CHƯƠNG 57: Hoàng Y Ký (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Gặp nạn trên đường]

Một hí lâu náo nhiệt nhất thành Thiên Lương đột nhiên biến mất giữa ban ngày ban mặt mà chỉ để lại mặt đất một cái hố sâu có hình dạng như cái bát. Hai ngày nay, từ đầu đường đến cuối ngõ đều bàn tán xôn xao về kỳ án này. Nghe bảo là những ai, người nào đến hí lâu xem hát đều bị bốc hơi chung cùng với các kép hát và đám tiểu nhị, tổng gần đến cả trăm người. Quan binh cũng đã dẫn đội binh lính đến dàn bao quanh hố sâu hòng không để dân chúng tụ tập gần đó đến gần nó.

Nhưng ngay cả quan phủ cũng đành bó tay vì điều tra không ra được manh mối nào. Thứ duy nhất bọn họ có thể tìm ra được chính là một tí chất nhầy màu vàng kì lạ trộn lẫn với lớp đất ở dưới đáy hố. Trông chúng khá giống nước mũi hoặc chất tiết ra từ mình con ốc sên.

Rồi bẵng đi một ngày sau đó, những người biến mất ở hí lâu mới nối tiếp nhau trở về nhà. Có vài người bị bầm và xây xát nhẹ ngoài da nhưng tất cả mọi người đều hoàn toàn không nhớ rõ trong hai ngày vừa qua đã xảy ra chuyện thế nào.

Ngoại trừ ba người nọ......

Trọng Lục ôm giỏ rau đứng trước thềm một hí lâu đang đóng cửa khác và híp mắt đọc bảng dán ở bên ngoài hí lâu ấy.

Tuồng kịch cuối cùng được xướng chính là "Hoàng Y Ký".

Thời gian biểu diễn là cùng một ngày với hí lâu Thái Hoà nhưng lại được bắt đầu hát vào lúc chạng vạng và buổi tối.

Trong thời gian bọn họ bị Trang Thừa giữ chân, Hoàng Y Ký đã được khai mở ở hí lâu Tam Gia khác trong thành. Bảng được dán khoảng hai ngày trước buổi diễn, nghĩa là khi đó Trọng Lục và chưởng quầy vẫn còn đang bị nhốt trong mộng ảo của Hoè Thụ.

Sau khi công diễn vở Hoàng Y Ký, hí lâu Tam Gia này không hẹn mà thình lình đóng cửa; tất cả các đoàn kịch từng diễn vở này cũng đồng loạt đóng cửa từ chối tiếp khách.

Đến nỗi Trọng Lục phải canh những lúc có mấy đoàn hát diễn tập để... đến đấy tìm tin tức. Quả nhiên không thấy mấy gánh hát đã hát qua vở Hoàng Y Ký đâu, vì thế gã đành phải sang hỏi thăm các đoàn lê viên(1) khác.

(1) Lê viên: Tên gọi mà thời xưa người dân hay dùng cho các rạp ca tuồng hay gánh hát. Bắt đầu từ giai thoại của Đường Minh Hoàng (Đường Huyền Tông Lí Long Cơ) khi ông dùng vườn lê ở vườn thượng uyển để làm nơi diễn tập, ca hát của các diễn viên tuồng.

Trong gánh hát đang ở nhờ tạm tại miếu Thành Hoàng nơi tây thành có một chàng trai trẻ tuổi kiêm vai võ sinh, anh ta quen biết một lão sinh đã hát Hoàng Y Ký ngày hôm kia. Anh ta nói cho Trọng Lục biết vào ba ngày trước buổi diễn ấy, người lão sinh kia còn kể lể với anh ta rằng mình vừa nhận được một tập hí bản mới mà ngay ba ngày sau đã phải diễn, hắn còn oán thán có khi đến lúc đó còn chưa kịp thuộc lời.

Nhưng sau đấy lúc người võ sinh này tìm tới vị lão sinh kia để uống rượu thì tình trạng của người lão sinh ấy không mấy ổn cũng như luôn trong trạng thái thất thần. Hỏi hắn thử xem đã sắp xếp diễn vở kịch mới thế nào thì hắn bảo không cần phải an bài gì cả, chỉ cần xem qua một lần kịch bản kia đã biết phải diễn kiểu gì.

Lúc ấy người võ sinh còn cho rằng tên lão sinh kia khoác lác, ấy thế mà sắc mặt của tên lão sinh nọ lại trở nên nghiêm túc và ca lên vài thoại hí liên tiếp. Cái gì mà "bên ngoài kia đỉnh núi vô song, có vị Đế quân Hoàng Y, có thể cắn nuốt ngàn linh, có thể mai một vạn vật" hay là "sinh có hạn, còn chết thì vô tận. Người khôn ngoan nên biết bố thí hữu hạn để đón nhận sự vĩnh hằng" các thứ.

Từ những tin tức mà Trọng Lục nghe ngóng được, những gánh hát này hoàn toàn không hề tập dợt qua Hoàng Y Ký mà tất cả mọi người, mỗi người sẽ tự đọc kịch bản và cứ thế trực tiếp lên diễn.

Mặt khác, ba tên Lô Châu Cư sĩ kia sau khi ba đợt Hoàng Y Ký nọ vừa được diễn xong thì cũng mất tích cùng lúc.

Rất khó truy được đã có bao nhiêu người xem phải bản Hoàng Y Ký hoàn thiện. Trước mắt, phái Thanh Minh đã phái người đi các phường đóng sách để trông coi, phòng ngừa có hí bản Hoàng Y Ký nào bị tuồn ra ngoài. Đồng thời tám hướng xung quanh thành Thiên Lương đều có các vị Chân nhân tu vi cao thâm nhất phái Thanh Minh bố trí tế đàn, hình thành nên một trận đồ bát quái huyết ấn khổng lồ. Bởi vì Uế khí vẫn chưa bộc phát thế nên trận pháp chỉ mới dùng để phòng thủ chứ chưa được kích hoạt.

Nếu "bệnh dịch" đã tản ra ngoài thì thứ duy nhất bọn họ có thể làm đó là sốt ruột chờ hậu quả xuất hiện mà thôi.

Có một loại không khí bị dồn nén đang rục rịch lượn lờ bao trùm trong không trung. Không ít dân chúng cũng cảm nhận được sự nôn nao như luồng gió quét qua trước cơn dông bão ấy. Từ phố lớn đến ngõ nhỏ, nơi nơi đều nghe thấy tiếng người oán giận, buồn bực vì choáng váng, mất ngủ hoặc gặp phải ác mộng.

Động vật còn phản ánh gay gắt hơn. Trên đường cái bỗng dưng lại xuất hiện gà, chó, la, ngựa và mèo đi lạc nhiều vô số kể. Còn xảy ra hiện tượng đàn kiến di cư với diện rộng đến vài lần, cảnh tượng những xoáy đen bao lấy mặt đất trông thật lạ lùng. Buổi sớm ít nghe được tiếng chim hót hơn, hay ngay cả quạ đen cũng không còn thấy đâu nữa.

Những con vật ấy đều đang lẩn trốn khỏi nơi đây.

Chưởng môn Thất Diệu Chân nhân của phái Thanh Minh đã đến phủ, châu, huyện nha để mô tả tình hình và yêu cầu bọn họ suy xét việc sơ tán cả thành nhưng lại bị Tri phủ và Tri châu nhất trí phản đối. Bởi không có bằng chứng xác thực rằng sẽ xảy ra tai hoạ, nha môn cũng khó có thể chỉ dựa vào phán đoán của bọn họ mà làm ra chuyện chấn động gây náo loạn lòng dân như thế, nếu để truyền tới tai ở phía trên lại càng khó giải thích.

Trọng Lục nhìn đàn quạ bay đi trên trời, cau mày lo lắng. Ngày hôm nay lại trôi qua, chỉ còn lại ba ngày nữa thôi...

Nếu không thì trước hết cứ để Chu Ất ra khỏi thành?

Đang suy nghĩ tìm lí do để Chu Ất rời đi ổn thoả, bỗng gã nghe một tiếng thét chói tai truyền tới từ con ngõ Bản Kiều gần đó. Trọng Lục quay đầu và lập tức thấy một đám người vừa hoảng sợ la hét kinh hãi vừa tháo chạy khắp tứ phía, còn bị họ huých phải khiến gã ù té xuống đất. Mới ngẩng đầu, lại bắt gặp một người đàn ông gầy còm cả người dính đầy máu, tay cầm một con dao rựa. Hắn lao thẳng tới vị phu nhân giàu có bị té ngã lúc đương chạy trốn, một phen túm lấy tóc và cắt cổ bà.

Trên đất ở phía sau hắn là thi thể bị chém đến máu thịt lẫn lộn của hai người.

Mặt người nọ ướt sũng máu nhưng đôi mắt lại rực sáng, tràn ngập ác ý và điên dại đến vô cùng.

"Chết đi! Bọn đầy tiền chúng mày đều là đồ khốn kiếp! Không có cái gì tốt đẹp hết!" Hắn gào lên, lấy chân đá vào thi thể của một người quần áo Viên ngoại lụa là đang nằm trên mặt đất nay đã bị hắn chém chết. Sau đó lại nhắm đến một vị công tử trẻ tuổi ăn mặc tương đối bảnh bao khác.

Vị công tử kia sợ tới mức thét to. Trọng Lục cũng sợ hãi, gã vội lồm cồm bò dậy khỏi đất để chạy lấy mạng nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị công tử trẻ tuổi kia bắt lấy cánh tay, "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Trọng Lục nghĩ thầm rằng ông hai ơi ông xem người ngợm tôi thế này nhắm cứu được ông nổi à nhưng thời điểm gã quay đầu nhìn thì người đàn ông thù phú(2) cực đoan chém người bất kể kia đã gần trong gang tấc, hắn đang giơ dao hướng về phía bọn họ bên này.

(2) Thù phú: Chỉ những kẻ có tâm lý căm ghét người giàu hay những người hay phô trương sự quyền quý.

Anh công tử trẻ kia lại còn lánh ra phía sau gã. Trọng Lục nhìn người đàn ông cao lêu nghêu hung dữ kia, đôi mắt ấy giờ đã mất đi nhân tính, hiểu rằng bây giờ không thể thuyết phục một kẻ điên bằng bất kì phương pháp mềm mỏng nào. Bằng không, không phải hắn chết thì sẽ là mình.

Nhát dao đầu tiên Trọng Lục còn kéo công tử kia tránh kịp nhưng lúc nhát dao thứ hai vung xuống, Trọng Lục né dưới đất không đủ nhanh, cánh tay bị cắt một đường thật mạnh. Nhưng trong thời khắc mạng sống bị đe doạ, Trọng Lục thậm chí còn không cảm thấy đau, vẫn tiếp tục chật vật trên đất mà đầu óc thì trống rỗng.

Gã phải sống... Sống chính là ý niệm duy nhất của gã.

Gã đưa tay mò mẫm lung tung, vớ được một cục đá thì lập tức ném vào kẻ điên kia. Cục đá ấy lại thật sự trúng trán đối phương làm máu chảy ròng. Đối phương mông lung một lát nhưng vẫn không ngã xuống.

Điều này ngược lại còn làm hắn càng thêm cáu tiết, thậm chí hoàn toàn quên rằng mục tiêu ban đầu của mình là tên công tử nhà giàu nọ.

Còn tên công tử nhà giàu ấy đã thừa dịp kẻ điên kia đang chú ý Trọng Lục mà chạy trốn không thấy bóng dáng đâu.

Người trên đường phụ cận đã chạy đi hết, chỉ còn lại gã, tên điên và ba cái xác.

Trọng Lục tự hỏi chẳng lẽ bây giờ phải thật sự nạp mạng à? Gã trợn trừng nhìn kẻ điên ấy giơ dao rựa lên, không thể tin được đây sẽ là kết cục của bản thân.

Vào ngay lúc đó, khi mắt của tên điên kia bắt gặp đôi mắt đang giương ra của Trọng Lục, hắn bỗng khựng lại.

Hắn nhìn Trọng Lục và sững sờ tại chỗ. Vẻ mặt từ hung ác ban đầu chuyển sang hoảng sợ.

Như hắn thấy phải một điều gì đó đáng sợ và vượt quá lẽ thường tới nhường nào.

Hắn thả tay làm dao rớt một tiếng keng trên đất, sau đó cả người xụi lơ trước mặt Trọng Lục, vừa cuộn tròn lại vừa run bần bật và tự ôm đầu.

"Tôi sai rồi... Tôi sai rồi... Tôi sai rồi..."

Trọng Lục hoàn toàn đơ ra. Tình huống thế này là sao đây?

Nhưng chớp lấy thời cơ, gã lập tức co chân, bò dậy khỏi mặt đất và chạy như điên, chạy qua khỏi con phố thì thấy quan binh đã đến rồi. Gã vội vã chỉ cho quan binh người nọ, cứ nơm nớp lo sợ đi phía sau vài tên bộ khoái và nhìn họ bắt giữ gã đàn ông điên rồ không một chút phản kháng kia đi.

Bộ khoái trấn an Trọng Lục một phen rồi hỏi gã xem có cần băng bó hay không. Lúc này Trọng Lục mới cảm nhận được đau đớn trên cánh tay. Gã thẫn thờ nhìn vết thương của mình, nói, "Không cần đâu... Tôi muốn về nhà..."

"Ừ, cũng được. Vậy ngươi phải nói ngươi ở đâu. Đến lúc thẩm đường còn có thể gọi ngươi tới làm chứng."

Bộ khoái vừa ghi chép địa chỉ của Trọng Lục vừa thở dài, "Mà chẳng biết hôm nay làm sao thế, hình như tất cả mọi người đều điên hết cả rồi."

Tâm trí Trọng Lục đang sợ hãi hết sức vì được sống sót sau tai nạn bấy giờ mới khẽ chuyển biến, "Mọi người sao?"

"Đúng rồi, ở đông thành có mấy người cãi nhau, cãi tới lúc cuối cùng mọi người đều túm cái thằng ôn kia đánh cho gần chết mới thôi, làm trọng thương liên luỵ tới không ít mấy người vây xem đấy. Với cả Phương gia ở ngõ bên kia kìa, có cô con dâu cứ ôm khư khư con trai mới sinh của mình rồi bụm thằng bé cho tới chết, sau đó cũng tự tử theo. Trên phố Thạch Lựu thì có hai anh công tử nhà giàu kia vì ca nữ kia mà vung tay đánh nhau thiếu chút nữa mất cả mạng. Còn có một đứa nổi tiếng là hiếu thảo trên lộ Sách Lan đã bóp cổ cha mẹ mình tới chết nữa... Trời ơi, tất cả đều điên hết rồi."

Trọng Lục nghe mà lỗ tai ong ong.

Đã bắt đầu rồi...

Cuồng nộ đã bắt đầu lan tràn. Oán hận, bất mãn, thống khổ hay sợ hãi vốn có đều sẽ bị phóng đại đến mức vô hạn...

"Lục Nhi!!!"

Chợt, một âm thanh quen thuộc vang lên, lôi đầu óc bế tắc của Trọng Lục ra khỏi đám sương mù. Gã lập tức xoay người, nhìn thấy chưởng quầy và Chu Ất đang vội vã chạy về phía mình.

Tóc tai chưởng quầy rối tung, mặt mũi tái nhợt, bộ dạng hoảng loạn lúng túng này Trọng Lục chưa bao giờ thấy qua.

"Ông chủ!"

Vốn còn bởi vì chết lặng nên không có cảm giác gì, chẳng hiểu vì sao vừa nhìn thấy ông chủ lại bắt đầu cảm thấy chỉ mới nhớ tới thôi mà chân đã mềm oặt. Cũng may chưởng quầy kịp đến trước mặt và kéo lấy gã mới giúp gã không đến nỗi xụi lơ trên đất trước mặt mọi người.

"Lục Nhi! Ngươi chạy loạn khắp nơi làm cái gì đấy!! Ngươi muốn hù chết ta à?!!" Mắt Chúc Hạc Lan lập tức dừng ngay ở vết thương trên cánh tay Trọng Lục nhưng những thứ y tuôn ra đều là những lời bực tức. Nhưng đằng sau giọng điệu khiển trách ấy là nỗi kinh hoảng gắng gượng phải bình tĩnh.

Cả người Trọng Lục run rẩy, để cho chưởng quầy tuỳ ý lôi kéo gã đến ngồi xuống bên ngạch cửa của một cửa hàng gần đấy và xem xét thương thế trên cánh tay của gã. Chúc Hạc Lan quay đầu nói với Chu Ất, "Ngươi sang quán rượu bên kia xin rượu và băng vải tới đây."

"Dạ vâng!" Chu Ất vội vàng chạy đi.

Bỗng Trọng Lục nắm chặt tay Chúc Hạc Lan, lập tức kéo sự chú ý của Chúc Hạc Lan về phía mình.

"Ông chủ ơi... Tôi suýt chút nữa đã không thấy ngài được nữa..." Gã hoảng hốt nói.

Chúc Hạc Lan nhìn gã, bỗng nâng tay xoa lên đôi má nhấm nhem của Trọng Lục, sau đó lấy lòng bàn tay áp vào cổ và mặt gã. Lực di chuyển nhẹ nhàng và hơi nóng xoa dịu khiến sống mũi Trọng Lục hơi cay.

Chúc Hạc Lan hít một hơi thật sâu như muốn ổn định lại bản thân cũng cảm xúc sơ suất của mình, "Ta nghe nói là bên ngoài đã bắt đầu xảy ra chuyện nên lập tức đi tìm ngươi... Cũng may là ngươi không sao..."

Lúc ấy y còn đang thương nghị với Thất Diệu Chân nhân và Tùng Minh Tử xem phải bày trận đạo như thế nào để sơ tán Uế khí, chợt nghe thấy Chu Ất nói với mình rằng đường xá đã bắt đầu hỗn loạn. Y bèn đi tìm Trọng Lục khắp nơi nhưng đều không thấy. Chỉ một khắc khi nghe Tiểu Thuấn nói Trọng Lục đã ra ngoài đi tìm hiểu tin tức, Chúc Hạc Lan cảm giác tim mình ngừng đập đi mấy nhịp.

Khi đó, cảm giác sợ hãi đến rợn tóc gáy, tay chân tê dại vì những suy đoán đáng sợ có thể xảy ra lại xuất hiện mà đã từ lâu thật lâu chưa từng có.

Thế mà ngay lúc này đây, Trọng Lục còn sống và đang ở ngay trước mặt y. Tuy rằng có bị thương những không đến nỗi nghiêm trọng...

Bỗng Chúc Hạc Lan nảy sinh nỗi xúc động.

Y vươn tay, cẩn thận ôm lấy nửa bên người không bị thương của Trọng Lục và kéo Trọng Lục vào lòng.

Quản Trọng Lục ngẩn ngơ vì đây chính là lần đầu tiên chưởng quầy chân chính chủ động ôm gã.

Đầu gã gác trên vai chưởng quầy, đầu óc vừa mới được nảy lên một tí lại lần nữa ngừng hoạt động. Cả người lơ mơ không có cảm giác chân thực. Cơ thể cũng không còn run lên thêm nữa.

Chúc Hạc Lan cảm nhận được nhịp sống và nhiệt độ cơ thể Trọng Lục, sau khi hít vào một hơi thật sâu xác nhận Trọng Lục không sao, lòng y mới buông lỏng.

Cái ôm kéo dài được một chút ngắn ngủi, chường quầy lại buông Trọng Lục ra.

Trọng Lục buồn bã nhìn chưởng quầy thoáng kéo khoảng cách với vẻ mất mát.

"Sau này không cho phép ngươi không nói không rằng gì với ta mà đã tự ý ra ngoài như thế nữa."

"Nhưng mà trước đây tôi đều đi tìm tin tức kiểu vậy mà? Chỉ vì lần gặp phải..."

"Trước đây là trước đây, sau này là sau này." Chưởng quầy nghiêm nghị nhìn gã, "Về sau, bất luận là ngươi đi đâu cũng phải báo cho ta biết."

-----

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc cũng ôm chân chính lần đầu tiên (Hồi ở trong mộng là bởi vì không gian nhỏ hẹp phải chen chúc nên hông có tính he he he)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net