Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ án này làm Dex phát điên mất.

Dex không thể nào làm quen được với việc cứ ngồi im một chỗ và chờ người ta đem thông tin tới cho mình. Khi anh vẫn còn là một thám tử điều tra án mạng, anh chịu trách nhiệm tiến hành các cuộc điều tra và thu thập thông tin. Chứ không phải như hiện tại thế này. Là một đặc vụ của Cục Quân sự, anh chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ chiếc lược và tham gia giúp đỡ các cuộc điều tra, còn phía đặc vụ bên Cục Trinh sát mới chịu trách nhiệm tiến hành các công việc liên quan trực tiếp đến cuộc điều tra. Trong khi Rosa và Cael đang liên tục gọi điện thoại và lần theo các đầu mối, anh chỉ có thể ngồi kẹt cứng tại chiếc bàn trong văn phòng, không thì lại đi huấn luyện hoặc nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình chết tiệt lặp đi lặp lại một thông tin duy nhất.

"Rồi cậu sẽ quen với chuyện này sớm thôi."

Dex xoay chiếc ghế anh đang ngồi lại để mình có thể nhìn thẳng vào Sloane mà không cần phải cựa quậy đầu. "Chán muốn chết. Ba tuần rồi đấy, anh bạn ạ. Là ba tuần liên tục cơ đấy."

"Tin tôi đi, người mới ạ, chỉ sau vài tháng nữa thôi là cậu sẽ khao khát khoảng thời gian như thế này đấy."

"Có thể thôi." Dex lầm bẩm, xoay ghế lại đối diện với màn hình. Bên HPF cuối cùng cũng đã cấp quyền cho Cục Tình báo của THIRDS được phép truy cập vào nguồn báo cáo về những mối đe dọa được trình lên liên quan đến việc chống đối lại các tổ chức đấu tranh cho quyền bình đẳng giữa loài người và loài Therian. Đến đây là hết cách rồi. Các bản báo cáo khám nghiệm tử thi về hai nạn nhân đầu tiên đều không cung cấp được một đầu mối hữu ích nào. Không có sợi vải, không có lông tóc, tế bào da, máu, không có bất cứ thứ gì kết nối được với hung thủ cả. Bây giờ họ vẫn đang chờ đợi kết quả từ quá trình kiểm tra nạn nhân thứ ba là Ortiz từ phòng lab, mặc dù việc kiểm tra vẫn chưa hoàn thành, nhưng đến hiện tại vẫn chưa phát hiện được điểm nào bất thường hay phi logic cả. Giữa ba nạn nhân không hề có mối liên kết nào với nhau. Cả ba cũng chưa từng có bất cứ cuộc hội thoại nào với đối phương. Manh mối duy nhất mà họ có vào thời điểm hiện tại đó chính là Lloyd Everton – một người Therian chưa đăng ký kiểm duyệt và đang lẩn trốn ở đâu đó.

"Chúng ta sẽ tìm được anh ta thôi." Sloane nói, cứ như là gã đọc được những suy nghĩ trong đầu của anh vậy. Đột nhiên, gã vừa như thở dài vừa như gầm gừ. Dex cảm thấy hơi tò mò. Anh xoay ghế lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh gã đang vươn vai vặn mình, hai cánh tay giơ lên cao, cổ ngửa về sau và ngực ưỡn về phía trước. Gã sụt sịt mũi cứ như là sắp hắt hơi đến nơi, sau đó dần dần hạ tay xuống, ánh mắt của gã chạm ngay vào tầm nhìn của Dex khi gã vừa mới hoàn hồn. Hai người cứ ngồi im một chỗ nhìn chằm chằm vào nhau mãi cho đến khi Dex khịt mũi, quay đi. Anh hắng giọng, đứng lên và chạm vào bề mặt của chiếc bàn làm việc để khởi động hệ thống.

"Anh có bao giờ chơi bàn khúc côn cầu chưa?" Dex cố gắng chuyển sang một chủ đề khá nhạt nhẽo chỉ để lờ đi tình huống khó xử vừa mới phát sinh giữa hai người.

"Rồi."

Dex nhìn sang phía Sloane đầy chờ mong. "Và?"

"Đừng có mơ."

"Trời. Anh chẳng thú vị gì cả." Dex than thở, mặc kệ tiếng cười khúc khích của Sloane.

"Nhiệm vụ thì không liên quan đến thú vị đâu. Nhiệm vụ là nhiệm vụ."

Dex thở dài một tiếng. "Đi mà nói điều đó với Ash ấy. Cái tên đó đã bị đập cho một trận tơi tả vì dọa phụ nữ nhà người ta đến mất hồn mất vía rồi còn gì."

"Chỉ xảy ra một lần duy nhất thôi. Và nói cho cậu nhớ, vì điều đó mà cậu đã cười đến suýt chút nữa nhập viện luôn còn gì. Đến mấy ngày sau mà cậu vẫn chưa thôi cười người ta."

Giờ thì Dex lại không thể nhịn cười nổi nữa. Khi đó, họ lại được triệu tập để đuổi theo một đầu mối nghi vấn khác dẫn tới Llyod Everton tại Hell's Kitchen. Họ đang xâm nhập vào tòa nhà thì đúng lúc ấy có một người phụ nữ già nhỏ nhắn đi ra khỏi căn hộ của bà ta, chẳng hiểu sao đâm sầm vào Ash. Người phụ nữ già tội nghiệp đó suýt chút nữa lên cơn đau tim ngay tại chỗ. Khi bà ta hoàn hồn lại, bà bắt đầu lấy chiếc túi xách to đùng của mình quật túi bụi vào Ash, lại còn nhắm ngay phần đỉnh đầu của anh ta không ngừng quật. "Vụ đó là vụ hài nhất mà tôi từng thất từ trước đến nay. Tôi nghĩ có khi tôi cười đến mức tè luôn ra quần rồi đấy chứ. Dã man quá mà."

"TMI, Daley, TMI."

Cả hai người đều đang nói về vụ rắc rối không may kia của Ash thì Cael và Rosa đã đi vào văn phòng của hai người với dáng vẻ vội vã.

"Chúng ta đã có được địa điểm nơi Llyod Everton đang trốn tránh rồi, là tên Everton hàng thật giá thật." Cael thở hổn hển, bước nhanh tới bàn làm việc của Dex và bật bản đồ của thành phố lên.

Sloane và Dex đều cùng lúc cất lời. "Ở đâu?"

Rosa nhìn hai người, mỉm cười kín đáo, sau đó đi đến chỗ bàn Dex xem bản đồ điện tử và phóng to một khu vực lên. Nụ cười của cô nhạt dần. "Là Greenpoint."

"Mẹ nó chứ." Sloane vò đầu giật tóc một hồi và chỉ vào khu vực được phóng lớn trên bản đồ. "Tôi ghét Greenpoint. Chỗ đó đúng là một địa bàn chiến thuật đầy rẫy ác mộng."

"Tệ đến thế sao?" Dex nhận ra sự nghiêm trọng trên gương mặt của mọi người.

Rosa nhìn anh, gật đầu. "Bất cứ đội nào của THIRDS, một khi đã dính dáng đến khu vực ấy thì đều phải chiến đấu cật lực để tìm đường thoát ra. Lần cuối cùng chúng tôi đặt chân vào khu vực này, mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm."

"Nghe có vẻ thú vị nhỉ." Giọng Dex khô khốc.

Sloane túm lấy cánh tay của Dex và đẩy anh ngồi lên chiếc ghế xoay, sau đó đá chiếc ghế sang một bên. Gã nghiến răng, hạ giọng nói. "Chúng ta sắp phải đi vào một khu vực nguy hiểm đầy rẫy những mối đe dọa chưa thể xác định được chỉ vì một người có thể là hung thủ trong vụ án này. Tôi đã có đủ thứ việc để phải lo rồi, cho nên cậu đừng có mà chạy linh tinh rồi khiến bản thân bị thương, hoặc tệ hơn là bị giết. Đây là nhiệm vụ mức độ nguy hiểm báo động đỏ đầu tiên từ khi cậu làm việc ở đây đấy. Mẹ nó, cậu lo tìm cách mà sống sót cho tôi."

"Tôi hiểu mà, anh trai. Không chết chứ gì. Tin tôi đi, tôi còn sợ chết hơn anh đấy."

"Đi thôi." Sloane chạm vào thiết bị liên lạc. "Đội Thanh trừng Delta, chuẩn bị trang phục tác chiến. Chúng ta ra thực địa."

Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Ash và Letty bước ra từ bên phải và đi sát ngay phía sau họ. Calvin và Hobbs thì gia nhập vào đoàn từ phía bên trái. Giờ đây, Dex đã nắm được cách thức di chuyển liên quan đến vị trí của mọi người trong đội khi đi theo hàng dọc. Những gì xảy ra ở THIRDS đều có lý do riêng của nó, ngay cả đối với một việc đơn giản như là tiến tới kho vũ khí.

Cho dù là họ đi tới đâu, mọi quy luật vẫn được giữ nguyên. Sloane luôn luôn là người dẫn đầu cả đội và Dex bám sát ngay phía sau, vì anh là cộng sự và cũng là người hỗ trợ cho Sloane. Hai người họ chịu trách nhiệm định hướng và dẫn dắt cho cả đội. Đi phía sau Dex là Letty và Ash – chuyên gia về vũ khí và chuyên gia cận chiến. Cả bốn người bọn họ hình thành tuyến phòng thủ đầu tiên để bảo vệ cho đặc vụ Trinh sát của đội – Cael và Rosa. Nếu như có đối tượng nào may mắn lọt qua được tuyến phòng thủ đầu tiên này thì ngay phía sau Cael và Rosa đã có Calvin và Hobbs – tay bắn tỉa và chuyên gia về chất nổ. Nếu như cả hai hàng phòng thủ đều bị đâm thủng thì cha của anh sẽ là người xử lý các mối đe dọa. Thậm chí, Dex còn được huấn luyện để thay thế cho vị trí của Sloane nếu chẳng may gã bị đối phương khống chế hoặc bị tách rời khỏi đội. Cái suy nghĩ này thôi đã khiến cho Dex sợ vãi cả ra quần.

Bọn họ mặc bộ giáp bảo hộ vào và chuẩn bị đầy đủ các loại trang thiết bị từ kho vũ khí, gồm cả vũ khí tiêu diệt và vũ khí vô hiệu hóa đối tượng. Họ sắp xếp tất cả vào BearCat và chuẩn bị tiến đến Greenpoint. Suốt cả chặng đường đi, mọi người ai ai cũng đều căng thẳng, không ai nói một câu nào, thậm chí cả Dex. Anh biết rõ rằng mình là một tên khôn lỏi, nhưng anh cũng hiểu được lúc nào thì nên giữ chặt cái miệng của mình lại. Màn hình phẳng trên bàn điều khiển quan sát luôn hiển thị vị trí trên tuyến đường di chuyển của họ. Hobbs đánh tay lái vào đường I-495 hướng về phía tây cầu Pulaski và Tony liền chạm vào thiết bị liên lạc của ông. "Hobbs, đỗ xe vào góc giao của đường Franklin và Cayler. Chúng ta sẽ xâm nhập vào khu vực từ vị trí đó."

*(I-495, hoặc Capital Beltway, là Đường cao tốc liên bang dài 64 dặm bao quanh Washington D.C – thủ đô của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và vùng ngoại ô nội địa ở liền kề Maryland và Virginia. Cầu Pulaski ở thành phố New York nối Long Island City ở Queens với Greenpoint ở Brooklyn qua Newtown Creek. Cây cầu được đặt theo tên của chỉ huy quân đội Ba Lan và chiến binh Cách mạng Mỹ Kazimierz Pułaski vì dân số người Mỹ gốc Ba Lan chiếm phần lớn ở Greenpoint)

Vài phút sau, chiếc BearCat dừng lại bên đường. Hobbs và Calvin xuống khoang xe gia nhập với mọi người.

Tony thao tác trên chiếc bảng điều khiển. "Cael, mở bản đồ lên."

Cael làm theo yêu cầu, Tony đi đến chỗ Cael và vạch một hình chữ nhật trên bản đồ. Ông nhấn vào khu trung tâm và mọi thứ nằm trong khuôn khổ hình chữ nhật đều chuyển sang màu đỏ. "Đây chính là giới hạn của chúng ta. Khu vực này nằm giữa Đại lộ Greenpoint và phố Oak, kéo từ Đại lộ Manhattan đến sông Đông. Theo như thông tin bên Cục Tình báo cung cấp, Everton đang ở đâu đó trong phạm vi này."

"Làm sao mà chúng ta có thể chắc được rằng Everton chỉ ở cố định trong phạm vi đó thôi?" Dex nhìn lên khi thấy cha anh chạm vào các khu vực xung quanh. Một ô cửa sổ cuộn nhỏ chứa thông tin liên quan nhảy lên trên màn hình.

"Phía bắc Đại lộ Greenpoint và phía tây cầu Pulaski đều là lãnh thổ của người Therian họ Chó. Phía nam Đại lộ Meserole và phía tây Đại lộ McGuiness kéo dài tới Nassau là lãnh thổ của người Therian loài Gấu. Bất cứ khu vực nào không thuộc hai khu vực vừa kể trên đều là nơi cư ngụ của người Therian họ Mèo. Chính chỗ này đây." Ông nói, chỉ vào khu vực nằm trong hình chữ nhật. "Chỉ có khu vực này là chưa xác định lãnh thổ giống loài. Cục Tính báo cho biết, hình dạng Therian của Everton là loài báo đốm, có nghĩa là Sloane sẽ là người phụ trách chính trong lần truy bắt này. Ash, cậu đi theo hỗ trợ cho Sloane. Cael, cậu đi trước dẫm đường cho hai người họ. Calvin, Dex, Hobbs, Letty và Rosa, bốn người sẽ đi trinh sát dọc theo phố Tây và sông Đông. Sloane, Ash và Cael chịu trách nhiệm khu vực phía đông phố Tây. Tôi muốn bắt sống Everton. Tôi sẽ điều hành từ trong BearCat, và nếu như có ai đó cần hỗ trợ thì hãy ra tín hiệu ngay. Được rồi, tiến hành đi."

Mọi người đều đã nhận được chỉ thị của mình và đều nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị thực hiện. Dex bước sang một bên, kiểm tra bộ PSTC của Sloane thì nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp của Ash nhắm vào Tony. "Sếp lại cử em ấy đi trinh sát trong khu vực đó nữa sao?"

Tony không buồn ngẩng đầu lên khỏi chiếc bảng điều khiển, thản nhiên đáp. "Có vẻ như cậu quan tâm đến Cael nhiều hơn là thành viên mới trong đội nhỉ?"

"Sếp ạ, chính cậu ta được chỉ định vào Cục Quân sự đấy, nếu như cậu ta còn không đủ khả năng để làm mấy việc như thế này thì tốt nhất là cuốn gói khỏi đây cho nhanh đi. Còn Cael bên Cục Trinh sát cơ mà. Hơn nữa, đây lại là Greenpoint, chứ không phải là Công viên trung tâm đâu."

"Cael tự giải quyết được chuyện của mình."

Ash vẫn chưa chịu bỏ qua, "hừ" một tiếng. "Đó không phải là vấn đề."

"Thế vấn đề cậu muốn nói là gì?" Cuối cùng, Tony ngước lên nhìn Ash, chân mày cau lại. "Đặc vụ Keeler, cậu không có lòng tin vào khả năng của đồng đội mình sao?"

"Sếp thừa biết ý tôi không phải như thế." Ash nhấn mạnh, nhỏ giọng đáp. "Sếp nhớ lần trước chúng ta xâm nhập vào khu vực này đã có chuyện gì xảy ra không?"

"Có. Chính vì thế mà cậu ấy phải vào tiếp. Cael cần rút ra bài học từ chính những sai lầm của mình."

Dường như Ash đang còn muốn tranh luận tiếp, nhưng sau đó, anh ta quay đi chỗ khác, đi ngang qua Dex và bước tới cuối khoang xe. Đáng ra Dex đã dần cho Ash một trận tơi bời nếu như anh không quá quan tâm đến những lời mà Ash vừa mới nói ngay kia. Anh nhìn sang chỗ Cael, sau khi chắc rằng cậu em trai của mình vẫn đang bận rộn với công việc riêng ở phía cuối khoang xe, anh mới bắt đầu rón rén xích lại gần chỗ Tony.

"Lần cuối mọi người xâm nhập khu vực này đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"

"Mày không nên nghe lỏm đâu, con trai ạ." Tony hơi bực mình.

"Suốt từ ngày nhỏ đến giờ cha lúc nào cũng nói câu ấy. Con nghĩ hai ta đều biết con sẽ chẳng sửa nổi cái tính ấy mà. Lần trước Cael găp chuyện gì không hay sao cha?" Anh hỏi lại lần nữa, cố gắng hết sức để giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo và không bám vào chuyện gia đình anh đang giữ rất nhiều bí mật mà anh không hề biết. Tony hơi chần chừ một chút, sau cùng, ông thở dài.

"Ở trong một đội toàn những loài thú Therian săn mồi không hề đơn giản chút nào, nhất là với Cael. Nó luôn giữ trong lòng mình một ý niệm ngây ngô rằng nó phải làm hết sức để chứng tỏ bản thân mình khi mọi người chuyển sang hình thái thú. Bài đánh giá về tâm lý vào cuối quý trước sau khi vụ tai nạn xảy ra đã cho thấy những suy nghĩ của nó về vị trí của bản thân đối với các thành viên trong đội thuộc loài Therian họ Mèo như thế nào. Nó vẫn đang khuyết thiếu năng lực nhất định khi có hình thể nhỏ nhất trong cả đội, chưa thể điều khiển tốt tiếng gầm của mình, chạy rất nhanh nhưng chỉ bằng những bước bật ngắn và không bền, khả năng truy lùng dấu vết của loài thú săn mồi ở nó chỉ dựa vào thị giác mà chưa vận dụng được khứu giác, và rồi còn cả những rắc rối mà nó gặp phải khi đang trong quá trình thích nghi với môi trường mới." Tony đặt tấm bảng điều khiển sang một bên, ánh mắt ông ngập tràn sự lo lắng. "Vụ án trước đó đã dẫn chúng ta đến khu vực này, Cael đã phạm phải sai lầm lớn. Nó nghĩ rằng mình không cần đợi đồng đội đến hỗ trợ và cứ thế đối đầu trực diện với một nhóm người Therian loài báo đốm. Kết quả cũng dễ đoán thôi, tơi tả không còn manh giáp."

Dex nhướn mày, cố gắng tượng tượng ra tình thế vào thời điểm đó. Là anh thì chắc anh đã sợ mất mật luôn rồi. Khi Tony quay sang hướng khác, Dex hoảng hốt như muốn rớt cả cằm. "Thế mà cha bảo với con là em ấy tham gia vào một chiến dịch ngầm!" Dex nhớ lại những gì mà Pearce nói với anh về việc THIRDS không muốn thừa nhận những mặt yếu đuối và bình thường của một con người trong các đặc vụ của mình. Vốn Dex không muốn tin vào những lời đó, nhưng giờ anh ngỡ ngàng phát hiện ra đó lại là sự thật. Còn gì trong những lời Pearce nói với anh là thật nữa đây?

"Con nói nhỏ thôi." Tony yêu cầu. "Mày nghĩ cha muốn giấu mày chuyện ấy sao? Là em trai con bắt cha phải hứa không nói với con đấy."

"Sao cha lại đồng ý với cái yêu cầu ngớ ngẩn như thế?"

"Vì nếu mày rơi vào trường hợp ấy, mày cũng sẽ bắt cha phải làm như vậy thôi." Tony nhẹ giọng đáp lời. "Nghe này, cha biết hai anh em chúng mày bảo vệ nhau kĩ đến mức nào, nhưng mà hai đứa cũng nên dùng cái đầu của mình để suy nghĩ cho tường tận đi chứ. Giờ này đáng lẽ chúng mày phải trưởng thành và hiểu chuyện hết rồi mới đúng."

Dex khoang hai tay trước ngực, vẫn cứng đầu. "Cha thừa biết con sẽ luôn luôn bảo vệ em ấy."

"Và em trai mày cũng sẽ không bao giờ ngừng bảo vệ mày đâu. Nhưng điều đó không có nghĩa là hai đứa không bao giờ quay sang nhờ đối phương giúp đỡ giải quyết vấn đề của bản thân. Vì hành động ấy không phải là biểu hiện của sự yếu đuối. Cha chỉ mong hai đứa chúng mày có thể tự bổ não ra mà xem có gì ở trong đó trước khi chúng mày khiến cho tóc của cha bạc trắng hết."

Dù anh không muốn thừa nhận điều này, nhưng cha anh nói đúng. "Làm sao mà em ấy thoát được khỏi nguy hiểm đó?"

"Là nhờ Ash. Cậu ta xông vào và dần cho cả đám người Therian ấy một trận tơi bời. Nói đúng thì cậu ta là một tên khốn chính hiệu đẳng cấp A, nhưng cậu ta thực lòng quan tâm đến Cael. Lúc nào cũng dõi theo và bảo vệ cho nó."

"Khỉ thật. Con ghét cậu ta kinh khủng."

Tony vỗ vỗ vào bả vai Dex. "Hình như cảm xúc ấy đến từ cả hai phía đấy."

Dex lầm bầm tỏ vẻ không đồng ý. Giờ anh mới hiểu tại sao Ash lại nương tay với anh. Nếu như không vì Cael thì chắc tên đó đã thỏa sức hành hạ cuộc đời của anh đến mức khốn đốn rồi. Cũng không phải là anh ta chưa giúp đỡ anh chút nào.

Âm thanh của tấm chắn kim loại vang lên trong khoang xe tải đã cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Dex, và anh nhìn thấy Rosa đứng sang một bên, bộ PSTC được gắn vào balo phía sau của cô trong khi cô đang cởi bộ giáp bảo hộ ra cho Cael và để bộ quân phục của em ấy sang một bên. Em trai anh là người biến hình đầu tiên trong cả đội.

Nhiều năm về sau, Dex vẫn không thôi ám ảnh khi anh nghe thấy tiếng la hét đầy đau đớn của em trai khi em ấy bắt đầu chuyển đổi hình dạng. Protein, các chất béo và các tế bào đều được tái tạo và sắp xếp lại để thay đổi từ hình thái người sang hình thái Therian. Khi cả hai còn nhỏ, Dex đã từng hỏi Cael về cảm giác khi là một người Therian, và anh không thể nảo quên được câu trả lời của em ấy lúc đó, cũng như là nỗi đau cùng buồn tủi trên mặt Cael khi em ấy nói với anh.

"Cứ như là em bị mất đi một nửa của bản thân vậy. Nhưng sự thật lại không phải thế, nửa phần ấy vẫn ở nguyên trong em. Nhưng cho dù là em đang ở hình dạng nào, em vẫn không thể ghép nối hai phần bản thân ấy lại một cách hoản hảo được. Em sẽ không bao giờ là một thể hoàn chỉnh giống như anh. Cha từng nói với em, hình thái Therian chính là sự phản ánh của tâm hồn em, vì vậy em vẫn cứ là một con người đúng nghĩa. Nhưng em chưa bao giờ có cảm giác đó."

Phải mất rất nhiều thời gian để Cael có thể vượt qua được mặc cảm bản thân là người Therian, và dù cho em ấy là con nuôi, nhưng Cael cũng thừa nhận rằng mình chưa bao giờ tưởng tượng ra sẽ như thế nào nếu như mình được sống cùng cha mẹ đẻ. Tất cả những gì mà Cael quan tâm đó chính là việc Dex và Tony mới là mái nhà thật sự của em ấy, đặc biệt khi Cael nhận ra Tony đã phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió để có thể nhận nuôi mình. Cũng giống như Dex, Cael đã mất đi gia đình của mình khi cuộc bạo loạn diễn ra. Căn hộ chung cư nơi mà cha mẹ Cael sinh sống vốn dành cho ngươi Therian. Một nhóm những tên ất ơ dã man đã phóng hỏa đốt trụi cả tòa chung cư vào lúc nửa đêm mà không hề để ý đến việc tòa chung cứ đó là nơi cư trú của bao gia đình với rất nhiều trẻ nhỏ. Lúc ấy, Cael chỉ mới được 6 tháng tuổi và là người duy nhất còn sống sót.

Vào thời điểm đó, Tony là người có mặt ở hiện trường và đang làm việc tại HPF với tư cách thám tử điều tra. Và ông chính là người đã phát hiện ra Cael. Cha luôn nói với Cael rằng chính khoảnh khắc mà ông ôm cậu trong lòng, ông nhận ra mình không thể bỏ mặc đứa trẻ này được. Thời gian ấy, các quy định về việc nhận con nuôi khác giống loài vẫn chưa được ban bố rõ ràng, và Tony phải hứng chịu một làn sóng giận giữ và chỉ trích từ cả hai phía – loài người và loài Therian. Nhưng cha anh vốn cứng rắn từ cốt tủy, vả lại ông còn là một người nhân từ. Ông đã đấu tranh bảo vệ Cael, từ bỏ cả công việc mình đang có tại HPF khi ông được cấp trên cảnh cáo một cách kín đáo rằng nhận nuôi một đứa con trai thuộc loài Therian có thể sẽ gây ảnh hưởng vô cùng xấu đến tương lai thăng tiến nghề nghiệp của ông. Bỏ ngoài tai tất cả những lời tiêu cực, ông hoàn tất các thủ tục nhận nuôi, thậm chí còn nhanh chóng thúc đẩy tiến độ, và Cael Maddock đã trở thành một thành viên của gia đình. Tony mất việc, nhưng sự kiên quyết và trái tim chân thành của ông đã giúp ông đạt được một vị trí trong cơ quan THIRDS khi cơ quan này vừa mới được thành lập.

Dex ngồi xuống dãy ghế dài, bộ PSTC của Sloane đặt ngay dưới chân anh. Tấm chắn được kéo lên và Cael lắc mình, từ hai chiếc tai đến chiếc đuôi đốm của cậu ấy. Đôi tai không ngừng cử động, miệng há rộng gầm lên một tiếng để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn. Cael từ từ duỗi ép bốn chân của mình, cả thân hình hơi chao đảo trong chốc lát cho tới khi cậu giữ được thăng bằng trong hình thái mới. Sau đó, Cael nhảy vọt đến chỗ Dex, dụi đầu mình vào bụng Dex. Ash là người tiếp theo bước vào khoang riêng, tấm chắn kim loại một lần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net