Chương 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

"Gì???"

Sao anh ta lại có thuốc nổ???

Lúc anh ta tiến vào trò chơi không phải đang mặc đồ ngủ hả?! Chẳng lẽ thuốc nổ được giấu trong đũng quần?

Một đám người chơi ngạc nhiên trợn mắt há mồm, dấu chấm hỏi đầy mặt.

"Để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào."

Dạng nhu cầu gì mà khiến anh ta lúc nào cũng mang theo đồ vật có độ nguy hiểm cao như vậy thế?! Chẳng lẽ anh ta mới bắt đầu liền muốn phá huỷ toàn bộ nhà cửa hả?!

So sánh với việc lấp hố thì trực tiếp cho nổ nó chắc chắn càng nhanh hơn nhiều, tre trúc trong khu vực đó toàn bộ đều bị rửa sạch, bên dưới cũng toàn là đất đá, nếu muốn dùng bùn đất san phẳng nó sẽ gặp rất nhiều khó khăn, lấy toàn bộ nhân lực mà nói không thể nào lấp đầy trong vòng một đêm.

"Anh còn mang theo cái gì nữa?" Thật ra Kỷ Vô Hoan không bất ngờ lắm, chỉ có chút tò mò.

Nhiếp Uyên nhẹ nhàng cong khóe miệng, ánh mắt đắc ý: "Cô đừng hỏi."

Nói ra sợ hù chết cậu.

"......"

Được lắm, không hổ là Nhiếp Ca, ngầu hết phần thiên hạ hừ!

Kỷ Vô Hoan âm thầm bổ sung không gian tồn trữ đạo cụ của Nhiếp Uyên vào phạm vi nghiên cứu, quyết định khi tìm được cơ hội nhất định phải nhìn thử một phen, cậu thậm chí hoài nghi bên trong còn có súng đạn.

Lúc trước có nghe nói, đa số người chơi bình thường thường sẽ không mang theo vũ khí nóng, một phần là bởi vì nó vô dụng với đại đa số quỷ quái trong Rubik, một phần là vì nó dễ khiến người khác bị thương đồng thời dễ gây ra động tĩnh lớn dẫn tới hoạ sát thân, 99% người chơi có thể sống sót trong trò chơi Rubik đều rất cẩn thận và sợ chết.

Hơn nữa không gian cũng có hạn -- phần lớn loại không gian dùng để cất giữ đạo cụ tuyệt đối không vượt quá một lập phương.

Cho nên người người giống nhau đều chỉ biết mang theo đạo cụ Rubik, vũ khí phòng thân và một ít vật phẩm được chuẩn bị trước, ví dụ như đèn pin, điện thoại, cục sạc và thuốc vân vân.

Lấy bảo vệ mạng sống là điều quan trọng nhất, chỉ cần có thể tránh khỏi quái vật thì tuyệt đối sẽ không đâm đầu về phía trước, chỉ cần có thể an tĩnh như gà thì tuyệt đối sẽ không làm chim đầu đàn.

Nhưng mà Nhiếp Uyên thuộc 1% còn lại, người chơi hệ máu liều.

So với việc sống sót, suy nghĩ của hắn càng thiên về làm thế nào để tiêu diệt hết đám quái vật kia hơn, vừa để báo thù cũng vừa để tìm kiếm kích thích.

Bởi vì Kỷ Vô Hoan nên hắn đã thay đổi không ít, hắn trước đây xúc động hơn rất nhiều so với hắn bây giờ, nếu như là trước đây thì ngay ngày đầu tiên hắn sẽ rời khỏi đám người chơi, tìm được huyệt mộ ngầm thì lập tức một mình tiến vào.

Cho nên nói từ một góc độ nào đó, lần này coi như Kỷ Vô Hoan đã cứu mạng Nhiếp Uyên.

Có rất nhiều phó bản không phải một mình đối mặt là có thể giải quyết vấn đề, cho dù hắn lợi hại thì chung quy vẫn là con người, một khi bị Ba Lần cắm vào đầu chắc chắn cũng sẽ chết thẳng cẳng.

Còn vì sao lại mang theo thuốc nổ là bởi vì Nhiếp Uyên đã từng trải qua một phó bản gọi là Thuỷ Tinh Cung hải yêu, tất cả người chơi đều bị nhốt vào một mê cung, hai bên là hai vách tường trong suốt cùng với một đám quái vật bạch tuộc to lớn luôn cười như tên hề bơi qua bơi lại, ban đêm chúng nó sẽ bò theo lỗ thông gió lén lút kéo người chơi vào ăn thịt, cần phải phá giải mê cung trong cửu cung mới có thể ra ngoài.

Đêm đầu tiên đại lão Nhiếp Uyên bị làm ồn tới mức ngủ không được, chịu không nổi rời giường tức giận cầm rìu đập loảng xoảng loảng xoảng suốt đêm, làm vỡ hơn một nửa tường kính Thuỷ Tinh Cung của người ta, sau khi không có nước, tất cả bạch tuộc bên trong liền treo máy.

Những người chơi khác ngạc nhiên trợn mắt há mồm, có người sau khi trở về đăng bài cảm thán mình gặp được một người chơi vô cùng khủng bố, cư nhiên suốt đêm đập vách tường khiến cho bọn thuỷ quái đang sống sờ sờ bị khô chết!

Người chơi khủng bố Nhiếp Uyên vừa lúc nhìn thấy bài đăng này, hơi sâu sắc nghĩ lại bản thân, cảm thấy như vậy chưa đủ.

-- Hiệu suất quá thấp.

Sau khi nghĩ lại, hắn đổi mới trang bị cho mình một chút, mang thêm nhiều thứ khác nữa.

Ví dụ như thuốc nổ.

Như vậy tương lai gặp phải tình huống tương tự, "bùm bùm bùm" là có thể nhanh chóng giải quyết.

Sau bởi vì ở bên cạnh Kỷ Vô Hoan, sợ bại lộ nên hắn đã điệu thấp đi rất nhiều.

Kỳ thật Nhiếp lão đại không chỉ có một không gian tồn trữ đạo cụ, lúc hắn tỉnh dậy ngoại trừ mang giày còn thuận tiện cầm sợi dây chuyền trên tủ đầu giường theo, dây xích màu đen treo mặt dây chuyền đầu sói chính là một không gian tồn trữ đạo cụ.

Bên trong vừa hay đựng trang bị sau khi được đổi mới.

Chẳng qua lúc này Nhiếp Uyên nói bản thân có mang theo thuốc nổ, một đám người chơi đều mang vẻ mặt "CMN tên này ở đâu ra thế?".

Thấy hắn một chút cũng không giống như đang đùa, Lý Đông Văn bán tín bán nghi hỏi: "Chúng ta thật sự định......" Woa cho nổ nó hả? Gã sợ bị ngọn nến giám thị bèn dùng động tác khoa tay múa chân.

"Đúng vậy." Kỷ Vô Hoan tiếp tục đánh chữ: "Chờ đến khi trời tối, chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm lưu lại đây hấp dẫn lực chú ý của nó, tuyệt đối đừng để nó dừng lại, nhóm còn lại đi phá huỷ hang ổ nó."

Tốt nhất khi nó chạy về, trong phạm vi trăm mét xung quanh rừng trúc không còn chỗ nào để che nắng, không trốn kịp, chờ mặt trời vừa lên là nó nhất định phải chết.

Như vậy vấn đề hiện giờ là ai ở lại cuốn lấy nó, ai đi phá hủy hang ổ nó?

Việc thứ nhất nghe thì có vẻ nguy hiểm nhưng thực tế nguy hiểm nhất chính là người đi ra ngoài cho nổ huyệt mộ ngầm, trước chưa kể đến việc mở cửa đi ra ngoài khả năng cao sẽ khiến cho quái vật chú ý, kể cả khi thật sự thành công thì chắc chắn quái vật cũng sẽ liều chết phản kích, tỷ lệ tử thương cực kỳ cao.

Nếu không có thủ đoạn bảo vệ mạng sống thì 50% người kia chết chắc rồi.

Kỷ Vô Hoan suy nghĩ, đang định nói chuyện, "soạt" một tiếng, một bóng đen lóe qua bên ngoài cửa sổ để lại hai dấu tay máu trên mặt kính.

"Nó quay lại rồi!" Đường Soái sợ hãi la lên.

Kỷ Vô Hoan nhìn khắp nơi xung quanh, hỏi nhanh: "Tất cả cửa sổ khoá kỹ hết chưa?"

"Khóa kỹ rồi......" Tiền Quân mới vừa đáp xong, mấy người bọn họ liền nghe trong WC truyền đến âm thanh kỳ quái, như thứ gì đó đang bò.

Vả mặt tới nhanh quá.

"ĐM, tiêu rồi, còn lỗ thông gió kia!" Tiền Quân lúc này mới nhớ ra, mấy người bọn họ nhanh chóng chạy vô, phát hiện con quái vật kia đã bò vào, ở trên trần nhà nhìn chằm chằm bọn họ, miệng đầy máu tươi, trên răng nanh còn treo thịt vụn, ánh mắt nhìn bọn họ như đang đánh giá một món ăn ngon.

Khiến con người ta không rét mà run.

Thời khắc mấu chốt, Kỷ Vô Hoan cũng mặc kệ hình tượng hay không hình tượng, chộp lấy cái ghế ném qua, quái vật dễ như trở bàn tay né tránh, lúc nó muốn nhào tới, Nhiếp Uyên nhanh tay nhanh chân trực tiếp đóng cửa một cái "rầm", đập vào mặt con quái vật.

Giờ khắc này bọn họ đều cảm thấy có chút may mắn vì đã chọn căn nhà có điều kiện không tệ này, không những nhà vệ sinh không ở bên ngoài ngay cạnh chuồng heo, không có cửa mà dùng tấm vải che lại.

Căn nhà này phỏng chừng là nhà của trưởng thôn, có điều kiện tốt nhất trong thôn, cửa nhà vệ sinh cũng được làm bằng gỗ, có thể cầm cự được một thời gian.

Quái vật kia cũng thông minh thật, sau khi chụp lấy Hai Lần ở sau cửa liền phản ứng lại cửa này phải đẩy vào bên trong, cũng may Nhiếp Uyên đã nắm chặt nắm cửa không chịu buông tay.

Nếu chỉ xét về sức mạnh thì nó không khác gì một người trưởng thành bình thường.

Nhiếp Uyên hoàn toàn có thể ứng phó, quái vật thấy vậy ngừng lại, bắt đầu sử dụng năng lực ảo giác.

Nhưng mà Nhiếp lão đại căn bản không sợ chiêu này, vì đề phòng bị điều khiển, suốt cả quá trình hắn đều nhìn chằm chằm hai tay mình, cho dù có buông tay trong vô thức thì hắn cũng có thể bẻ lại ngay lập tức.

Sau vài hiệp đánh giá, quái vật ý thức được nơi này khá khó chơi, bèn đánh chủ ý sang chỗ khác, không ngừng dùng ảo giác quấy rầy người chơi, ý đồ từ cửa xông vào.

Nhưng toàn bộ người chơi đều đã có kinh nghiệm, đánh chết cũng không tin, tuyệt đối không lộn xộn.

Trong lúc đó Tạ Mạn Tư từng tỉnh dậy một lần, sau đó lại bị dọa ngất xỉu.

Cứ như vậy tra tấn lẫn nhau tới hơn 5 giờ sáng, trong đó La Lan suýt chút nữa bởi vì ảo giác liên quan tới chị mà mất đi lý trí, muốn đi mở cửa, cũng may Kỷ Vô Hoan nhanh tay nhanh chân tóm được cô về, trực tiếp đánh ngất, hai giờ sau mới tỉnh.

Kỷ Vô Hoan tính toán thời gian, thấy đường chân trời dần xuất hiện ánh sáng, lập tức quyết định hành động.

Việc này không nên chậm trễ!

"Lý Đông Văn, Trần Trương các người đi giúp anh ấy."

Hai người gật đầu, Nhiếp Uyên nhân cơ hội duỗi tay lôi kéo Kỷ Vô Hoan đang muốn đi, chuẩn bị đi nổ huyệt mộ.

"Không, anh trai nhỏ, anh phải ở lại." Kỷ Vô Hoan ngăn người đàn ông lại: "Nơi này chỉ có anh có thân thủ tốt nhất, bọn họ không thể nào quấn lấy nó."

Quái vật này thông minh như thế, không chừng có thể phát hiện mục đích của bọn họ, đến lúc đó nếu không giữ chân được nó thì biết phải làm sao? Vùng dã ngoại hoang vu kia không có chỗ để trốn, bọn họ liền xong đời.

"Không được." Nhiếp Uyên chau mày.

Hắn đương nhiên không đồng ý, vốn dĩ chính vì Kỷ Vô Hoan nên hắn mới huỷ tài khoản cũ, tất nhiên không thể chấp nhận việc cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Kỷ Vô Hoan nhấp môi, khóe miệng kiều lên, ôm cổ người đàn ông, trong mắt lấp lánh ngôi sao nhỏ, ngọt ngào hỏi: "Lo cho em hả?"

"Không có."

"Hừ, còn không chịu thừa nhận ~" Kỷ Vô Hoan thấy trong lòng có hơi chua chua, trước giờ cậu chưa từng thấy tên khốn này để ý tới ai như vậy.

Chẳng qua nghĩ lại thì, còn tốt khi đó là mình, tránh cho một cô gái ngây thơ tốt bụng khác bị con chó to lớn này gây tai hoạ!

Quá tuyệt!

Lúc này Kỷ đại ảnh đế còn chưa biết trên đời này có một câu gọi là "Thứ gì cũng có cái giá của nó!"

La Lan chủ động đứng ra: "Tôi không sợ, tôi sẽ đi."

Cô chắc chắn là người hận con quái vật kia nhất trong số những người ở đây, chỉ cần có thể chỉnh chết nó, cái gì cô cũng nguyện ý làm.

"Không được." Kỷ Vô Hoan từ chối.

"Vậy chúng ta cùng đi." La Lan nói xong lấy ra đạo cụ Rubik của mình, trước mặt Nhiếp Uyên chia ba cái cho Kỷ Vô Hoan, hơn nữa còn giải thích: "Tuy ba món này chỉ là đạo cụ sử dụng một lần bình thường, nhưng có thể dịch chuyển trong nháy mắt tầm 10 mét, chính cô cũng có một ít đạo cụ chứ?"

Kỷ Vô Hoan gật đầu: "Có." Cậu tiếp được đạo cụ, rồi nói: "Một mình tôi đi thôi."

Cậu có Huy chương đáng ghét của thuyền trưởng ở trên người, dựa theo mô tả hiệu quả đạo cụ, một khi kích hoạt quỷ quái sẽ làm lơ sự tồn tại của cậu ở một trình độ nhất định, ở đây có nhiều người chơi như vậy, khả năng cao lúc đi ra ngoài quỷ quái sẽ không chú ý tới cậu.

Nhưng nếu cậu và La Lan cùng đi ra ngoài, không những tăng số lượng mục tiêu thành hai người mà quỷ quái còn rất có thể đuổi theo La Lan.

Nếu sử dụng đạo cụ hết ba lần, La Lan nhất định sẽ chết.

Tuy rằng Kỷ Vô Hoan không phải là một người tốt kiểu sẽ vì người khác mà quên mình nhưng nếu có thể tránh việc hy sinh thì đương nhiên sẽ không tặng thêm đầu người cho quái vật.

"Nhưng nếu không ai ở trên tiếp ứng thì làm sao cậu leo lên được?"

"Tôi đã có cách rồi." Kỷ Vô Hoan lấy Huy chương đáng ghét của thuyền trưởng ra vỗ nhẹ lên môi, cười nói: "Đây là vật may mắn của tôi."

Trước khi tiến vào phó bản, vì sợ bị nhận ra nên Kỷ Vô Hoan đã gia công kim bài, ở mặt ngoài dán hai tầng giấy thiếc che lại đồ án bên trên, chỉnh sửa thành một tấm ngân bài.

Tuy nó cũng không đẹp mấy nhưng ít ra trông bớt giống nhà giàu mới nổi.

Kỷ Vô Hoan đi đến bên cạnh Nhiếp Uyên: "Nhanh, đưa thuốc nổ cho em." Thấy đối phương vẫn không chịu, vì thế nhón chân hôn một cái bẹp lên khóe miệng người đàn ông, mắt trông mong mà vẫy đuôi.

Mỹ nhân kế thành công ~

Nhiếp Uyên cho cậu một cái bao lớn, rồi ghé vào tai cậu nhỏ giọng dặn dò: "Kíp nổ sau khi được châm lửa tốc độ cháy chỉ có 50 giây, khoảng cách an toàn ít nhất phải hơn 100 mét, cô phải cố gắng chạy thật xa."

Kỷ Vô Hoan gật đầu.

"Còn nữa." Nhiếp Uyên từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn màu đen: "Đeo nó lên, có thể ngăn cản một lần thương tổn đến từ quỷ quái."

Kỷ Vô Hoan cố ý giơ ngón áp út qua, người đàn ông không nghĩ nhiều, sau khi đeo vào, cậu nhìn nhẫn trên tay mình, thẹn thùng cười nói: "A, đây là cầu hôn sao?"

"......"

"Ha ha, không đùa anh nữa." Kỷ Vô Hoan dùng ngón tay biu hôn gió một cái, xoay người muốn đi ra ngoài, mới vừa đi đến cạnh cửa, liền phát hiện cánh cửa trước mặt tự mở ra, Lưu Phỉ Phỉ toàn thân là máu đứng ở bên ngoài cười ha ha ha với bọn họ, còn bước từng bước một tiến vào.

Không cần phải nói, lại xuất hiện ảo giác.

Trải qua nhiều lần kinh sợ, bọn họ đã tập thành thói quen.

Kỷ Vô Hoan đưa mắt ra hiệu với hai người Lý Đông Văn, bọn họ hiểu được, làm bộ như bị dọa sợ mà thả lỏng tay.

Quả nhiên, ảo giác trong nháy mắt biến mất, quái vật lén lút chui vào WC bổ nhào lên trên cửa, đang định đẩy cửa ra thì Nhiếp Uyên lại túm trở về.

Đúng chính là như vậy, để nó không có cách nào vào được, đồng thời khiến nó không thể sử dụng ảo giác.

Kỷ Vô Hoan thấy vậy ôm lấy thuốc nổ, cực kỳ cẩn thận mà đẩy cửa phòng, chân trước vừa mới bước ra, quái vật bên trong đột nhiên im lặng.

Bị phát hiện rồi ư? Kỷ Vô Hoan toàn thân đổ mồ hôi lạnh, khẩn trương quay đầu nhìn thử, quả nhiên nó nghe được tiếng động gì đó, đôi mắt màu xám từ bên cạnh cửa nhìn ra bên ngoài.

Lúc Kỷ Vô Hoan đang muốn lùi về, Nhiếp Uyên động, hắn thừa dịp quái vật không chú ý, hơi thả lỏng tay, nửa mở cửa, sau đó thuận thế đạp một cú.

Không làm không ngầu, trúng ngay giữa khuôn mặt con cương thi, đá nó bay ra ngoài.

Cương thi lại lại lại lại bị đá trúng mặt hoàn toàn tức giận rồi, tru lên một tiếng rồi vọt tới, dùng toàn lực đẩy cửa phòng.

Kỷ Vô Hoan nhân cơ hội chạy, cậu vừa bước ra khỏi cửa liền cắm đầu chạy như điên, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, cũng không biết là do Nhiếp Uyên kéo thù hận quá ổn hay vẫn do Huy chương đáng ghét của thuyền trưởng bắt đầu hiệu quả mà con quái vật kia thật sự không có đuổi theo cậu.

Cũng may trời đã bắt đầu chậm rãi sáng lên, bóng đêm đang dần dần lui xuống, cậu không bật đèn pin cũng có thể nhìn rõ đường, rất nhanh đã tới bên ngoài huyệt mộ ngầm.

Ngồi xổm xuống mở bao ra, thuốc nổ bên trong cậu đã từng thấy qua, chính là cái loại mà mấy phần tử cực đoan hay cột lên người trong mấy bộ phim điện ảnh, toàn bộ đều là loại nặng, hơn nữa số lượng không ít!

Kỷ Vô Hoan đã diễn rất nhiều phim hành động, đạo cụ cũng sờ qua không ít nhưng đồ thật thì đây là tiếp xúc đầu tiên, cũng may cách sử dụng khá đơn giản, kíp nổ ở ngay trên đầu.

Muốn phá hủy và lấp kín đường hầm bên dưới nhất định cần phải đi xuống, cho nên phải có một người ở trên kéo dây thừng tiếp ứng.

Cho dù như thế cũng có độ nguy hiểm nhất định, 50 giây quá ngắn, bản thân đường hầm đã dài tận 5 - 6 mét, hơn nữa huyệt mộ ngầm vốn dĩ rất sâu, nếu tốc độ không đủ nhanh, khả năng dễ bị chôn sống.

Vì thế Kỷ Vô Hoan nghĩ tới một biện pháp tuyệt vời hơn, cậu còn tới hai nhóc con cơ mà!

Lấy Trứng Muối với Thịt Nạc ra.

Hai vật nhỏ vừa nhìn thấy cậu liền lập tức trở nên vui vẻ, Trứng Muối ô oa ô oa kêu mama, Thịt Nạc thì kích động mà xoa lỗ tai.

"Tao có một nhiệm vụ muốn giao cho tụi mày đây." Kỷ Vô Hoan nhặt hai sợi dây thừng trên mặt đất, cột đầu đuôi chúng nó lại với nhau tạo thành một sợi dây dài hơn 10 mét, sau đó cột một đầu vào bên dưới cánh tay Trứng Muối.

Hai vật nhỏ nghe thấy có nhiệm vụ càng kích động hơn, Trứng Muối ưỡn ngực, đôi mắt làm bằng cúc áo mở to, dáng vẻ "Con làm việc mama cứ yên tâm".

Kỷ Vô Hoan đưa thuốc nổ cho Trứng Muối: "Có ôm được không?"

Trứng Muối cuống quít gật đầu, vươn cánh tay ôm lấy thì bị đè xuống đất kêu cái bẹp, nhưng nó sao có thể khiến mama thất vọng được?

"Ô...... Ô...... Ô a --" Ragdoll bé nhỏ chu mông, dùng hết sức bình sinh ôm 1kg thuốc nổ lên, đôi mắt làm bằng cúc áo lóe sáng, trong ánh mắt toàn là ba chữ viết hoa "KHEN CON ĐI"!

"Ngoan quá, tuyệt lắm." Kỷ Vô Hoan cổ vũ sờ sờ cái đầu nhỏ của Trứng Muối, rồi lấy ra một cái bật lửa giao cho Thịt Nạc, hơn nữa còn hướng dẫn nó cách sử dụng.

"Đợi lát nữa tao sẽ dùng dây thừng thả tụi mày xuống, Trứng Muối mày cứ ôm cái này đi vào bên trong đường hầm cho tới khi dây thừng không thể kéo được nữa, rồi đặt nó xuống đất, sau đó Thịt Nạc mày dùng bật lửa châm kíp nổ." Cậu vừa nói vừa đặc biệt chỉ vào vị trí kíp nổ: "Chờ lửa cháy, Trứng Muối mày lập tức mang Thịt Nạc chạy về, Thịt Nạc mày đến lúc đó túm lấy sợi dây thừng thứ ba, tao sẽ lập tức kéo tụi mày lên, chú ý là đi tới cuối mới thả cái này xuống, sau đó mới châm lửa, nhất định phải châm lửa trước mới được chạy về, hiểu không? Điều này rất quan trọng."

Hai nhóc con gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rồi!

Kỳ thật nếu chỉ có Trứng Muối, Kỷ Vô Hoan có thể còn chưa yên tâm lắm, rốt cuộc trước đó nó ở nhà mới đi qua đi lại vài vòng là đã ngã xuống đất nằm ngủ, nhưng Thịt Nạc thì khác.

Nó vô cùng thông minh, có đôi khi giống như thiên tài nhí trong xã hội loài người, chỉ số thông minh ở nhiều phương diện đều rất cao, năng lực học tập cực mạnh.

Ví dụ như mang theo một đồng đội ngu ngốc như Trứng Muối cũng có thể leo tới rank kim cương trong game LOL, sau học được cách chơi không dùng tay, hai lỗ tai nhỏ một giây đánh đến đối phương không kịp kêu cha gọi mẹ.

Kỷ Vô Hoan thấy vậy, thậm chí còn nhờ nó giúp mình leo rank, phỏng chừng rất nhiều người cũng chưa nghĩ đến bản thân lại bại bởi một con thỏ nhỏ xanh mượt!

Bây giờ nhớ lại, tụi nó vốn dĩ đều là đạo cụ hiếm thấy, ngoại trừ kỹ năng bên ngoài cực ngầu, có lẽ bản thân nó còn có nhiều cách sử dụng khác.

Kỷ Vô Hoan kéo dây thừng chậm rãi thả tụi nó xuống, một bên chờ đợi một bên cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, phòng con cương thi bất ngờ đuổi tới đây.

Cậu vốn dĩ cho rằng nhiều nhất ba phút là có thể giải quyết xong chuyện này, nhưng cậu đã đánh giá quá cao tốc độ di chuyển của Trứng Muối, đối với con người mà nói khoảng cách 5 mét chỉ cần mười mấy giây là đủ, nhưng đối với Trứng Muối mà nói đó là cuộc thi chạy trăm mét.

Hai cái chân ngắn nhỏ đang hết sức nỗ lực mà chạy, nhưng đồ vật trên tay nó có hơi nặng, ôm thật sự quá sức, chỉ đi được nửa mét liền không đi nổi nữa.

Không thể không thả xuống đất nghỉ ngơi một lát, Trứng Muối mệt đến mức thở dốc, Thịt Nạc ngồi ở trên đầu nó lắc lắc lỗ tai cổ vũ cố lên.

Kỷ Vô Hoan cảm giác dây thừng không hề nhúc nhích, có chút nôn nóng.

Lúc này bầu trời càng ngày càng sáng, dần dần từ lam sẫm chuyển sang màu xám, nơi xa nhiều hơn một tia ánh sáng.

Trời sắp sáng rồi.

Không xong.

Kỷ Vô Hoan cúi đầu hô lớn xuống huyệt mộ ngầm: "Trứng Muối Thịt Nạc cố lên! Chờ ra ngoài ba ba sẽ mua quà mà tụi mày thích nhất, tải cho tụi mày game mới nhất!"

Vừa nghe đến quà và game, hai nhóc con lại tràn trề động lực, Trứng Muối khẽ cắn môi, bê thuốc nổ lên, chân ngắn nhỏ bước lên tiếp tục chạy.

Nhưng mới chạy được 1 mét, nó lại không được, quỳ rạp trên mặt đất cả người nhũn ra.

Bầu trời càng ngày càng sáng.

Đáng chết! Ngay khi Kỷ Vô Hoan đang suy xét mình có nên tự mình xuống dưới hay không thì dây thừng lại chuyển động.

Thịt Nạc nhảy xuống đất, đặt bật lửa lên trên thuốc nổ, dùng một cái lỗ tai nâng bao thuốc nổ lên, một lỗ tai khác thông qua chụp đánh mặt đất để di chuyển, giúp Trứng Muối giảm bớt áp lực.

Hai nhóc con lúc này cuối cùng mới nhanh hơn, Trứng Muối hô khẩu hiệu: "Một hai một hai một hai ~"

Qua ba phút rốt cuộc cũng chạy tới cuối đường hầm!

"Làm tốt lắm!" Bên này Kỷ Vô Hoan cảm giác được dây thừng bị kéo thẳng, liền lập tức chuẩn bị kéo tụi nó về.

Bất chợt nghe thấy tiếng động phía sau, Kỷ Vô Hoan đột nhiên quay đầu, chỉ thấy con cương thi kia giống như mãnh thú tay chân chạm đất chạy như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net