CHƯƠNG 56: Hoàng Y Ký (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Vận hạn vẫn chưa tan]

Có tất cả tám mươi hai người ở hí lâu để xem Hoàng Y Ký hôm đấy. Trong đó những đứa trẻ chưa đầy mười sáu tầm tám đứa, còn những cụ trên sáu mươi thì tận hai nhăm người.

Chẳng cần biết liệu đầu óc của những người này đã vững vàng, giả như cũng chả biết bọn họ trải qua sương gió chông gai đủ nhiều hoặc tinh thần của họ có ổn định để tiếp nhận chuyện này hay chưa... thì khi ấy tất cả bọn họ đều thấy được chúng... những hình ảnh man dại mà ngay cả những gã thanh niên trai tráng, tâm cường thế mạnh cũng khó có thể chịu thấu.

Tùng Minh Tử hẵng còn đang sứt đầu mẻ trán ngó người phụ nữ trung niên đang lẩm bẩm trong hoảng loạn đằng kia. Cứ mỗi lần hắn thử tiếp cận giúp bà ta phong ấn đoạn kí ức đó, bà đều luôn hoảng sợ và ré lên, vùng vẫy kịch liệt. Âm thanh the thé ấy thiếu điều chọc thủng màng nhĩ, làm đầu óc hắn long lên hết cả.

Dù cho hắn đã niệm Tĩnh Tâm Chú thì mọi người dân ở đây cũng chẳng thể nào được trấn định lại hoàn toàn. Tiếng khóc thút thít của con nít, tiếng người lớn nỉ non và tiếng các cụ già nức nở hoà lẫn vào nhau. Cũng có một số người chỉ biết ngơ ngác ngồi hoặc nằm trên đất, trông chẳng khác gì hồn họ đã bay ra khỏi xác.

Tùng Minh Tử vuốt mồ hôi. Chỉ dựa vào một mình hắn... thì lượng công việc quả thật khá nhiều.

Năng lực của Chúc Hạc Lan tuy mạnh nhưng thứ y sử dụng lại chính là... một lực lượng đến từ nơi khác, nên hơi không phù hợp với tình cảnh trước mắt.

"Tình hình thế nào rồi?"

Tùng Minh Tử ngẩng đầu, ai oán nhìn Chúc Hạc Lan, "Ngươi đoán xem?"

Chúc Hạc Lan nhìn đám dân thường xung quanh đã bị nhúng nửa chân vào vũng lầy loạn lạc, y khẽ thở dài, "Thật làm khó cho ngươi quá."

Tùng Minh Tử quay đầu, nhìn Quản Trọng Lục còn đang nhìn nhìn ngó ngó gì đó ở bên cánh hí đài đã bị đập nát, nhỏ giọng hỏi, "Hắn ổn không?"

"Nhìn chung cũng không có gì đáng ngại." Chúc Hạc Lan cũng nhìn theo hướng Quản Trọng Lục, trả lời với vẻ suy tư.

"Thật á? Ngươi nhìn tình trạng của những người ở đây xem... Cứ cho là hắn đi theo ngươi nên đã thấy qua chút ít sự đời đi, thế nhưng mà vụ việc đến trình độ như này thì... Chỉ sợ mới là lần đầu tiên đấy chứ?"

Chúc Hạc Lan không trả lời, chỉ mím môi lại thành một đường chỉ.

Tùng Minh Tử một lần nữa dời mắt, nhìn về lại phía tầm khoảng hơn một trăm người thường vẫn đang chờ đợi được cứu trị trước mặt, mặt mày ủ dột, "Chà... Giá như mà có người giúp..."

Đang nói giữa chừng, một trận nổ vang lên một tiếng ầm ĩ ngắn ngủi ngay tại cửa lớn hí lầu, phá tan bầu không khí an tĩnh.

Ban nãy, lúc Chúc Hạc Lan và Trang Thừa đối chiến đã khiến xà nhà và gạch rơi xuống phong bế lối ra cửa lớn. Vốn dĩ nếu Tùng Minh Tử và Chúc Hạc Lan muốn mạnh tay phá chúng đi thì cũng không khó, có điều xét thấy trước mắt thần trí của những người này vẫn còn tán loạn, nói không chừng họ đã bị Uế khí của Trang Từa ăn hết sinh lực. Nếu chỉ cần có người chớp cơ hội này chạy ra ngoài thì sẽ càng làm phát tán nguồn cơn điên rồ này đi, khi đó lại càng khó lòng thu thập hết về được.

Hiện tại, cửa lớn vốn bịt bùng đã bị đả thông, hơn mười vị đệ tử Thủ toạ bên phái Thanh Minh nối đuôi nhau đi vào. Cuối cùng, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong làn khói bụi, bất ngờ đó lại là Thất Diệu Chân nhân.

Mắt của hắn ngay lập tức bắt lấy Tùng Minh Tử.

Tùng Minh Tử trợn mắt, "Sư huynh?"

Thất Diệu Chân nhân nheo mắt, khẽ ừm một tiếng, tiện đà nhìn quanh bốn phía. Ánh mắt đến khi thấy Chúc Hạc Lan thì chợt khựng, nhuốm đầy sự lạnh lẽo.

Tùng Minh Tử vội vã đứng dậy, luống cuống tay chân chỉnh đầu tóc và phủi bụi khắp người, "Sư huynh, sao huynh lại đến đây?"

"Hồng Mông Nghi cảm nhận được luồng Uế Khí đang quấy nhiễu. Ta đoán việc này có liên quan đến ngươi." Thất Diệu Chân nhân lạnh nhạt, nói rồi đưa tay ra hiệu, nhóm đệ tử Thủ toạ liền ngay lập tức tản ra trị liệu cho tám mươi hai người thường đang ở đây cũng như giúp ổn định tinh thần và phong toả ký ức của bọn họ.

Trọng Lục lò dò chạy đến bên cạnh Chúc Hạc Lan, cảnh giác nhìn chằm chằm Thất Diệu Chân nhân trước mặt.

Lần trước khi gặp người này còn muốn dùng hình với ông chủ.

Chúc Hạc Lan nhìn sang bộ dáng Trọng Lục đang xù lông như mèo, chỉ chực chờ nhào lên cào người qua khoé mắt mà môi của y khẽ gợi lên. Sự bồi hồi băn khoăn trong lòng vừa rồi cũng giảm xuống chút ít.

Nhìn qua thì Trọng Lục vẫn bộ dáng ấy... Không có dấu hiệu phát sinh thêm bước biến hoá nào.

Nhưng nỗi lo lắng ấy mới chỉ bị đẩy ra sau đầu chứ chưa hề mất đi. Sự biến đổi trên người của tên tiểu nhị này luôn có thể bùng phát ở bất cứ thời điểm nào. Nó không hề tuần tự tiến dần và bộc ra triệu chứng để có cách phòng bị như người bình thường.

Giống như kiểu... cơ thể gã đang không màng tất cả muốn cải biến vậy...

Vừa rồi khi Trọng Lục bị Trang Thừa bắt lấy, trong lúc nhất thời Chúc Hạc Lan lần lữa không dám xuống tay vì lo rằng một khi Trang Thừa bị ép đến đường cùng sẽ lên cơn làm hại Trọng Lục. Thế mà thình lình, tự Uế khí của Trang Thừa lại nảy sinh sự hỗn loạn nghiêm trọng.

Ngọn nguồn kích thích biến dạng này không đến từ bản thân Chúc Hạc Lan, cũng như chẳng phải của Tùng Minh Tử.

Ý chí của Hoàng Y Chi Thần đã hoàn toàn chiếm tinh thần của Trang Thừa, làm thế nào mà có thể bị mất khống chế không lí do? Rốt cuộc là cái gì đã thúc đẩy luồng sức mạnh đó?

Nhưng phải kể đến việc biểu cảm của Trọng Lục lại giống thực sự chẳng nhớ được sau khi bản thân mình bị Trang Thừa tóm lấy đã xảy ra chuyện gì...

Cuối cùng, mắt Thất Diệu Chân nhân nhìn xuống bên dưới mặt đất đã bị đám cây mây hiện đang quấn tầng tầng lớp lớp quanh xà nhà trên người Trang Thừa phá nát.

Đám dây mây động thực vật lẫn lộn ban nãy vốn còn tiết nhầy, dính dớp máu thịt, giờ phút này bộ dáng của chúng thoạt nhìn lại hoàn toàn là hình dáng của cây mây bình thường. Chẳng qua thô hơn dây mây gấp mấy lần và trông chúng bện lại chi chít thành một đại thụ.

Có vẻ như Trang Thừa đã mất ý thức, vẫn bị khoá chặt bên trong đám mây chung quanh mà không rõ sống chết. Quần áo hắn tả tơi, phủ đầy vết bẩn vàng nhạt, tóc tai tán loạn. Bên dưới khoé mắt, mũi và miệng có vết dịch vàng nhễu ra.

Thất Diệu Chân nhân đứng bên dưới lan can, quan sát những đám dây mây to lớn ấy, cũng quan sát cả Trang Thừa. Đầu của hắn hơi nghiêng, tròng mắt đen nhánh không biết đang chất chứa suy nghĩ gì

Hắn vươn tay chạm vào cây mây kia rồi bảo, "Cây này vô cùng cổ xưa nhưng có điều lại rất trẻ."

Chúc Hạc Lan hơi nghiêng mình liếc nhìn hắn.

"Nó không hề đến từ thế giới của chúng ta." Thất Diệu nói, lại giơ tay chỉ sang Trang Thừa, "Vốn hắn thuộc về thế giới của chúng ta nhưng bây giờ thì không. Uế khí trong người hắn đã quá nhiều, vô phương cứu chữa."

Nói xong, hắn bèn ngừng một lát, đột nhiên dứt khoát xoay người đối diện Tùng Minh Tử và Chúc Hạc Lan, nói, "Ta phải đưa hắn về Trấn Ma Tháp của phái Thanh Minh, lấy Đạo khí áp chế Uế khí của hắn, phòng cho hắn tiếp tục làm hại nhân gian."

Trong Lục không hiểu Uế khí trong mắt Thất Diệu có bộ dạng ra sao và vì gì mà hắn ta có thể dễ dàng đưa ra quyết định đến vậy.

Chúc Hạc Lan không mở miệng tiếp lời, nhìn qua không có ý kiến gì với việc xử trí này của phái Thanh Minh. Tự nhiên Tùng Minh Tử cũng thở phào nhẹ nhõm. Có điều khi hắn đi đến trước mặt Thất Diệu Chân nhân để nói lời cảm ơn, giọng điệu lại trở nên lúng túng, "Lần này ít nhiều gì thì sư huynh..."

"Không cần phải cảm ơn ta. Chuyện còn chưa kết thúc đâu." Thất Diệu Chân nhân nhíu chặt mày, ánh mắt hắn nhìn Chúc Hạc Lan lại dấy lên sự hoài nghi, "Hồng Mông Nghi đã cảm nhận được cơn chấn động lớn không hạp luân thường. Uế khí nhiều như thế hiển nhiên là do đã dần dà thâm nhập vào, cho nên trước đó không thể phát hiện được điều gì, chỉ thời điểm nó bùng lên mới tạo ra cơn chấn động. Vấn đề ở đây là... Uế khí đó từ đâu mà đến? Là ai đã đưa nó tới đây?"

Chúc Hạc Lan bỗng nhớ lại điều gì, gặng hỏi, "Nếu vì các ngươi cảm nhận được Trang Thừa bùng phát mới tới thì... lẽ ra không thể nào đến nhanh như vậy... Hôm nay đã là ngày nào rồi?"

Thất Diệu Chân nhân đáp, "Ngày năm đầu tháng chín."

Tim Trọng Lục hẫng đi một nhịp, "Ngày năm tháng chín? Không thể nào... Lúc bọn tôi vào hí lầu là buổi sáng ngày ba tháng chín, tổng cộng cùng lắm cũng chỉ mới qua hai canh giờ!"

Tùng Minh Tử vừa nghe thấy vậy lập tức chạy ào ra cửa lớn, Trọng Lục cũng đi sát theo sau. Ngay khi bọn họ bước ra khỏi cửa lớn của hí lầu lại lập tức ngây người.

Trước mặt bọn họ không còn là thành Thiên Lương người đến người đi khắp đường phố mà là một mảnh đất hoang vu đầy cỏ dại.

Trên bãi đất hoang vô tận ấy, một hí lầu đổ nát nằm cheo leo ở ngay giữa, chót vót và quái đản.

Việc bị lạc thời gian lại xảy ra thêm lần nữa, hơn hết bây giờ không chỉ một mình Trọng Lục. Bên trong hí lầu, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng từ Uế của Hoàng Y Chi Thần, ngay cả không gian cũng trải qua sự chuyển biến bất khả thi.

Điều này đã vượt qua khỏi phạm trù của đường tắt, đã có một lực lượng nào đó di chuyển toàn bộ một hí lầu lớn đến như vậy.

Cự tháp Thái tuế màu vàng kia... đã có suy nghĩ của riêng mình...

Mặt trời đã ngả về hướng tây, xa xa đường chân trời là lớp sương mù dày đặc. Trọng Lục nhìn phía cuối chân trời, nhỏ giọng nói, "Chúng ta đã xem nhẹ chuyện... không chỉ có một mình hắn là Lô Châu Cư sĩ rồi..."

Còn có ba tên Lô Châu Cư sĩ khác nữa...

Nếu Trang Thừa đã hoàn thành vở Hoàng Y Ký, liệu ba người còn lại đó có cảm nhận được điều ấy chứ? Rốt cuộc làm thế nào bốn người bọn họ có thể ăn ý tạo ra những kịch bản có cùng một bản sắc và phong cách với danh nghĩa giống nhau mà hoàn toàn không hề gặp mặt.

Ngoài hí lâu Thái Hoà, liệu Hoàng Y Ký có được trình diễn ở hí lầu nào khác không?

Có phải dị động của Uế khí mà phái Thanh Minh cảm nhận được thực chất không chỉ xuất phát từ Trang Thừa và chưởng quầy?

Tùng Minh Tử chìm im lặng một lúc, bỗng nhiên lòng vô cùng bứt rứt khó chịu mà mắng một câu chửi thề vô cùng không phù hợp với thân phận phương sĩ của mình.

Giằng co cả nửa ngày... cũng chẳng giải quyết được gì...

Bên trong hí lầu, không cần đi ra ngoài Chúc Hạc Lan cũng đoán được bên ngoài kia e không còn là thành Thiên Lương nữa. Cửa lớn vừa mở một hai khắc y đã phát hiện ra vì mùi lẫn trong gió không giống. Có điều y không đoán được rằng ngay cả thời gian cũng bị bóp méo.

Mặc dù bọn họ ngăn trở Trang Thừa nhưng không cách nào cản được Hoàng Y Chi Thần.

"Xem ra ít nhất là trong vấn đề này, ta với ngươi ở cùng một lập trường. Ngươi cũng không muốn Uế khí ngoại lai đó đến tàn phá thành Thiên Lương." Thất Diệu Chân nhân nói khẽ sau lưng y, "Ngày hôm trước lúc Uế khí bùng phát, ngoài hí lầu này còn có nguồn ở nơi khác nhưng ngặt nỗi Hồng Mông Nghi lại không tìm được hướng nào nữa. Phải chăng ngươi đã biết được gì rồi?"

Chúc Hạc Lan khẽ cười, đáp, "Cái ta biết chả nhẽ Tùng Minh Tử lại không nói cho ngươi hay à?"

"Chẳng lẽ ngươi không giấu giếm hắn thứ gì?" Ánh mắt sắc bén của Thất Diệu Chân nhân nhằm vào y.

"Chuyện này cũng gần nhất ta mới chú ý. Thành Hoàng biến mất, Uế khí thì tăng lên, ngay cả trên núi Tử Lộc của các ngươi cũng xuất hiện sinh vật Uế. Ta vốn tưởng rằng Trang Thừa nhiễm Uế khí dày đặc là bởi bị lây nhân lúc chệch thời gian lẫn tương thông bị lẫn lộn. Nhưng bây giờ xem ra, là ta nghĩ quá đơn giản... Thật ra hắn ta được dày công chọn để làm vật dẫn."

"Vật dẫn? Vật dẫn cho ai?"

"Hoàng Y Chi Thần." Lúc Chúc Hạc Lan nói ra cái tên này, giọng y cứng nhắc giống như chẳng hề muốn nhiều lời nhưng lại không thể không nói ra, "Kẻ thôn tính từ nơi xa."

Thất Diệu Chân nhân trầm mặc trong chốc lát, hắn hỏi, "Ngươi đang đề cập đến bản thể gốc của Hoàng Y Chi Thần chứ không phải nanh vuốt hay tàn dư Uế vật của nó ở thế giới này?"

Chúc Hạc Lan gật đầu.

"Làm sao có thể? Uế thần như Hoàng Y Chi Thần buộc phải thông qua cánh cổng mới được tiến vào. Nhưng tất cả các cổng đã bị đóng kín rồi cơ mà!"

"Chỉ cần cổng còn tồn tại, ắt có khả năng bị mở ra... Ta nghi rằng cánh cổng đã bị hé lỏng. Hiện tại cho dù Hoàng Y Chi Thần vẫn còn bị nhốt ở phía bên kia cổng nhưng hắn vẫn có thể đưa phân thân vô cùng nhỏ bé của mình qua chút khe hở để tiến vào đây, sau đó chúng được Trang Thừa mang đi và gieo rắc khắp nơi. Tương tự như người nhiễm bệnh dịch đầu tiên sẽ lây cho những người sau rồi đám người bọn họ sẽ tiếp tục mang bệnh tật truyền cho nhiều người hơn nữa. Càng nhiều người bị cảm nhiễm bởi Hoàng Y Chi Thần, hắn ta càng có quyền kiểm soát thế giới của chúng ta hơn. Cho đến cuối cùng Đạo khí sẽ bị nó lấn áp, nó trở thành chủ đạo, khi đó cửa sẽ được mở ra từ bên trong."

Mặt Thất Diệu Chân nhân mờ mít, "Chúng ta sẽ yêu cầu viện trợ từ phái Đại La và môn Bạch Hổ."

"Không kịp đâu." Chúc Hạc Lan lắc đầu, "Thời gian còn lại chưa đến năm ngày."

"Năm ngày?"

"Phải, sau năm ngày, chỉ sợ thành Thiên Lương này đã ngập đầu trong đại hoạ." y nói, mặt đanh lại, nhìn Trọng Lục đang từ ngoài đi vào bằng cửa lớn, "Điều ta lo lắng đó chính là cuồng nộ đã bắt đầu lan tràn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net