Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 13: Gã là kẻ điên

Bên cạnh phòng thu âm là một sảnh phòng ăn, Lâm Tiệm Tây ngồi trên một chiếc ghế chân cao vân gỗ được chạm trổ hoa văn, cầm muỗng nhỏ một miếng một miếng chậm rãi ăn cơm.

Đồ ăn Thịnh Minh Phong gọi không hề rẻ, mùi vị cũng rất ngon, nhưng cậu có chút khó nuối trôi xuống, bởi vì xung quanh tràn ngập những tầm mắt tìm tòi nghiên cứu như mấy chụp X-ray thỉnh thoảng nhìn đến, làm cậu có cảm giác như ngồi trên kim châm, đầu cũng vô thức chôn sâu xuống hơn.

Nhưng thật ra cũng không thể trách bọn họ tò mò, ông chủ luôn luôn độc lai độc lãng tính khí cực xấu, cư nhiên đang trong giờ làm việc lại âm thầm mang người về nhà, tin tức bùng nổ như thế, tự nhiên khiến người đang trong phòng làm việc sôi sùng sục.

"Tôi cứ cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, thật giống như đã gặp ở đâu rồi." Trợ lý tiểu Giang vuốt chiếc cằm đầy râu của mình, híp mắt rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, bỗng nhiên anh kích động vỗ bàn một cái đứng lên, hạ giọng lại nói: "Tôi nhớ ra rồi! Đây không phải là nhân viên công tác đóng vai linh trên sân khấu trong meeting lần trước sao? Tôi nhớ cậu ta là fan của ông chủ."

"Ồ--- là cậu ta." Mấy người bên cạnh cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh, "Cho nên đây cũng coi như là.... Truy tinh thành công?"

"Truy tinh?" Trợ lí trang điểm liếc mắt nhìn thanh niên yên lặng ngồi cách đó không xa.

Con mắt của cậu vừa sáng vừa tròn, sóng mũi cao thẳng, cằm tinh xảo, đôi môi vẫn hồng hào. Nhìn xuống chút nữa, dáng người gầy nhưng không nặng, ống tay ngắn sẫm màu sấn lên lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, trông giống như ngó sen.

Cô lúc này không nhịn được "Chà chà" cảm thán hai tiếng, ý vị thâm trường nói: "Tôi lại cảm thấy là ông chủ trêu chọc fan đi?"

Thằng bé này mới bao lớn, nộn thủy xanh miết phỏng chừng còn là học sinh đi? Ông chủ thực sự quá ác rồi!

"Phi phi phi, lời này cô cũng dám nói bậy, không muốn làm nữa đúng không?"

Bọn họ xì xào bàn tán bát quái nửa ngày, rốt cục có người nhịn không được, trực tiếp thẳng thắn đến gần tìm hiểu: "Ai em trai nhỏ, cái gì kia, cậu cùng với ông chủ của chúng tôi có quan hệ gì?"

Cô vừa mở đầu, những người khác cũng dồn dập mở hộp trò chuyện, từng người từng người một mà chen chúc tới.

"Cho nên kia là lần gặp gở ở buổi meeting sao?"

"Sao hôm nay anh ấy lại mang cậu tới đây?"

"Uh, thực ra, cũng không có..." Lâm Tiệm Tây cười khan hai tiếng, bị vây ở giữa mà tay chân luống cuống.

Cậu sợ mình gây phiền phức cho Thịnh Minh Phong, ấp úng cái gì cũng không dám đáp, chỉ có thể cố gắng thu mình lại, hận không thể biến mất tại chỗ.

Thịnh Minh Phong vừa vào cửa, chính là thấy hình ảnh này.

Thanh niên đẹp đẽ mảnh khảnh bị vây quanh bốn phía, mắt hạch sáng ngời bất an lên xuống, khiến hàng mi dày khẽ run lên, đôi môi mím thật chặt, cả người co rúm lại, quả thực như tiểu bạch thỏ đi nhầm vào bầy sói.

Hắn lập tức chau mày, đi tới hai ba bước, không một chút khách khí đẩy mấy người ra, không vui mở miệng nói: "Làm gì vậy, đây là em trai của tôi, các cậu đừng có mà bắt nạt nó."

"Tôi và Biên lão sư đã chào hỏi, lúc đó cậu dẫn nó vào phòng điều chỉnh âm." Những lời này là đang nói với trợ lý của hắn tiểu Giang.

"Được, tôi biết rồi." Tiểu Giang người còn đang sững sờ chưa lấy lại tinh thần, nhưng ngoài miệng lại như trước có phản xạ điều kiện mà đồng ý.

Thịnh Minh Phong hài lòng gật gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt nhìn Lâm Tiệm Tây, hừ nhẹ một tiếng nói: "Chờ lát nữa sẽ cho cậu nghe thế nào là âm thanh tự nhiên không cần chỉnh."

Sau đó mấy người bên cạnh nhìn thấy, mới vừa rồi thanh niên còn giống như chim cánh cụt nhỏ như bật phải công tắc gì, lập tức hoạt lạc, thậm chí còn làm mặt quỷ với ông chủ của mình.

Kết quả ông chủ cũng không tức giận, chỉ lườm một cái--- thế thôi?

Bởi vậy, ánh mắt bọn họ trở nên vi diệu hơn.

Ở chung lâu như vậy rồi, ai mà không biết ông chủ tuy rằng lớn lên rất đẹp tài hoa cao, tính khí lại vừa thối vừa cứng, bên người ngoại trừ người đại diện Hàn ca căn bản không có bạn, có bao giờ thấy hắn đi cùng một người thế này đâu?

Thịnh Minh Phong đương nhiên chú ý tới thần sắc dị thường của mọi người, bất quá hắn đã quen làm việc theo ý mình rồi, không qurn người khác nghĩ như thế nào, cũng lười giải thích, vừa dứt lời đã định rời đi, không ngờ trước khi đi lại bị cái gì đó lôi lại, thiếu chút nữa là lảo đảo.

Cúi đầu nhìn thấy, là Lâm Tiệm Tây kéo góc áo của hắn.

[Truyện chỉ được đăng tại W🅰️ttp🅰️d @DiepAn3024]

Cái loại cảm giác quấn người trùng lặp khi lúc còn bé này, khiến trong lòng Thịnh Minh Phong nhất thời sinh ra sự không kiên nhẫn, giơ tay lên định tấn công, thanh niên trước mặt nói một cậu liền giòn tan oán lại đây.

"Cậu còn chưa ăn cơm."

Tuy rằng ngữ điệu rất bình thản, nhưng trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng lại lấp lánh, lộ ra sự quan tâm rõ ràng.

Vì vậy Thịnh Minh Phong tâm lý không kiên nhẫn vì điều này, thoáng qua toàn bộ đều biến mất không thấy.

Lông mày hắn nhướng lên, thậm chí còn hiếm khi giải thích nói: "Trạng thái hát sau khi ăn không tốt, nên trước tiên hát xong rồi ăn."

A chuyện này..

Những người khác hai mắt nhìn nhau, cảm giác khó giải thích bản thân mình hơi dư thừa.

Trợ lý trang điểm còn dùng cùi chỏ chọc vào tiểu Giang, lặng lẽ kéo anh đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Anh thấy thế nào?"

Tiểu Giang lạnh lùng "Ha" một tiếng, một mặt lên án: "Nếu chỉ là em trai, thì tôi đây chính là nô lệ!" Rõ ràng là một đôi cẩu nam nam, thế mà lại chơi trò tình thú đại ca em trai?

Trợ lý trang điểm: "..."

*

Lão sư điều chỉnh âm tạm thời có việc rời đi, chỉ có Lâm Tiệm Tây một mình ở trong phòng chỉnh âm, hai tay chống cằm thông qua tường thủy tinh lẳng lặng nhìn Thịnh Minh Phong.

Lúc ca hát, hắn vô cùng bình thường rất khác với với người hung hăng tùy ý kia, đặc biệt là phong cách bài hát này vừa vặn thiên về trữ tình.

Thanh niên mang tai nghe, thần sắc nghiêm túc, lúc lên tiếng trên mặt liền mang theo ý cười nhu hòa, mái tóc vàng óng buông xõa bên tai, theo tiếng hát du dương đồng thời nhẹ nhàng lay động, hoa mắt mà chói mắt.

"Cậu ấy hát rất khá, phải không?"

Thanh âm lạnh như băng mà trầm ổn của nam nhân chậm rãi vang lên ở phía sau lưng, rõ ràng là một câu nói bình thường, lại tựa hồ mang theo loại lạnh lẽo kỳ quái, khiến người khác bất giác lạnh cả sóng lưng.

Lâm Tiệm Tây theo bản năng mà quay đầu lại, điều đầu tiên cậu chú ý tới không phải là khuôn mặt tuấn mỹ của người kia, cũng không phải là thân hình cao lớn, mà là khuy măng sét bảo thạch lập lòe băng lãnh trên ống tay áo của gã.

Đôi mắt của Lâm Tiệm Tây đột nhiên mở lớn.

Mục tiêu quan trọng khiến hôm nay cậu phải tới đây, rốt cục cũng xuất hiện----

Công chính thứ 4 trong sách, tiểu thiếu gia được sủng ái của Hàn gia, Hàn Trầm Phi.

Người này tâm cơ sâu thẳm, thủ đoạn cường thế, yêu thính lớn nhất của gã là sưu tầm đủ loại màu sắc hình dáng đá quý, muốn lấy được đồ vật được cất giữ nhất, là Thịnh Minh Phong sặc sỡ lóa mắt.

Không sai, người gã thích không phải Lâm Du, mà là Thịnh Minh Phong, hoặc có thể nói rằng, gần như mê luyến. Vì hắn mà không chút do dự, từ bỏ sự nghiệp đang không ngừng phát triển của mình, đổi nghề thành người đại diện chuyên chúc.

Cho nên không thể nghi ngờ đây là đối tượng công lược có tính khiêu chiến nhất.

Lâm Tiệm Tây giấu tâm tư phức tạp trong lòng, ngước mắt lên nhìn, bắt gặp ngay tầm mắt đánh giá của Hàn Trầm Phi.

Cậu như là mới phát hiện được có người đang nói chuyện với mình, lập tức cười chân thành nói: "Đương nhiên, mỗi một bài hát mà cậu ấy hát đều rất êm tai, xin hỏi anh là?"

"Tôi là người đani diện của Thịnh Minh Phong." Hàn Trầm Phi kẽ gật đầu với cậu, không giới thiệu về bản thân quá nhiều, mà chuyển đề tài sang chỗ khác, đem tiết tấu cuộc trò chuyện vũng vàng nắm trong tay mình.

"Nghe nói... Cậu là bạn của cậu ấy."

Nghe vậy Lâm Tiệm Tây ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỳ thật khả năng cũng không phải bạn bè, tôi nhiều lắm cũng chỉ coi như em trai của cậu ấy thôi."

"A, cậu nói cũng có lý, chính là cái loại chỉ có thể gây phiền toái, em trai vô luận bất cứ chuyện gì cũng không hề buông bỏ."

Hàn Trầm Phi nở một nụ cười, nhưng trong mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo, trong giọng nói sự ác ý không hề che giấu: "Lúc trước ở cô nhi viện chính là như vậy, đến bây giờ vẫn còn như vậy, thực sự không quên ý định ban đầu, không hề tiến bộ." 《?》

Tâm trạng Lâm Tiệm Tây nhất thời chìm xuống.

Không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Hàn Trầm Phi đã đem thân thế lai lịch của mình điều tra rõ ràng.

Nhưng gã luôn hành động rất cẩn trọng, cư nhiên ở bên ngoài trực tiếp mở miệng trào phúng, dụng ý này thực sự làm người ta nhìn không thấu.

Trước khi chưa làm rõ được tình hình, Lâm Tiệm Tây lựa chọn án binh bất động: "Tôi không hiểu ý của anh."

"Là không hiểu, hay không muốn hiểu?" Nam nhân mạn bất kinh tâm nghịch khuy măng sét tay áo mình, trong con ngươi sâu thẳm chợt lóe lên một tia hắc ám.

"Hiện tại Minh Phong rất nổi tiếng, trong có bao nhiêu người đang chờ bắt lỗi cậu ấy, những quan hệ trước kia sẽ chỉ gây liên lụy cho cậu ấy."

Gã không nhanh không chậm từng bước một đi tới trước mắt thanh niên gầy yếu, trên thoang thoảng mùi tùng bách lập tức đem người bao phủ, trong nháy mắt mang đến một cỗ cảm giác áp bách mạnh mẽ.

"Cậu cũng coi như là sinh viên tài giỏi của đại học Khoa, đạo lý đơn giản như vậy, không cần tôi dạy cho cậu đi."

Thái độ ở trên cao nhìn xuống như vậy làm cho Lâm Tiệm Tây cảm thấy thập phần khó chịu, nhưng cậu kiêng kỵ tên này là đối tác làm việc của Thịnh Minh Phong, liền kìm nén sự không vui trong lòng, nỗ lực dựa vào lí lẽ mà biện luận.

"Tôi đương nhiên biết anh đang nói cái gì, nhưng tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không rơi vào cạm bẫy lòng người, lúc thường cũng không quấy rầy anh Phong."

Anh Phong?

[Truyện chỉ được đăng tại W🅰️ttp🅰️d @DiepAn3024]

Cái xưng hô thân mật này khiến ánh mắt Hàn Trâm Phi nhất thời chìm xuống, ngữ khí cũng trở nên hùng hổ dọa người.

"Cho nên cái cậu gọi là không quấy rầy, chính là làm cho cậu ấy trước lúc lịch trình chưa bắt đầu đi đến trường học để nhìn cậu, liền cậu không đúng lúc đến khu vực làm việc trường hợp này ảnh hưởng công việc bình thường sao?[?]"

Oh wow, cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng.

Lâm Tiệm Tây nhất thời hiểu rõ, xem ra cái tên Thịnh Minh Phong này còn rất xảo quyệt, không có cách nào giải thích cho đoàn đội về việc lẻn ra ngoài xem Lâm Du, liền dứt khoát kéo mình ra làm vỏ bọc.

Lời này vừa nói ra, mục đích của Hàn Trầm Phi đã bại lộ rõ ràng---- gã muốn bức mình.

Lần trước, sư muội cùng công ty được Thịnh Minh Phong cứu khỏi móng heo, sau đó không biết vì sao lại chuyển công ty, nhưng ngoại lệ mình được Thịnh Minh Phong đưa từ trường đến nơi làm việc, dĩ nhiên là thành cái đinh trong mắt của gã.

Trong kịch bản, Hàn Trâm Phi bởi vì Thịnh Minh Phong đối với nguyên chủ tận lực thân mật mà sinh lòng đố kị, sau liền lập kế hoạch lợi dụng Lâm Tiệm Tây đi đối phó Lâm Du, đây hoàn toàn là chủ ý một hòn đá hạ hai con chim.

Gã chính là muốn đem người yêu cùng bạn bè bên cạnh Thịnh Minh Phong loại bỏ, chỉ còn lại một mình mình.

Đây là một kẻ điên từ đầu đến đuôi, thậm chí điên đến bình tĩnh lại kín đáo.

Chỉ có Thịnh Minh Phong là ngôi sao sáng nhất, những người khác đối với gã mà nói, đều là một đống bùn nhão.

Đã là bùn nhão, thì có thể tùy ý đạp ở dưới chân.

Vì vậy dưới sự cân nhắc, Lâm Tiệm Tây cơ hồ lập tức bác bỏ kế hoạch ban đầu của mình.

Muốn vượt qua Thịnh Minh Phong trở thành viên ngọc sánh nhất trong mắt Hàn Trâm Phi, không thể nghi ngờ phải tốn rất nhiều công sức, độ khó lại cao, tốn thời gian ----- đây là một cuộc đánh đổi thiệt nhiều lợi ít.

Đã như vậy, liền dứt khoát mở ra một lối riêng.

Chỉ cần so với gã càng điên hơn càng tàn nhẫn hơn, dùng mưu kế đánh bại gã, dùng thủ đoạn nghiền ép gã, từng bước từng bước thận trọng gắt gao nhốt gã lại, liền có thể thuần phục tuyệt đối.

Ánh mắt Lâm Tiệm Tây lóe lên, trong chớp mắt liền lập ra một kế hoạch mới tốt hơn, mà bên kia Hàn Trầm Phi vẫn còn tiếp tục nói.

"Được, coi như cậu có thể không quấy rầy, nhưng cậu biết những người khác thì sao? Làm người đại diện của Thịnh Minh Phong, tôi có nghĩa vụ thay cậu ấy xử lí những mầm họa tiềm ẩn, cho nên cái quan hệ lung ta lung tùng này, tất cả tôi mua hết, cậu ra giá đi."

Hàn Trầm Phi không biết từ nơi nào móc ra một tấm thẻ ngân hàng, kẹp ở đầu ngón tay nhẹ nhàng quơ quơ, trong đôi mắt chói lọi sự kiêu căng cùng trào phúng.

"Theo như tôi được biết, cậu rất thiếu tiền."

Gã đã tra rất rõ ràng, Lâm Tiệm Tây là kẻ có lòng tự trong cực cao, không chịu nhận bất kỳ khoản tài trợ nào, vì kiếm tiền cho phí sinh hoạt một người mà làm nhiều công việc, cho nên những câu nói này đối với cậu ta mà nói, là một đòn chí mạng.

Quả nhiên, trong mắt thanh niên nhanh chóng nổi lên một tầng lửa giận, hai tay nắm chặt thành quyền, trầm giọng từng câu từng chữ phản bác lại: "Coi như tôi là thiếu tiền đi, cũng sẽ không dùng loại đáng xấu hổ phương thức này để kiếm tiền, quen biết từ thuở giao tình, cũng không phải thứ mà anh có thể dùng thủ đoạn là có thể mua lại."

"Ha, cái gì cũng không muốn, hay muốn nhiều hơn nữa." Hàn Trầm Phi bị cậu thẳng thừng chống đối, trái lại cũng không tức giận, mà khom lưng đến gần cậu hơn, cười như không cười khẽ cười một tiếng.

Dừng một chút, gã còn giả vờ bừng tỉnh nói: "Cũng đúng, một mực ở bên cậu ấy, nhất có thể lấy càng nhiều chỗ tốt, ngược lại là tôi không cân nhắc chu toàn."

Lời nói này là muốn giết tâm, khiến con người ta có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, đã như thế, về điểm này vì lòng tự tôn đáng thương, sau đó chắc chắn Lâm Tiệm Tây sẽ không muốn liên quan tới Thịnh Minh Phong nữa.

Khóe miệng Hàn Trâm Phi câu lên, giơ lên một nét ý cười nắm chắc phần thắng, chờ xem tên thanh niên không nhúng tay vào thế này mà tông cửa chạy ra ngoài, hay là ở đây làm loạn đến long trời lở đất.

Nhưng cái làm gã kinh ngạc chính là, hai tình huống đã đoán trước đó đều không xảy ra.

Thanh niên mới vừa nãy còn rất cứng rắn trong nháy mắt thu hết lửa giận, ngay sau đó, trên khuôn mặt diễm lệ đột nhiên lộ ra thần sắc yếu đuối hiếm thấy.

Hàn Trâm Phi ngạc nhiên, sau đó híp mắt lại nhìn Lâm Tiệm Tây từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Lâm Tiệm Tây lại không chút để ý tới, cậu dường như bị thứ hì đó dọa phải, mở to đôi mắt liễm diễm như nước, chóp mũi nhỏ nhắn trắng nõn hơi đỏ lên, như một nụ hoa đang run rẩy, thậm chí ngay cả chân cũng đứng không vững, lập tức ngã xuống cái ghế phía sau!

"Ê này cậu----"

Ngay cả người lãnh tình như Hàn Trâm Phi, nhất thời lo sợ cùng nghi hoặc, theo bản năng đưa tay ra đỡ. Nhưng vào lúc này, một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên, trong nháy mắt khiến thân thể gã cứng đờ.

"Đang nói về cái gì vậy?"

Thịnh Minh Phong sải bước đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy em trai của mình mặt đầy sự luống cuống núp ở trên ghế, mà người đại diện của hắn khí thế lẫm liệt giơ cánh tay lên, bầu không khí giữa hai người hiển nhiên không quá hòa hợp.

Vì thế hắn lập tức nhíu mày, tiến lên giải vây nói: "Trâm Phi, cậu ta là do tôi dẫn tới, cậu đừng có dọa cậu ta. Cái tên này từ nhỏ đã nhát gan, hù dọa một cái sẽ càng ngốc."

Hàn Trâm Phi: "?"

Nhát gan? Vậy cái người vừa mới nãy ngẩng cao đầu nói năng hùng hồn là ai?

Gã vừa định mở miệng phản bác, liền thấy thanh niên kia ung dung giơ tay lên, ngón tay thon dài vén mấy lọn tóc quăn màu trà tán loạn ra sau tai, sau đó ở góc độ Thịnh Minh Phong không thấy, khóe miệng khẽ nân lên, từng chút một về phía mình nở ra một nụ cười ngạo mạn lộ liễu.

Nụ cười này đã thay đổi so với sự yếu thế lúc trước, cũng không còn vẻ cứng rắn trước đó, mà giống như một đóa hoa diêm dúa lẳng lơ đang nở rộ, trán ra một tầng lại một tầng diễm sắc.

Mỹ lệ nhưng có độc.

Đồng tử Hàn Trâm Phi không khỏi co rút lại, không ngờ gã lại nhìn lầm.

Lâm Tiệm Tây này tuyệt đối không đơn giản.

___________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Trâm Phi trước đây: A, trà xanh.

Hàn Trâm Phi sau này: Tsk, thật là thơm.

Editor có lời muốn nói:

Dạo này có bạn Hokoyu bình luận, nên có động lực edit hơn hẳn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net