duyệt."

"Làm sao mà anh biết điều đó?" Dex hỏi.

"Hắn mặc một chiếc áo sơ mi và cứ mãi loay hoay với nó. Đây không phải là lần đầu tiên bà Ortiz thuê một công ty có nhân viên là ngừi Therian chưa thông qua kiểm duyệt của Chính phủ. Bà ấy nghĩ là mình đang giải quyết công việc trong dinh thự này một cách rất trơn tru. Nhưng thực tế lại không như vậy."

Dex rơi vào trầm tư. "Vậy anh không trực tiếp nhìn thấy hay nghe được gì về hung thủ loài Therian kia tấn công ông Ortiz?"

"Không có." Người nhân viên dường như bớt tự tin hẳn. "Nhưng tôi chắc chắn là hắn đang âm mưu điều gì đó. Vì thế, tôi đến gặp hắn, nói với hắn rằng tôi sẽ gọi lực lượng chức năng tới bắt giữ hắn ta. Nhưng tên bợm đó vẫn cứ ở đây làm việc, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của tôi. Và tôi đã gọi thật. Đương nhiên, đến lúc tôi quay lại thì đã thấy hắn ta biển đâu mất tăm."

"Lúc đó là mấy giờ?"

"Khi tôi tới gặp hắn ta để cảnh cáo là trước 11 giờ." Người nhân viên đáp lời.

"Anh có thể miêu tả qua hình dáng của người Therian này không?"

"Được chứ. Hắn ta khá cao, to con, phải đến hơn 1m8 đấy. Mắt của hắn là màu hổ phách." Anh ta lướt qua Sloane rồi ngay sau đó lại rời ánh mắt đi. "Ừm, tóc đen. Và tôi đoán là, hắn thuộc loài Therian họ Mèo."

"Sao anh đoán được như vậy?"

"Có rất nhiều cho tiết có thể tiết lộ điều đó cho anh. Kiểu như là từ cách đi đứng rồi đến hành động rình mò của hắn ta."

"Còn có thông tin gì khác mà anh muốn cung cấp cho chúng tôi không?" Người nhân viên lắc đầu và Dex quay sang nhìn Rosa vốn đang đứng một bên ghi chép lại các thông tin cần thiết. "Được rồi. Đặc vụ Santiago sẽ thống nhất lại lời khai với anh. Sau đó, chúng tôi cũng cần anh ký nhận vào bản khai này. Cảm ơn anh vì đã hợp tác." Anh đi đến gần chỗ Rosa và cô ra hiệu cho người nhân viên phục vụ đi đến chỗ bàn ăn. Dex bắt gặp ánh mắt của Cael và cả hai cùng đi ra phía cửa. Sloane cũng theo sau họ.

"Vừa nãy là sao thế?"

"Anh nói chuyện gì?" Cael trông có vẻ rối rắm.

"Em cứ để cái tên kỳ thị giống loài đó ngó lơ mình, coi em như không khí trong cuộc điều tra này vậy hả?"

Cael chỉ nhún vai. "Nếu như nói chuyện với anh có thể làm anh ta hợp tác hơn thì em cũng chẳng mấy để ý."

"Mẹ nó. Em nên để ý mới đúng chứ. Nếu như em cứ như vậy thì làm sao em có thể khiến những tên bợm khác tôn trọng em được?"

"Bọn họ chẳng bao giờ để tâm đâu, Dex à, và sẽ không bao giờ để tâm hết. Đó là lý do tại sao bọn họ đều là những tên bợm không hơn không kém." Cael ngả người vào gần Dex và đấm vào ngực anh. "Đây không phải là môi trường ở HPF. Giờ anh đã gia nhập vào thế giới của bọn em rồi, và nói thật, thế giới này rất đáng sợ, lại xấu xa và lắm thị phi. Không có ai sẽ xoa đầu anh và nói rằng anh là người rất đặc biệt chỉ vì anh có một người cha với màu da đen và một người em trai thuộc loài Therian sẽ tự hào đứng bên cạnh anh và giơ cao lá cờ bảy sắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net