Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Everton, tôi là đặc vụ Brodie, và tôi hứa với anh, chúng tôi chỉ muốn trao đổi với anh về một số thông tin mà thôi."

Sloane thả lỏng người. Có vẻ như gã đã có đánh giá của bản thân về người đàn ông Therian đối diện mình, và gã cho rằng anh ta không thể gây ra một mối đe dọa nhất thời nào; tuy nhiên, gã sẽ không bao giờ chấp nhận mạo hiểu để kiểm chứng phán đoán của mình khi tất cả mọi người đều đang ở bên trong khoang xe. Nếu như gã nhận thấy bất kỳ dấu hiệu bất ổn nào phát ra từ phía Everton, gã sẽ nhanh chóng giải quyết người đàn ông này.

"Nếu như chỉ muốn nói chuyện thôi thì mấy khẩu súng trên tay các người là hơi quá rồi đấy." Giọng Everton đầy tỉnh táo, tầm mắt của anh ta chưa rời khỏi người Sloane dù chỉ một phút.

"Chỉ là phòng khi bất đắc dĩ thôi."

"Ồ. Thế còn chiếc lồng sắt kia thì sao?"

"Dùng cho tình huống bất khả kháng."

Everton hơi nghiêng đầu, sự thất vọng bất ngờ hiện lên trên gương mặt anh ta. "Anh nhốt chính giống loài của mình vào trong một chiếc lồng sắt."

Đã bao nhiêu lần những lời đó bị nhổ thẳng vào người Sloane với đủ mọi cung bậc cảm xúc của sự oán hận. Nhưng lời nói vừa rồi của Everton lại giống như một lời cáo buộc hơn là một sự thù ghét. Gã điều chỉnh lại trạng thái tâm lý của mình, đây là một trong những thứ mà gã đã được huấn luyện khi gã được tuyển chọn vào làm trong lực lượng. Ngoài làm một đặc vụ của THIRDS ra, gã không thể nào hình dung được mình có thể làm thêm một công việc nào khác nữa. Công việc của gã đòi hỏi phải giữ cho mình một thái độ trung lập để có thể duy trì được công bằng và giữ gìn hòa bình giữa chính giống loài của gã. "Anh Everton, tôi phải bảo vệ đồng đội của mình. Họ chính là gia đình của tôi. Chắc hẳn anh sẽ không ngần ngại đánh đổi mọi thứ để có thể bảo vệ cho gia đình mình được an toàn, đúng không?"

Everton trầm tư một lúc lâu, sau đó mới thở ra một hơi đầy nặng nề. "Được rồi. Chắc hẳn lý do tôi ở đây không chỉ đơn thuần là vì vấn đề đăng kí kiểm duyệt thông thường, đúng không? Thế đến cùng là vì điều gì?"

"Thôi nào, anh Everton. Ở đây rồi, tốt nhất chúng ta nên thành thật với đối phương nhỉ. Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn vậy." Sloane lấy chiếc máy tính bảng mà Cael đưa cho gã và giơ lên trước mặt Everton. "Đây là ông Ortiz. Có phải anh đã xuất hiện tại bữa tiệc từ thiện vào buổi trưa được tổ chức tại nhà của ông Ortiz dưới sự quản lý của công ty dịch vụ Thalia vào ngày ông ta bị sát hại, đúng không?" Sloane chăm chú quan sát Everton khi anh ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp Hector Ortiz khi còn sống, sau đó anh ta gật đầu xác nhận.

"Đúng thế."

"Anh có từng tiếp xúc với ông Ortiz hay chưa?" Gã trả lại chiếc máy tính bảng cho Cael. Rosa sẽ ghi âm lại chi tiết cuộc tra hỏi này phục vụ cho việc viết một bản báo cáo.

"Không. Lúc ấy tôi đang làm việc mình được phân công."

"Vậy anh hãy kể cho chúng tôi về người nhân viên phục vụ đã tiếp cận anh. Người nhân viên đó nói những gì với anh?"

Everton thay đổi dáng ngồi của mình. "Cậu ta nói rằng cậu ta biết tôi là loại người gì. Rồi làm sao tôi lại cả gan dám giả dạng thành một công dân hợp pháp của xã hội này? Cậu ta còn bảo nếu như tôi không rời khỏi dinh thự này, cậu ta sẽ liên lạc với giới chức cầm quyền ở đây ngay."

Sloane mím chặt môi. Những lời đó nghe có vẻ cực kỳ lịch sự đối với một người nhân viên phục vụ dám làm tất cả mọi thứ, chỉ trừ mỗi việc nhổ toẹt vào những người Therian như bọn họ đây thôi. "Anh thay đổi câu nói của người nhân viên ấy rồi đúng không?"

"Phải. Tôi cảm thấy không thoải mái đối với cách nói chuyện của cậu ta." Everton đáp lại, cả người không ngừng cựa quậy trên ghế, có vẻ như đang hơi khó chịu.

"Anh Lloyd, mong anh hợp tác. Tôi hy vọng anh có thể nói lại chính xác những lời mà người nhân viên phục vụ đã nói với anh lúc ấy. Đây là vấn đề rất quan trọng trong quá trình điều tra."

"Được rồi." Anh ta nói. "Tao biết mày là cái dạng gì, thằng chó Therian không đăng ký kiểm duyệt này. Nếu mày không cút con mẹ nó ra khỏi dinh thự này ngay, tao sẽ tố giác loại đĩ điếm nằm dưới thân đàn ông nhà mày và khiến mày bị nhốt trong lồng sắt đúng với bản chất của thứ súc sinh thấp hèn như mày."

Sloane hơi mất tự nhiên. À, cái giọng điệu đó nghe có vẻ phù hợp với người nhân viên kia hơn rồi đấy. Có đôi khi, gã tự hỏi, bên nào mới là những con quái vật thật sự đây. "Và dù cho cậu ta có đe dọa anh thì anh vẫn tiếp tục làm việc? Vì sao vậy?"

"Tôi cần tiền. Khi anh là một người Therian không đăng kí kiểm duyệt thì kiếm được một công việc là vô cùng khó khăn. Các chủ thuê sẽ không ngừng bóc lột anh, không trả tiền công sau khi anh làm xong việc được giao chỉ vì anh chẳng thể làm được gì họ cả. Nhưng bà Thalia lại không như vậy. Bà ấy luôn trả tiền công cho chúng tôi đầy đủ và đúng hạn." Anh ta khịt mũi, tầm nhìn chuyển xuống những đầu ngón tay của mình. "Tôi còn phả chăm sóc cho vợ mình và mấy đứa nhỏ ở nhà nữa."

Sloane tiến lại gần phía anh ta, gã hơi cúi thấp người xuống, giọng nói nhẹ nhàng và đầy sự cảm thông. "Vậy tại sao anh lại không đi đăng kí? Vì quyền lợi của anh và gia đình mình?"

Everton ngẩng đầu nhìn Sloane, sự giận giữ tràn đầy trong ánh mắt màu hổ phách. Ánh mắt này khiến cho Sloane nghĩ đến rất nhiều thứ. Gã giống như đang tự soi mình vào một chiếc gương cong lệch đến biến dạng, và hình ảnh hiện lên trên đó chính là cuộc sống của gã hiện giờ nếu như gã không may mắn có được một gia đình đong đầy tình thương giống như chính gia đình của Everton vậy. Đó là trong trường hợp gã có thể sống được đến độ của của Everton bây giờ. Nhưng gã rất nhanh đã gạt những suy nghĩ ấy sang một bên và tập trung vào công việc trước mắt.

Everton tiếp tục nói, giọng của anh ta nhỏ dần lại. "Tôi sẽ không bao giờ để cho mình bị Chính phủ đánh số giống như những tên tội phạm bị truy nã. Bọn họ ai cũng nói chúng tôi đều là công dân hợp pháp như tất cả những người khác ở đất nước này, thế mà lại giữ chúng tôi trong tầm giám sát, theo dõi từng đường đi nước bước của chúng tôi và cư xử với chúng tôi không khác gì loài vật. Sự tồn tại của giống loài như tôi đã bị định sẵn là một tội ác, cho tới khi nào chúng tôi chứng minh được bản thân vô tội mới thôi. Ông của tôi đã bị người ta đánh dấu một lần rồi, đó là khi ông còn ở Đức. Tôi sẽ không để cho bản thân và gia đình mình bị đối xử như vậy đâu."

"Việc đó không phải nh những gì anh nghĩ đâu, anh Lloyd." Sloane dịu giọng xuống.

Everton lùi lại, ánh mắt đong đầy nỗi buồn. "Rồi vào một thời điểm nào đó, mọi thứ sẽ đều đi về cùng một điểm xuất phát thôi, đặc vụ Brodie à."

Có tranh luận với Everton ở đây cũng không giải quyết được điều gì. Dường như anh ta không hề có ý nhân nhượng với gã về quan điểm của bản thân, và Sloane là ai mà có thể thay đổi được cái suy nghĩ ấy đây? Người đàn ông này có một lòng tin mãnh liệt về những hành động mà anh ta đang theo đuổi, và nó mãnh liệt đến mức anh ta sẵn sàng đối mặt với bất cứ hậu quả nào đến từ các quyết định của bản thân. Sloane đứng dậy, không kìm được thở dài và tiếp tục quá trình tra xét của gã. "Được rồi. Anh rời dinh thự vào lúc mấy giờ?"

"Tầm chiều tối. Sau khi xong việc là tôi rời đi ngay. Tôi ở quầy bar từ lúc 8 giờ sáng và chỉ ở đó phục vụ vodka và nước cam ép, không hề rời đi đâu khác cho đến khi bữa tiệc kết thúc. Tất cả những vị khách có mặt ở đó có thể xác nhận lại điều này."

"Anh có thấy ai hay thấy hành động gì đáng ghi ngờ không? Có ai đáng lẽ không nên xuất hiện tại bữa tiệc mà lại có mặt ở đó không? Anh có nghe thấy gì đáng nghi hay không?" Khi Everton nhìn gã, Sloane biết rằng cuộc điều tra này lại quay trở về với điểm xuất phát. Làm gì có chuyện một người Therian có thể ra tay sát hại một người bình thường dưới ánh mắt của bao nhiêu người Therian khác cùng làm việc trong dinh thự và không hề để lại bất cứ manh mối hay dấu hiệu nào.

"Tôi rát tiếc, đặc vụ Brodie à. Tôi chỉ tới đó để làm phần việc mình đượcn giao thôi. Những thứ khác, tôi chẳng chú ý đến đâu."

"Vậy tại sao anh phải chạy trốn?"

Everton nhìn gã chằm chằm, cứ như câu trả lời hiện rõ trên gương mặt gã luôn vậy. "Tôi thấy tin tức trên các đài. Vào lúc mà các nhà đài đưa tin rằng phía cảnh sát đang truy nã một người Therian họ Mèo chưa thông qua đăng kí kiểm duyệt, tôi biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra. Thậm chí là tôi có vô tội đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thể nào đi tới các cơ quan chức năng rồi khai báo rằng mình vô tội được. Điều đó chẳng hề khiến cho mọi chuyện giảm bớt căng thẳng."

"Tại sao anh lại chọn Greenpoint?"

"Tôi sống ở đó." Everton đáp, anh ta hơi cúi đầu xuống, vẻ xấu hổ vô cùng.

"Cùng với gia đình anh ư?" Sloane hỏi, không mấy ngạc nhiên khi cả một gia đình lại cùng nhau sinh sống ở một nơi đầy tính thù địch như Greenpoint, nhưng đối với trường hợp của Everton thì gã lại thấy hơi tò mò. Everton cũng chỉ là một đứa trẻ Therian khác bị thế giới phủ nhận, ruồng bỏ, và bị dồn đến đường phải tự phủ đầy gai góc để có thể sinh tồn được; trong khi đó, bản thân lại không ngừng dằn vặt, tự hỏi anh ta đã làm gì sai để rồi phải gánh lấy một số phận bi thương đến thế.

"Trời ạ, không phải." Everton lắc đầu, nhìn Sloane đầy vẻ ngỡ ngàng. "Mọi thứ tôi kiếm được đều chuyển hết về cho gia đình cả, họ sinh sống ở một nơi khác, đủ an toàn, đủ lương thực, quần áo và các con của tôi đều được đi học đẩy đủ. Tôi thà chết cũng không thể để cho họ phải chôn thân ở Greenpint được. Ở đó toàn là lũ người Therian đã từ bỏ phần người trong mình. Đôi khi tôi còn tự hỏi không biết bọn chúng còn có chút nhân tính nào không nữa."

"Cám ơn, anh Lloyd." Cuộc tra hỏi đến đây là kết thúc được rồi. Giờ thì mới là phần khó khăn đây. Sloane sắp xếp lại một lượt suy nghĩ trong đầu, ánh mắt lướt đến trên người Everton. Gã thừa biết câu trả lời sắp tới mà Everton đưa ra sẽ là gì, nhưng gã vẫn giữ lại cho bản thân một chút ít hy vọng. "Tôi nghĩ là có cho anh thêm thời hạn để đăng ký kiểm duyệt cũng không có ích gì nhỉ?"

Everton nở một nụ cười buồn với Sloane. "Ừ, cám ơn, nhưng khỏi đi."

"Được rồi." Sloane quay sang phía Ash. "Đưa cho tôi bộ TIK." Gã đón lấy chiếc túi màu đen từ tay Ash và bước lại gần Everton. Gã cười với anh ta, nụ cười giống như thay cho lời xin lỗi. "Tôi cần lấy mẫu DNA của anh và sau đó xác nhận lớp loài Therian của anh luôn. Anh sẽ bị chúng tôi tạm giữ cho tới khi phòng lab gửi kết quả xét nghiệm mẫu máu về, chứng tỏ mẫu máu của anh không trùng với mẫu máu chúng tôi thu được trên người của ông Ortiz." Sloane lấy chiếc còng tay khóa tay Everton lại, lấy ngón cái của mình đặt vào màn hình xác nhận mã dấu vân tay và sau đó khởi động quá trình phân tích mẫu. "Nếu không có bằng chứng chứng minh anh có liên hệ với vụ án mạng này, chúng tôi sẽ thả anh ra và cho anh thời hạn một tuần để hoàn thiện các thủ tục đăng ký kiểm duyệt. Tôi không đảm bảo nếu anh không đăng ký, lần tới bị bắt sẽ như thế nào đâu, anh Lloyd à."

"Cám ơn anh." Everton bắt tay Sloane, trên mặt anh ta là một nụ cười ấm áp. "Anh thực sự là một người tốt."

Sloane không biết nên nói gì cho phải trong hoàn cảnh này. Gã chỉ gật đầu và kết thúc quá trình phân tích, sau đó cất bộ TIK đi với đầy đủ các loại thông tin liên quan đến Everton và giao lại cho Ash. Gã lên tiếng, giọng nói trầm hơn bình thường. "Đặc vụ Keeler và đặc vụ Guerrera sẽ đưa anh tới khu vực giam giữ."

Ash và Letty mỗi người giữ một bên Everton, sau khi anh ta gật đầu tỏ ý cảm ơn mọi người, hai người dẫn anh ta ra khỏi khoang xe trong im lặng. Sloane hy vọng quãng thời gian tạm giam ở đây sẽ khiến Everton thay đổi quan điểm của anh ta. Có lẽ nếu như trong phút giây nào đó, anh ta chợt nghĩ đến tương lai của bản thân và gia đình, và rồi sẽ quyết định gia đình là trên hết. Ai cũng sẽ phải hy sinh một vài thứ của bản thân, Sloane biết rất rõ điều này. Gã đã hy sinh quá nhiều thứ trong suốt cả quãng thời gian từ quá khứ cho đến hiện tại. Than khóc hay trách móc những gì đã qua đi là một chuyện cực kỳ vô nghĩa.

"Giờ thì sao đây?" Cael nhẹ giọng hỏi.

"Chúng ta sẽ chờ bên phòng lab gửi kết quả phân tích lại, trong khi đó mọi người hãy để ý xem có đầu mối gì mới hay không. Nhất định phải giải quyết được vụ án này. Có thứ gì đó rất quan trọng ở đây mà chúng ta vẫn chưa hề phát hiện ra."

"Ừ. Vậy thì trước mắt, sao mọi người không nghỉ ngơi một đêm cho thoải mái nhỉ." Maddock nói, bước ra khỏi khoang xe. "Tôi sẽ thông báo cho mọi người biết ngay khi có kết quả phân tích DNA bên phòng lab gửi tới, miễn là bên đó có phát hiện ra điều gì có ích. Trung úy Sparks đang cố gắng thuyết phục Cục trưởng Cục Quân sự ưu tiên cho tất cả các nghiên cứu của phòng lab bên ta. Cục trưởng cũng đang rất muốn nhanh chóng giải quyết được vụ án lần này như chúng ta vậy, cho nên tôi nghĩ đề xuất của bà ấy sẽ được duyệt thôi. Calvin và Hobbs, hai người đến văn phòng của tôi, ngay lập tức. Sloane, đỗ chiếc BearCat vào vị trí và khóa máy cẩn thận. Còn những người khác đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."

"Rõ, thưa sếp." Sloane đi sang một bên trong khi Calvin và Hobbs chỉ im lặng đi theo vị Trung sĩ của họ. Có vẻ như Maddock sẽ tự mình xử lý hai người đồng đội của gã rồi. Sloane không đoán được điều gì khiến Calvin lại tự ý phá vỡ đội hình như vậy. Vốn cậu ta không phải là một người bất cẩn và liều lĩnh như vậy. Sloane quay sang phía hai người Rosa và Cael. "Hai người đi tới thông báo lại tình hình cho Cục Tình báo, sau đó đi đến phòng tắm rồi nghỉ ngơi đi. Chúng tôi sẽ lo con BearCat này." Sloane đóng cửa lại, chờ cho hai người Cael và Rosa đi khỏi rồi mới đi đến chỗ khoang lái và nói với Dex. "Cậu cất các loại trang thiết bị của mình trước đi, bộ giáp bảo hộ để vào tủ khóa sau cũng được."

"Ừ, cám ơn nhé."

Sloane trèo lên ghế lái trong khi Dex đang xử lý khẩu súng trường, balo và các loại trang thiết bị khác của anh. Dex cởi chiếc túi tác chiến và bộ giáp bảo hộ ra. Sloane mở cửa sẵn cho Dex khi anh định bước vào khoang lái. Ngay khi Dex đã ngồi ngay ngắn trên ghế phụ và thắt đai an toàn cẩn thận, Sloane bắt đầu khởi động xe.

"Hai người họ sẽ ổn cả chứ?" Dex hỏi, giọng hơi lo lắng.

"Ai? Calvin và Hobbs ấy à?"

"Ừ."

"Cậu thừa biết tính cha mình mà. Ông ấy sẽ dọa cho hai người dó xón ra quần, sau đó đảm bảo cả hai nhận thức được hành động nguy hiểm của bản thân, đặc biệt là khi hành động đó lại khiến tính mạng của con trai ông bị đe dọa."

"Có khi tôi nên nói vài lời với ông ấy nhỉ." Dex nói, đôi lông mày không kìm được mà nhăn lại, cựa quậy liên tục trên chiếc ghế phụ khi Sloane lái chiếc BearCat qua một đoạn đường dốc và tiến vào khu vực garage.

"Ý đó tồi lắm đấy, người mới à."

"Tôi không muốn ông ấy thiên vị mình so với những người khác chỉ vì chúng tôi là một gia đình." Dex đáp lại, giọng nói lộ vẻ không hài lòng.

"Đầu tiên, ông ấy không hề thiên vị gì cậu. Không một ai nghĩ như vậy cả. Maddock đối xử vói cậu cũng giống như cách ông ấy đối xử với chúng tôi mà thôi. Nhưng nếu có ai đó ngu ngốc đến nỗi khiến cậu rơi vào tình trạng nguy hiểm, ông ấy sẽ cho người đó ăn đủ combo giận giữ với tư cách của một người lãnh đạo và của một người cha. Không có gì có thể thay đổi được điều đó đâu. Với Cael, thái độ của ông ấy cũng là thế. Cậu nghĩ cha cậu nương tay với Cael ấy à? Dưới bất cứ trường hợp nào, ông ấy đều khắt khe hơn với Cael. Nhưng ông ấy làm vậy cũng là vì muốn giữ an toàn cho hai đứa con trai của mình. Cậu may mắn lắm đấy, người mới. Phần lớn chúng tôi đều không có được sự khắt khe ấy của Maddock đâu."

Dex rơi vào trầm tư, anh ngước nhìn ra khung cảnh ngoài cửa kính. "Cha mẹ của anh chắc không ở trong thành phố này nhỉ?"

Sloane đỗ chiếc BearCat vào đúng vị trí. Gã tắt máy và ngồi thẳng dậy, gã nhận ra Dex đang nhìn mình. Gã hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn thẳng vào Dex. "Được rồi, nghe rõ đây, tôi chỉ nói điều này đúng một lần thôi. Tôi không nói về quá khứ của mình, vì thế bỏ ngay ý nghĩ hỏi về cha mẹ của tôi, tôi đến từ đâu hoặc là tôi đã làm gì trước khi gia nhập vào THIRDS. Đó là chuyện cá nhân. Tôi không chia sẻ với bất cứ ai hết. Maddock không, các thành viên khác trong đội cũng không. Không ai hết."

"Anh có nói với Gabe không?" Dex vươn người lại gần Sloane. Sloane quay sang chỗ khác, một nỗi đau bỗng nhói lên trong lòng.

"Cũng không hỏi về chuyện của Gabe. Ra ngoài rồi khóa cửa lại đi." Gã bước ra khỏi khoang lái, đóng sầm cửa lại ngay trước ánh nhìn của Dex. Tiếng động vang vọng khắp không gian kín của garage dưới lòng đất. Dex nhanh chóng đuổi theo Sloane, cố gắng bắt kịp những bước dài của gã và cùng nhau đi về phía thang máy. Anh chỉ im lặng, và Sloane nhận ra có điều gì đó không ổn sắp phát sinh. Sự im lặng này không bao giờ kéo dài được cả.

"Tôi tôn trọng chuyện riêng tư của anh, nhưng không có chuyện gì anh muốn nói với tôi trong tư cách của một người cộng sự hay sao?"

"Đã nói là tôn trọng chuyện riêng của tôi và rồi lại không ngừng hỏi một đống câu hỏi mang tính thách thức. Cậu tính tự tay chôn vùi cái gọi là sự tôn trọng chết dẫm đó của mình à, Daley?"

Dex giơ hai tay lên cao, làm như chịu thua. "Anh lại gọi tôi là Daley rồi. Cứ mỗi khi như vậy là anh đang bực mình với tôi. Tôi hiểu rôi. Xin lỗi mà."

"Tôi chẳng có gì để phải bực cả." Sloane gằn giọng, bước vào trong thang máy và nhấn vào bảng điều khiển. "Bỏ đi. Nếu như có gì đó cần thiết thì tự tôi sẽ nói cho cậu biết."

"Hiểu rồi."

Cả hai người đều giữ im lặng trên đường đi đến khu Sparta. Họ đi qua phòng chờ rồi tới thẳng phòng thay đồ. Lúc này đây, Sloane lại thấy hối hận vì cách cư xử vừa rồi của gã. Gã túm lấy cánh tay Dex và kéo anh vào một phòng huấn luyện trống gần đó. Tuy đèn trong phòng huấn luyện đã tắt hết, nhưng ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên qua các cửa thông khí vẫn đủ cho hai người nhìn thấy nhau. Dex đứng rất gần Sloane, khoảng cách đó đủ để gã ngửi thấy mùi hương trên người của anh – là loại mùi thơm dịu ngọt của cam quýt cùng với thứ hương vị rất đàn ông của riêng anh; còn có mùi mồ hôi của phái mạnh nữa. Sloane phải rất kìm nén bản thân để gã không ngả vào người Dex. Có gì đó trong lòng của gã bị anh khuấy động, cơn giận trong khoảnh khắc cứ thế dần biến mất hoàn toàn. Từ sau chuyện của Gabe, đã lâu lắm rồi gã chưa nảy sinh cảm xúc muốn thân cận với ai mãnh liệt như lúc này, và phần tồi tệ nhất đó chính là gã không biết bản thân mình nên làm gì mới phải. Gã ở bên cạnh Dex càng lâu thì tâm tình của gã lại càng rối loạn.

"Xin lỗi. Tôi không cố ý để mình cư xử như một thằng khốn như vậy. Tôi... Tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói về cuộc đời của mình với bất cứ ai. Tôi cũng không biết khi nào mình mới có đủ dũng khí để nói nữa." Hai bàn tay của gã chạm vào hai bên má của Dex, gã cố gắng tỏ ra như mình chỉ đang kiểm tra vết thương ở gần cằm của anh. Khi ánh mắt của gã bắt gặt đôi mắt của Dex, gã cảm thấy như bản thân đã bị đôi mắt ấy mê hoặc mất rồi. Gã đã từng thấy qua đôi mắt màu xanh nhạt này ở rất nhiều người Therian, nhưng một người bình thường ư, chưa bao giờ cả. Nhưng còn có thứ gì khác nữa ở đôi mắt ấy đã thu hút gã. Khi cả biển trời xanh nhạt đó hạ xuống sát đầu môi của gã, gã biết mình không trụ được nữa rồi.

"Bất cứ khi nào anh sẵn sàng, tôi chỉ muốn nói rằng anh có thể tin tưởng vào tôi."

Sloane gật đầu, ngón tay cái của gã vuốt ve cánh môi mềm mại của Dex. Cảm xúc ngứa ngáy từ phần cằm vừa mới được cạo râu gọn gàng của Dex truyền đến bàn tay gã khiến cơ thể của gã bắt đầu nảy sinh những phản ứng không phù hợp với hoàn cảnh. Gã cần phải rời khỏi đây ngay, ngay bây giờ. Dex vẫn đứng im một chỗ, hơi thở của anh phập phồng bất ổn giống hệt như Sloane lúc này. Khi hai người đang sát lại gần nhau hơn nữa thì bỗng nhiên những tiếng cười giòn dã truyền đến từ phía bên ngoài phòng huấn luyện khiến cả hai người giật thót mình. Sloane cuống quýt lùi lại, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực gã.

"Chúng ta nên đi thôi." Gã cất lời, ra hiệu cho Dex đi trước. "Cám ơn cậu vì chuyện lúc nãy. Chuyện PSTC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net