Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vưing đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 19: Thật nhiều cá

Cuộc đua vẫn chưa kết thúc, Kim Văn Huân dù sao cũng là một tay đua già đời, mặc dù tình hình trước mắt không mấy lạc quan, không thể cứ thể mà từ bỏ, đòn đầu đi lên[?], cố gắng thừa dịp bị lùi lại chớp lấy thời cơ mà tiến công chiếm được địa hình có lợi.

Xét cho cùng tính năng của chiếc linh phong ETS luôn tốt hơn chiếc xuyên chói lọi C6, chỉ cần gã bám trụ được, gắt gao cắn chặt đối phương không thả, sẽ có cơ hội vượt lên!

Nhưng lại không nghĩ tới, Lâm Tiệm Tây liền dùng tốc độ cực nhanh vượt qua khúc cua tiếp theo, bo cua giống như đang trôi dạt vậy.

Phòng ngự của cậu ta căn bản không có sơ hở, thậm chí cậu ta luôn có thể đoán trước được dự đoán của đối phương, điều này triệt để làm khoảng cách giữa hai xe kéo dài ra, trực tiếp chặt đứt khả năng để đuổi kịp của Kim Văn Huân.

Nói cách khác, với khoảng cách hiện tại giữa hai người, ngay cả khi mã lực chiếc linh phong ETS có đạt mức tối đa, gần như không có cách nào mà một đường thẳng tiến lên rồi vượt qua cả!

Thấy vậy, Tào Lượng Văn hiếm khi thấy phấn khích như này: "Ước chừng có hai giây khoảng cách, lần này sóng ổn!"

Lương Tuấn mừng đến mức không thấy mắt: "Ha ha ha ha tên nhóc này mẹ nó cậu ta chính là một thiên tài!"

Đám người do Kim Văn Huân dẫn đến lập tức tái mặt, không thốt nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tiệm Tây lái chiếc xuyê chói lọi C6 băng qua vạch và về đích đầu tiên!

Cộp-

Cửa xe mở ra.

Thanh niên chân dài bước xuống xe, thản nhiên giơ tay cởi mũ bảo hiểm ra, để lộ ra bên trong khuôn mặt thanh tú trắng hồng, mái tóc quăn màu trà rối bù lòa xòa trước trán, lộ ra khuôn mặt to bằng bàn tay, thực sự là đẹp không chê vào đâu được.

Nhưng vào lúc này, nhan sắc chỉ là thứ yếu, cái loại khí chất sác bén từ trong ra ngoài mới cực kỳ chói mắt.

Giống như một viên bạch ngọc không tỳ vết đột nhiên từ trong bóng tối bắn ra những tia lửa nóng bỏng, khiến con người ta không tự chủ được mà bị nó hấp dẫn, có mấy tên công tử bột còn theo bản năng mà nuốt nước miếng.

Lương Tuấn hứng thứ với đua xe hơn là người đẹp, anh ta là người phản ứng đầu tiên mà xông lên, liên mồm khen ngợi: "Không nhìn ra nha, cậu đúng là quá trâu bò, hôm nay chún ta phải ăn mừng mới được!"

"Không sai, thật sự rất lợi hại." Tào Lượng Văn theo sát phía sau, nở nụ cười với cậu rồi giơ ngoán cái lên: "Cậu là cái này."

Chỉ có Kiều Mặc Xuyên đứng yên tại chỗ, trong mắt lóe lên một tia u ám.

Rốt cuộc Lâm Tiệm Tây là người như thế nào?

Cậu ta chơi piano như một sở thích, lại có thể thể hiện đủ kỹ năng chuyên nghiệp cùng biểu đạt cảm cúc cực kỳ phong phú, thậm chí chỉ ngẫu hứng đàn cũng rất chặt chẽ.

Cậu ta thoạt nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh, nhưng thân thủ lại rất thẳng thắn và dứt khoát, đối với sự bao vây của một nhóm người mặt vẫn không biến sắc thong dong đối phó.

Cậu ta thích nghiên cứu lý thuyết đua xe, nhưng không phải là một tên mọt sách, thậm chí ở trên đường đua thực chiến còn có thể thắng Kim Văn Huân dày dặn kinh nghiệm.

Trước đây Kiều Mặc Xuyên thường nghĩ, bất quá chỉ là một cọng cỏ mọc ở dưới đất, đến cùng Lâm Tiệm dựa vào cái gì mà cao ngạo như vậy?

Giống như cho dù có làm gì đi chăng nữa cũng không làm cậu khom lưng chịu thua, dù cho mình cứ lấy lòng ra sao, cũng không thể hoàn toàn rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng bây giờ hắn đã cảm nhận được, người này đúng là có tư chất kiêu ngạo--- cậu ta giống như trời sinh là để đứng trên mây!

Hầu kết của Kiều Mặc Xuyên không tự chủ mà nhúch nhích, sau đó nhanh chân bước về phía cậu thanh niên, lần đầu tiên bản thân kiêu ngạo lại cúi đầu.

"Vất vả rồi, chút nữa tôi sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn."

Trong mắt Lâm Tiệm Tây vẫn còn một chút sắc bén, lông mày nhíu lại nói: "Đây là phần thưởng hả?"

"Không, là để xin lỗi." Người đàn ông liếc mắt nhìn cậu thật sâu.

Còn xin lỗi về việc gì, hai người đều biết rõ, cũng không nố với nhau câu nào.

Không ai trong nhóm bốn người để ý đến đám người thua cuộc kia, nhưng trước khi rời đi, Kiều Mặc Xuyên híp mắt lại, ánh mắt như một câu hàn kiếm không vỏ nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Kim Văn Huân.

"Kim đại thiếu---"

Rõ ràng là xưng hô tôn kính, nhưng từ trong miệng người đàn ông này nói ra, lại có vài phần châm biếm: "Mảnh đất Lĩnh Đông, cậu không cần nghĩ tới."

Hắn bỏ xuống một câu lạnh lùng như vậy rồi quay đầu bỏ đi, mà sắc mặt Kim Văn Huân trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Nghe vậy, Tào Lượng Văn không khỏi lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, rồi cũng nhanh chóng đi theo.

*

Khu ăn uống gần trường đua.

Lâm Tiệm Tây bỏ vào miệng một miếng thịt nướng lớn thơm ngon, nhai đến miệng phồng lên, sau khi nuốt xuống môi răng đều lưu hương, sau đó vì cảm thấy thỏa mãn mà nheo mắt lại.

Cậu nhìn xung quanh một lúc, như thể đang tìm kiếm cái gì đó, nhưng Lương Tuấn bên cạnh vẫn hiểu ra, lập tức ân cần đưa giấy ăn, thái độ thập phần chân chó, còn mặt dày quấn lấy hỏi đông hỏi tây.

"Tiệm Tây, cậu thường sử dụng loại lập trình đua xe nào vậy, có sử dụng tốt không?"

"Này cậu chạy bao nhiêu còng mỗi tuần?"

"Cậu nghĩ khi nào tôi mới giống như cậu?"

Lâm Tiệm Rây dành phần lớn thời gian để ăn, thỉnh thoảng trả lời một số câu hỏi, hai người ngươi hỏi ta trả lời, bầu không khí khá hài hòa.

Mà Kiều Mặc Xuyên khoanh tay đứng ở một bên, nhìn anh em của mình giống như một con chó vàng lớn treo bên người thanh niên, nước miếng đã sắp chảy ra, sắc mặt nhất thời trở nên u ám không ngừng.

"Nhìn cái gì vậy Kiều đại thiếu?" Tào Lượng Văn với vẻ mặt chế nhạo đi đến, "Chẳng lẽ anh lại sợ thằng nhóc Lương Tuấn đào góc tường nhà anh sao?"

Kiều Mặc Xuyên lập tức lườm anh một cái, không thèm để ý mấy trò trêu chọc vô bổ này.

Tào Lượng Văn không nhịn được cúi đầu phát ra tiếng cười khanh khách, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh, thấp giọng hỏi: "Mà nói thật này, anh quan tâm tên Lâm Tiệm Tây này đủ rồi. Làm sao, lún sâu vào rồi hả?"

"Đùa cái gì thế?" Kiều Mặc Xuyên hừ một tiếng, ngữ khí lạnh lùng, "Đã qua nhiều năm như vậy rồi, tâm tư tôi như thế cậu còn không biết sao?"

"Ồ, tôi chỉ biết rằng anh nguyện ý đưa xe đua cho cậu ta dùng, còn cái mảnh đất Lĩnh Đông kia, nếu anh muốn cướp nó từ tay Kim Văn Huân , thì ít nhất phải chia cho Hàn gia 5 phần trăm, Kiều đại thiếu à---"

Tào Lượng Văn nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt trêu tức: "Anh đốt tiền nhiều quá rồi đó, hay là chỉ thích hại người cầu lợi?"

Kiều Mặc Xuyên nhíu mày lại, vừa định mở miệng phản bác, thì vào lúc này đột nhiên điện thoại rung lên, có tin nhắn được gửi đến.

Hắn có chút buồn bực cúi đầu xuống, nhưng sau khi nhìn rõ nội dung thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi, trong mắt lóe lên một tia tối tăm, lông mày nhíu lại sâu hơn trước.

Tào Lượng Văn đối với hắn quá quen thuộc, vừa nhìn thấy vẻ mặt này, lập tức đoán được đại khái, đã biết rồi còn hỏi: "Là Lâm Du à?"

Kiều Mặc Xuyên gật đầu, "Tôi phải đi qua đó một chuyến."

Hắn giống như muốn nhanh chóng chứng minh gì đó, vừa cất điện thoại đã ngay lập tức rời đi, nhưng khi ánh mắt rơi xuống người cậu thanh niên cách đó không xa, rõ ràng có dừng lại.

Thấy vậy, Tào Lượng Văn không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi giùm người bạn lâu năm của mình.

Thẳng thắng mà nói, anh ta không quá hiểu về sự cố chấp của Kiều Mặc Xuyên đối với Lâm Du trong nhiều năm qua, ít nhất với ánh mắt lâu năm sa trường của anh ta, thì quan tâm Lâm Tiệm Tây hơn vị đại thiếu gia kia nhiều.

Hơn nữa từ khu đường đua, có thể thấy được tên Lâm Tiệm Tây này tự tin lại kiêu ngạo, trầm ổn mà quả quyết, không phải là đám oanh oanh yến yến gọi liền đến đuổi liền đi mà có thể so sánh được, cho dù có lấy ra một trăm phần trăm chân thành cũng chưa chắc ôm được người đẹp về.

Săn ngỗng cả ngày, cuối cùng bị ngỗng mổ, hắn ta bây giờ hai bên đều không chịu buông tay, cũng đừng để đến cuối cùng hối hận không kịp.

Tào Lượng Văn gật đầu, không nhịn được trong lòng thầm thở dài.

Kiều Mặc Xuyên vừa rời đi, Lâm Tiệm Tây cảm thấy không cần phải ở lại nữa, cũng chuẩn bị rời đi. Không ngờ Lương Tuấn lại mặt dày kéo cánh tay mảnh khảnh của cậu, chính là không chịu cho rời đi.

"Đừng đi, anh Kiều kêu chúng tôi tiếp đón cậu thật tốt, cậu cứ như vậy mà đi làm cho tôi cảm thấy xấu hổ, chúng ta nói tiếp việc về xe đi ha?"

"Tán gẫu cái rắm, mày phiền chết người ta rồi." Tào Lượng Văn lườm một cái kéo anh ta xuống, lập tức chuyển chủ đề rồi khuyên nhủ: "Nhưng xung quanh đây có khu giải trí, có rất nhiều thiết bị giải trí, phong cảnh cũng rất đẹp. Nếu cậu cảm thấy cái tên dông dài này, cậu có thể tự mình ra ngoài đi dạo."

Lâm Tiệm Tây đang muốn khéo léo từ chối, khi liếc qua, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, khiến đồng tử cậu co lại.

Trùng hợp làm sao, Hàn Trầm Phi cũng ở đây!

Người đàn ông một thân âu phục đen đang rất vội vàng, bộ dáng đó xem ra không có chú ý đến mình, chỉ có điều nhìn đường đi của gã lúc này, tựa hồ sẽ lập tức đi về hướng này.

Lâm Tiệm Tây nhanh chóng nghiêng người sang, đại não bắt đầu hoạt động. Hiện tại thời cơ chưa tới, nếu như gã biết mình giao tiếp với người bên cạnh Kiều Mặc Xuyên, không thể nghi ngờ sẽ làm tăng thêm độ khó của việc công lược.

Vì thế cậu quyết định thật nhanh, lập tức sử lời nói: "Vậy cũng được, hiện tại tôi liền nhàn nhã đi dạo khu giải trí, tiêu cơm một chút rồi trở về."

"Có muốn tôi đi cùng cậu hay không?" Lương Tuấn vội vàng hỏi, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, lo lắng bỏi sung: "Ai, cậu đừng có mà chạy lung tung, biệt thự phía tây là của người ta, ngoài cửa còn có một con chó lớn rất hung dữ, cậu cẩn thận một chút!"

Nhưng cậu thanh niên đã sớm chạy mất dạng, phía trước mơ mơ hồ hồ chỉ có câu trả lời của cậu: "Biết rồi."

"Chạy trốn cũng rất nhanh, đây chẳng lẽ là cái tốt mà việc đua xe mang lại sao?" Lương Tuấn nhìn cái chấm đen nhỏ ở phía xa, gãi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Tào Lượng Văn không để ý tới anh ta, một lúc sau đột nhiên "Tsk" một cái, đột ngột nói: "Biệt thự Diệp gia, tao đâu không có nhớ là ở phía đông?"

"Có phải không? Chẳng lẽ là tao nhớ nhầm" Lương Tuấn đầu tiên là thản nhiên cười ha hả, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Hỏng rồi!"

*

Lâm Tiệm Tây thành thật đi về con đường phía đông mà Lương Tuấn đã chỉ, kết quả càng đi lại càng thấy có gì đó không ổn, thậm chí còn cảm giác cả người ớn lạnh, như bị thứ gì đí theo dõi, theo sau là một mùi thịt nhàn nhạt.

Rồi cậu ngước mắt lên, thì đối diện với cặp mắt hung dữ của con chó Alaska to lớn.

Lâm Tiệm Tây: "..." Cái tên Lương Tuấn này lại dám chỉ đường tầm bậy.

Nhưng cũng may con chó lớn đó đã bị dây xích xích lại, thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh, không có bộ dáng đe dọa nào.

Lâm Tiệm Tây tự nhận mình rất là thân thiện đối diện với nó nở một nụ cười, sau đó lập tức quay gót định chạy về hướng ngược lại, thì không ngờ phía sau đột nhiên phát ra tiếng chó sủa inh ỏi kinh thiên động địa, dọa cậu giật mình.

Ngay sau đó, một giọng nam trầm kèm theo bước chân trầm ổn dần dần đến gần.

"Luis, có chuyện gì vậy?"

Âm thanh này có chút quen tai, vì vậy Lâm Tiệm Tây theo bản năng mà quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén của người đàn ông, lập tức không khỏi kinh ngạc lên tiếng.

"Phó tiên sinh?"

_________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ông chủ Lâm bờ ao nhìn con cá lớn Phó được câu lên bối rối nói: "Tôi không muốn câu anh."

Phó Lâm Bắc: "Tôi tự mình mắc câu bộ không được sao?"

Lâm Tiệm Tây: "Ưm, chuyện này..."

[Tâm sự của Editor]

Thấy tui ghê chưa đã edit xong chương thứ 2 rồi nhưng không phải là vào cuối tháng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net