Chương 11 : Đạm đài cổ tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Màn che buông xuống, trầm hương lay động, Thẩm Nguyệt Trạch chậm rãi mở mắt, con ngươi chuyển động một chút, sau đó liền phát hiện đây là một nơi hoàn toàn xa lạ. Y xốc chăn gấm lên, thấy áo trong của mình không biết đã được người nào thay cái mới, dấu vết bị cắn xanh tím thiếu chút nữa xuất huyết vẫn còn trước ngực, sắc mặt đã muốn đen thui, vội vàng đưa tay lấy xuống nam trang treo ở giá áo bên cạnh.

         Trong lòng y đã sớm đem tiểu súc sinh Đới Tinh Lâu kia thiên đao vạn quả một trăm lần! Em gái mềm mại dễ thương có gì không tốt? Vì sao cứ quấn lấy y đến chết không buông?

         Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh “cộc cộc cộc”, Thẩm Nguyệt Trạch đã mặc y phục xong nhẹ nhàng thở ra, tiếng đập cửa có tiết tấu nhẹ nhàng như vậy nhất định không phải Đới Tinh Lâu.

         Thẩm Nguyệt yên tâm mở cửa, đập vào mắt là một khuôn mặt diễm lệ động nhân, một thiếu nữ chừng mười sáu tuổi đứng ở cửa, ánh mặt tràn đầy tươi cười rạng rỡ nhìn Thẩm Nguyệt Trạch.

         “Lăng Lộ!” Thẩm Nguyệt Trạch kinh ngạc mở to hai mắt, y không nghĩ tới người cứu mình sẽ là Lăng Lộ, thế này cũng quá trùng hợp rồi.

          Lăng Lộ bưng một cái chén sứ đi vào trong phòng, vẻ mặt tươi cười nói với Thẩm Nguyệt Trạch: “Tiên sư ngủ cả một ngày chắc là đói bụng, đây là ta cố ý để đầu bếp tốt nhất trong phủ nấu cho tiên sư chút cháo, tiên sư nếm thử xem, đương nhiên là còn kém xa những món ăn trân quý ở Thất Tinh Thánh Địa.”

           “Lăng cô nương khiêm tốn.”

         Kỳ thật Thẩm Nguyệt Trạch vừa tỉnh dậy đã cảm thấy trong bụng đói khát khó nhịn, hương vị bay ra từ chén sứ trên bàn khiến Thẩm Nguyệt Trạch không tự giác nuốt nuốt nước miếng, y nhìn thấy Lăng Lộ mở nắp chén sứ ra, vội vàng đi qua tiếp nhận muỗng chén, nói: “Đa tạ Lăng cô nương, tự ta là được.”

        Lăng Lộ ngồi đối diện với Thẩm Nguyệt Trạch, hai mắt sáng ngời nhìn Thẩm Nguyệt Trạch, vẻ mặt thân thiết hỏi: “Ngày hôm trước ta gặp tiên sư một mình hôn mê ở ven đường, là gặp phải ác nhân sao? Lệnh đồ vì sao không ở bên người tiên sư? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

         Thẩm Nguyệt Trạch nhìn em gái đối diện sắc mặt có chút hồng hồng, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh chính mình y phục bất chỉnh nằm ở ven đường, có chút lúng túng ho khan hai tiếng, nói: “Không có gì, chỉ là gặp chút chuyện cho nên ta cùng hắn lạc nhau.”

         Lăng Lộ nhiệt tình nói: “Lăng gia ta ở Vong Ưu thành cũng có một chút thế lực, nếu như tiên sư cần, ta lập tức đi tìm phụ thân, nhờ phụ thân sai người hỗ trợ ngài tìm kiếm lệnh đồ.”

       “Không không không….” Thẩm Nguyệt Trạch vội vàng buông thìa xuống, giữ chặt Lăng Lộ đang muốn chạy tới cửa, vẻ mặt cười gượng nói: “Không cần phiền toái không cần phiền toái, ta tự có biện pháp liên lạc với hắn.”

       “Là như vậy a…” Lăng Lộ có chút thất vọng trở lại ngồi xuống trước mặt Thẩm Nguyệt Trạch, khiến Thẩm Nguyệt Trạch nhịn không được thầm chửi, tiểu tử kia đến tột cùng có gì tốt? Chỉ nhìn thấy một mặt của hắn mà em gái đã mất hồn mất vía nhớ thương, Thẩm Nguyệt Trạch cảm giác cháo hoa trong miệng có chút chua.

         Kiếp trước kiếp này sống qua nhiều năm như vậy Thẩm Nguyệt Trạch còn chưa hề kết giao qua với con gái đâu, kiếp trước là vì không gặp được người mình thích, mà kiếp này thời gian dài như vậy, y cũng coi trọng qua vài em gái, nhưng không biết vì sao mỗi lần y vừa ra tay vài em gái kia tựa như gặp phải hồng thủy mãnh thú, e sợ tránh né y không kịp, cuối cùng khiến y đối với bản thân mất niềm tin sâu sắc.

           Lăng Lộ cùng Thẩm Nguyệt Trạch câu được câu không trò chuyện, trò chuyện trò chuyện, Lăng Lộ đột nhiên hỏi: “Thẩm tiên sư, ngài có từng nghe qua Đạm Đài Cổ tộc?”

          “Đạm Đài Cổ tộc?” Thẩm Nguyệt Trạch cầm thìa, cố gắng tìm kiếm ở trong đầu, khi cuốn sách «Duy Ngã Chân Ma» kia quyển sách xuất hiện ở trong đầu Thẩm Nguyệt Trạch, y gật gật đầu nói: “Chính là hậu duệ của chân tiên, Đạm Đài Cổ tộc trong truyền thuyết sao?”

        “Phải, chính là Đạm Đài Cổ tộc.” Lăng Lộ vẻ mặt hưng phấn nói: “Nửa năm trước có người phát hiện Đạm Đài Cổ tộc di chỉ, ý đồ xâm nhập nhưng lại bị đại trận vây khốn, một tháng trước mới trốn ra, sau đó mời người khắp thiên hạ cùng nhau đi Đạm Đài Cổ tộc di tích, mở ra cấm chế tìm kiếm cơ duyên.”

         Cái gì mà tìm kiếm cơ duyên, chẳng qua là tranh đoạt bảo vật mà thôi.

        Thẩm Nguyệt Trạch nhíu mày, trong đầu mở ra «Duy Ngã Chân Ma», sau đó mới nhớ ra đây nguyên bản là phó bản nhân vật chính vốn dĩ phải đi, nhưng vì y xuyên đến thế giới này, giành trước đem nhân vật chính thu làm đồ đệ mang về Thất Tinh Thánh Địa dạy dỗ, khiến cho cơ duyên vốn thuộc về hắn một cái cũng không có. Ngay cả Cửu Cực Ma Đao cũng là Đới Tinh Lâu chính mình liều chết đến cấm địa vực thẳm Cửu U thu vào tay trong năm năm Thẩm Nguyệt Trạch rời đi kia.

       Mở ra Đạm Đài Cổ tộc cần một chiếc chìa khóa, chìa khóa này chính là hậu nhân Đạm Đài Cổ tộc, mà Đới Tinh Lâu vừa vặn chính là hậu duệ Đạm Đài Cổ tộc, dù sao hắn cũng là nhân vật chính a. ╮(╯▽╰)╭

       Lăng Lộ vẻ mặt chờ mong nhìn Thẩm Nguyệt Trạch nói: “Thẩm tiên sư, ngài lợi hại như vậy, chúng ta cùng đi Đạm Đài di tích đi.”

        Thẩm Nguyệt Trạch rùng mình một cái, cự tuyệt nói: “Không được, ta có chuyện quan trọng trong người, tạm thời không thể đi, các ngươi tự mình đi thôi.”

        Vạn nhất tiểu tử Đới Tinh Lâu kia muốn đi xoát Đạm Đài, y bây giờ mà đi chẳng phải là vội vàng đi tìm chết?

         Lăng Lộ tươi cười chợt cứng một chút, sau đó tiếp tục cười nói: “Không quan hệ, Thẩm tiên sư nếu đã có việc ta đây cũng không miễn cưỡng, phụ thân cùng ta còn có chuyện quan trọng thương lượng, Lăng Lộ trước hết cáo từ.”

         Ánh dương vàng vọt từ cửa chiếu vào, Thẩm Nguyệt Trạch ánh mắt híp lại nhìn thân ảnh biến mất ở cửa rơi vào trầm tư.

        “Gặp được Lăng Lộ thật sự là trùng hợp sao?”

         Thẩm Nguyệt Trạch lúc này không có cách nào biết được đáp án chính xác, nhưng mà y quyết định phải nhanh chóng rời khỏi Lăng gia, lỡ như Lăng Lộ đi Đạm Đài Cổ tộc gặp được Đới Tinh Lâu, chính mình sẽ xong đời!

       Nhưng mà hắn vừa bước ra cửa phòng liền bị hai hộ vệ canh giữ ở cửa ngăn cản.

         “Thỉnh Thẩm tiên sư trở về phòng nghỉ ngơi.” Hai hộ vệ ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thẩm Nguyệt Trạch, tận trung chức trách nói.
Thẩm Nguyệt Trạch sắc mặt đen thui, liếc mắt nhìn hai người rất thức thời thu hồi chân vừa bước ra khỏi phòng, sau đó trở vào trong phòng đóng cửa lại.

           Cùng lúc đó, Đới Tinh Lâu sau khi đem gã mặt trẻ con hiếu chiến cuồng kia đánh cho trọng thương bỏ trốn, liền vội vàng đuổi về ngôi miếu đổ nát đã sập xuống, nhưng mà nghênh đón hắn lại chỉ có y phục nát vụn của Thẩm Nguyệt Trạch.

           Đới Tinh Lâu giận dữ khó nén nhặt lên y phục rách nát của Thẩm Nguyệt Trạch, chớp mắt đã biến mất tại chỗ.

           Một lát sau vô số ma vật màu đen xuất hiện ở chung quanh ngôi miếu đổ nát, không đến một canh giờ đã đem phạm vi ngàn dặm xung quanh lật tung lên.

            Mưa tích trên từng sợi tóc đen của Đới Tinh Lâu nhỏ xuống mặt đất, trong tay hắn cầm món quà đầu tiên Thẩm Nguyệt Trạch tặng, là một mặt nạ đồng thau không đáng bao nhiêu tiền, hình dáng vô cùng kỳ cục, hai mắt thâm thúy tràn đầy thống khổ cùng bi ai, ngón tay có chút thô to vuốt ve bên nửa mặt nạ tươi cười, thì thào nói: “Sư phụ, vì sao? vì sao muốn rời khỏi ta?”

            Bỗng nhiên, một ma vật màu đen vội vã bay đến phía sau Đới Tinh Lâu, dừng một chút thì thầm.

              Đới Tinh Lâu nhận được tin tức, siết chặt mặt nạ trong tay, bên trong hai mắt bộc phát sát ý sắc bén: “Lăng, Gia!”

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net