Chương 7: Liên tưởng quỷ dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Liên tưởng quỷ dị

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------

Trong lúc ăn, Allen không nói nhiều, phần lớn thời gian là Dương Thành Triết nói chuyện cùng Tô Bân.

Dương Thành Triết đối với tài nấu nướng của Tô Bân khen ngợi không ngớt, cũng tò mò vì sao Tô Bân lại nấu ăn, bởi vì có nhiều sinh viên, đặc biệt là nam sinh, đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được.

Tô Bân qua loa kể lại tình cảnh của mình hồi nhỏ, nhắc tới chuyện từ sơ trung (cấp 2) đã bắt đầu tự nấu nướng, làm cho Dương Thành Triết rất thông cảm, Allen cũng nhìn Tô Bân. Nhưng mà chính Tô Bân lại cảm thấy, việc đó cũng đâu có phải việc lớn lao gì.

Tô Bân từng đọc một câu danh ngôn, đại khái là: "Bất luận cái gì khiến một người phải thống khổ mài giũa, đều sẽ làm người đó thêm ưu tú". Năm đó Tô Bân tuy rằng cũng có chút xót xa, nhưng bây giờ nhớ lại, thấy vô cùng cảm kích. Nhờ vậy nên Tô Bân mới trưởng thành, nếu không làm sao có một Tô Bân như hiện tại, nấu mỗi một bữa cơm lại được hai người bạn cùng nhà tán dương khen ngợi chứ?

Hàn huyên trong chốc lát, Dương Thành Triết nhịn không được ngáp một cái, tối hôm qua một đêm không ngủ, hiện tại vô cùng mệt mỏi.

"Ăn xong rồi". Tô Bân nhìn về phía Dương Thành Triết: "Để em dọn dẹp cho, Joy, anh mau đi ngủ đi!"

Sự quan tâm của Tô Bân làm Dương Thành Triết phi thường cảm động, hắn cũng không khách khí, nói cám ơn xong vọt về phòng ngủ vù vù......

"Cần giúp một tay không?" Allen đứng lên, lịch sự hỏi Tô Bân.

"Oh...". Tô Bân không nghĩ Allen sẽ nói vậy, bởi vì gia hỏa này từ đầu tới đuôi đều mang phong thái thiếu gia, chứ không phải là người sẽ "làm việc".

Tô Bân bất giác nhìn Allen, sau đó kinh ngạc kêu lên: "A! Anh, đôi mắt của anh..."

Đôi mắt Allen chợt biến sắc, xung quanh con ngươi màu xanh xám bỗng nhiên xuất hiện một vầng hồng quang kim sắc (đỏ ánh vàng), nhìn vô cùng quỷ dị.

Tô Bân trong nháy mắt liên tưởng đến bãi mộ ban ngày, lạnh hết cả sống lưng.

Allen: "Đôi mắt của tôi làm sao?"

"Anh, anh soi gương đi!" Tô Bân khẩn trương đến nỗi ấp a ấp úng.

Allen nhìn Tô Bân một cái, đi vào phòng vệ sinh, không lâu sau lại đi ra, nhíu mày: "Không xong rồi, tôi giống như bị dị ứng."

Tô Bân: "..."

Dị ứng?

Allen: "Là do loại nấm vừa rồi, lần đầu tiên tôi ăn."

Tô Bân: "...".

Dị ứng vì ăn nấm hương lại xuất hiện "Tả Luân Nhãn*"?...... Tôi ít đọc sách, anh đừng lừa tôi!

(*Tả Luân Nhãn: trong Naruto, thỉnh google image để biết Tả Luân Nhãn).

Allen nói: "Xin lỗi, không giúp cậu được rồi, tôi phải lên pha chút thuốc."

Tô Bân nghĩ...Pha thuốc? Thuốc gì?

Mặc dù có phần quái dị, nhưng khả năng thể chất của Allen là đặc thù...phải không?

Hoàng hôn xuống dần, sắc trời sẩm tối.

Tô Bân bật đèn phòng bếp, vừa rửa chén vừa hồi tưởng lại bộ dáng vừa rồi của Allen. Cậu thừa nhận, Allen rất soái, rất khốc, rất đẹp...

Không không không, bề ngoài cùng khí chất của hắn hoàn mỹ đến nỗi không có từ ngữ nào miêu tả được. Chính vì thế, Tô Bân mới cảm thấy rất kỳ quái.

Còn đang thất thần, Tô Bân đột nhiên nghe thấy tiếng mở tủ lạnh, cậu quay đầu lại, thấy Allen vô thanh vô tức (im lặng không tiếng động) đứng trước tủ lạnh lấy đồ!

"!!!". Tô Bân thầm mắng một câu, cậu suýt chút nữa giật mình quăng cmn bát xuống đất!

Tên kia là động vật họ mèo sao? Xuống khi nào vậy? Vì sao đi mà không phát ra tiếng động?

Allen lấy ra một cái chai xanh trong tủ, thấy Tô Bân quay đầu nhìn chằm chằm, liền hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"...". Tô Bân gật gật.

Allen đã khôi phục...... Thật nhanh! Mới được hơn mười phút a? Hắn rốt cuộc uống thuốc gì rồi?!

Allen lại cong lên khóe môi, Tô Bân nhanh chóng quay đi, không hiểu sao cậu lại không dám nhìn đối phương.

Vừa chuyên tâm cọ nồi, vừa vểnh tai nghe động tĩnh sau lưng. Tô Bân nghe thấy Allen đóng tủ lạnh, sau đó rời đi.

Kỳ thật cũng không phải không có tiếng động, chỉ là quá nhẹ, quá khẽ.

"Haizz..." Cất cái đĩa cuối cùng đi, Tô Bân thở ra một hơi.

Lúc này ngoài trời đã tối đen, ngoài ánh đèn phòng bếp, còn lại đều đen sì.

Tô Bân đem nguyên liệu nấu ăn còn dư bỏ vào tủ lạnh, lúc này lại nhìn thấy mấy cái chai xanh của Allen, hắn vừa rồi cũng lấy ra mấy cái chai này. Rốt cuộc là cái gì vậy?

Tô Bân nhìn quanh một vòng, không thấy Allen, đánh bạo lấy ra một chai nhìn thử, chỉ thấy trên chai có một dòng chữ Tiếng Anh. Tô Bân không hiểu chữ này có nghĩa là gì, nhớ lại kỹ càng cách viết, sau đó nhanh chóng để lại như cũ.

Tắt đèn, toàn bộ không gian lập tức tối đen, chỉ còn đèn hành lang trên lầu hắt xuống, tản ra một chút ánh sáng mỏng manh.

Ánh sáng đối lập làm Tô Bân rất nhanh phát hiện có điểm khác thường, theo trực giác nhìn về phía cầu thang... suýt chút nữa thì hồn vía lên mây!

Allen vẫn đứng ở bậc thang không nhúc nhích, trong bóng tối, hắn mặc áo đen giống như dung hoà luôn vào không gian, chỉ còn lại gương mặt tuấn mỹ thiếu huyết sắc nổi bật giữa nền đen, con ngươi xanh xám trong bóng đêm như phát quang, quỷ mị nhìn chằm chằm Tô Bân.

Sau đó, Allen giơ chai xanh trong tay lên, chậm rãi uống một ngụm.

WTF!!!!

Tô Bân phát hoảng.

Bị Allen thấy rồi! Bị hắn thấy mình lén nhìn đống chai lọ của hắn...

Hắn vẫn luôn đứng ở trong bóng đêm, nhìn chằm chằm chính mình? Trời ơi! Khủng bố quá!

Nhưng mà mình cũng đã làm gì đâu? Chỉ lấy ra một chai nhìn một chút! Cũng không được à...?

Được chứ nhỉ!

Chỉ có vài giây ngắn ngủn, đối với Tô Bân lại giống như đã qua thật lâu thật lâu, cậu là con mồi bị rắn độc rình mò, sợ tới mức cả người cứng đờ.

Lúc Tô Bân còn đang run rẩy, Allen lại bật sáng đèn cầu thang, sau đó nhìn Tô Bân cười cười.

Tô Bân: "..."

Có ánh đèn, hết thảy khủng bố đều trong nháy mắt tan biến.

Allen nhìn Tô Bân, không nói gì, xoay người đi lên.

Tô Bân: "..."

Mười phút sau, Tô Bân nằm ở trên giường, cảm thấy hình như mình não bổ hơi quá rồi.

Đúng vậy, chỉ là vô tình đi nhầm đến bãi tha ma mà thôi, chuyện bình thường không có gì to tát, suy nghĩ sâu xa làm gì...ĐM, chuyện bình thường cái rắm! Có người sẽ lạc đường tới bãi mộ hả?

Tô Bân bật dậy, vò đầu bứt tai, giờ phải làm cái khác để phân tán suy nghĩ lung tung!

A đúng rồi, gọi điện cho Cathy!

Lôi ra mảnh giấy ghi số điện thoại, Tô Bân ấn số, sau khi có người tiếp điện, cậu tự giới thiệu luôn: "Tôi là Michael... là người buổi trưa gọi Mai Cán Thái Khấu Nhục Phạn đây."

Cathy cười nói: "Ừ, tôi nhớ cậu mà! Là tiểu soái ca mặc áo màu trắng phải không?"

Tô Bân: "Ha ha, là tôi......"

Cathy: "Tôi cũng đang chờ điện thoại của cậu... Cậu muốn hỏi chuyện làm thêm?"

Tô Bân: "Ừ, xin lỗi, ban ngày đột nhiên hỏi cậu vấn đề tiền lương, có điểm đường đột."

Cathy: "Không sao, ban ngày có nhiều người làm ở đấy, tôi không tiện nói, vì tiền lương mỗi người không giống nhau."

Tô Bân: "A? Vì sao?"

Cathy giải thích cho Tô Bân một chút, lý do tiền lương khác nhau là dựa vào năng lực cùng thời gian làm việc của nhân viên. Người chủ chốt với làm lâu năm được 7 đồng, nếu đông khách thì ông chủ sẽ thưởng thêm, người mới được 6 đồng, nhân viên thử việc chỉ được 4 đồng, còn không có tiền boa.

Tô Bân: "Theo như tôi đọc được, tiền lương tối thiểu là 5 đồng rưỡi, kể cả nhân viên thử việc cũng nhận như vậy."

Cathy: "Cậu ngốc hả, chúng ta là làm chui đó."

Tô Bân chấn kinh: "A? Không sợ bị bắt sao?"

Cathy: "Làm một năm rồi tôi cũng không thấy ai tới tra cả, mà có tới thật thì nói là con của bạn ông chủ tới giúp một chút, không có chứng cứ thì làm được gì."

Tô Bân còn có chút không hiểu: "Nếu đi làm thêm đàng hoàng, tiền lương không phải cao hơn sao?"

Cathy: "Việc đàng hoàng ít lắm, yêu cầu lại cao. Hơn nữa ở B quốc, du học sinh chỉ được làm thêm tối đa 20 tiếng một tuần, tiền lương có cao hơn thì tổng thu nhập cũng chả nhiều hơn mấy đâu. Lấy ví dụ thế này đi, bạn tôi nghỉ hè đi làm chui, một ngày làm mười tiếng, một tuần làm sáu ngày, một tiếng được 6 đồng, cậu tính xem một tháng được bao nhiêu tiền?"

Tô Bân lấy máy tính ra ấn, 1440 đồng. Tương đương một vạn bảy nhân dân tệ? OMG!

"Tôi hiểu rồi". Tô Bân bị chấn động: "Để tôi nghĩ một chút."

Cathy: "Ừ, nghĩ kỹ rồi thì có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào, tôi giới thiệu việc cho."

Tô Bân: "Cám ơn cậu, Cathy."

Tô Bân nằm ở trên giường suy nghĩ, do dự chần chừ.

Ví dụ của Cathy làm Tô Bân dao động, một tháng có một vạn bảy, chỉ sợ thu nhập của cán bộ trong nước còn không bằng.

Nhưng mà Tô Bân tới đây để học, sao đi làm cả tuần như thế được.

Rối rắm một hồi, Tô Bân chợt nghĩ, không bằng hôm nào đi xem giá tiền nhẫn kim cương trước, có mục tiêu xác định, mới có kế hoạch rõ ràng được!

Nghĩ thông suốt chuyện này, trong lòng Tô Bân thoải mái hơn rất nhiều.

Bụi bặm cả ngày, Tô Bân hiện tại muốn đi tắm. Nhưng mà Dương Thành Triết ngủ mất rồi, Tô Bân sao đi tắm nhờ được đây. Còn cả mảnh giấy Allen để lại hồi sáng nữa chứ......

Nhắc đến Allen, trong đầu Tô Bân lại hiện ra gương mặt như tạc tượng cùng đôi mắt xanh xám thâm sâu của đối phương. Cậu liên tưởng ngay đến "Quỷ hút máu"...

Tuy quỷ hút máu trên phim ảnh vừa đẹp vừa dữ, nhưng dù có hoàn mỹ như thế nào, quỷ hút máu vẫn là quỷ, không phải người.

Đặc điểm bên ngoài ăn khới với "Quỷ hút máu" của Allen khiến cho Tô Bân run rẩy trong lòng.

Mình chỉ đang sợ bóng sợ gió mà thôi, không có chứng cứ "Hút máu" của đối phương, nghi thần nghi quỷ làm cái mẹ gì chứ.

Allen nói buổi tối dùng phòng tắm khi nào? Tô Bân lôi mảnh giấy vẫn nhét trong túi quấn từ sáng ra xem - Buổi tối 9 giờ đến 10 giờ.

Tô Bân đọc xong, phát hiện giờ đã 9 rưỡi rồi!

Cố nén buồn ngủ chờ đến 10 giờ, Tô Bân mới cầm khăn bông đi vào phòng tắm. Bên trong vẫn còn hơi nước lưu lại chưa bay hơi, cùng với một hương thơm cỏ cây nhàn nhạt, gương lẫn tường phòng tắm còn ẩm ướt, xem ra Allen cũng vừa mới tắm xong.

Tô Bân lập tức tỉnh cả ngủ, khẩn trương khoá cửa, nhìn đông sờ tây, cũng không biết mình rốt cuộc muốn tìm cái gì.

Từ trên xuống dưới ngó nghiêng tỉ mỉ mất mười phút, không phát hiện có gì kỳ quái, Tô Bân mới yên tâm đi tắm.

Trên giá đặt sữa tắm, dầu gội, còn có một lọ sữa rửa mặt, đều là nhãn hiệu Tô Bân chưa thấy bao giờ. Tô Bân còn chưa kịp mua, vậy mượn tạm đi.

Hương cỏ trong phòng tắm chính là từ sữa tắm của Allen, vô cùng dễ chịu, hơn nữa bọt cũng mịn mịn, xoa lên người cảm giác thoải mái vô cùng. Tô Bân nhớ kỹ nhãn hiệu, tính toán lần tới mình cũng mua một chai y hệt về dùng.

Tắm xong, Tô Bân lau khô thân thể, sau đó còn sảng khoái trút bỏ nỗi buồn (đi nặng), rửa tay, lấy giấy lau tay xong định ném vào thùng rác, tay đột nhiên dừng lại.

"..."

Đây là cái gì?

Trong sọt rác có mấy cục giấy thấm máu tươi, sắc đỏ nổi bật trên nền trắng nhìn thấy mà rợn người!

Nếu bạn cách vách là nữ sinh, Tô Bân còn có thể dùng lý do "Đến tháng" thuyết phục chính mình đừng não bổ nữa. Tô Bân cũng đã nhìn thấy nơi nào đó của Allen rồi, sao Tô Bân có thể hoài nghi giới tính của đối phương được?

Như vậy, chẳng lẽ là...bị trĩ?

Tô Bân nhìn chằm chằm mấy cục giấy, bệnh trĩ có thể ra nhiều máu như vậy à? Không thể nào! Bốn năm cục giấy đều bị tẩm đỏ!

Hay là... máu mũi? Cũng không phải!

Lấy thường thức của Tô Bân, thật sự đoán không ra máu này là thế nào mà có, càng làm cho Tô Bân thần kinh căng chặt, lại liên tưởng theo chiều hướng không tốt...

Hay là ngày mai coi như mình quan tâm bạn cùng phòng, trực tiếp hỏi Allen xem hắn trả lời thế nào?

Quay về phòng, mệt mỏi một ngày khiến Tô Bân nhanh chóng ôm chăn ngủ vù vù, sau đó lại gặp một cơn ác mộng đến vãi đái ra quần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net