Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến Phó trạch cũng đã không còn sớm. Hứa Hoài Hiên vui vẻ đến no cũng không thấy đói nữa. Tắm rửa xong liền về chính phòng đem sổ sách ra ghi ghi chép chép dưới ánh nến nhảy nhót. Phó Lẫm sau khi quay lại thì đã thấy cậu chép được một khoảng dài. Bất đắc dĩ mỉm cười đi đến đem quyển sách kia giành đi. Đặt trước mặt cậu một đĩa điểm tâm.

"Lót dạ trước. Chuyện tửu lâu ngày mai tính toán cũng chưa muộn."

Tay Hứa Hoài Hiên vẫn còn cầm cây bút đẫm mực. Nghe hắn nói như vậy cũng miễn cưỡng đem nghiêng mực gạt sang một bên. Cầm lấy khối điểm tâm nhéo một miếng bỏ vào miệng. Mảnh còn lại vươn đến đút cho hắn.

Cứ như vậy ta một mảnh ngươi một miếng. Cùng nhau ăn đến khi đĩa điểm tâm trống không. Mắt đã sớm có ý muốn ngủ. Cậu đứng dậy tiến đến giường ngồi ở mép giường ngáp một cái. Phó Lẫm đem một thau đồng chứa nước ấm đã chuẩn bị sớm. Đặt ở dưới nơi ngay chân cậu : "Còn chưa rửa chân."

Hứa Hoài Hiên bĩu môi nhìn hắn. Cậu cúi người cởi hài ra khỏi chân. Vốn dĩ nghĩ hắn chỉ đem nước đến cho cậu. Vạn lần không ngờ hắn cứ như vậy mà quỳ dưới chân cậu giúp cậu cởi hài. Hứa Hoài Hiên giật nảy mình rụt chân lại. Cổ chân đã bị hắn nắm chặt. Đặt vào thau nước. Để bàn tay của hắn cùng làn nước ấm kia bao phủ lấy đôi chân trắng ửng hồng có vài vết hằn do hài để lại của cậu.

"Ta... Tự mình làm được."

"Ngồi yên."

Bàn tay thô ráp của hắn cẩn thận xoa nhẹ trên bàn chân cậu. Sợ những vết chai kia sẽ khiến cậu không thoải mái. Nhưng Hứa Hoài Hiên chống tay híp mắt cảm thụ sự mềm mại dưới chân. Hít một hơi lạnh nhìn nam nhân trước mặt đang tập trung vào đôi tay của mình không hề lơ là.

"Phó Lẫm. Hay là ta đem một ít của hồi môn trả ngươi. Xem như tiền mua tửu lâu ta cùng ngươi chia sẻ một ít."

Phó Lẫm không ngước mặt mà trả lời : "Không cần. Cũng không xuất nhiều bạc."

"Ta cứ dùng bạc của ngươi như vậy. Nếu hết phải làm sao?" Hứa Hoài Hiên rục rịch chân trong tay hắn. Vì có nước liền trở nên trơn nhẵn. Chân hắn khẽ trượt trên đùi hắn. Suýt chút đã chạm đến bụng hắn. Phó Lẫm kịp thời nắm lại. Đè xuống thau nước : "Dùng hết rồi thì ta lại tìm bạc cho ngươi dùng."

Cổ chân bị hắn nắm đến ngứa ngáy. Hứa Hoài Hiên khẽ động chân ngáp một cái. Khịt khịt cánh mũi đã bị tiết trời làm cho lạnh lẽo.

Từ trong không khí đêm. Một mùi hương hoa nhài quen thuộc thoang thoảng qua mũi. Cả người Phó Lẫm căng cứng. Hít một hơi sâu, vội đem chân của cậu lau sạch. Nhét người vào trong chăn kín đáo rồi lại mượn cớ đem thau nước ra ngoài mà chạy trối chết.

Hứa Hoài Hiên ngẩn người nhìn theo bóng lưng chật vật của hắn. Cũng không nhận ra chính mình đang dần đi vào giai đoạn đặc biệt. Mùi hương trên người mới không biết kiểm soát mà phát ra ngoài. Cậu vốn dĩ chỉ nghĩ hắn nhanh chóng đem đồ cất đi để nghỉ ngơi sớm. Liền yên tâm cuộn mình nhắm mắt ngủ. Chút biến đổi nhỏ trong người không khiến cậu phát hiện ra được..

_______

Một thời gian sau. Cung Hiên lâu cũng đã đến lúc khai môn đại cát.

Ngày tốt trong tháng. Phó Lẫm giúp cậu tìm về một hai con lân sư khai trương. Trước Cung Hiên lâu lập tức nhộn nhịp huyên náo. Bách tính xung quanh thấy náo nhiệt cũng đến xem xem một chút. Vừa thấy bảng hiệu là lạ của Cung Hiên lâu liền đứng nhìn một lúc lâu. Nhìn tên thì ít nhưng nhìn hai dấu vân tay một lớn một nhỏ bên dưới bảng thì nhiều.

Những tiểu hài tử thấy có lân sư cũng chạy đến chơi đùa. Còn giúp Hứa Hoài Hiên lấy hồng bao tặng cho lân sư. Thân mẫu của những tiểu hài tử kia sợ làm phiền đến người khác. Chỉ có thể đi theo hài tử đến trước Cung Hiên lâu. Càng lúc trước đại môn tửu lâu càng đông.

Lúc này mới có người để ý nhìn vào sâu bên trong Cung Hiên lâu. Lập tức sáng mắt hô to : "Là tam thiếu gia của Hứa phủ!!!"

Người người nghe xong liền theo ánh mắt của hắn nhìn vào trong tửu lâu. Quả thật là Hứa thiếu gia của Hứa phủ. Danh tánh Hứa Hoài Hiên ở Duyên Châu cũng không nhỏ. Thường xuyên giúp đỡ mọi người. Đến mùa đông còn hay cùng một nam đại hiệp nào đó dựng lều phát cháo ở bên ngoài cửa thành. Ai ai cũng biết đến chuyện này, hảo cảm đối với Hứa Hoài Hiên không ít.

Sau khi biết được tửu lâu này là của Hứa Hoài Hiên. Những người đến xem náo nhiệt dần dần thưa thớt. Di chuyển hết vào trong tửu lâu uống rượu ăn thịt. Có món gì thì gọi món đó. Còn rất tận tình chúc mừng Hứa Hoài Hiên. Vui vui vẻ vẻ ngồi đợi thức ăn được đem ra.

Cậu vừa khai môn ngày đầu tiên. Cũng như những người đứng trong trù phòng cũng là ngày đầu tiên. Nhiều người ghé đến, nhiều thứ cần làm liền khiến mọi người có chút bối rối vị trí. Những món ăn ở đây có đều là những món mà Hứa Hoài Hiên cùng Phó Lẫm cùng nhau bàn chọn. May mắn là những quan khách đều không hối thúc. Chầm chậm dùng trà đợi món.

Đông đúc khiến Hứa Hoài Hiên bận rộn quay vòng không chút dễ thở nào. Nhưng nhìn thấy bạc thu vào ngày một nhiều liền thấy tâm tình tốt lên theo. Đến hơn giờ trưa là lúc quan khách thưa thớt dần. Hứa Hoài Hiên vẫn còn giúp tiểu nhị dọn dẹp lại bàn ăn. Lau dọn sạch sẽ. Quay tới quay lui nên không phát hiện ra Phó Lẫm đã đến từ khi nào.

Hứa Hoài Hiên đem chiếc khăn đã bẩn bước về phía gian nhà sau. Một người ở sau nhìn thấy sư phụ của hắn đã đến, tiến đến giúp cậu mang chiếc khăn đi. Trên tay đột nhiên không còn công việc nữa. Lại quay người chuẩn bị dọn dẹp. Vừa quay đầu bất cẩn không nhìn trước sau. Cậu đâm sầm mặt vào người một nam nhân đứng ở sau lưng. Hoảng loạn lùi bước. Còn đang chuẩn bị cúi người xin lỗi quan khách kia thì nhìn ra được chiếc ngọc bội bên hông người trước mặt. Nhận không ra được sao. Chiếc ngọc bội này là do chính tay cậu đeo cho hắn vào sáng nay.

Ngẩng đầu lên nhìn hắn. Trong mắt cậu có chút ý cười ẩn hiện : "Ngươi sao lại đến đây?"

Phó Lẫm nhìn vào bát canh đang được bê trên tay của chính mình. Dịu dàng nắm lấy bàn tay cậu kéo vào chiếc gàn ở góc tửu lâu. Hứa Hoài Hiên ngại tay mình bẩn. Dùng sức âm thầm tách khỏi bàn tay của hắn. Hắn cảm nhận được. Nhưng vẫn là kéo cậu đến bàn rồi mới buông tay.

Phó Lẫm đặt bát canh củ sen được hầm đến thơm lừng kia lên trước mặt cậu. Nói : "Sợ ngươi bỏ bữa không ăn gì. Cũng may lúc sáng đã sớm dặn với trù phòng là nấu riêng cho ngươi một phần canh. Nhân lúc còn nóng ăn một ít."

Hứa Hoài Hiên quả thật có chút đói. Ngoan ngoãn trước mặt hắn từng muỗng canh húp trọn.

Bên trong trù phòng có vài đôi mắt nhìn ra ngoài nơi họ đang ngồi. Những tiểu nhị chạy bàn ở đây đa số đều là đệ tử của Phó Lẫm từ võ quán qua đây giúp đỡ. Dù sao tiến độ tập luyện cũng chưa đủ đến đến tiêu cục làm việc nên đến đây để họ giúp Hứa Hoài Hiên đỡ được bận rộn cũng tốt.

Ăn sạch bát canh nóng, dạ dày trống rỗng của cậu cũng dễ chịu hơn phần nào. Vừa nâng mắt nhìn hắn. Phó Lẫm từ đâu rút ra một chiếc khăn trắng nhẵn mịn. Vươn đến thấm đi những vệt nước lăn tăn chạy đùa trên trán cậu.

"Chú ý thân thể."

Hứa Hoài Hiên nhắm mắt gật đầu. Đợt hắn lau xong mới cất tiếng nói : "Ngươi cũng vậy. So với tửu lâu của ta thì ở võ quán cực khổ hơn nhiều."

Ánh mắt Phó Lẫm có chút lơ đãng. Không ý tứ nhìn cậu : "Chi bằng ngoài nói miệng ra. Ngươi giúp phu quân ngươi tẩm bổ chút đi?"

Cậu ngẩn người ra lúc lâu. Nghĩ câu nói kia theo ẩn ý. Hai má cậu liền trở nên đỏ ửng. Bên dưới bàn lén đá hắn một cái. Phó Lẫm cũng không giận. Chỉ là hàm ý đính chính lại : "Ý của ta chính là... Hứa thiếu gia nếu không gấp chuyện gì. Có thể vào trù phòng nấu một món gì đó cho ta hay không?"

Mím môi lườm hắn một cái sâu sắc. Thẹn quá hóa giận lập tức đứng dậy bỏ vào trong. Phó Lẫm chỉ cười cười không nói. Nhưng cũng theo sau cậu vào trù phòng.

Bên ngoài ít khách dần. Người trong trù phòng cũng lần lượt bỏ lại không gian trống trải. Ngụ ý là trả lại nơi này cho riêng hai người bọn họ. Hứa Hoài Hiên nhìn quanh một vòng. Phó Lẫm không biết muốn ăn thứ gì. Nên cậu chỉ có thể đem một ít rau đi xào. Cùng với ít sủi cảo gói sẵn đem đi chiên.

Phó Lẫm ở phía sau nhìn một loạt động tác của cậu có chút cảm thán. Tuy không thuần thục nhưng lại rất biết cách nấu. Tránh bản thân bị bỏng nóng. Như vậy đã đủ khiến hắn an tâm.

Nhìn sủi cảo được thả vào chảo dầu nóng. Phó Lẫm không rõ nghĩ gì. Tiến đến gần cậu từ phía sau. Đem mặt đặt lên vai cậu nhìn xuống chảo dầu. Hứa Hoài Hiên nhíu mày động vai. Hạ giọng : "Ở đây còn có người khác. Ngươi đứng đắn chút đi."

Phó Lẫm không đáp câu nói của cậu. Chỉ nhìn nhìn vào chảo dầu. Lúc lâu sau không nghe thấy hắn động đậy. Hứa Hoài Hiên nghiêng đầu sang nhìn, vừa đúng khoảng cách môi cậu đụng chạm vào mặt hắn. Nụ hôn chỉ nhàn nhạt nhưng lại tạo ra sức nóng không nhỏ. Cậu quay mặt lại nhìn chảo dầu. Tay chân luống cuống đến sủi cảo cũng không đảo được.

"Ngươi nghĩ sao nếu như nấu canh rau củ cùng sủi cảo?"

Phó Lẫm liếc nhìn cậu. Hắn đương nhiên nhận ra nụ hôn bất đắc dĩ của cậu vừa dành cho hắn. Da mặt Hứa Hoài Hiên không dày. Biết rõ chỉ có một hành động cỏn con này cũng sẽ khiến cậu ngượng đến cứng người. Hắn vừa muốn nói ra suy nghĩ của chính mình. Vừa muốn giúp cậu giải vây.

Quả nhiên nghe xong. Hứa Hoài Hiên nhíu mày suy nghĩ một lúc. Sủi cảo trước đây chỉ nghe có hấp qua hoặc chiên. Cũng có cách luộc. Còn nói về nấu canh rau củ cùng sủi cảo thì chưa nghe bao giờ.

Phó Lẫm liếc tìm thực phẩm. Tìm đến vài củ cải trắng đỏ cùng một ít khoai tây để vào một chỗ. Nói : "Sủi cảo luộc đi thì sẽ có vị lạt. Nhưng nấu đem đi nấu canh thì sủi cảo có thể giữ được mùi vị. Còn có thể đậm đà hơn vì gia vị trong canh hoà quyện vào nhau."

Đưa tay lên cằm xoa xoa một lúc. Hứa Hoài Hiên nghĩ nghĩ cách này cũng không phải không có lí. Mỉm cười búng tay một tiếng kêu : "Thành giao. Vậy ta đi lấy nước."

"Ta gói thêm sủi cảo."

Cứ như vậy. Quan khách cũng hợp tác. Buổi chiều không có khách lui tới. Trù phòng chỉ còn có hai người quay quần với món canh củ quả sủi cảo vừa phát hiện được. Nấu đến thời gian cũng bị bỏ quên...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net