Chương 9: Rượu vang hoa hồng đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Rượu vang hoa hồng đỏ

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------

Ký túc xá của Tôn Dục Kiệt đúng là rất gần, đi bộ mười phút là tới, Tô Bân cảm khái: "Cậu đi học tiện quá!"

Tôn Dục Kiệt xoa gáy: "Tôi lười lắm, nếu ở xa sẽ có khả năng ngủ quên rồi không thèm đi học, ở đây gần nên đi hai ba bước là tới trường rồi."

Tô Bân nghe xong cười ha ha, đây cũng là lựa chọn không tồi, nhưng so với việc ở một mình cô đơn trong ký túc xá, Tô Bân lại thích ở một nhà nhiều người, cùng nhau hoà thuận vui vẻ hơn.

Phòng ngủ của Tôn Dục Kiệt bố trí rất giống phòng của Dương Thành Triết, tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ đồ đạc, trên tường dán đầy tranh ảnh manga hoặc poster game. Tôn Dục Kiệt cũng không che giấu đam mê của mình, mở máy tính lên rồi thao thao bất tuyệt với Tô Bân về mấy tựa game mình thích, nói: "Lúc nào rảnh cùng chơi đi!"

Tô Bân cũng muốn, nhưng nghĩ đến việc mình phải đi làm nên đành nói: "Ừ, để tôi xem lúc nào có thời gian."

Hai người trò chuyện vô cùng hợp, thời gian trôi vèo một cái đến giờ học buổi chiều.

Trên đường đến trường, hai người gặp được một "người quen" của Tôn Dục Kiệt.

"Tiểu Kiệt?". Người nọ mở miệng gọi tên Tiếng Trung của Tôn Dục Kiệt, bộ dáng thoạt nhìn thật thân mật.

Mà Tôn Dục Kiệt chỉ cúi đầu khẽ đáp: "Trình Ngang..."

Vậy ra người này chính là Trình Ngang a! Tô Bân lần đầu tiên gặp người nọ, đang định lịch sự chào hỏi, không ngờ đối phương lại chỉ liếc nhìn cậu một cái, chả thân thiện gì. Tô Bân lập tức câm nín.

"Tôi...chúng tôi còn có tiết học, đi trước nha!" Tôn Dục Kiệt ậm ừ nói một câu rồi kéo Tô Bân đi.

Tô Bân chả kịp nói gì, vẻ mặt mờ mịt, chờ đi được một đoạn rồi mới hỏi: "Cậu có mâu thuẫn với Trình Ngang hay sao?" Tô Bân cảm giác Tôn Dục Kiệt đang muốn trốn tránh người kia.

"Không có, không có!". Hai tai Tôn Dục Kiệt đỏ lên, xấu hổ đầy mặt, vội lấp liếm như không muốn cùng Trình Ngang có bất kỳ quan hệ nào.

Tô Bân thức thời không tiếp tục hỏi nữa, nhưng lại nhớ tới suy đoán buổi sáng của mình. Chẳng lẽ hai người bọn họ đúng là tình địch? Cho nên hễ gặp nhau là hậm hực?

Giải thích này quá hợp lý rồi đi! Tô Bân tự tán thưởng chính mình, đồng thời cũng cảm thấy bi ai hộ Tôn Dục Kiệt. Gặp phải một tình địch đẹp trai như vậy, Tôn Dục Kiệt thật đúng là không có tí hy vọng nào a! Khó trách buổi sáng lúc mình nhắc tới việc tỏ tình, hắn lại nói "Không có cơ hội". Tô Bân có chút sầu não thay hắn.

...

Buổi chiều, Tô Bân nhận được tin nhắn của Dương Thành Triết, nói Kim Phi đã trở lại, buổi tối cả nhà cùng nhau ra ngoài ăn một bữa. Vì vậy khi hết tiết, Tô Bân tạm biệt Tôn Dục Kiệt rồi về nhà luôn.

Vừa về đến nơi, Tô Bân thấy ngay một chiếc xe con màu đen đậu trước cửa, đoán chắc là xe của Kim Phi, lòng nghĩ người này đúng là có tiền, hẳn một chiếc Audi A6!

Cho tới khi mở cửa vào nhà, Tô Bân lại càng xác định, toàn thân trên dưới của Kim Phi đều tản ra hơi thở "Ta là thổ hào đây, mau mau tới ôm đùi"...

"Hey, cậu là Micheal?" Kim Phi nhiệt tình chào đón, cánh tay rắn chắc khoác qua bả vai của Tô Bân: "Tiểu tử, cậu lớn lên thật không tệ nha!"

"...Á...Hi ~!" Tô Bân bị hành động kề vai bá cổ của đối phương doạ sợ, nhìn nhìn Kim Phi một hồi, sau đó nhịn không được kêu lên: "Người anh em, nhà cậu có phải có mỏ kim cương không?"

Quần áo cùng thắt lưng Kim Phi toàn bộ đều đính đá, là hàng hiệu cao cấp!

Kim Phi cười ha ha, hắn thích người thẳng thắn không ngượng ngùng như Tô Bân: "Mỏ kim cương thì không dám, mấy thứ đó sao đến lượt nhà tôi! Chúng tôi chỉ tuỳ tiện bán mấy cái trà diệp đản (trứng luộc nước trà) thôi!"

"Phốc..." Tô Bân bật cười, đùa tôi hả!

Kim Phi thu tay về, sau đó nắm tay Tô Bân: "I am Fly!"

WTF? Fly? Tô Bân ngơ ngác. (Fly là con ruồi =)))

Kim Phi gật đầu, vắt chéo cổ tay làm động tác con bướm bay bay: "Là Fly này này, Phi mà". (Phi là bay, Fly cũng là bay).

Tô Bân đen mặt...

"Về rồi à?" Dương Thành Triết bước tới, thấy vẻ mặt táo bón của Tô Bân liền nói, "Xem ra Tiếng Anh của em khá hơn Kim Phi nhiều!"

Dương Thành Triết còn nhớ rõ lúc Kim Phi lần đầu tiên tự giới thiệu trước mặt Allen, gương mặt vốn không thích biểu lộ tâm tình của Allen cũng phải câm nín, đúng thật là cười ra nước mắt.

"Không phải chỉ là cái tên Tiếng Anh thôi sao, tuỳ tiện kêu là được!" Kim Phi nói vậy vì hắn cũng biết Fly còn có một cái nghĩa khác (ruồi), nhưng cái chính là hắn lười sửa.

"Kim Phi...". Tô Bân vẫn không quen kêu hắn "Ruồi bọ" cho lắm: "Lúc cậu chưa về, tôi có chơi xe đạp của cậu." Tô Bân chỉ chỉ hướng cửa sổ.

"Chơi đi chơi đi, mua để cùng chơi mà!" Kim Phi hào phóng vẫy vẫy tay, hỏi Dương Thành Triết: "Chúng ta đi đâu ăn vậy? Em đói rồi!"

Dương Thành Triết nhìn về phía Tô Bân: "Micheal muốn ăn gì?"

Tô Bân giật mình: "A... Allen còn chưa về mà, nếu không chờ hắn về rồi hỏi?"

Dương Thành Triết cười: "Hôm nay đi ăn để mừng em vào nhà mới, em là nhân vật chính. Anh vừa gọi cho Allen, Allen còn ở phòng thí nghiệm, hắn nói chúng ta tới trước rồi báo địa chỉ, hắn sẽ tới sau."

Phòng thí nghiệm? Đến giờ Tô Bân còn chưa biết Allen học ngành gì.

Kim Phi thúc giục Tô Bân: "Nhanh lên nhanh lên, muốn ăn cái gì? Các ca ca mời!"

"...!" Còn chưa biết ở đây ai nhỏ nhất đâu...

"Tôi cũng chưa quen M thị lắm, nếu không cậu cho tôi vài lựa chọn xem nào!"

"Đồ ăn Pháp? Bò bít tết? Đồ Thái? Đồ Trung? Ấn Độ?..."

"A! Đồ Trung không được, tôi vừa mới từ Trung về. Đồ Pháp cũng không được, làm quá chậm còn quá ít, không đủ no. Đồ Ấn ăn bốc hơi mất vệ sinh, Allen sẽ không chịu. Còn có Dương ca hình như không thích đồ cay?......"

Dương Thành Triết nhịn không được nhắc nhở hắn: "Để Tô Bân quyết định!"

"Ha ha" Kim Phi cười tủm tỉm nhìn về phía Tô Bân: "Cậu quyết đi!"

Tô Bân: "..."

"Nếu không đi ăn bò bít tết?"

Kim Phi vỗ tay: "Đúng ý tôi!"

Tô Bân: "..."

Ba người ra cửa, Kim Phi lái xe.

Kim Phi lớn hơn Tô Bân một tuổi, tuy giàu mà không chảnh, ngược lại còn hay làm mấy trò khỉ... Trên đường đi hai người đùa giỡn "tôi một câu cậu một câu", cười muốn chết.

Rất nhanh đã đến nhà hàng, Kim Phi tìm được chỗ đậu xe, sau đó ba người cùng vào.

Tô Bân vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Allen.

Allen đã tới trước bọn họ, trên mặc áo sơ mi trắng xám, dưới mặc quần kiểu casual ống hơi bó lại, thêm một đôi giày da màu đen, có vẻ là hàng số lượng hiếm.

Nếu như Kim Phi bề ngoài lộ rõ sự giàu sang, thì ở Allen, sự cao quý toả ra từ tận sâu bên trong con người hắn. Quần áo trên người hắn toàn là đồ xa xỉ mà người ta thấy được nhưng không cách nào có được.

Không ít người trong nhà hàng đem ánh mắt dao động trên người Allen, có mấy cô gái ngồi phía xa nhìn hắn đến si mê, Allen lại mặt vô biểu tình (mặt không tỏ thái độ gì) lật giở một quyển tạp chí, bình tĩnh như thể thế giới này chỉ có mình hắn.

Thấy mấy người Tô Bân tiến vào, Allen mới nhìn bọn họ, hơi hơi mỉm cười. Trong nháy mắt, Tô Bân giống như nghe được một loạt tiếng cảm thán rộ lên xung quanh.

Sau khi ngồi xuống, người phục vụ cầm menu tới hỏi: "Xin hỏi quý khách muốn dùng rượu gì?". Nàng nhìn một vòng mấy người Tô Bân theo lệ, cuối cùng vẻ mặt đỏ ửng nhìn về phía Allen.

Kim Phi nói: "Tôi muốn bia."

Dương Thành Triết hỏi Allen: "Gọi rượu nho trắng?"

Allen gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Tô Bân.

Tô Bân xấu hổ cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không kịp theo tiết tấu của bọn họ, cậu đã nghiên cứu xong thực đơn đâu!

Dương Thành Triết cười hỏi: "Em biết uống rượu không?"

Kim Phi đề nghị: "Nếu không cậu cũng uống bia đi, bò bít tết kết hợp với bia là hoàn hảo nhất!"

Tô Bân đương nhiên biết uống rượu, hơn nữa cậu không thích vị của bia, mà gọi Coca trong trường hợp này có vẻ không thích hợp lắm, vì vậy nhìn về phía Dương Thành Triết, nói: "Vậy em cũng uống rượu nho."

Dương Thành Triết: "Được".

Allen nhìn Tô Bân một chút, sau đó quay qua nói gì đó với người phục vụ, người phục vụ xin lỗi lắc lắc đầu, Allen thoáng chốc trầm tư, sau đó lại nói cái khác.

Bọn họ nói quá nhanh, toàn bộ cuộc đối thoại Tô Bân chỉ nghe hiểu mấy thứ như là "Rượu vang", "Hoa hồng"???

Dương Thành Triết đã nghe ra gì đó, nhưng chỉ cười tủm tỉm không nói gì.

Trong chốc lát rượu được mang ra, lúc người phục vụ nói tên "Rượu hoa hồng", Allen giơ tay ý nói là của Tô Bân, người phục vụ lập tức mỉm cười, đem ly rượu màu hồng đỏ kia đặt trước mặt Tô Bân.

Tô Bân ngẩn người, như thế nào của mình lại khác của bọn họ, màu lại hồng hồng thế này?

Dương Thành Triết phổ cập kiến thức cho Tô Bân: "Rượu này gọi là rượu vang hoa hồng đỏ, độ rượu thấp hơn độ rượu bọn anh uống một chút, hơn nữa vị cũng tương đối thanh đạm thơm ngọt."

Dương Thành Triết liếc liếc về phía Allen, ý muốn nói cho Tô Bân, rượu này là Allen gọi cho cậu đấy.

Tô Bân thấy vậy thực cảm động, nghĩ tới chuyện lúc trước mình còn hoài nghi hắn là quỷ hút máu, Tô Bân liền cảm thấy áy náy vô cùng.

"Màu rượu thật đẹp." Tô Bân vừa nói xong câu đó, Kim Phi liền phì cười.

"Mấy cô gái rất thích rượu này, không ngờ cậu cũng thích!" Kim Phi trêu chọc Tô Bân một câu, rồi mới giải thích: "Nghe nói cái màu đỏ này là tượng trưng cho lãng mạn cùng nhu tình, giống như trong mấy buổi hẹn hò, mấy anh chàng sẽ gọi rượu này cho bạn gái, nên rượu này còn có tên khác là 'Rượu nữ sĩ'!"

Tô Bân ngạc nhiên, vẻ mặt quẫn bách nhìn Dương Thành Triết, lại nhìn Allen, trong lòng bất ổn: Allen gọi cho mình rượu này là có ý gì?!!

Dương Thành Triết trừng mắt nhìn Kim Phi một cái, nói với Tô Bân: "Đừng nghe hắn nói linh tinh! Kim Phi thích tụ tập hội hè, đừng học theo hắn!"

"A?" Tô Bân còn có điểm chưa hiểu lắm: "Rượu này con trai uống được không? Uống cái này có thể bị coi là ẻo lả không?" Cậu vừa nói vừa khẩn trương ngó nghiêng bốn phía.

Kim Phi phì cười: "Tôi nói gì cũng cũng tin a!"

"..." Tô Bân im lặng.

Kim Phi con mẹ nó lại trêu tôi!

Đối với câu hỏi của Tô Bân, Allen giải thích: "Rượu vang đỏ hoa hồng không phải giành riêng cho phụ nữ, bởi vì màu sắc hương diễm của nó cho nên phụ nữ sẽ yêu thích nhiều hơn, nhưng đàn ông vẫn uống được. Đối với người uống rượu, quan trọng nhất là chất lượng của rượu, và hương vị có hợp với khẩu vị của mình hay không".

Allen nghiêm túc nhìn Tô Bân, ôn hòa nói: "Ban đầu tôi định gọi rượu nho độ nhẹ cho cậu, nhưng rất tiếc đã bán hết. Cho nên tôi mới gọi rượu vang hoa hồng đỏ này, hai rượu vị tương tự nhau, chẳng qua rượu hoa hồng đỡ ngọt hơn chút."

Lần đầu tiên, Tô Bân nghe Allen nói một đoạn dài như vậy. Nhưng trừ bỏ câu đầu tiên, mấy câu sau Tô Bân nghe rất mơ hồ, bởi vì cậu còn đang mải thất thần bởi âm điệu trong lời nói của đối phương. Quả thực, giọng nói của Allen cực kỳ dễ nghe, Tô Bân cảm thấy thanh âm ấy nhu hoà như một khúc ca, du dương như tiếng đàn, trong trẻo như dòng suối, không nhanh không chậm mà chảy qua tai.

Allen khích lệ Tô Bân: "Nếm thử đi, nếu không thích, tôi đổi rượu khác cho cậu." Hắn cong khoé miệng, khuôn mặt dịu dàng y hệt như lúc pha cà phê cho Tô Bân.

Mẹ nó, Tô Bân cảm thấy rượu còn chưa uống, mà người đã say thế này!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net