Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 14: Anh hùng cứu mỹ nhân?

Sau khi Thịnh Minh Phong xuất hiện, sắc mặt âm trầm của Hàn Trầm Phi dường như không thay thay đổi gì, mà sự ác liệt đáy mắt bỗng dưng nhu hòa lại.

Gã không quan tâm tới biệc tiếp tục tranh đấu với Lâm Tiệm Tây, thậm chí trong lúc nói vô thức hạ giọng xuống, còn ân cần đưa tới một tách nước trà màu vàng nhạt.

"Trước tiên đi nghỉ ngơi một chút, uống chút trà sen để thông họng, cơm tối cũng đã chuẩn bị xong, đều là những món cậu thích nhất."

Ngữ khí khắc chế lễ độ, vừa nghe như là xử lí việc công, nhưng nếu cẩn thận phân biệt vẫn có thể phát hiện ẩn chứa trong đó sự ôn nhu cùng tình cảm.

Mà Thịnh Minh Phong ở phương diện này tựa hồ thần kinh đặc biệt có chút thô, ở đoạn sau của kịch bản, hắn có nói một câu "Lão Hàn, chúng ta không cùng một loại" hời hợt trực tiếp khiến Hàn Trầm Phi bị loại, cho nên lúc này có cái gì mà "Yêu", đương nhiên nửa điểm cũng không nghe ra.

"Cảm ơn." Thanh niên tóc vàng tùy ý gật gật đầu, hoàn toàn không để lời nói đó vào tâm, mà còn tràn đầy phấn khởi chuyển đổi đề tài, "Tôi vừa luyện tập hai bản các cậu nghe sao? Cảm thấy như thế nào?"

Thấy thế, trong mắt Hàn Trầm Phi lập tức ảm đạm trong chớp mắt, rất nhanh liền khôi phục lại như ban đầu.

Gã không giống như thường ngày vội vàng khích lệ, mà lại ý vị thậm trường liếc mắt dò xét Lâm Tiệm Tây một cái: "Không bằng hỏi ý kiến vị bạn bè của cậu trước đi."

Ánh mắt lạnh lẽo, một bộ dáng xem kịch vui.

Nhưng thần sắc trên mặt Lâm Tiệm Tây không có một chút biến hóa nào, hơi suy nghĩ một chút, liền nghiêm túc đưa ra đánh giá khách quan của mình: "Hát rất hay, giai điệu bắt tai, nhưng tôi cảm thấy lần thứ nhất so với lần thứ hai hát hay hơn."

Ánh mắt Thịnh Minh Phong nhất thời sáng lên.

Trước đó hắn phát hiện, Lâm Tiệm Tây ở phương diện âm nhạc có một số hiểu biết độc đáo, vì vậy liền đem tính xấu thường ngày ném qua một bên, vội vộ vã vã hỏi: "Nói thế nào?"

"Đoạn đầu âm cao không có vấn đề gì, nhưng đoạn hát sau lại bùng nổ có chút căng, chuyển âm cũng không được trôi chảy, bất quá cảm tình vẫn rất đầy đủ." Cậu khẽ mỉm cười, phù hợp nói lời phê bình bổ sung thêm mấy câu khen ngợi.

Thịnh Minh Phong lập tức đồng ý, ghét bỏ bĩu môi nói: "Tôi vốn là muốn đổi phong cách hát, không nghĩ lại còn tệ hơn trước."

Bọn họ trò chuyện vui vẻ, ngược lại đem Hàn Trầm Phi ném qua một bên.

Trong lúc bàn luận, Lâm Tiệm Tây cố tình quay đầu lại, di chuyển khỏi thân hình to lớn của Thịnh Minh Phong, mí mắt lười biếng nhướng lên, cho người đại diện chuyên quyền độc đoán một ánh mắt trào phúng.

Thật xin lỗi, một lòng lưỡng dụng là sở trường của tôi, không phải cậu cho rằng tôi chỉ lo tranh cãi với cậu thôi hả?

Hàn Trầm Phi đương nhiên nhìn rõ sự trào phúng ẩn giấu ở đáy mắt cậu, khí áp quanh thân cấp tốc giảm xuống, đôi mắt ưng nhìn chằm chặp vào khóe miệng đầy ý cười ngạo mạn của thanh niên, như muốn nhìn thấu cậu ta.

Nhưng Lâm Tiệm Tây không sợ chút nào, ngược lại thản nhiên đón nhận tầm mắt đạo nhiếp[?] của người kia---

Bởi vì đây là cục diện cậu muốn nhìn thấy!

Hai người trước mặt này, về cơ bản là cùng một tuyến, chỉ cần cậu thu phục Thịnh Minh Phong, thì tương đương với việc vững vàng khống chế Hàn Trầm Phi, như vậy không cần tự mình ra tay, người này cũng sẽ chủ đưa tới cửa.

Cho đến lức này, mình gặp chiêu nào thì phá chiếu đó, có thêm nhiều cơ hội, còn sợ không thể đem gã ta nắm ở trong lòng bàn tay sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Tiệm Tây rơi xuống thanh niên tóc vàng bên cạnh, lộ ra một nụ cười nhạt.

Vì sau này anh sẽ lợi dụng tôi để tiếp cận Lâm Du, vậy thì tôi sẽ lợi dụng anh để tiếp cận Hàn Trầm Phi trước, hai người chúng ta có qua có lại, không ai thiệt thòi gì cả.

Vì vậy, Thịnh Minh Phong người đang ôm tách trà sen để dưỡng họng rùng mình một cách khó hiểu.

*

Chiều hôm sau, Lâm Tiệm Tây như thường lệ đến quán bar lam đậm làm việc, lúc đang dọn dẹp quầy bar, thì quản lý đi tới, còn nở một nụ cười đáng yêu trên môi.

"Tiểu Lâm, cậu gần đây thật vất vả, dù sao hai ngày nay người cũng không nhiều, nếu buổi tối cậu bận việc gì có thể về sớm nghỉ ngơi, lương vẫn sẽ trả."

Lâm Tiệm Tây rất khó hiểu, lập tức lắc đầu từ chối: "Không sau đâu quản lý, tôi tan tầm như bình thường là được."

Nghe vậy, nam nhân giả vờ bất mãn mà "chậc" một tiếng: "Cậu nhìn cậu xem, không phải khách khí? Nhiều chuyện mệt nhọc cũng không biết nói một tiếng, còn muốn Kiều thiếu cùng tôi mở miệng."

Kiều Mặc Xuyên nói?

Ánh mắt Lâm Tiệm Tây trầm xuống, không còn ý định tiếp tục từ chối.

Quản lí vừa rời đi, mấy nhân viên phục vụ liền vây quanh bên cạnh, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ hâm mộ: "Thật hâm mộ cậu Tiệm Tây, mỗi lần mở hàng đều là một đơn hàng lớn, hoa hồng cao tiền thưởng cũng rất nhiều, còn có thể sớm về nhà để nghỉ ngơi."

"Hơn nữa còn có Kiều đại thiếu chiếu cố, ngay cả quản lí cũng không dám làm gì cậu,  cậu ở chỗ này sinh hoạt cũng không cần lo lắng."

Trong lời nói của họ ngoài hâm mộ ra còn mang theo chút vị chua, Lâm Tiệm Tây chỉ coi như không nghe thấy, ngại ngùng cười một tiếng nói: "Không có việc đó đâu, sự yêu thích của khách hàng mỗi ngày đều có thể thay đổi, chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi. Nếu nói tới chiếu cố, lúc tôi vừa tới đây cái gì cũng không hiểu, nhờ có các cậu chăm sóc mới là thật."

"Không bằng như này đi, tôi đãi mọi người ăn khuya với hát karaoke ha." Cậu chuyển ánh mắt đến quản lí, thần sắc ôn hòa, "Tôi còn có luận văn chưa viết xong, lần này trước hết sẽ không đi, phiền anh Trương dẫn mọi người đi chơi vui vẻ, tiền tôi sẽ chuyển cho anh."

Vừa nói ra lời này, mấy ánh mắt của những người bên cạnh trở nên thân thiện hơn.

"Ai nha, này sao được? Cậu còn là học sinh đấy!" Quản lí giả vờ từ chối vài câu, lại thầm nghĩ người trẻ tuổi này thật hiểu chuyện còn biết cách làm người, ý cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

Lâm Tiệm Tây cười không nói gì, lấy điện thoại ra nhanh chóng chuyển tài khoản khác, kết quả vừa vặn có một tin nhắn nhảy ra.

Cậu tùy tiện mở ra xem, thì ra là mẹ viện trưởng ở cô nhi viện, còn gửi một đoạn tin nhắn rấ dài.

"Tây Tây, mấy ngày trước có một vị Kiều tiên sinh nói là bạn của con, quyên góp cho cô nhi viện tụi ta một số tiền lớn, còn sai người mang tới rất nhiều sách, bọn nhỏ trông rất vui khi lại có sách mới. Nếu con có rảnh, nhất định phải thay tụi ta cảm ơn người bạn hào phóng kia của con."

Trong lòng Lâm Tiệm Tây chán động, vô thức ngước mắt nhìn xung quanh tìm bóng người quen thuộc, mà nam nhân đang ngồi uống rượu cách đó không xa cũng vừa vặn nhìn sang, tầm mắt của hai người, cách một khoảng ăn chơi trác tán, tương đối xa.

Vì vậy Lương Tuấn cùng Tào Lượng Văn bên cạnh sôi nổi lộ ra vẻ mặt chế nhạo, xô đẩy trêu chọc đủ kiểu.

Kiều Mặc Xuyên khó chịu liếc mắt trừng hai người họ, nhưng lúc quay đầu nhìn về phía Lâm Tiệm Tây, liền nhếch môi cười, lộ ra nụ cười ngu ngốc.

Hôm nay hắn không có mặc âu phục, trên người là chiếc sơmi sọc trắng giản dị, tóc tai mềm mại bung xõa xuống, trông ít hơn mấy phần sắc bén, đặc biệt là nụ cười này, càng lộ ra vẻ tinh thần phấn chấn dương quang.

Nam nhân kinh nghiệm sa trường thuần thục tình cờ thể hiện ra chút tính trẻ con cùng ngây thơ, nhữn cậu thanh niên trẻ đơn thuần bình thường rất khó để cưỡng lại.

Một chút mềm mại trong sự cứng rắn này, khiến ngươi cảm thấy mình là người đặc biệt nhất, liền chìm hãm trong đó.

Nhưng Lâm Tiệm Tây lại không phải là nam sinh viên không biết thế sự, nhiều năm diễn vai hải vương làm cho cậu đọc ra được một tín hiệu nguy hiểm---- Kiều Mặc Xuyên sắp không kiềm chế được nữa rồi.

Lấy lòng từ trước tới nay trong bóng tối lâu như vậy, từ quán bar đến quán cafe rồi lại tới cô nhi viện, hai người giao tiếp ngày càng thân, nhưng đến bây giờ lại chẳng có tiến triển gì mấy.

Kiều Mặc Xuyên là một doanh nhân thành đạt, một doanh nhân coi trọng lợi nhuận, tự nhiên không thể chịu đựng những hy sinh không ngừng nghỉ mà không được đáp trả, vậy thì nhất định sẽ chọn cách nhanh nhất hữu hiệu nhất để nhanh chóng đưa ra một đòn tấn công đẹp mắt.

Chỉ là không biết, khi nào đòn tấn công đó sẽ đến.

Đối với câu hỏi của Lâm Tiệm Tây, vào buổi tối cậu đang trên đường đi về nhà, rất nhanh liền có đáp án.

Quán bar lam đậm cách tàu điện ngầm một đoạn đường nhỏ, đi đường tắt chỉ mất 5-6 phút, tuy có điều hai bên đều là công trình xây dựng với hẻm tối, đêm xuống lại đặc biệt âm u, cho nên gần như không có ai đi đến đây.

Lâm Tiệm Tây □□ thong thả đi trên đường nhỏ, lúc vừa đi qua một con hẻm, đột nhiên có mấy tên đàn ông to con hung thần ác sát bước ra, vừa nhìn liền biết "Lai giả bất thiện".[1]

[1] Nguyên văn là "Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện" tạm hiểu là "người tốt thì không đến, người đến lại chẳng tốt lành gì."

Thấy tình thế không ổn cậu quay đầu muốn bỏ chạy, kết quả vừa quay người, lại bị hai tên cường tráng hung hăng bao vây.

Tấn công liên tục, đường đi hoàn toàn bị chặn lại.

Tên đàn ông dẫn đầu từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, anh ta mặc một bộ âu phục sang trọng, chiếc đồng hồ anh ta đeo trên tay tỏa sáng trong bóng tối, tướng mạo thực sự rất nam tính và cường tráng, chỉ tiếc trên mặt lại mang theo nụ cười nham hiểm, nhìn có vẻ hơi khốn nạn.

"Đừng vội chạy như vậy chứ, trước đó cậu không phải rấy thẳng thắn sao?"

Ánh mắt Lâm Tiệm Tây lóe lên, lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mắt này là vị khách hàng từng dây dưa với cậu ở quán bar. Khi đó anh ta bị thái độ cứng rắn của mình buộc phải rút lui, không nghĩ tới cư nhiên lại ở nơi này chặn người.

Cậu khẽ nhăn mày: "Các anh muốn làm gì?"

"Cậu đoán xem?" Nam nhân cười nhạo một tiếng, vẻ mặt xem thường, "Đã tới Lam Đậm làm nhân viên phục vụ rồi còn giả vờ thanh cao cái gì?"

Anh ta nói những lời phù phiếm, nhưng trong lại không có quá nhiều ham muốn, trái lại có chút khẩn trương giống như đang phải hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lòng Lâm Tiệm Tây nhất thời sinh ra một chút hoài nghi.

Ánh mắt cậu nhanh chóng quét mắt nhìn những tên cường tráng xung quanh, phát hiện thái độ của mấy tên này đối với mình có chút kỳ quái, dưới vẻ ngoài hung ác giả tạo kia, ẩn chứa một chút kiêng kỵ.

Thật giống như... không dám ra tay.

Kỳ quái hơn chính là, bọn chúng đều không dấu vết mà nhìn xung quanh, không giống bộ dáng sợ có người lại đây, mà giống như đang chờ đợi người nào đó đến.

Ah-- chờ người?

Lâm Tiệm Tây kết nối hết tất cả những dấu hiệu bất thường lại với nhau, đột nhiên linh quang lóe lên, rốt cục cũng giải thích được tất cả.

Mấy ngày trước là muốn bày ra tình huống này, cậu cơ hồ có thể khẳng định, Kiều Mặc Xuyên đang ở gần đây, chuẩn bị diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Loại thủ đoạn cũ rít này, lúc trước cậu diễn không mười thì cũng tám lần gặp phải, cũng đã rất quen thuộc rồi, chỉ không nghĩ tới đường đường là Kiều đại thiếu lại dùng cái thủ đoạn ấu trĩ này.

Lâm Tiệm Tây trong lòng mỉm cười, ngoài mặt bất động thanh sắc chủ động phối hợp diễn, hừ nhẹ một tiếng trào phúng nói: "Nhân viên phục vụ là một công việc đàng hoàng, không bao gồm tiếp rượu, càng không bao gồm phục vụ người không đứng đắn."

"Được, đủ cứng rắn đó." Người lập tức bày ra bộ dáng bị chọc tức, vẻ mặt nham hiểm mà lạnh lùng nói: "Nếu cậu đã không biết điều như vậy, thì đừng có mà trách tôi."

Anh ta híp mắt, liếc mắt ra hiệu cho mấy kẻ bên cạnh, sau đó giơ ngón trỏ lên ấn nhẹ một chút, "Đến, dạy cho cậu ta một chút bài học, giáo huấn đến khi nào cậu ta chịu thua mới thôi."

Vừa dứt lời, một nam tử áo đen liền theo lệnh bắt đầu động thủ, giơ cao côn sắt vừa to vừa dài(:v) hướng về phía thanh niên gầy yếu mà đánh tới!

"Cẩn thận!" Quả ngiên Kiều Mặc Xuyên đúng lúc này xuất hiện, muốn ngăn đòn đánh đó bằng bằng tay không.

Nhưng không ngờ tới phản ứng của Lâm Tiệm Tây còn nhanh hơn, lại lấy từ trong ba lô một cái phích nước bằng inox với tốc độ cực nhanh, mạnh mẽ vung một cái liền chuẩn xác đập vào cổ tay tên đàn ông kia.

"Ah---"

Tên mặc áo bị ăn đau, tay vừa mất đi sức lực, cái côn sắt cứng cáp kia liền trực tiếp rơi xuống xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh, trong màn đêm yên tĩnh cái này còn thể hiện ra rõ ràng hơn.

Ngay sau đó, Lâm Tiệm Tây dùng mũi chân nhẹ nhàng nâng côn sắt từ trên mặt đất lên, tìm đúng góc độ liền đột nhiên đá nó lên, giơ tay ra nắm chặt cây côn vào trong vài trong lòng bàn tay, ánh mắt tàn nhẫn quét mắt nhìn mọi người tại đây, cây côn nhắm thẳng vào phía đối diện khiến người ta khó có thể tới gần!

Mấy kẻ bên cạnh nháy mắt bị sự thay đổi bất thình lình này làm cho giật mình, liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý đồng thời vây lại, ý đồ muốn thông qua đám người này khống chế cậu.

Không ngờ động tác của thanh niên này cực kỳ linh hoạt, lắc người một cái đã có thể nế được đòn đánh của một người trong số đó, khuỷu tay trái vừa đúng đánh một đòn hiểm vào huyệt vị trên cánh tay, làm cho cánh tay của anh ta bắt đầu tê dại, thậm chí còn không cầm được côn sắt trong tay.

Mà cậu tay phải cầm vũ khí mạnh mẽ vung lên, trực tiếp đánh vào nam tử cầm cây côn sắt đối diện, mạnh đến nỗi khiến cho lòng bàn tay tên đó đau nhức, lùi lại một bước thiếu chút nữa ngã xuống đất!

Một loạt hành động này giống như nước chảy mây trôi không dừng lại một chút nào, đám côn đồ ngây người, Kiều Mặc Xuyên cũng ngẩn ra.

Sau khi phản ứng lại, hắn muốn ân cần tiến lên muốn hỗ trợ, thì nghe bên tai một âm thanh thanh thuận nhàn nhạt vang lên.

"Kiều tiên sinh xin hãy đứng xa một chút, cẩn thận kẻo bị thương."

Kiều Mặc Xuyên: "?"

Điều này khác với những gì mà tôi tưởng tượng!

___________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tiệm Tây mỉm cười: "Thật không khéo, trước kia vào lúc quay diễn, tôi từng làm võ sĩ."

Kiều Mặc Xuyên: ".....Làm phiền rồi."

Editor có lời muốn nói:

Bởi vì thấy đăng hai chương thì phải để mấy bà đợi rất lâu mới đọc được nên tui quyết định làm xong chương nào sẽ đăng chương đó luôn. 😙😙

Tui edit truyện bằng điện thoại nên sẽ có rất nhiều lỗi nên ai phát hiện ra cái gì nhớ bình luận nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net