Chương 10 : Ta là sư phụ ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tà


Thẩm Nguyệt Trạch chân trước vừa bước ra cửa miếu đổ nát, còn chưa kịp hạ xuống, bỗng nhiên cảm giác được thân thể chính mình lập tức bay lên.

Hai tay ôm lấy mình vô cùng dùng lực, Thẩm Nguyệt Trạch đau đến thiếu chút nữa hét lên, dưới ánh trăng màu bạc, con ngươi thâm thúy của Đới Tinh Lâu ẩn ẩn lửa giận, tựa như vực thẳm không thấy đáy. Từ đáy lòng dâng lên một trận hàn ý, Thẩm Nguyệt Trạch toàn thân cương cứng không nhúc nhích tùy ý Đới Tinh Lâu ôm mình đến bên đống lửa, sau đó cẩn thận mềm nhẹ nhưng không cho phép phản kháng đem chính mình đặt ở giữa đống cỏ, bản thân hắn thuận thế áp lên.

Sự việc liên quan đến trinh tiết, Thẩm Nguyệt Trạch không có biện pháp chỉ có thể vội vàng chống đỡ Đới Tinh Lâu sắp áp chế đến lồng ngực mình, chột dạ trừng hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Đới Tinh Lâu cắn chặt răng, lộ ra tươi cười tàn khốc mà phẫn nộ, thoải mái chế trụ hai tay Thẩm Nguyệt Trạch đang chống trước lồng ngực hắn, lời ít ý nhiều nói: “Làm ngươi!”

Thẩm Nguyệt Trạch trái tim run lên, toàn bộ da đầu đều nổ tung, không ngừng giãy dụa ở dưới thân Đới Tinh Lâu, tức đến hộc máu nói: “Đới Tinh Lâu ngươi là đồ tiểu súc sinh khi sư diệt tổ, đừng quên ta là sư phụ ngươi! Ngươi nếu dám chạm vào ta một chút, ta lập tức đem ngươi trục xuất sư môn, đoạn tuyệt quan hệ sư đồ!”

Thẩm Nguyệt Trạch gấp gáp, nghĩ cái gì cũng đều nói ra, y đối với Đới Tinh Lâu về phần cảm tình thật không có nửa phần tình cảm nam nữ, càng không có cách nào tiếp nhận chính mình bị một nam nhân thượng, y lấy điều này đến áp chế Đới Tinh Lâu, để hắn thả cho y một ngựa.

Lại không biết những lời này khiến Đới Tinh Lâu càng thêm phẫn nộ, đem hai tay Thẩm Nguyệt Trạch bắt chéo lên đỉnh đầu, không nói hai lời liền cắn lên cánh môi non mềm của y, giống như dã thú bình thường hay cắn xé con mồi.


“Ngươi thế mà lại vì một nữ nhân lai lịch không rõ đã muốn đuổi ta đi?”

“Xoẹt” một tiếng, y phục của Thẩm Nguyệt Trạch lập tức bị Đới Tinh Lâu xé nát vụn, làn da trắng nõn non nớt trùng kích hai mắt Đới Tinh Lâu khiến chúng tối đi, Đới Tinh Lâu tham lam nhìn chăm chú hận không thể lập tức đem y nuốt gọn vào bụng, phẫn nộ trong lòng cũng đạt đến đỉnh điểm, vừa nghĩ đến sư phụ muốn cùng người khác làm loại chuyện này, hắn đã khống chế không được ham muốn hủy diệt mọi thứ.

Ma khí đen ngòm tràn ngập toàn bộ miếu đổ nát, táo bạo phá hủy hết thảy, vốn ngôi miếu đổ nát đã lung lay sắp đổ, căn bản chịu không nổi ép buộc như thế, ầm một tiếng liền sập xuống dưới, nhưng vì có Đới Tinh Lâu, mười mét chung quanh hai sư đồ không có bất cứ cái gì sập xuống.

Mưa lạnh bị gió thổi lướt qua làn da, Thẩm Nguyệt Trạch trần trụi bị lạnh đến run rẩy, cảm giác được Đới Tinh Lâu chen vào giữa hai chân của mình, sắp đột phá phòng tuyến cuối cùng, Thẩm Nguyệt Trạch trong lòng sợ hãi rốt cuộc khống chế không được, y toàn thân run rẩy cầu xin nói: “Đới Tinh Lâu ngươi thả ta ra đi a! Ta cầu xin ngươi đó, ngươi vì sao cứ muốn ép buộc ta? Ta là sư phụ ngươi a!”

Nhưng mà nam nhân đã bị chính dục vọng của mình khống chế, căn bản nghe không thấy y đang nói cái gì, hắn chỉ biết dưới thân là con mồi ngon miệng mê người, bộ dáng lê hoa đái vũ kia vô cùng điềm đạm đáng yêu, càng khiến bạo ngược trong lòng hắn điên cuồng nhảy ra, càng muốn liều lĩnh xâm phạm y.

Giãy dụa, chửi rủa, cầu xin tha thứ đều vô dụng, ngay khi Thẩm Nguyệt Trạch tuyệt vọng chán nản, một đường kiếm quang sắc bén bỗng nhiên từ nơi xa bay thẳng tới cổ Đới Tinh Lâu.

Đới Tinh Lâu đang muốn đem thịt mỡ nuốt vào trong miệng mãnh liệt ngẩng đầu, trong con ngươi thâm thúy vô biên dục vọng nháy mắt chuyển hóa thành lửa giận, kim quang bay đến trước mặt trực tiếp bị nắm trong tay, dùng lực siết một cái, linh lực thuần túy tạo thành kiếm quang “phốc” một tiếng tiêu tán vô tung.

Một nam tử diện mạo trẻ tuổi mang khuôn mặt trẻ con lãnh khốc xuất hiện trong bóng đêm, đôi mắt trực tiếp xem nhẹ Thẩm Nguyệt Trạch, ẩn hàm chờ mong cùng chiến ý nhìn Đới Tinh Lâu nói: “Đới Tinh Lâu? Lại đây đánh một trận.”


Đới Tinh Lâu đem Thẩm Nguyệt Trạch dưới thân che lại kín kẽ, nộ khí bên trong hai mắt hóa thành chiến ý, ma văn trên mặt hiện lên, Ma Diễm trên người sôi trào, đây là chân chính bị người chọc giận.
“Cút!!”
Âm thanh rống giận giống như thiên lôi đột nhiên vang dội, chấn động đến mức gã mặt trẻ con kia sắc mặt biến đổi, nhưng qua giây lát ánh mắt càng thêm sáng sủa, chiến ý càng thêm cao trào. Mặt trẻ con không nói hai lời trực tiếp rút kiếm, hướng Đới Tinh Lâu công kích, giọt mưa đang rơi xuống nháy mắt đình chỉ, một tia điện quang màu tím thoáng hiện, cường đại áp lực khiến Thẩm Nguyệt Trạch cơ hồ hít thở không thông.
Ở Thất Tinh Thánh Địa lăn lộn mấy trăm năm, Thẩm Nguyệt Trạch lập tức cảm giác được, đây là khí thế chỉ thuộc về đại năng  Phân Thần kỳ mới có.

Thiên Ma thất trọng nhân vật chính cũng chỉ tương đương với đại năng kỳ Phân Thần, còn xa mới đạt được trình độ nghịch thiên, cho nên Đới Tinh Lâu cho dù không muốn cũng chỉ có thể kéo áo khoác của mình xuống che trên người Thẩm Nguyệt Trạch, sau đó chính mình đi nghênh địch.

Ma khí ngưng tụ thành một ma đao hẹp dài màu đen, Đới Tinh Lâu như là giận đến tức điên rồi, không nói hai lời mang theo ma đao nháy mắt di động đến trước mũi của gã mặt trẻ con, một đao chém xuống, hai người lập tức chiến thành một đoàn.
Ly khai hạn chế của Đới Tinh Lâu, Thẩm Nguyệt Trạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, đối với thanh niên giọng trẻ con kia độ hảo cảm nháy mắt tăng đến max, quả thực hận không thể quỳ tạ “ân cứu mạng” của đối phương.

Vì tránh tổn thương đến Thẩm Nguyệt Trạch mang thân thể phàm nhân, Đới Tinh Lâu cố ý đem chiến trường kéo ra, sau đó khai chân mã lực đối với kẻ không thức thời kia triển khai một trận cuồng chiến!

Âm thanh long trời lở đất từ nơi xa truyền đến, Thẩm Nguyệt Trạch tâm như nổi trống, như vừa từ trong ác mộng thiếu chút nữa bị đồ đệ cường gian mà tỉnh dậy, y luống cuống tay chân nhặt lên giày bị ném ở phía trước, bọc thân thể trong áo khoác của Đới Tinh Lâu, lảo đảo chật vật chạy vào bên trong rừng rậm.

Chạy một lúc lâu, ở phía xa vẫn như cũ có âm thanh ầm ầm loáng thoáng truyền đến, cứ việc đã mệt đến sắp tắt thở, Thẩm Nguyệt Trạch cũng không dám dừng chân, sợ y vừa dừng lại tiểu súc sinh kia lập tức đuổi kịp.


Cho đến khi trời hơi sáng, Thẩm Nguyệt Trạch mới cả người chật vật đi ra đường lớn, sau đó bởi vì dầm mưa một đêm trong rừng xen lẫn đói khát, Thẩm Nguyệt Trạch mơ màng té xỉu, ngã trên đường lớn.

Lát sau có một chiếc xe ngựa chạy đến, người lái xe trung niên nhìn thấy có người nằm trên đường, liền cung kính hướng chủ nhân xe ngựa dò hỏi: “Tiểu thư, có người té xỉu ở trên đường.”
Một cánh tay trắng như ngọc xốc mành xe lên, lộ ra khuôn mặt diễm lệ sáng ngời, khi tầm mắt của nàng dừng ở trên người Thẩm Nguyệt Trạch đang hôn mê, nhất thời cả kinh, mắt đẹp mở tròn, miệng nhỏ đỏ tươi hơi hé, làm cho người khác hận không thể cắn một ngụm.

Đây chính là nữ nhân thuộc hậu cung đông đảo của Đới Tinh Lâu trong nguyên tác, Lăng Lộ.

Nàng nhấc làn váy vội vàng bước xuống xe ngựa, nửa ngồi ở bên người Thẩm Nguyệt Trạch, thật cẩn thận vươn tay đẩy Thẩm Nguyệt Trạch, kêu: “Tiên sư… Tiên sư…”

Bởi vì liên tiếp gặp ám sát, lái xe hộ vệ từ khi Lăng Lộ bắt đầu tiếp cận Thẩm Nguyệt Trạch, lập tức cầm binh khí trong tay bày ra tư thái công kích.

Lăng Lộ phất phất tay ý bảo hắn thu hồi binh khí nói: “Đem y ôm vào trong xe ngựa.”

Lúc này Lăng Lộ mới chú ý Thẩm Nguyệt Trạch tựa hồ chỉ mặc một kiện áo khoác đơn bạc, không khỏi lộ ra một mảnh da thịt xanh tím, cho dù Lăng Lộ chưa trải sự đời, nhưng thân là một đại cô nương nàng nháy mắt hiểu ra chuyện gì đã phát sinh.
Nàng quay đầu, sắc mặt ửng đỏ nói: “Lại tìm cho y một bộ y phục.”

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net