Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 23: Cậu ta trông rất quyến rũ

Thịnh Minh Phong luôn có thói quen đi ngủ trễ, không phải vì để bắt kịp thông báo tính chất công việc, mà là do linh cảm sáng tác bài hát của hắn ta vào ban đêm mới bùng phát, cho nên thường xuyên thức khuya.

Khi Lâm Tiệm Tây gửi tin nhắn, hắn đang ngồi trước bàn trau chuốt những ca từ đã viết trước đó, vừa ngước mắt liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt nhất thời kinh ngạc.

Lúc trao đổi phương thức liên lạc, vốn chỉ để an ủi tâm tình, còn đặc biệt căn dặn cậu ta là không có chuyện gì thì đừng gọi tới làm phiền. Kết quả tên em trai này quá mức nghe lời, thực sự một lần cũng không chủ động tìm tới cửa!

Hôm nay chắc mặt trời mọc đằng tây.

Thịnh Minh Phong bắt chéo hai chân dài, một tay đặt ở mép bàn, cong ngón trỏ lên khẽ gõ hai cái trên mặt bàn, mấy giờ sau, mới mạn bất kinh tâm cầm lấy điện thoại xem tin nhắn----

Hay lắm, một chuỗi ký tự vô nghĩa.

Hắn nhíu mày, vừa mới gửi có dấu hỏi chấm hỏi, kết quả bên kia gửi lại liên tiếp mấy cái tin nhắn.

Nhìn thấy vẫn là một chuỗi ký tự vô nghĩa.

Có chuyện gì với tên nhóc này vậy?

Cho nên cậu ta căn bản không muốn gửi tin nhắn cho mình, chỉ là vô tình ấn nhầm thôi hả?

Đột nhiên cảm thấy khó chịu, Thịnh Minh Phong ném điện thoại xuống bàn, trầm mặt cầm tập bài hát lên, chậm rãi sửa lại cái từ trên đó.

Yên tĩnh vĩnh viễn theo đau đớn chìm nổi--- chỉ là ấn nhầm thôi mà, sao lại gửi cho mình?

Nước mắt không chút lưu tình chảy dài trong mộng---- Hơn nữa còn vào lúc đêm khuya như vậy, không phải là có chuyện gì đấy chứ?

"Tsk." Hăn buồn bực vò tóc, ném bút đi, dứt khoát gọi cho Lâm Tiệm Tây.

Sau đó chính là một đoạn âm dài báo máy bận, lâu đến mức sự kiên trì của Thịnh Minh Phong sắp cạn kiệt, cuối cùng bên kia cũng có phản hồi.

"Anh Phong, đã muộn như thế này rồi còn chuyện gì sao ạ?"

Thanh niên giọng nói nguyên bản trong sáng sau khi qua loa điện thoại có chút không chuẩn, lại có vẻ trưởng thành, còn mơ hồ mang theo chút lười biếng vừa tỉnh dậy, giống như mình đang làm quấy rầy giấc ngủ của cậu ta vậy.

Thịnh Minh Phong trong nháy mắt bị tức cười: "Ha, tôi có chuyện gì à? Trước tiên xem cậu gửi cho tôi cái gì kìa."

"A? Có phải tớ nói bậy bạ gì đó không..." Đầu dây bên kia là bộ dạng luống cuống tay chân, sau là thanh âm kinh ngạc hít vào, nghe tới đây Thịnh Minh Phong không còn gì để nói.

"Xin lỗi xin lỗi!" Lúc này Lâm Tiệm Tây dường như cuối cùng cũng tỉnh lại, bắt đầu cất tiếng xin lỗi.

"Hẳn là do tớ trong lúc ngủ vô tình mở khóa vân tay điện thoại, mơ mơ hồ hồ bấm loạn cái gì đó rồi gửi đi."

"Xì--- không đúng." Đầu óc Thịnh Minh Phong rất nhạy cảm, lập tức nắm được mấu chốt của vấn đề, hoài nghi nói: "Với tần suất liên lạc giữa hai chúng ta, khung chat chắc chắn đã nằm ở đáy, coi như là cậu bấm loạn, nhưng cớ sao lại phải đến tôi? Lâm Tiệm Tây---"

Giọng điệu hắn mang theo ý cười, những lời hắn nói đâm trúng tim đen: "Cậu trước khi đi ngủ đã trộm kiểm tra vòng bạn bè của tôi đúng không?"

"Tớ không có như vậy!" Lâm Tiệm Tây thẳng thừng phủ nhận.

"Ừm." Thịnh Minh Phong không mặn không nhạt đáp lại, "Vậy đây là do cậu muốn gửi tin nhắn cho tôi, nhưng sau đó lại ngủ quên."

"Tớ không có!" Lâm Tiệm Tây sắp chết giãy dụa.

Phản bác nhanh như chặt đinh chém sắt, với lại nghe có vẻ hơi giả, điều này càng chứng tỏ sự chột dạ của cậu ta.

Không biết vì sao, tâm trạng Thịnh Minh Phong trong nháy mắt tốt lên. Hắn khẽ cười, không tiếp tục hỏi thêm.

Lời nố dối của Lâm Tiệm Tây cũng tự giác mà qua ải, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Anh Phong cái đó, cậu... Cậu bây giờ đang làm gì vậy, tớ có làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của cậu không?"

Giọng điệu nghe có vẻ cẩn thận từng li từng tí, Thịnh Minh Phong dường như có thể tưởng tượng được, đầu dây bên kia điện thoại là một con thỏ ngốc vô cùng đáng thương rủ đầu xuống, đôi tai dài của nó chắc chắn cũng cụp xuống.

Hắn khẽ hừ một tiếng: "Chỉ mình cậu thì có ảnh hưởng gì tới tôi? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình."

"Hơn nữa bây giờ tôi có thể ngủ ở đâu được chứ." Hắn cầm cây bút ký lên, kẹp ở đầu ngón tay xoay xoay, "Tôi muốn ra ngoài đi hai vòng để tìm linh cảm, nhưng ở cửa khách sạn đèu là paparazi và người đại diện, phiền như rồi!"

Nếu lời này mà để mấy nghệ sĩ trẻ tuyến 18 nghe thấy, nhất định sẽ cảm thấy hắn vừa đáng kính lại vừa thẳng thẳng, nhưng lời nói của Thịnh Minh Phong quả thực là sự thật.

Ngay từ đầu hắn không phải là kiểu người mong muốn được nổi tiếng, bước vào giới giải trí chỉ hi vọng âm nhạc mà mình sáng tác có thể đến được với công chúng, được nhiều người công nhận hơn, mà điều này chỉ có được bằng cách trở nên nổi tiếng.

Hiện tại, dung mạo xuất chúng và thực lực phi thường đã khiến hắn nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng nó can thiệp nghiêm trọng vào cuộc sống bình thường của hắn ta, thậm chí còn giam cầm linh cảm sáng tác.

Đây vĩnh viễn là một đề xuất mâu thuẫn.

"Hay là đọc thêm sách, xem phim?" Lâm Tiệm Tây nghiêm túc gợi ý giúp hắn, "Nếu tiếp thu đủ nhiều, nói không chừng sẽ có linh cảm."

"Cảm giác đó không giống nhau, tôi cần hít thở không khí trong lành, cả ngày không thể ra thể ra ngoài giống như bị nhốt trong lồng vậy, đi đâu cũng có người theo sau, tôi khó có thể viết nhạc được."

Đôi lông mày anh tuấn của Thịnh Minh Phong nhíu chặt, mái tóc vàng óng tuyệt đẹp tỏa sáng rực rở dưới ánh đèn. Hắn bùm bùm oán trách rất nhiều, mới phát hiện đầu dây bên kia không biết từ lúc nào, đã không phát ra bất kì âm thanh nào.

Làm sao đây, tên em trai này quá mức không có tư cách, miệng lưỡi có vụng về cỡ nào, vào những lúc như thế này cũng không thể nói vài câu an ủi sao?

"Sao không nói lời nào?" Hắn thắc mắc, "Đừng có nói với tôi là cậu đang ngủ đấy nhé!"

Tuy nhiên không biết vì sao bên kia truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, nhưng có vẻ như vẫn chưa đi ngủ.

"Này, cậu đang làm gì đấy?"

Vẫn không có ai trả lời, chỉ có tiếng thở hổn hển kỳ quái phát ra từ điện thoại, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Đợi cả nửa ngày, Thinh Minh Phong rốt cục cũng mất kiên nhẫn, cao giọng quát: "Lâm Tiệm Tây!"

"Ah, tớ ở đây." Lâm Tiệm Tây dường như cuối cùng cũng nghe thấy lời của hắn, động tác dừng lại, lúc cất tiếng còn đang thở dốc.

"Cậu nghe nè, hiện tại ở đây có rất nhiều xe đang chạy, có mấy người ở bên cạnh tán gẫu, ở phía trước còn có một ông chủ bán dưa hấu nữa, đã bổ một quả ra rồi. Oa, thế mà lại không có hạt, hơn nữa còn rất rẻ, một tệ một cân."

Thịnh Minh Phong không hiểu Lâm Tiệm Tây đang làm cái gì.

Hoặc có thể nói, chính là bởi vì hắn đã sớm đoán được cái tên này đang làm cái trò rồi, mới cảm thấy không thể tin được.

Hắn sững sờ hai giây, sau đó hỏi: "Cậu đang nói cái gì thế hả?"

Người bên kia tự hồ cười ngượng ngùng: "Cậu không ra ngoài được, thế nhưng tớ thì có thể nha, như thế này có cảm nhận được một chút linh cảm hay không? Ở chỗ này còn có làm gió mát mẻ thổi qua, bây giờ chúng ta không nói chuyện, cậu cũng có thể nghe thấy tiếng gió đó nha."

"..." Thịnh Minh Phing mở miệng, muốn mắng lại thôi.

Thật ngu xuẩn, loại tình tiết ấu trĩ chỉ xuất hiện trong phim ảnh này, chỉ có trẻ con 3 tuổi hoặc mấy kẻ ngu si mới làm theo!

Thịnh Minh Phong cảm thấy mình là một người trưởng thành với trí lực bình thường, không cần hạ thấp trí thông minh với Lâm Tiệm Tây.

Nhưng trên thực tế, hắn nín thở không nói lời nào, mặc cho tiếng gió xuyên qua loa điện thoại chọc thẳng vào tai, thần kỳ thay, nó lập tức xoa dịu cảm giác buồn bực trong lòng ban đầu.

Thực sự là gặp quỷ.

Thịnh Minh Phong cảm thấy gió đêm không chỉ thổi vào tai mình, mà còn thổi vào lồng ngực, nếu không thì làm sao tim lại đập thình thịch.

"Cậu, cậu cái đồ ngốc này, nửa đêm không ngủ lại chạy ra ngoài, chính là để cho tôi nghe mấy cái tiếng này!"

Rung động đột ngột khiến hắn ngập ngừng không nói nên lời, bắt đầu hối hận về những lời vừa thốt ra, tự hỏi có nên nói điều gì đó để bổ sung hay không.

Nhưng Lâm Tiệm Tây từ lâu đã quen với cái tính tình thỉnh thoảng nóng giận của hắn, rất có cảm xúc muốn thở dài: "Anh Phong, tớ thực sự rất đồng cảm với những gì cậu vừa nói, con người đúng là nên sống một cách thân thiết, gần gũi với thiên nhiên.

"Cậu có nhớ không lúc chúng ta còn nhỏ, mẹ viện trưởng đã từng mang tụi mình đi ra ngoài chơi mấy lần không?"

"Uh... Ừm có chút nhớ." Mớ là lạ.

Kỳ thực Thịnh Minh Phong hoàn toàn không nhớ gì cả, hắn luôn chỉ quan tâm đến âm nhạc thôi, kí ức về cô nhi viện khi còn nhỏ đã sớm mờ đi, ấn tượng nhất là đi đánh nhau với người ta, làm gì có khả năng để những lần đi ra ngoài chơi trong lòng.

Nhưng Lâm Tiệm Tây giống như không nghe ra sự qua loa trong lời nói của hắn, thậm chí khi nghe hắn nói nhớ đã rất vui, trong giọng điệu còn mang theo một chút hoài niệm: "Khi đó chúng ta chạy quanh cánh đồng, nhìn núi nhìn sông, còn có thể xuống ao bắt cá mò tôm, đói bụng thì nướng cá, mệt thì ngồi xuống ngâm nga ca hát, thực rất thú vị."

"Đó không phải là buổi cắm trại ở ngoại thành sao?" Thịnh Minh Phong bị cậu nói cũng câu lên sự hứng thú, rót cho mình một ly nước, nói: "Cậu đăng ký một nhóm trên mạng, muốn đi đâu thì đi."

"Nhưng đi một mình rất nhàm chán." Cậu rầm rì nhỏ giọng lầm bầm, "Tớ chỉ quen mỗi mình cậu, nhưng cậu là đại minh tinh, không thể đi cùng với tớ."

Tớ chỉ quen mỗi mìnb cậu.

Cậu không thể đi cùng với tớ.

Lời oán trách nhẹ nhàng như vậy, câu nói định rõ giới hạn này, Thịnh Minh Phong nghe thấy trong lòng lại cảm thấy thoải mái không thể giải thích được, vì vậy hắn rất hào khí vung tay hứa hẹn: "Được được được, nếu tôi tìm được cơ hội thích hợp, nhất định sẽ dẫn cậu tới đó một lần."

"Thôi quên đi, còn có cơ hội nào nữa. Trừ phi cậu không nổi tiếng mới may ra, tớ cũng không muốn nguyền rủa cậu." Khóe miệng Lâm Tiệm Tây kẽ nhếch, đôi mắt lộ ra ánh sáng ở trong màn sáng đến kinh ngạc.

Tôi đã mở đường cho lời nói này, anh sẽ nhanh chóng có sẵn cơ hội thôi, đến lúc đó nhất định nhớ phải mang theo tôi.

*

Trời nắng chói chang ở Yên Thành kéo dài đã lâu, trời càng lúc càng nóng, đi trên đường nóng không chịu nổi, mọi người tha thiết chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng đón được cơn mưa đầu mùa hiếm hoi.

Tiếng mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ kính, phong cảnh bên ngoài cửa sổ khác hẳn so với trước đây, điều này khiến Thịnh Minh Phong hiếm khi cảm thấy nhớ.

Hắn lập tức lấy tập viết nhạc ra, định ghi lại những giai điệu vừa nảy ra trong đầu, còn chưa viết xong, Hàn Trầm Phi đã đẩy cửa bước vào, trong ôm một chồng hồ sơ mà xanh và một xấp tài liệu dày cộm.

"Minh Phong, khoảng thời gian này hiếm khi cậu được rảnh rỗi, tôi chọn cho cậu một chương trình tạp kỹ, để khi cậu bế quan chuẩn bị cho buổi biểu diễn, cũng có thể đảm bảo mức độ hấp thụ ánh sáng nhất định.[?]

"Tiểu Giang đã chào hỏi qua tôi rồi, cậu đi an bài cho thật tốt là được." Thịnh Minh Phong tùy tiện gật đầu, như trước vùi đầu đắm chìm trong thế giới của mình, bộ dáng hứng thú đã phai nhạt.

Ngoại trừ mấy vấn đề liên quan đến âm nhạc như trong giai đoạn hợp tác, các buổi biểu diễn, còn lại phần lớn đều giao cho người đại diện Hàn Trầm Phi này toàn quyền quản lí, đương nhiên sẽ không có sai sót nào.

Mà Hàn Trầm Phi cũng đã quen với thái độn buông xuôi này của hắn, thậm chí còn khá là tự đắc, bởi vì ít nhất nó cũng thể hiện một sự tín tưởng tuyệt đối.

"(My friends and me) là một chương trình tạp kỹ về sinh hoạt, quay trong một lần rồi chia làm hai tập, biên tập vừa gửi gmail cho tôi, địa điểm chắc là vùng núi khá yên lặng ở nông thôn, phân đoạn cụ thể thì bên tổ đạo diễn vẫn chưa quyết định được, đoán chừng là mang theo chút tính cắm trại.

Gã tự mình giải thích, cũng không hy vọng Thịnh Minh Phong sẽ nghe hết, chỉ cần trong lòng hắn để ý chút là được.

"Phản ứng đối với tập đầu tiên đã phát sóng khá tốt, nhưng cũng có mấy cuộc tranh luận lớn, cho nên cậu cần chú ý khi tham gia chương trình này, bao gầm cả cách nói chuyện và..."

Thịnh Minh Phong không nghe lọt một chữ nào, vội vàng hỏi: "Cậu vừa mới nói là cắm trại? Đi chỗ nào?"

Hàn Trầm Phi liếc nhìn tư liệu trong tay: "Đi đến nông thôn vùng núi, tôi có khảo sát qua, phong cảnh nơi đó cũng đẹp lắm."

Trái tim Thịnh Minh Phong hơi động.

"Chúng ta chạy quanh cánh đồng, nhìn núi nhìn sông, còn có thể xuống ao bắt cá mò tôm, đói bụng thì nướng cá, mệt thì ngồi xuống ngâm nga ca hát..."

Những gì Lâm Tiệm Tây nói đêm hôm đó rõ ràng hiện lên trong đầu hắn, ngay lập tức từ ảo biến thành hình ảnh sống động.

Còn nói nhất định không được, hiện tại không phải là cơ hội tới rồi sao?

Khóe miệng Thịnh Minh Phong không khỏi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng đặt cuốn sổ trong tay xuống bàn, trầm giọng nói: "Cậu đã quyết định ai sẽ đi quay cùng tôi chưa?"

Nghe vậy, Hàn Trầm Phi hơi sững lại.

Câu hỏi này rất kỳ lạ, bởi vì từ trước tới nay Thịnh Minh Phong căn bản không để ý đến mấy cái vấn đề không quá quan trọng đó, phòng làm việc sắp xếp như nào thì làm như thế. Mà bây giờ hắn lại cố ý hỏi như vậy, chứng minh trong lòng hắn đã có quyết định.

Đáy mắt Hàn Trầm Phi nhanh chóng lóe lên tia tối tăm, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng gã quyết định ra tay trước.

"Người này luôn phải đảm bảo duy trì hình tượng tốt cho cậu, mà còn có thể thu dọn mớ hỗn độn mà cậu tùy hứng làm bậy, người phải thực sự đáng tin cậy, để không để lại hậu quả về sau---"

Gã dừng lại, nhún vai một cái buông tay nói: "Vậy ngoài tôi ra, cậu có lựa chọn nào khác không?"

"Đương nhiên là có, Lâm Tiệm Tây." Thịnh Minh Phong một mặt coi đây là chuyện đương nhiên, "Chính là em trai của tôi, người mà ngày đó cậu gặp đấy."

Dự cảm không tốt đúng lúc này ứng nghiệm, sắc mặt Hàn Trầm Phi nhất thời trầm xuống: "Như thế không thích hợp lắm, cậu ta không phải người trong nghề, có rất nhiều chuyện không hiểu, rất dễ gây thêm phiền phức cho cậu."

"Có gì mà không thích hợp?" Thịnh Minh Phong mạn bất kinh tâm giơ tay chỉnh lại mái tóc vàng bồng bềnh của mình, "Tôi xem chương trình thấy người mấy tên nghệ sĩ khác mang theo đều là bạn bè, cũng không xảy ra vấn đề gì."

"Hơn nữa tên nhóc này tính tình rất ngoan, lại nghe lời, kêu làm cái gì làm cái nấy, lúc quay chương trình chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố."

"Sau khi quau xong chương trình thì sao?" Hàn Trầm Phi ngước mắt nhìn chàng thanh niên bên cạnh, ngữ khí sắc bén.

Gã nghĩ tới thiếu niên dung mạo diễm lệ kỹ năng diễn xuất có thể sánh ngang với diễn viên chuyên nghiệp, vẫn không nhịn được, nói bóng nói gió để nhắc nhở: "Cậu có bao giờ nghĩ rằng, cậu ta không hề ngây thơ như cậu tưởng tượng không."

Nụ cười trên mặt Thịnh Minh Phong lập tức biến mất, " Cậu có ý gì?"

Đây là một câu hỏi, nhưng sắc mặt hắn rất âm trầm, thậm chí vừa dứt lời liền xoay người đi, ý tứ từ chối bàn luận rõ ràng.

Nhưng Hàn Trầm Phi một bước cũng không nhường, Thịnh Minh Phong đối xử với Lâm Tiệm Tây rất khác biệt làm cho gã cực kỳ cảnh giác, hôm nay nhất định phải thăm dò thái độ của hắn!

Ngữ khí gã bình tĩnh lại, tận lực làm ra thái độ hòa nhã khách quan: "Cậu cũng không phải mới tiến vào cái vòng này ngày đầu tiên, lẽ nào còn không biết con đường này như thế nào, tôi không có ý nhắm vào cậu ta, mà làm người đại diện, phòng ngừa rủi rõ là cần thiết."

Nhưng Thịnh Minh Phong lại không cảm kích: "Tôi quen biết cậu ấy bao nhiêu năm nay, cậu ấy là hạng người gì, không cần ai phải đánh giá, cũng không cần người khác nói cho tôi biết."

Với cái tính ngu ngốc của Lâm Tiệm Tây, từ sáng đến tối đều lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, hứa hẹn rõ ràng với hắn, lúc thường cũng không dám tới đây quấy rầy mình. Người như vậy, làm sao có khả năng bụng dạ khó lường được?

Tính khí của hắn vốn không tốt, lúc này trực tiếp hất mặt: "Cậu còn muốn an bài gì khác sao?"

Đây rõ ràng là muốn đuổi khách.

Hàn Trầm Phi không khỏi cảm thấy căng thẳng, tâm phản nghịch của Thịnh Minh Phong rất mạnh, tính cách bướng bỉnh, càng khuyên nhủ lại càng đối nghịch, chỉ khi đưa ra bằng chứng thiết thực, mới thay đổi hoàn toàn được ý nghĩa của hắn.

Vì thế gã rất thức thời ngừng vụ tranh cãi này lại, mở cửa đi thang máy xuống lầu, lạnh lùng lên xe công tác.

Trước khi tới gặp Thịnh Minh Phong, gã đã kết thúc hai cuộc họp video, lát nữa còn có một bữa tiệc nhất định phải có mặt, lịch trình thực sự rất dày đặc, căn bản không có thời gian dư thừa để giải quyết mấy việc vặt này.

"Thiếu gia, đi đến khách sạn Mandy sao?" Tài xế hơi nghiêng đầu nhìn về phía gã để xác nhận.

"Ừm." Gã khẽ gật đầu, lại lâm vào suy nghĩ của mình.

Lâm Tiệm Tây này, đến cùng là có bãn lĩnh gì?

Đầu tiên là vì cậu ta mà bất chấp lịch trình đã định trước ngàn dặm xa xôi chạy đến trường học, sau đó trực tiếp dẫn cậu ta vào phòng thu âm, tính cả chương trình tạp kỹ này nữa, thì đây đã là lần thứ ba Thịnh Minh Phong phá lệ.

Rừm --- chiếc xe nổ máy, vững vàng chạy trên đường thủ đô.

"Đợi đã!" Gò má tái nhợt âm trầm của gã phản chiếu trên kính cửa sổ, Hàn Trầm Phi nghe thấy giọng nố lạnh lùng của chính mình vang lên trong xe: "Đổi đường đi đến tiệm cà phê Verdelite, nhanh lên."

*

Vào ngày mưa trước cửa tiệm cà phê người đến người đi, người vào trú mưa cũng nhiều hơn, quán so với lúc thường náo nhiệt hơn một chút, nhưng phòng khách vẫn yên ắng như mọi khi, thậm chí yên tĩnh đến mức có mấy phần tĩnh mịch.

"Tối nay tôi có một cuộc hẹn, phải đi lúc năm giờ rưỡi, thời gian cấp bách, chúng ta nói tóm gọn lại đi." Vừa lên đến, Hàn Trầm Phi đã bắt đầu tạo áp lực, cố gắng kiểm soát quyền chủ động về phía mình.

"Không thành vấn đề, tôi cũng hy vọng đánh nhanh thắng nhanh, dù sao trong giờ làm việc mà rời khỏi vị trí của bản thân thì không tốt lắm." Lâm Tiệm Tây nói một lời hai nghĩa, trong lời nói mang theo chút sự trào phúng nhàn nhạt: "Chỉ là không biết ngài đây muốn nói chuyện gì với tôi vậy ạ?"

"Là nói về chương trình tạp kỹ mà Thịnh Minh Phong sắp tham gia." Gã giải thích mục đích trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, giới thiệu ngắn gọn tình hình.

"Cậu ấy kiên quyết muốn cho cậu tham gia quay hình, nhưng cân nhắc từ hiệu quả chương trình và từ góc độ xây dựng hình tượng, tôi hy vọng cậu có thể từ chối lời mời của cậu ấy, đổi thành một người chuyên nghiệp hơn."

Giọng điệu nghe có vẻ cứng rắn, nhưng thực ra đã bộc lộ ra bên ngoài tất cả sự bất đất dĩ và nhu nhược của mình, đây là kế sách kiêu binh cực kỳ rõ ràng, trước tiên để cho đối phương thả lỏng cảnh giác, cho bản thân có thừa cơ hội lợi dụng.

Tuy nhiên trên mặt Lâm Tiệm Tây không thể thấy bất kỳ sự đắc ý hay tự mãn nào, thay vào đó tứ lạng bạt thiên cân[1] đá trái bóng cao su trở lại.

[1] Tứ lạng bạt thiên cân: “Tứ lượng bạt thiên cân” (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền. Đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Dĩ nhiên, nguyên lý tứ lượng bạt thiên cân không chỉ được áp dụng trong võ thuật.

"Anh nói rất vó lý, nhưng anh Phong thông minh như vậy, khẳng định cũng có kế hoạch của mình, dù sao tôi sẽ nghe theo an bài của cậu ấy."

Hàn Trầm Phi trầm giọng nói: "Cậu ấy chỉ tập trung vào âm nhạc, đối với những chuyện này không biết quá rõ, nếu cậu là bạn của cậu ấy, nên cân nhắc vì cậu ấy hơn, khuyên nhủ cậu ấy nhiều hơn."

Lâm Tiệm Tây cười ngọt ngào: "Nhưng tôi cũng không biết mấy cái đó, không biết thì làm sao mà cân nhắc được. Hơn nữa, tôi chỉ là em trai, có thể khuyên nhủ cậu ấy như thế nào chứ?"

Chết tiệt, lại bắt đầu giả ngu.

Hàn Trầm Phi khó chịu xoa xoa má, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, cậu cũng không cần phải diễn nữa đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net