Chương 8: Bạn cùng phòng không phải người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Bạn cùng phòng không phải người

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------

Đêm tối tĩnh lặng, một vầng trăng bạc treo cao trên trời, thập tự giá nham nhở cắm trên bia mộ nhở nham, nhuộm một màu giá lạnh. Từ dưới mặt đất ngoi lên từng bàn tay sắc nhọn, một đám dơi bay vèo qua, phát ra tiếng kêu thảm thiết như chuột...

Tô Bân miệt mài chạy. Không được, không kịp rồi! Bùn đất bắt đầu nhão nhoét, trên mộ xuất hiện vết nứt, Tô Bân nghe thấy tiếng động, dường như có gì đó đang phá đất chui lên. Còn không mau chạy, cương thi tới rồi!

Nhưng chạy thật lâu, thật lâu, mãi chưa thoát. Nơi này tựa như một cái mê cung, không có điểm đích.

Tô Bân tránh sau một tấm bia mộ tạm coi là lành lặn, tránh né cương thi đang truy đuổi phía sau, hương đất hoà với hương vị của tử vong, lạnh băng, hắc ám, có thể tạm thời ẩn giấu hơi thở con người của Tô Bân.

Sau đó, Tô Bân thấy mấy con cương thi xanh mốc, tròng mắt sung huyết treo lung lẳng, cổ ngoẹo sang một bên, tứ chi vặn vẹo, lắc qua lắc lại đi ngang qua.

Tô Bân vỗ ngực, cả người xụi lơ tựa vào bia mộ chậm rãi trượt xuống. Cậu sợ cực kỳ, thở mạnh cũng không dám!

Cũng may tấm bia mộ này đủ lớn để ẩn nấp. Tô Bân cảm kích sờ sờ, trên phiến đá có dấu vết của thời gian, sờ lên vẫn còn bóng loáng, kiên cố hơn những bia mộ khác rất nhiều. Tô Bân nhịn không được muốn ngó xem chủ nhân ngôi mộ này trông như thế nào, mà khi vừa liếc tới mặt trước bia mộ, con ngươi trong nháy mắt phóng đại...

[ALLEN]

AAAAAAAAAAAAAAAA!

Tô Bân lập tức bừng tỉnh!

Cậu ôm chăn nằm nghiêng, run rẩy. Cảnh tượng trong mơ quá mức chân thật, lúc vừa tỉnh dậy Tô Bân thậm chí còn không phân biệt được thật giả. Nhớ lại dòng chữ khắc trên bia mộ, chân tay Tô Bân cứng đờ, da đầu tê dại, trong đầu chỉ có một vấn đề duy nhất: Allen không phải người, Allen không phải người, Allen không phải người ...... A A A!

Liên tưởng đến chi tiết quái dị trên người đối phương, cùng với sự kiện đi lạc tới bãi tha ma ngày hôm qua, Tô Bân càng cảm thấy "Quái lực dẫn dắt" mà Trần Tiểu Điềm nói có lẽ liên quan tới Allen?

Miên man suy nghĩ trong chốc lát, trời cũng dần sáng, Tô Bân không ngủ tiếp được, mở máy tính lên mạng tra cứu từ khoá [Quỷ hút máu là cái gì], [Quỷ hút máu thực sự tồn tại không?]...

Trên mạng tư liệu rất nhiều, có người nói quỷ hút máu là "Dị loại" trong truyền thuyết phương Tây, không thật sự tồn tại; cũng có người nói quỷ hút máu là thật, chính mắt đã gặp qua. Nhưng miêu tả trên mạng của quỷ hút máu đều như nhau, vô cùng kỳ quái, hơn nữa đại đa số đều đến từ tiểu thuyết hư cấu, Tô Bân cảm thấy không tin lắm.

Đầu Tô Bân nóng lên, lên diễn đàn cộng đồng nhộn nhịp nhất ở trong nước – "Tienya", vào mục "Chuyện quái dị" đăng một bài cầu trợ giúp.

======

[Tiêu Đề: Cảm giác bạn cách vách không phải người, hiện tại rất sợ hãi!]

Chủ topic: SB Mộc Sam | Thời gian: 200x-09-30 | Bài đăng: 1| Trả lời: 0

(SB: ngu xuẩn, Mộc Sam: Cây thông, và em Bân đặt ID của mình là Cây thông ngu xuẩn ạ -.-")

Ta học năm ba đại học, giới tính nam, vừa mới tới B quốc du học, qua môi giới thuê nhà. Nam sinh cách vách tạm gọi là A. A là con lai sinh ra tại B quốc, nghe nói hắn có huyết thống Trung Quốc, nhưng chỉ biết nói tiếng Anh. Ta hoài nghi hắn không phải người, mà là một con "Quỷ hút máu", có mấy điểm đáng ngờ như sau:

1. A bề ngoài vô cùng đẹp trai, vô cùng tuấn mỹ. Tóc đen, đôi mắt xanh xám, có vẻ cao 185cm, dáng người xuất sắc. Da cực kỳ trắng, có khí chất "Quỷ hút máu" trong phim ảnh. Ta lần đầu tiên thấy hắn đã choáng váng, cảm giác hắn rất không chân thật.

2. A đi đường không phát ra âm thanh, luôn lặng yên, không một tiếng động xuất hiện. Ta cảm giác hắn biết "Thuấn di" (Teleport).

3. Cách nói chuyện cùng chữ viết đều bày ra cảm giác quý tộc thời trung cổ ở B quốc, không giống người hiện đại.Hôm qua A ăn nấm hương bị dị ứng, con ngươi đổi màu, nhìn qua thực khủng bố. Sau khi bị ta phát hiện, A lên lầu uống thuốc, mười phút sau lại bình thường.

4. Ta tạm thời chung phòng tắm với A. Ngày hôm qua trong sọt rác phát hiện rất nhiều giấy tẩm máu tươi, không hiểu là máu gì.

5. Hôm qua ta ra ngoài mua sắm, bị lạc đường, bất tri bất giác đến một bãi tha ma. Buổi tối nằm mơ, thấy mình đứng trước bia mộ của A, hiện tại rất sợ hãi.

Manh mối khác ta đang quan sát thêm, cảm thấy cuộc sống hiện tại không an bình, cầu các đại thần giúp ta phân tích một chút!

====

Sau khi đăng bài, Tô Bân thở dài một hơi, sau đó Tô Bân chợt thấy hành vi của mình có chút ngu xuẩn, rối rắm một lúc, đóng lại trang web.

Tô Bân gọi điện cho Trần Tiểu Điềm, kể lại chuyện ác mộng tối qua, khiến Trần Tiểu Điềm câm nín.

"Không biết đầu óc anh cả ngày suy nghĩ cái gì, làm sao quỷ hút máu có thật được? Dùng lại não đi a". Trần Tiểu Điềm vô lực phun tào.

Tô Bân bị đối phương nói vậy, sửng sốt, thấy việc mình đăng bài vừa rồi vô cùng mất mặt, còn may chưa kể lại chuyện đó cho Trần Tiểu Điềm.

Nhưng Tô Bân đồng thời cũng phát hiện, cậu ở bên này não bổ quá đà, trái lại Trần Tiểu Điềm lại lý trí bình tĩnh. Điều này làm cho Tô Bân thấy áy náy vô cùng.

"A đúng rồi, Lý Mỹ Hạm có phải ngồi cùng bàn với em hồi cao trung không?" Tô Bân lảng sang chuyện khác, điều chỉnh không khí

"Đúng, làm sao vậy?" Trần Tiểu Điềm sửng sốt một chút.

Tô Bân kể lại chuyện Lý Mỹ Hạm, nói: "Nàng còn nói, muốn tới M thị tìm anh đi chơi!"

Tô Bân kể ra cho Trần Tiểu Điềm, hy vọng đối phương ăn giấm chua một chút, không ngờ được Trần Tiểu Điềm lại vẫn tự nhiên, nói: "Tốt quá, có thể ở B quốc gặp bạn hồi cao trung cũng không dễ. Em cũng không gặp Lý Mỹ Hạm hai năm rồi, anh lúc gặp nhớ thay em nói chuyện."

Tô Bân: "..."

Trần Tiểu Điềm: "Được rồi, không phải hôm nay anh nhập học à, khi nào thì đi?"

Đây là ý muốn đuổi khách phải không? Tô Bân thấy uể oải, đành nói hẹn lần sau nói chuyện tiếp.

Bởi vì cuộc điện thoại này, Tô Bân ra cửa nhìn thấy Allen cũng không cảm thấy quá xấu hổ. Chỉ là vừa nhìn thấy đối phương, Tô Bân liền muốn hỏi chuyện giấy nhuộm máu tối qua.

Tô Bân hỏi xong, vốn tưởng rằng Allen sẽ cho mình một cái giải thích hợp lý, không nghĩ tới đối phương lại nói: "Tối hôm qua khi tắm không cẩn thận đứt tay". Hắn quơ quơ ngón tay đang quấn băng lên, cười nói: "Hiện tại không sao rồi, cảm ơn đã quan tâm."

"..."

Tô Bân tan vỡ, ngón tay bị đứt không phải cho vào miệng mút mút liếm liếm tí là được rồi sao? Vết thương bé tẹo sẽ chảy nhiều máu như vậy? Con mẹ nó chứ, anh đùa tôi đấy à?

Lời nói dối vụng về của Allen không những không thể đập tan nghi ngờ của Tô Bân, ngược lại khiến cậu càng thêm hoài nghi!

....

Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, Tô Bân quyết đinh đến sớm một chút.

Kỳ này Tô Bân phải học bảy môn, đa số là tới nghe giảng, cuối kỳ viết luận, có hai môn phải nghiên cứu theo nhóm.

Tô Bân đến lớp sớm hai mươi phút, bên trong chẳng có mấy người, gần tới giờ học, sinh viên mới túm năm tụm ba đi vào. Trong lớp có hơn trăm người, nhìn qua chỉ có mười mấy gương mặt Châu Á, chẳng biết được có mấy người Trung Quốc.

Thật vất vả mới tan học, một nam sinh chạy tới bàn Tô Bân, chào: "Hello, cậu mới tới hả?"

Người này tự giới thiệu tên là Tôn Dục Kiệt, tên Tiếng Anh là Jason, vừa rồi ngồi phía sau Tô Bân, đoán Tô Bân là người Trung Quốc, liền chạy tới làm quen.

Tô Bân nói cho đối phương thân phận sinh viên trao đổi của mình, Tôn Dục Kiệt cười nói: "Khó trách năm trước không thấy cậu!"

"Này, Tôn Dục Kiệt, đây là ai a?". Phía sau lại thêm hai nữ sinh đi tới, hai người thấy Tô Bân đều sáng mắt lên.

"Bạn mới, qua học trao đổi, tên Tô Bân." Tôn Dục Kiệt cứ như thân quen lắm.

Một nữ sinh nói: "Cậu đẹp trai thế, có bạn gái chưa?"

Tô Bân chưa bao giờ bị hỏi trực tiếp như vậy, thấy ba người trước mắt đều bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm, bao gồm cả Tôn Dục Kiệt. Tô Bân đành thành thật nói: "Có, ở trong nước."

Nữ sinh kia rầu rĩ: "Ai, soái ca đều có chủ rồi, chả vui gì cả!"

Tôn Dục Kiệt ở bên cạnh cười ha hả: "Cậu chẳng e dè gì cả, lần đầu tiên gặp mặt đã nói chuyện yêu đương."

Nữ sinh trợn mắt: "E dè có mài ra ăn được không?"

Tôn Dục Kiệt không để ý tới các nàng, trực tiếp nhìn về phía Tô Bân: "Buổi trưa cậu có về nhà không? Nếu không về có muốn cùng đi ăn trưa không?"

"Được!" Có người nhiệt tình mời như vậy, Tô Bân cầu mà không được, đang muốn hỏi hai nữ sinh kia có đi cùng không, liền thấy các nàng kích động chạy ra ngoài: "Là Trình Ngang kìa, Trình Ngang kìa!"

Tô Bân: "Trình Ngang là ai?"

Tôn Dục Kiệt nhìn theo hướng hai nữ sinh chạy đi, vài giây sau mới phản ứng lại, thất thần nói: "A? Kia là...... là một học trưởng, cũng là người Trung Quốc."

Thấy Tôn Dục Kiệt đỏ mặt, Tô Bân đoán hắn đại khái thích một trong hai nữ sinh vừa rồi đi. Khó trách lúc trước cũng nhìn chằm chằm mình, hiện tại người đi rồi còn lưu luyến như vậy.

Tô Bân ngoài miệng không nói, lại dùng khuỷu tay chọc chọc hắn, vẻ mặt xấu xa nhìn theo hướng nữ sinh rời đi, gương mặt Tôn Dục Kiệt quả nhiên càng đỏ.

Tôn Dục Kiệt nhỏ người, thấp hơn Tô Bân nửa cái đầu, mặt cũng không lớn, lúc này còn bày ra bộ dáng ngây thơ thẹn thùng, làm người nhịn không được muốn trêu chọc.

"Nói ra chưa?" Tô Bân cười hỏi.

Tôn Dục Kiệt liên tục lắc đầu, đôi mắt cũng không biết đang nhìn đi đâu.

Tô Bân: "Ha ha, thích ai thì cứ mạnh dạn theo đuổi, nếu không lỡ mất cơ hội thì sao."

Tôn Dục Kiệt nghe vậy, mắt rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi không có cơ hội."

Tô Bân sửng sốt, chẳng lẽ hắn đã tỏ tình rồi? Thất bại?

Thôi thì kệ đi, hiện tại Tô Bân cũng không muốn hỏi nhiều, vừa mới quen thôi mà, sau này có dịp thì hỏi.

Tôn Dục Kiệt dẫn Tô Bân đi ăn sandwich Subway, thuận tiện ghé Starbucks mua cà phê.

Tô Bân uống một ngụm liền nghĩ đến ly cà phê Allen pha cho cậu, hương vị cà phê trong trí nhớ khiến cậu nhớ thương, cảm thấy ly đang cầm trong tay thật đần độn vô vị.

"Cậu ở chỗ nào?". Tôn Dục Kiệt hỏi Tô Bân, Tô Bân nói địa chỉ, còn nói đối phương rảnh thì ghé chơi. Nghĩ tới Dương Thành Triết hào phóng nhiệt tình như vậy, khẳng định sẽ không để ý, chẳng qua Allen... Tô Bân lắc lắc đầu, tạm thời không muốn nghĩ tới người này.

Tô Bân hỏi lại Tôn Dục Kiệt: "Cậu ở đâu?"

Tôn Dục Kiệt: "Tôi ở ký túc xá sinh viên, có muốn qua chơi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net