Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 20: Tuổi dậy thì muộn

Phó Lâm Bắc hôm nay đến hoa ngươi đế tư để thảo luận về dự án, tình cờ nhà riêng của bà nội y ở gần đây nên sau khi bàn bạc xong về việc hợp thì tiện đường ghé qua xem một chút, không ngờ lại gặp Lâm Tiệm Tây ở đây.

Y vẫn còn nhớ rõ trong màn hình hệ thống phát sóng trực tiếp của trường đua, Lâm Tiệm Tây lái một chiếc xuyên chói lọi C6, vẫn chạy qua được chiếc linh phong ETS chiếm ưu thế ở mọi mặt, bước xuống xe với tinh thần hăng hái, lông mày sắc bén.

Nhưng vào lúc này, cậu thanh niên lại dễ dàng bị Luis đột nhiên rống to làm cho giật mình, đôi mắt to màu hạnh nhân mở lớn, đáy mắt ướt át, đuôi mắt cũng hơi đỏ lên, không hiểu sao lại lộ ra vẻ yếu ớt.

Sự tương phản này quá sốc và mạnh mẽ, khiến trái tim của Phó Lâm Bắc lỡ một nhịp.

"Thật xin lỗi, Luis dạo gần đây có chút cáu kỉnh, làm cậu sợ rồi." Y vươn tay khẽ vỗ vỗ lên cái đầu to bên cạnh, ngay lập tức con chó lớn Alaska trở nên ngoan ngoãn, bắt đầu nằm bên chân y rầm rĩ.

"Bên ngoài nóng như vậy, vào nghỉ ngơi một lát đi." Lời nói săn sóc, tuy ngữ khí nói chuyện hơi nhàn nhạt, nhưng nếu như nghe kĩ một xíu, vẫn nghe được bên ẩn ý trong đó một tia ướt ao.

"Tôi không sao---" Lâm Tiệm Tây vội vàng xua xua tay muốn từ chối, lại bị một tiếng gọi ôn nhu cắt ngang.

"Tiểu Bắc, ai đến vậy cháu?"

Có tiếng bước chân vang lên, sau đó, một bà lão trong có vẻ hiền từ ở trong vườn chậm rãi đi ra.

"Là bạn của con vừa mới đi ngang qua." Phó Lâm Bắc lập tức quay lại giải thích.

Bạn?

Lâm Tiệm Tây không khỏi có chút bất ngờ, nghiêm túc mà nói hai người họ mới chỉ gặp nhau có một lần, lần trước vội vã tạm biệt thậm chí còn chưa nói được mấy câu, cũng không quen biết chứ đừng nói là----

Cậu theo bản năng mà ngước mắt nhìn Phó Lâm Bắc, đúng lúc bắt gặp ánh mắt vững vàng lại sâu thẳm.

Người đàn ông khí chất cao quý này vẫn là khuôn mặt nghiêm nghị như lần đầu gặp mặt, khóe miệng mím lại một đường thẳng, nhưng không biết tại sao, Lâm Tiệm Tây cảm thấy trong đáy mắt của y có chút ý cười.

"Vậy mau vào đi, uống chén trà ăn chút gì đó." Thái độ của Diệp lão phu nhân rất nhiệt tình, cười híp mắt luôn miệng mời, "Trời nóng như vậy, đừng có đứng ở bên ngoài nữa."

Lâm Tiệm Tây không có sức chống đỡ với những người lớn tuổi thân thiện và mấy bạn nhỏ đáng yêu, nghĩ rằng cũng phải tránh Hàn Trầm Phi, ở đây một lúc là một lực chọn an toàn hơn với khu giải trí đông người kia.

"Vậy làm phiền bà ạ."

Cậu rất biết điều[?] mà đồng ý, đi theo hai người vào trong sân, thấy bên trong tràn ngập bóng cây rất là mát mẻ, bên cạnh giá để hoa còn có mấy cái bếp lò cắm điện, vì không dùng than đốt truyền thống, nên không có chút khói nào, chỉ có mùi thơm của đồ ăn quanh đây.

Hóa ra mùi thịt lúc nãy cậu ngửi thấy ở bên ngoài là từ đây mà ra!

"Tới đây, uống chén trà cho đỡ khát." Diệp lão phu nhân khách khí đem ly trà do nữ hầu đã pha cho chành thanh niên, sau đó không chút khách khí sai cháu ngoại của mình đi làm việc, "Tiểu Bắc cháu tiếp tục nướng thịt đi."

"Cảm ơn ạ." Lâm Tiệm Tây vội vàng nhận lấy chén trà men ngọc, nhấp một ngụm nhỏ, mùi vị ngọt ngào quen thuộc lập tức tràn ngập khoang miệng.

"Trà hoa quả này ngon quá!" Cậu không nhịn được cảm thán một tiếng, liếc nhìn xung quanh, lập tức hiểu được mà cười nói: "Hôm nay là lễ hoa chi lan[?] sao? Xem ra cháu hôm nay rất may mắn nha."

Lễ chi lan là một lễ hội truyền thống của người yibai, theo phong tục, vào ngày này, thường uống trà hoa quả ăn thì rêu vỏ sò[?], còn có rất nhiều hoạt động đặc sắc, tuy nhiên cho đến ngày nay rất ít người biết.

Cho nên Diệp lão phu nhân nhất thời cảm thấy có chút ngạc nhiên, trên khuôn mặt vốn được bảo dưỡng tốt của bà lập tức lộ ra vẻ vui mừng: "Đúng vậy, bà còn tưởng mấy người trẻ tuổi các cháu chưa từng nghe nói qua lễ hội này."

"Khi cháu đang nghiên cứu về dân tộc, cảm thấy đây là một lễ hội rất có ý nghĩa, nên có tìm hiểu nhiều một chút." Khóe miệng Lâm Tiệm Tây hơi nhếch lên, ngữ khí khi nói chuyện cũng ôn hòa hơn bình thường, có chút sự quan tâm đối với trưởng bối.

"Hơn nữa hoa chi lan ở trong sân này giống hệt với hoa thêu trên quần áo của bà, đều là hoa ba cánh, trang nghiêm tao nhã, đặc biệt rất hợp với bà ạ."

Một câu đã dỗ Diệp lão phu nhân đến mở cờ trong bụng, lập tức che miệng cười.

"Cháu vậy mà cũng nhận ra, đây là do bà đặc biệt kêu thợ thủ công làm cái này, kết quả mấy đứa con nít này một chút cũng chẳng phát hiện được, thật sự làm bà chói mắt." Ngữ khí cùa bà đầy oán trách, nói xong còn quay đầu lại trừng mắt với cháu ngoại của mình một cái.

Người đàn ông cao lớn lúng túng sờ sờ mũi, yên lặng tiếp tục vùi đầu vào việc nướng thịt.

Một già một trẻ trò chuyện rất vui vẻ, trong lúc uống trà, Diệp lão phu nhân mỗi lần mở miệng đều là một câu "Tiểu Tây", giữ cánh tay của thanh niên không chịu buông, bởi vì vậy, cho nên Phó Lâm Bắc bị cho ra rìa.

Nhưng y lại chẳng thấy có gì không ổn, ở một bên xử lí nguyên liệu nấu ăn, ánh mắt dịu dàng không khỏi lưu luyến ở trên nguồ Lâm Tiệm Tây, trong lòng vô cớ cảm thấy mềm nhũn.

Tuy tính tình bà ngoại hiền lành, nhưng rất ít khi cười to thoải mái như ngày hôm nay, huống chi là thân thiết với người mới gặp trong thời gian ngắn như vậy.

Vào lần đi cô nhi viện trước đó, cái tên mà bọn trẻ thường nhắc tới nhất là Lâm Tiệm Tây, thậm chí Hiên Hiên mỗi ngày đều treo trên miệng câu "Anh Tây Tây".

Ban đầu Phó Lâm Bắc không hiểu tại sao, nhưng bây giờ dường như đã tìm ra nguyên nhân.

Đây là một người hoàn toàn trái ngược với mình, cậu ấy giống như trời sinh rất biết cách ở chung với người khác, toàn thân tỏa ra một loại khí chất khiến người ta muốn lại gần.

"Để tôi giúp cho."

Giọng nói trong trẻo dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai, lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của Phó Lâm Bắc.

Y nhướng mày, lúc này mới phát hiện bà ngoại đã đi vào nhà từ lúc nào, mấy người hầu gái cũng không có ở đây, chỉ còn lại một mình Lâm Tiệm Tây trong vườn hoa.

Thanh niên nhanh chóng bước đến gần, trên mặt mang theo một chút háo hức, tò mò hỏi: "Cái lò này dùng sao vậy ạ?"

Phó Lâm Bắc trầm mặc trong một lúc.

Từ góc độ hiếu khách mà nói, y thực sự chỉ muốn Lâm Tiệm Tây ngồi ở bên cạnh, chờ mình phục vụ.

Nhưng khi đôi mắt sáng lắp lánh kia nhìn sang, ánh sáng lung linh lóe lên, y lập tức nuốt xuống lời từ chối sắp đến bên miệng.

"Bật công tắc, sau đó điều chỉnh nút xoay bên phải trước, đợi than chì được đốt nóng chuyển sáng màu đỏ."

Lâm Tiệm Tây lập tức nghe theo lời y nói: "Như thế này ạ?"

"Ừm, sau đó trượt cái thanh ray dài này.[?]" Phó Lâm Bắc giống như sách hướng dẫn sử dụng bếp lò nướng, kiên nhẫn hướng dẫn từng bước.

"Lỡ bị nướng cháy thì sao? Có cần điều chỉnh nhiệt độ không ạ?" Mái tóc quăn màu trà của Lâm Tiệm Tây đi tới đi lui trước lò nướng, thò đầu lông xù nhìn xung quanh.

"Không cần đâu, ở phía dưới có hệ thống điều chỉnh nhiệt độ tự động, chỉ cần nguyên liệu nấu ăn nếu không phải kỹ thuật kém, sẽ không bị cháy đâu."

Y cố gắng nhịn xuống ý muốn vươn tay xoa đầu lại, rất nghiêm túc giải thích, vừa nói vừa cẩn thận chỉ dẫn, vì vậy trong sân mùi thịt nướng càng thêm nồng đậm.

"Cái này cũng dễ quá đi!" Lâm Tiệm Tây lập tức cười toe toét.

Học đi đôi với hành, nhanh chóng học được kỹ thuật, bắt đầu thích thú với việc nướng giăm bông bằng tay[?], thỉnh thoảng phết lên một chút bột thì là, đôi mắt to trong veo cứ như vậy nhìn chằm chằm vào vĩ nướng, còn đôi khi hít hít mũi để ngửi mùi thơm.

Từ góc nhìn của Phó Lâm Bắc, vừa vặn có thể nhìn thấy gò má xinh đẹp của cậu thanh niên, đôi môi hồng nhạt hơi cong lên, chiếc má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, lông mi dày hơi run rẩy, hơi ẩm như sương đang bay, như một chú mèo duỗi chân cào vào tim y một cái.

Ngứa, tê

Muốn quay mặt cậu ấy qua bên này.

Muốn cậu ấy nói nhiều hơn mấy câu nữa.

Hai mươi năm nay Phó Lâm Bắc thanh tâm quả dục đến nỗi khiến người ta phát rồ lên, lúc này đây cảm thấy bản thân như bước vào thời kỳ dậy thì muộn, những suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu một cách khó hiểu.

Không nghĩ tới Lâm Tiệm Tây giống như nghe được tiếng lòng của y, thực sự quay đầu lại trong một giây tiếp theo!

"Phó tiên sinh." Thậm chí còn dùng giọng điệu mềm nhẹ gọi y.

Phó Lâm Bắc tim đập thình thịch, sống lưng thẳng tắp toàn thân căng thẳng, như học sinh tiểu học bị gọi tên, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

"Có chuyện gì sao?"

Lâm Tiệm Tây hơi cau mày: "Anh giống như----"

Lúc cậu đang nói chuyện thường thường vô thức kéo dài âm đuôi, mang theo chút sự quyến sự, ánh mặt trời vàng xuyên qua mái nhà chiếc thẳng vào mặt cậu, khiến cậu càng thêm chói lóa.

Chắc là ánh sáng quá chói, nên không nhìn rõ được, cho nên cần lại gần thêm chút nữa.

Nghĩ đến đây, Phó Lâm Bắc không nhịn được tiến thêm một bước về phía chàng trai trẻ.

"----Thịt bị nướng cháy." Lâm Tiệm Tây ân cần nhắc nhở.

Phó Lâm Bắc: "..."

_____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tiệm Tây nhìn thịt nướng: "Tôi rất thèm ăn nha."

Phó tổng nhìn Lâm Tiệm Tây: "Tôi cũng rất thèm ăn."

Lâm Tiệm Tây: "?"

Lương Tuấn ở phía xa xa xoa cánh tay trong gió: "Sao Lâm Tiệm Tây vẫn chưa trở về, thực sự sẽ không bị con chó lớn kia tha đi..."

Phón tổng: "Gâu?"

[Tâm sự của Editor

Tháng này 3 chương tháng sau không có gì 🤡

Nói chung chương này cũng nhắn nên tui edit luôn, chứ bình thường có 2 chương thui. 🤗

Thấy tui thương mấy người chưa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net