Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ

Editor: Điệp Ân

Chương 12: Hắn có bắt nạt em không?

Lộ Văn Phong một tay chống đỡ khung cửa, đáy mắt tăm tối không rõ, sắc mặt hết sức khó coi.

Từ góc độ của anh ta có thể rõ ràng nhìn thấy Lâm Tiệm Tây bị một tên thanh niên tóc vàng mang khẩu trang gắt gao ép vào góc tường, trên mặt hiện ra mảng đỏ ửng bất thường, một bộ dáng chân tay luống cuống, nhìn ra ngực anh ta nhất thời xông lên một cơn tức giận.

Trong lòng anh ta thực sự thích Lâm Du là thật, nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể tùy tiện vấy bẩn học đệ có quan hệ thân thiết với anh ta.

"Buông tay mày ra." Lộ Văn Phong gằn từng câu từng chữ, trong lời nói tràn ngập cảnh cáo, ngữ khí lạnh đến mức như có nước đá rã ra xông tới mặt.[?]

Nhưng Thịnh Minh Phong hoàn toàn không bị khí thế khiếp người của hắn hù đến, trái lại thần sắc khiêu khích đem một cái tay khác đặt ở bên cạnh người Lâm Tiệm Tây, hai bên trái phải triệt để đem thanh niên chặt chẽ nhốt lại.

"Mày nói buông ra liền buông ra." Hắn ở dưới khẩu trang câu lên một nụ cười bất cần đời, trong mắt lộ ra sự khinh thường rõ ràng, "Mày nghĩ mày là ai?"

Đồng tử Lộ Văn Phong co rút lại, nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng, ngược lại Lâm Tiệm Tây trước tiên từ trong kinh ngạc hoàn hồn.

Cậu hoảng loạn thoát khỏi vòng tay kiềm chế của Thịnh Minh Phong, như con thỏ bị kinh sợ, thật nhanh nhảy đến bên cạnh thanh niên ôn nhuận.

"Học trưởng!" Ngữ khí vui vẻ trước sau như một.

Mắt thấy cậu đối với mình thân cận cùng ỷ lại, tâm tình Lộ Văn Phong có chút tốt lên, cúi đầu ân cần nói: "Hắn có bắt nạt em không?"

"Không có không có!" Lâm Tiệm Tây vẻ mặt lúng túng, liên tục xuy tay phủ nhận, "Đây là bạn của em, bọn em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mới vừa nãy chỉ là đùa giỡn thôi."

Bạn?

Sắc mặt Lộ Văn Phong hơi bớt giận, nếu nói lớn lên cùng nhau từ nhỏ, phỏng chừng kia chính là bạn chơi cùng ở cô nhi viện, quen biết nhau cũng là chuyện thường tình. Chỉ có điều---

"Đùa giỡn?" Anh híp mắt lại, chuyển hướng mắt nhìn sang thanh niên tóc vàng thoạt nhìn kiêu ngạo khoa trương, thần sắc hơi nghi ngờ.

Vì vậy Lâm Tiệm Tây liều mạng nháy mắt với Thịnh Minh Phong, con ngươi như muốn rút gân, còn cứng nhắc cười hòa giải: "Đây chính là học trưởng mà tôi từng nói với cậu, anh ấy cực kỳ tốt, ngày thường ở việc học thường xuyên giúp đỡ tôi."

Cậu nói với tôi khi nào?

Thịnh Minh Phong không nhịn được trong lòng âm thầm lườm một cái.

Bất quá hắn cũng biết rằng mình thân phận mẫn cảm, vào lúc này cùng người khác tranh chấp, tai hại vô ích, liền đè xuống bất mãn trong lòng, thần sắc nhàn nhạt "Ừ." một tiếng đáp lại.

Thấy thế, Lâm Tiệm Tây thở phào nhẹ nhõm một cái, ngược lại nhìn về phía Lộ Văn Phong, tò mò hỏi: "Đúng rồi học trưởng, không phải chiều nay anh có buổi biện hộ SBTP sao, tại sao anh lại đến nơi này?"

"Lần này biện hộ lâm thời hủy bỏ vài phân đoạn thời gian kết thúc sớm hơn, anh liền quay lại."

"Hóa ra là thế, vậy hạng mục của anh đã được thông qua sao?" Thanh niên chớp chớp mắt, rất quan tâm hỏi.

Lộ Văn Phong ôn hòa nở nụ cười: "Hiện tại còn chưa biết, ban giám khảo cần một chút thời gian để thảo luận, kết quả cuối cùng sẽ được công bố sau hai tuần."

"Lâu như vậy." Lâm Tiệm Tây không khỏi líu lưỡi, nhưng rất nhanh liền lạc quan mà cười rộ lên, "Bất quá em cảm thấy sẽ ổn thôi, anh chuẩn bị kỹ như vậy, cái kỹ thuật định lượng SUO này rất mới mẻ độc đáo."

"Khụ." Thịnh Minh Phong rốt cục không nhịn được nặng nề ho khan một tiếng, lông mày chặt chẽ nhanh thành một đoàn.

Hai người này xảy ra chuyện gì vậy, tự mình trò chuyện không coi ai ra gì, còn nói tất cả đều là thuật ngữ mà hắn nghe không hiểu, có khi lại cho rằng hắn chết rồi không?

Trong lòng hắn khó chịu, nhưng lại không biết tại sao. Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đem sự khó chịu này là do ý thức lãnh địa của nam nhân bẩm sinh đã có.

Dù sao một tên em trai làm sao có thể đồng thời có hai đại ca?

[Truyện chỉ được đăng tại W🅰️ttp🅰️d @DiepAn3024]

Nhưng Lộ Văn Phong không để ý đến hắn ta, tiếp tục túm lấy Lâm Tiệm Tây nói chuyện: "Anh cũng cảm thấy tám chín phần mười, kỳ thực toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, giáo sư cũng không hỏi những vấn đề gây khó dễ người khác, thoạt nhìn đối với hạng mục này rất có hứng thú."

"Vậy thì tốt quá!" Thanh niên không khỏi lập tức cao hứng, "Bất quá sau khi hạng mục này bắt đầu có phải hay không anh sẽ rất bận rộn---"

"Khụ khụ khụ!" Thịnh Minh Phong ho khan vài tiếng đánh gãy, nghe như sắp ho ra phổi, cách một lớp khẩu trang cũng cảm nhận được sự không vui của hắn.

Vì thế lực chú ý của Lâm Tiệm Tây rốt cục bị động tĩnh thập phần cố ý của hắn lôi trở lại, mở lớn đôi mắt to vô tội quan tâm nói: "Cổ họng của cậu không được thoải mái sao? Có muốn uống nước hay không?"

"Anh thấy không phải cổ họng hắn không thoải mái mà là đầu óc!"

Năm lần bảy lượt bị ngắt lời, Lộ Văn Phong luôn luôn tốt tính cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nói móc lại một câu.

Hai nam nhân thần sắc mờ mịt cách thanh niên xinh đẹp đối chọi gay gắt, trong không khí tức khắc tràn đầy thuốc súng.

Nhưng nếu bọn họ đủ nhạy cảm, sẽ phát hiện mình từ đầu tới đuôi đều bị Lâm Tiệm Tây tác động thần kinh, cậu bị kẹp ở giữa nhìn như có vẻ dễ bắt nạt, trên thực tế lại thuận buồn xuôi gió hòa giải bọn họ, thậm chí còn rất thành thạo!

"Học trưởng anh ngồi xuống trước đi, đi tới đi lui một chuyến đến nơi xa như vậy sẽ rất mệt." Thanh niên tiện tay kéo cái ghế lại đây, "Thời điểm anh tới đây bên ngoài có nhiều người không?"

Hai câu nhẹ nhàng, liền nhanh chóng chuyển lực chú ý của hai người, thậm chí làm bọn họ đều nghe được thứ mà mình muốn nghe.

Thịnh Minh Phong nghe được "Bên ngoài có nhiều người hay không?", liền biết cậu luôn nhớ đến lịch trình của mình, trong lòng không khỏi hơi động.

Lộ Văn Phong thì lại chú ý tới câu "Sẽ rất mệt.", chỉ cảm thấy cậu đang quan tâm mình, lông mày đang cau cũng giãn ra.

Anh khẽ mỉm cười trả lời: "Bên ngoài không có quá nhiều người, hơn nữa anh lái xe trở về chỉ mất mười mấy phút, ngược lại không thể nào mệt được."

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Tiệm Tây tựa hồ sáng lên, vừa mở miệng liền dừng lại, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Lộ Văn Phong khó hiểu hỏi cậu.

"Thật ra cũng không có gì, chỉ là..." Cậu liếc mắt dò xét Thịnh Minh Phong một cái, sau đó thật cẩn thận mà mở miệng nói: "Học trưởng, em có thể mượn xe của anh dùng chút được không?"

*

Lộ Văn Phong ở phía trước lái xe, thần sắc trên mặt nội liễm mà bình tĩnh, chỉ có mắt thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu quan sát động thái của hai người ngồi ghế sau.

"Học trưởng, làm phiền anh chuyến này đưa tụi em về." Lâm Tiệm Tây cảm kích nói.

"Đừng khách khí như vậy, dù sao hiện tại anh cũng không có việc gì để làm." Anh ôn hòa trả lời.

Sau đó trong xe là một mảng yên tĩnh.

Không gian bên trong xe nhỏ hẹp, không khí giữa ba người càng trở nên quỷ dị.

Lâm Tiệm Tây ngồi nghiêm chỉnh, một bộ dáng không dám thở mạnh, ngược lại Thịnh Minh Phong so với cậu còn bình tĩnh hơn nhiều, lười biếng tựa lưng vào lưng ghế mềm mại, thậm chí so với ở nhà còn thoải mái hơn.

Đúng lúc này, điện thoại bắt đầu điên cuồng rung lên, liên tiếp nhảy ra vài tin nhắn.

Hắn còn tưởng là người đại điện đến khởi binh vấn tội[1], chính là đang suy nghĩ lời giải thích để phản bác lại, cúi đầu liếc nhìn điện thoại mới phát hiện, cư nhiên tất cả đều là người bên cạnh gửi tới!

[1] Khơi binh vấn tội: làm ra trận thượng đến hỏi tội.

Em trai ngu xuẩn: Không được nói chuyện lung tung trên xe.

Em trai ngu xuẩn: Cũng không được làm chuyện gì kỳ quái 【 làm ơn ngươi.jpg】

Em trai ngu xuẩn: Nhận được thì trả lời đi!

Lông mày Thịnh Minh Phong lập tức nhăn lại.

To gan quá rồi ha, còn dám dạy mình cách làm việc?

Hắn ngoài mặt cười nhưng trong không cười mà kéo Lâm Tiệm Tây qua, ghé vào lỗ tai cậu hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta hiện tại đang kề vai sát cách chân chạm chân mặt đối mặt, có chuyện gì sao không nói thẳng cậu cứ phải gửi cái tin nhắn quỷ đó làm gì?"

Lẽ nào bởi vì phía trước có cái tên học trưởng kia?

Cho nên tên nhóc này không phải loại người đối với mỗi người đều ân cần như vậy đi?

Không ngờ Lâm Tiệm Tây nghe xong mặt lập tức lộ vẻ sốt ruột, dùng sức tránh khỏi hắn để mở miệng biện bạch.

Nhưng ngay sau đó, cậu như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền ngậm chặt miệng lại, tiếp tục đánh chữ trên điện thoại.

Em trai ngu xuẩn: Nhiều lời nhiều sai lầm, nếu như học trưởng phát hiện ra thân phận của cậu thì làm sao bây giờ?

Em trai ngu xuẩn: Cậu là minh tinh, sau này còn sẽ trở thành minh tinh càng to lớn hơn, chuyện riêng càng ít người biết càng an toàn.

Thịnh Minh Phong trong lòng nhảy một cái, đầu ngón tay cầm điện thoại liền nắm thật chặt.

Làm nửa ngày, nguyên lai cậu vì mình mà cân nhắc.

Hơn nữa nhìn những gì trong lời nói của Lâm Tiệm Tây, chính là muốn đem thân phận của hắn là bí mật giữa hai người họ, lập tức đem những người khác loại bỏ ra ngoài.

Hai người bọn họ đứng cùng một phe.

Vì thế sự không vui trong lòng Thịnh Minh Phong vì điều này, ngay lập tức được xoa dịu.

Xem ra tên này cũng chỉ là học trưởng bình thường, không có gì đặc biệt.

Lông mày hắn nhíu lại, thần sắc kiêu ngạo mà nhìn gương chiếu hậu phía trước xe, không bằ gặp ngay một đôi mắt thâm trầm.

Hai người đều sửng sờ, sau đó đồng thời ghét bỏ mà chuyển tầm mắt.

Xe chạy nhanh một đường, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà xinh đẹp.

"Cứ đưa đến đây đi, cảm ơn học trưởng nha."

Lâm Tiệm Tây vì để Lộ Văn Phong hỗ trợ, nói dối mình có chuyện phải làm, lúc này cũng chỉ có thể cùng Thịnh Minh Phong xuống xe, hai người ghé vào nhau thì thì thầm thầm không biết đang nói tới cái gì.

Ngồi ở trong xe Lộ Văn Phong không tự chủ cau mày.

Là ảo giác của anh sao?

Sau khi quan sát lâu như vậy, anh ta luôn cảm thấy giữa hai người này, lúc ẩn lúc hiện có loại bầu không khí người khác khó có thể dung nhập được.

Hơn nữa lúc Lâm Tiệm Tây nhìn tên này, ánh mắt tựa hồ rất nghiêm túc, thậm chí... So với lúc nhìn mình còn chăm chú hơn.

"Học trưởng." Thanh niên tóc quăn bất thình lình nhảy tới trước cửa sổ xe, lập tức đánh gãy suy nghĩ của Lộ Văn Phong.

Trên mặt cậu mang theo ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, âm thanh giảm xuống thấp đến nỗi nghe đến hàm hàm hồ hồ, lộ ra một chút ngượng ngùng.

[Truyện chỉ được đăng tại W🅰️ttp🅰️d @DiepAn3024]

"Em có làm canh gà ở tiệm bánh, bên trong còn có dược liệu, anh về trường vừa vặn tiện đường, nhớ tới lấy uống. Gần đây anh bận việc hạng mục thực sự quá cực khổ, phải bồi bổ thật tốt."

Canh gà trong tiệm bánh ngọt kiểu Pháp?

Lộ Văn Phong kinh ngạc ngước mắt nhìn cậu: "Ông chủ Trịnh không phản đối?"

"Chú ấy ngược lại không nói gì, thế nhưng mặt lại kéo dài ra như vậy này." Lâm Tiệm Tây rất sinh động vuốt cằm của mình.

Lộ Văn Phong không khỏi bật cười.

Anh nhìn đôi con ngươi trong trẻo tràn đầy ướt ao trước mắt, ngay lập tức cảm thấy hồi nãy là mình nghĩ quá rồi.

Người này để ý mình như vậy, đối với mình quan tâm mọi việc như vậy, làm sao có khả năng đem hết tâm lực đi để ý người khác?

Trong lòng Lộ Văn Phong hơi ấm, trên mặt không khỏi nở rộ ra một chút ý cười ôn nhu, "Được, anh trở về nhấg định sẽ nhớ tới lấy, em cũng đừng làm việc quá muộn, nghỉ sớm một chút."

Lâm Tiệm Tây đứng tại chỗ ngoan ngoãn gật đầu, mãi đến khi xe của anh hoàn toàn biến mất ở phía xa, mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn về phía thanh niên tóc vàng đứng ở bên cạnh vẫn luôn không hé răng.

"Được rồi, cậu nhanh đi vào đi, lục ca đừng tới muộn."

Hiển nhiên cậu định ở đây đường ai người nấy đi, vừa nói vừa nhìn xung quanh, còn theo bản năng liếm môi một cái, đưa tây sờ sờ cái bụng phẳng lì của của mình.

Thịnh Minh Phong liếc mắt một cái thấy ngay ý đồ của cậu, nhướng mày hỏi: "Đói bụng?"

Mặc dù là kiểu câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh.

"Um, vẫn đi được." Lâm Tiệm Tây lơ đãng lên tiếng, miệng tiếp tục thúc giục, "Cậu đi vào mau lên, chờ lát nữa sẽ có người đến."

Nhưng Thịnh Minh Phong trời sinh ngang ngược, người khác càng nói hắn càng muốn đối nghịch, chẳng những không vội vàng hành động, còn khẽ cười một tiếng nói: "Tôi đã kêu đoàn đội đặt cơm tối rồi, cậu cũng tới ăn chung đi."

Khokng ngờ thanh niên vừa nghe vậy liền nhíu mày, một mực từ chối: "Không được không được, ai muốn ăn cơm công tác của mấy cậu."

"Cậu nghĩ kỹ đi, cái này đỡ tốn tiền một bữa ăn đó." Thịnh Minh Phong giơ ngón trỏ lên trước mắt cậu nhẹ nhàng quơ quơ.

Hắn biết rằng Lâm Tiệm Tây sinh hoạt rất tiết kiệm, còn cố ý dùng điểm này mê hoặc cậu.

Quả nhiên, mắt Lâm Tiệm Tây sáng rực lên, nhưng sau khi phản ứng lại vẫn lắc đầu, một bộ dáng vội vã cuống cuồng.

"Vậy cũng không được, bị người ta biết ảnh hưởng nhiều không tốt, tôi cũng không phải nhân viên công tác của cậu..."

Năm lần bảy lượt bị từ chối, lúc thường phải thay đổi, Thịnh Minh Phong sớm đã không kiên nhẫn.

Nhưng khi nghĩ đến nhóc em trai biệt nữu lại mạnh miệng vẫn luôn quan tâm, sống chết sẽ không thừa nhận suy nghĩ vì mình, tâm tình của hắn không biết vì sao liền cảm thấy thật tốt, liền không tự chủ thu liễm một chút tính xấu.

"Chỉ ăn một bữa ăn thôi mà đã nghiêm trọng như vậy, hơn nữa là tôi mời khách, ai dám nói gì?" Hắn xoa má, nắm lấy cổ áo sau lưng Lâm Tiệm Tây, xách cậu tới bên cạnh mình.

"Không phải cậu nói có hứng thú với phòng thu âm sao? Cơm nước xong xuôi tôi dẫn cậu đi xem một chút."

"Ai cậu chời một chút----" Lâm Tiệm Tây căn bản không kịp để nói lời phản đối, bị Thịnh Minh Phong đi lảo đảo tiến vào tòa nhà.

Cậu không thể làm gì khác hơn là đem vành mũ rộng kéo xuống, che hơn nửa khuôn mặt, cũng giấu kín một chút ý cười đáy mắt.

Rất tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hôm nay có thể nhìn thấy tên kia.

___________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tiệm Tây: không cần cãi nhau, không cần cãi nhau, các ngươi đều là bạn tốt của ta.

Editor có lời muốn nói:

Bình luận thật nhiều để tui có thêm động lực để edit đi mấy bà.

Do tui thấy từ tháng 12 năm 2021 đến tháng 1 năm 2023 rồi mà truyện ra ít chương quá, nhưng cái lịch cũ thì quá sức với tui nên đây là lịch mới.

[Lịch ra chương tạm thời] mới

Lười: 0-1 chương/1 tháng
Bình thường: 2 chương/1 tháng
Siêng: 3 chương/1 tháng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net