Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

"Chuyện gì thế?!"

"Là Tạ Mạn Tư."

"Đi, đi xuống nhìn xem!" Kỷ Vô Hoan nói xong vọt về phía trước hai bước rồi chợt dừng lại nhìn Đường Soái nằm dưới đất và La Lan ngồi trong góc, nói với Lý Đông Văn: "Anh ở lại chăm sóc bọn họ đi."

Lý Đông Văn gật đầu nói: "Mọi người nhớ cẩn thận."

Vì thế bốn người cùng nhau đi xuống.

Vừa đến phòng khách liền nhìn thấy Tạ Mạn Tư đang hoảng loạn chạy tới: "A a a a, cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng a!"

Cô một đường chạy như điên, đụng ngã bàn ghế ven đường, gần như té lộn nhào mà chạy lại đây, duỗi tay ra túm lấy tay Trần Trương, sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh: "WC, bên trong WC, đầu Lưu Phỉ Phỉ bị đứt rồi...... Bên trong có có có......"

"Cô bình tĩnh một chút." Kỷ Vô Hoan nhìn thấy máu trên mặt cô, nhanh chóng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Bọn tôi, bọn tôi vừa rồi chuẩn bị tắm rửa, kết quả nó bất ngờ bò vào...... Lưu Phỉ Phỉ liền......"

Có người càng ở thời khắc nguy hiểm thì càng trở nên bình tĩnh, ngược lại có một số người lại càng hoảng loạn không biết làm sao.

Tạ Mạn Tư hiển nhiên là người sau, đầu óc cô hoàn toàn loạn thành một nùi, môi cũng không chịu khống chế, đặc biệt khi nhớ lại cảnh tượng máu me hồi nãy hai chân liền lập tức nhũn ra, nếu không phải được đỡ, khẳng định đã sớm quỳ xuống đất.

Vừa rồi có thể từ trong WC chạy ra mà không ngất xỉu giữa đường cũng đã tiêu tốn hết sức lực của cô.

Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu nhìn về phía WC, hơi mơ hồ, bên trong hình như có vài tiếng động kỳ quái.

Âm thành này không hề xa lạ, chính là tiếng quái vật gặm nhấm thi thể cậu từng nghe khi ở dưới huyệt mộ.

Là ảo giác sao? Kỷ Vô Hoan nhíu mày, có dự cảm xấu.

"Rốt cuộc làm sao vậy? Bên trong có cái gì?" Trần Trương là một đại hán cao lớn người Đông Bắc một khi trở nên kích động, tiếng nói liền vang thẳng lên trời, phảng phất chấn động cả máy quạt ở trên trần nhà, khó mà kiềm nổi truy vấn: "Cô mau nói đi!"

Kỷ Vô Hoan nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay, trấn an: "Nhìn tôi nè, hít sâu, thả lỏng, đừng sợ, bọn tôi đều ở đây."

"Bên trong......" Tạ Mạn Tư theo động tác của cậu vừa thở dốc vừa gật đầu, cuối cùng cũng nói ra: "Bên trong có quái vật! Con cương thi kia đang ở trong WC!"

"Cái gì?!" Mấy người bọn họ đều không thể tin được: "Không phải nó không thể ra ngoài sao? Có phải cô nhìn thấy ảo giác hay không?"

"Không, tuyệt đối không phải ảo giác, nó thật sự ra ngoài! Lưu Phỉ Phỉ bị nó ăn luôn rồi! Đầu, đầu đều bị gặm rơi xuống đất!" Lúc Tạ Mạn Tư nói tới đây lại nghĩ tới cảnh tượng khủng bố hồi nãy.

Tận mắt chứng kiến một cô gái trẻ bị quái vật gặm đứt đầu ngay trước mặt mình, cô còn nhớ rõ biểu tình kinh ngạc trên mặt đối phương, hai mắt bỗng dưng mở to tràn ngập sợ hãi.

Cô chưa kịp thét chói tai thì cái đầu đã lăn xuống đất, máu trên người không ngừng phun ra ngoài, trên cổ chỉ còn lại một đoạn xương cổ nho nhỏ chảy máu đầm đìa.

Nghĩ đến đây, Tạ Mạn Tư rốt cuộc khống thể khống chế bản thân được nữa, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Dự cảm xấu trong đầu Kỷ Vô Hoan càng lúc càng nặng, cậu nhìn sang Nhiếp Uyên, không cần lên tiếng, người đàn ông đã nắm chặt Ba Lần trong túi áo, tiến lên một bước chắn trước mặt cậu.

Trần Trương đứng im tại chỗ đỡ lấy Tạ Mạn Tư đã xụi lơ thành một nùi, ba người khác thì chậm rãi tới gần WC, tất cả bọn họ đều tự giác mà thả nhẹ bước chân.

Giờ khắc này trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng nhai nuốt truyền ra từ phòng WC vang vọng khắp nơi giữa căn phòng trống, dường như còn trở nên càng lúc càng lớn.

"Răng rắc......"

Ngay khi bọn họ đến bên cạnh cửa, tiếng gặm nhấm đột nhiên im bặt, ba người đồng thời ngừng thở, sau đó bên trong tự dưng truyền đến tiếng bước chân, dẫm lên nước trên mặt đất, chậm rãi đi tới.

Càng ngày càng gần...... Càng ngày càng gần!

"Một, hai......" Tim Kỷ Vô Hoan lại lần nữa treo trên cổ họng, cơ bắp toàn thân căng chặt, liếc mắt ra hiệu với hai người kia, bắt đầu nhỏ giọng đếm ngược, ngón tay sờ lên Huỳnh Hoặc Thủ Tâm*: "Ba!"

* Huỳnh Hoặc Thủ Tâm: theo mình nghĩ có thể nó là một huyệt vị nào đó trên cơ thể con người nhưng tới giờ mình vẫn chưa tìm ra

Một giây cuối cùng, Nhiếp Uyên đột nhiên nắm chặt Ba Lần, ngay khi tiếng bước chân kia tới cửa liền lập tức đâm vào.

Với khoảng cách gần như vậy, trừ phi con quái vật kia mình đồng da sắt bằng không nhất định có thể đâm xuyên đầu nó.

Nhưng ngay sau đó, tay Nhiếp Uyên bất chợt ngừng giữa không trung, đối diện với mũi dao thế nhưng là Lưu Phỉ Phỉ, chỉ kém 1cm nữa thôi là hắn đã đâm dao nhỏ vào trán đối phương.

"Cô......"

Sao lại là cô ta?

"A!!" Lưu Phỉ Phỉ thét chói tai, hoảng sợ mà lùi vô WC, dựa vào vách tường sợ hãi nhìn hắn: "Anh anh anh muốn làm gì?"

Kỷ Vô Hoan bị Nhiếp Uyên cố ý che ở phía sau, không nhìn thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, khi nghe được tiếng động mới nhanh chân tránh hắn, cũng thấy Lưu Phỉ Phỉ ở bên trong.

"Cô không sao hết?" Kỷ Vô Hoan rất là bất ngờ: "Không phải cô đã chết rồi sao?"

"Cô mới chết ấy." Lưu Phỉ Phỉ trừng mắt liếc cậu một cái: "Mấy người làm cái quỷ gì vậy? Vừa rồi Tạ Mạn Tư chả biết bị gì tự nhiên la lối om xòm rồi chạy ra ngoài, tôi còn chưa mặc xong quần áo nữa."

Chẳng lẽ là Tạ Mạn Tư nhìn thấy ảo giác?

Trong WC hoàn toàn không có cảnh tượng máu me như Tạ Mạn Tư đã miêu tả, chỉ có nước chảy đầy trên sàn.

Nhiếp Uyên thừa dịp Kỷ Vô Hoan không chú ý, nhanh chóng thu hồi Ba Lần, động tác này khiến Lưu Phỉ Phỉ sợ tới mức run rẩy.

"Tóm lại làm sao vậy?" Lưu Phỉ Phỉ tỏ vẻ kinh hồn bạt vía, phải nhớ rằng vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là cô đã bị con dao này đâm vào đầu.

Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên liếc nhau, trong mắt cả hai nhiều thêm vài phần ngưng trọng.

Hai người cau mày nhìn về phía phòng khách, Tạ Mạn Tư nằm ở trên sô pha, Trần Trương đứng bên cạnh cô, cảnh giác nhìn sang bên này, hiển nhiên không có điều gì khác thường.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Đúng lúc này, toàn thân Lưu Phỉ Phỉ kịch liệt rung lắc, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, dưới lòng bàn chân cư nhiên chảy ra máu loãng nhàn nhạt.

"Cô không sao chứ?" Kỷ Vô Hoan đi vào trong hai bước, lúc đạp chân lên nước, cậu bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Nếu nơi này không có máu thì máu trên mặt Tạ Mạn Tư ở đâu ra?

Cậu theo bản năng nhìn thoáng qua tấm gương treo tường bên cạnh Lưu Phỉ Phỉ.

Chính một cái liếc mắt này đã cứu cậu một mạng.

Ở trong gương làm gì có Lưu Phỉ Phỉ nào, căn bản đó là một khối thi thể nữ không đầu ngồi dựa vào tường! Cô không mặc quần áo, từ cổ đến ngực đều bị gặm nát nhừ, có thể nhìn rõ xương cốt màu trắng ở bên trong!

Cùng lúc đó, một giọt máu đỏ tươi từ trên trần nhà nhỏ xuống trước mặt cậu, cách cậu tầm khoảng nửa mét.

"Cẩn thận!" Nhiếp Uyên phản ứng càng nhanh, tóm lấy cổ Kỷ Vô Hoan hơi kéo cậu về sau, bảo hộ ở trong ngực vừa lúc tránh khỏi móng vuốt quái vật.

Ngẩng đầu liền thấy con quái vật kia đang bò ở trên trần nhà, không biết nó đã ở đây nhìn chằm chằm bọn họ bao lâu rồi, trong miệng máu chảy đầm đìa ngậm lấy đầu Lưu Phỉ Phỉ.

Cô gái trẻ mở to hai mắt, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi khó tin, máu thịt từ mặt cho đến cằm đã bị gặm hơn phân nửa, trong đó một tròng mắt còn treo bên ngoài hốc mắt lung lay sắp rớt.

Kỷ Vô Hoan suýt thì nôn mửa tại chỗ, Nhiếp Uyên kéo cậu về sau, cố ý nâng cánh tay lên che chắn tầm nhìn giúp cậu, phất tay một cái phóng Ba Lần bay ra ngoài.

Hiển nhiên quái vật không hề biết uy lực của nó, duỗi tay ra chắn nhưng bị Ba Lần trực tiếp chém đứt hai ngón tay, bên trong không có máu, chỉ có thi dịch nhão dính màu xanh lục.

Quái vật phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, quăng đầu người trong miệng đi sau đó xoay người nhắm về phía lỗ thông gió.

Ba Lần tấn công lần thứ hai thì bị đầu người chặn đứng, cũng giúp nó có cơ hội chạy trốn, nó giống như một con nhện lớn linh hoạt, chưa đến năm giây đã từ cửa sổ thông gió nhỏ hẹp chui ra ngoài, lúc rời đi nó còn ghé vào vách tường, xoay người lộ ra nửa khuôn mặt, vẻ mặt đắc ý tươi cười quỷ dị.

Trong miệng đầy răng nanh còn treo nửa cái lỗ tai, nó thỏa mãn nhai nuốti.

Đầu Lưu Phỉ Phỉ rơi xuống đất phịch một tiếng, vừa lúc lăn đến dưới chân Tiền Quân.

Không chỉ Kỷ Vô Hoan, Tiền Quân cũng suýt nữa thì nôn, chỉ thấy dưới sàn WC chảy đầy máu tươi, trên vách tường cũng thế, trong không khí nồng đậm mùi máu khiến con người ta buồn nôn.

"Quả nhiên chỉ cần nó yên lặng bất động là có thể sử dụng ảo giác!" Kỷ Vô Hoan kiềm chế dục vọng nôn mửa: "Chúng ta ra ngoài trước đi."

Hiện tại ở trong nhà hiển nhiên không an toàn.

Nhưng mà bọn họ vừa mới trở lại phòng khách thì cửa nhà tự dưng tự đóng lại từ bên ngoài, vang một tiếng bang lớn, nhốt mọi người ở trong.

"......"

"Đây lại là ảo giác?" Tiền Quân khẩn trương toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đi qua duỗi tay đẩy cửa thử, không ngờ mới đẩy có chút cửa liền mở, gã chưa kịp báo cho hai người phía sau thì đã bị một bàn tay bắt ra ngoài!

Tiếp đó trên vách tường bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt sột soạt, một cái bóng đen nhảy ra.

"A a a a a!" Tiền Quân hoảng sợ la to, cũng không biết gã sử dụng đạo cụ gì, giống như thuấn di mà vọt trở về, nhưng vừa rồi trong vòng vài giây ngắn ngủi, lỗ tai gã đã bị cắn mất một miếng, máu chảy ào ào, gã sợ hãi bỏ chạy lên lầu.

Trần Trương thấy vậy cũng nhanh chóng lựa chọn bỏ chạy, vứt Tạ Mạn Tư đang hôn mê sang bên mặc kệ.

Chỉ có Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên không nhúc nhích, bởi vì bọn họ biết chạy cũng vô dụng, cần phải giải quyết nó, nếu con quái vật đã tự dâng tới cửa, không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Thà đánh trên mặt đất còn hơn đi xuống huyệt mộ ngầm tối tăm, đánh nhau trên địa bàn của nó, ở trên mặt đất tỷ lệ tiêu diệt nó cao hơn nhiều, huống chi vừa rồi nó còn bị thương.

Đánh nó, lấy mạng nó!

So với những con quỷ khủng bố từng gặp lúc trước thì con cương thi này chỉ được cái tốc độ nhanh, hàm răng sắc bén và đặc biệt có thể ăn thịt người mà thôi, sức lực cũng không tính là mạnh, Kỷ Vô Hoan nắm chắc một khi tiếp cận được nó là có thể chế trụ nó, Nhiếp Uyên tiếp tục dùng Ba Lần, nó nhất định phải chết.

Tuy nhiên con cương thi này không hổ là đồ cổ đã sống mấy trăm năm, quả nhiên thật sự thông minh, nó ở ngoài ghé vào cửa, nghiêng đầu như đang quan sát bọn họ, phán đoán sức chiến đấu của bọn họ, cuối cùng xoay người bỏ đi.

"Chạy?" Kỷ Vô Hoan cảm thấy khó tin nhưng e sợ có bẫy nên không dám lập tức đuổi theo.

Tầm mười mấy giây sau trên sân thượng truyền đến tiếng thét chói tai.

"Nó bò lên trên rồi!"

Toàn bộ người trên lầu đều dùng sức chạy xuống, chỉ có Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan chạy lên, bọn họ vừa đặt chân lên sân thượng liền nhìn thấy trên này chỉ còn Đường Soái đang nằm dưới đất và La Lan, quái vật thì quỳ trên mặt đất, khoang miệng đầy máu còn đang nhai nuốt thịt người, chậm rãi tới gần bọn họ.

Đường Soái vẫn đang hôn mê bất động, trong khi La Lan là cố ý ở lại, xem vẻ mặt cô tràn đầy thống khổ hiển nhiên đang hận con quái vật tới thấu xương, trong tay cầm một cây đao sắc bén, cao giọng hô: "Tạp chủng, có giỏi thì mày qua đây!"

Đối mặt với quái vật khủng bố như thế, tay cô theo bản năng phát run, quấn chặt băng vải trên cổ tay đang chảy máu, cứ việc như thế, cô cũng không định lùi về sau, mở miệng không ngừng mắng chửi khiêu khích nó.

Quái vật dời lực chú ý từ trên người Đường Soái sang cô, đang định nhào qua thì nhìn thấy Nhiếp Uyên nên có hơi ngập ngừng, hiển nhiên hiện tại nó vô cùng kiêng kị vũ khí trong tay người đàn ông này.

Nhưng ngay lúc này, Kỷ Vô Hoan bất ngờ phát hiện, ngón tay vừa rồi bị chém đứt của nó thế mà dài ra rồi!

Không phải chứ? Nó có năng lực tự lành?!

Nhiếp Uyên cũng phát hiện ra, chẳng những không lúng túng, trong mắt còn thoáng hiện lên một tia hung ác, quyết định tiếp tục dùng dao tấn công thẳng vào những chỗ yếu hại, hắn không tin đầu bị chém rớt còn có thể mọc ra cái mới.

Trước hành động bất ngờ đó, quái vật kia dĩ nhiên lại chạy, theo vách tường bò xuống.

"Nó đang muốn đánh bại từng người một, xuống tay với những người nhỏ yếu đơn độc trước!" Kỷ Vô Hoan ngộ ra, nhìn La Lan thế nhưng cứ như điên rồi còn muốn đuổi theo, nhanh tay giữ chặt cô, cậu không muốn nói đạo lý phức tạp gì ở đây, chỉ hỏi cô một câu: "Cô muốn bị con quái vật này ăn tươi nuốt sống luôn hả?"

"Buông tôi ra, tôi phải giết......"

"Cô muốn bị con quái vật xấu xí này gặm đến không còn một mảnh ăn vào trong bụng sao?"

"Tôi......"

"Cô muốn bị dịch dạ dày ghê tởm của nó hoà tan mình sao? Nói không chừng bên trong còn có nội tạng của mấy người khác nữa đó, cùng cô dung hợp với nhau...... Nguyện ý sao?"

"Không, tôi không muốn!" Con gái đều thích cái đẹp, mấy câu nói đó thật sự đã giúp La Lan đang mất khống chế dần dần lấy lại bình tĩnh.

"Vậy được rồi, một mình cô đấm đá lung tung không giết được nó đâu! Chúng ta nhất định sẽ báo thù, đi xuống trước đã."

Kỷ Vô Hoan vỗ bả vai cô, sau đó xoay người đi đỡ Đường Soái nằm dưới đất dậy, gã vừa mới tỉnh lại, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh: "Làm sao thế?"

"Quái vật tới, chúng ta đi xuống trước rồi nói."

Nói xong cùng với La Lan đỡ gã xuống lầu, không hề ngoài ý muốn, ngoại trừ Tạ Mạn Tư hôn mê còn nằm trên ghế sô pha thì không còn ai.

Nguy hiểm tới mạnh ai nấy chạy, chả ai rảnh hơi đi lo cho người khác.

"Các người đi đóng hết cửa sổ lại, nhanh!" Kỷ Vô Hoan nói xong buông Đường Soái, xoay người khoá cánh cửa thông lên sân thượng: "Đi ra ngoài quá nguy hiểm, lực lượng nó cũng không mạnh, chúng ta tránh ở trong phòng an toàn hơn."

Vốn dĩ cậu cho rằng có thể trực tiếp giết chết quái vật kia nhưng hiện tại xem ra đây không phải là chuyện dễ làm, trước bảo vệ mạng sống mới là quan trọng nhất.

Nhiếp Uyên phụ trách đóng cửa chính trong phòng, mới vừa đi tới cửa liền thấy ba bóng người vọt trở về, hắn theo bản năng rút sẵn Ba Lần rồi nhìn kỹ mới nhận ra là Lý Đông Văn cùng Tiền Quân, Trần Trương.

Thì ra Lý Đông Văn dùng đạo cụ con rối hình chó hấp dẫn lực chú ý của quái vật, sau không biết nên chạy đi đâu, nghĩ đến đồng đội còn ở trong phòng, lương tâm bùng nổ bèn chạy trở về, muốn nhân cơ hội cứu gã.

"Đóng hết mấy cửa sổ lại, đừng để cho nó tiến vào." Kỷ Vô Hoan chỉ huy.

Quái vật này tuy rằng linh hoạt nhưng hiển nhiên không đủ năng lực để phá hủy vách tường hay cửa kính, bọn họ chỉ cần đóng cửa sổ thật kỹ là có thể phòng ngừa nó tiến vào.

Lý Đông Văn vừa đóng cửa sổ vừa hỏi: "Tô tiểu thư, không phải cô nói nó không thể đi ra ngoài được ư?!" Sao giờ bị vả mặt nhanh thế.

Kỷ Vô Hoan cũng hết sức buồn bực: "Ban ngày nó thật sự không thể ra ngoài mà, nếu không tại sao lại tha cho chúng ta?" Ai biết hôm nay trời tối liền nhảy ra, nói xong toàn thân cậu ngây ngẩn.

Có thứ gì đó chợt lóe lên, sau vài giây tự hỏi ngắn ngủi, cậu đột nhiên hiểu thấu.

"Thì ra mọi chuyện là như thế! Cái nhắc nhở thứ hai kia vốn dĩ không phải là "Mộ" trong huyệt mộ mà là "Mộ" trong chạng vạng, hệ thống đang nói cho chúng ta biết, buổi tối sau khi mặt trời xuống núi là nó có thể ra ngoài!"

Khó trách thời gian trò chơi kết thúc là trước khi mặt trời xuống núi ngày thứ năm, không cần nói cũng biết một khắc kia khi nó có được sức mạnh to lớn nhất định sẽ bò ra giết sạch mọi người.

"Nói cách khác, thứ nó sợ chính là ánh mặt trời! Đây là nhược điểm của nó."

Điểm này cũng giải thích được thi thể người chơi chết đi bị mang về huyệt mộ ngầm như thế nào, không phải do người chơi làm ra mà là nửa đêm nó ra ngoài tha về.

Cho nên buổi tối bọn họ ít gặp ảo giác là bởi vì nó đang hoạt động.

Quái vật này quả nhiên vô cùng cẩn thận, thời điểm số lượng người chơi nhiều bèn lựa chọn ẩn mình tránh ở sau màn thông qua việc điều khiển ngọn nến thao túng bọn họ tự sát.

Chờ đến khi số lượng người chơi càng ngày càng ít, nó liền tự mình xuất động.

Cũng có thể bởi vì nó càng ăn nhiều người thì sức mạnh sẽ càng tăng, cho nên tới hôm nay mới dám ló ra ngoài trực tiếp đối diện với con người.

"Một khi đã như vậy không bằng chúng ta đổi một chút, lừa nó tới đây rồi nhốt vào trong phòng, không cho nó trở về, chờ tới khi trời sáng ánh mặt trời chiếu vào, nó nhất định phải chết." Lý Đông Văn đề nghị.

"Như vậy không an toàn, một khi nó yên lặng liền có thể sử dụng ảo giác, khó bảo đảm sẽ không có người mắc mưu."

"Vậy cô có kế hoạch nào không?"

Kỷ Vô Hoan nhìn ngọn nến còn đang cháy trong góc, vì tránh khả năng nó thông qua ngọn nến này nghe lén, bèn lấy điện thoại ra đánh hai dòng văn bản.

"Để lại vài người làm mồi quấn lấy nó, đừng cho nó có cơ hội dừng lại sử dụng ảo giác, tôi trực tiếp đi lấp huyệt mộ của nó!"

Nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn! Khiến nó không còn nơi trở về.

Nhiếp Uyên cũng lấy điện thoại ra đánh chữ.

"Không cần phiền phức như vậy, tôi có mang theo thuốc nổ."

Tác giả có lời muốn nói:

Tròn Lầy xuất chinh, một ngọn cỏ cũng không còn! ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net