Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 24: Đảo khách thành chủ

Không khí trong phòng riêng ngưng trệ, hai người cách nhau một bước bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói lời nào, nhưng âm thanh cuộc đối thoại lúc trước của họ lại vang vọng trong không khí, hiện ra mấy phần quỷ dị không giải thích được.

Hàn Trầm Phi hơi híp mắt, khuôn mặt tuấn tú lúc này như bị mây đen bao phủ, giống như sắp nổi vơn giông tố, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo mạnh mẽ, khiến ghế lô nguyên bản rộn rãi có cảm giác nhỏ hẹp chật chội.

Ngược lại, thần sắc Lâm Tiệm Tây trông thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn nhàn hạ tinh tế nghiên cứu kiểu dáng và tính năng của bút ghi âm.

Sonido BK16, là một thương hiệu khá nhỏ, nhưng vì công ty tuyên truyền về hình thức của sản phẩm rất cao cấp sang trọng, thực sự phù hợp với phong cách hoa ly hồ thường ngày của Hàn Trầm Phi.

"Nếu thích như thế, liền đưa cho cậu." Người đàn ông mặt không biểu cảm giơ tay vuốt lại cà vạt có chút nhăn nheo, trong mắt lộ ra sự trào phúng rõ ràng.

"Tôi không muốn." Lâm Tiệm Tây vừa nghe liền cười ra tiếng: "Bút ghi âm này được sản xuất tại Tây Ban Nha thoạt nhìn trông rất tinh xảo, chức năng giảm tiếng ồn cũng chỉ là hạng ba, chất lượng tái tạo âm thanh không cao."

Cậu khẽ nhướng mày, đáy mắt lộ ra sự trào phúng như cũ đáp lại: "Bề ngoài tô vàng nạm ngọc không phải là chuyện tốt, đồ vật là như thế đấy, anh cũng giống vậy."

Hàn Trầm Phi đương nhiên hiểu được ám chỉ trong lời nói của cậu, lông mày lập tức nhíu chặt, nhưng vẫn phải cố nén lử giận

Gã dĩ nhiên cũng không phải là loại dễ tính, nhưng gã đã thất bại trong cuộc đàm phán ngày hôm nay, sau đó còn bị bắt gặp mình lén ghi âm, bây giờ không cần phải khoe miệng lưỡi nhanh chóng.[?]

Nhưng Lâm Tiệm Tây cũng không muốn làm bậy, ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, âm thanh vừa mới ghi âm liền im bặt.

Không khí trở nên yên tĩnh, vẻ mặt cậu hơi kiềm lại, ngón tay nhanh chóng ấn mấy phím ở trên, thoạt nhìn như đang xóa đoạn ghi âm, nhưng bộ dáng nghịch bút ghi âm đó như đang biểu diễn nghệ thuật cao cấp vậy, thỉnh thoảng còn chỉ tay vào Hàn Trầm Phi liếc mắt về phía---

Trong phòng riêng ánh đèn vàng mờ ảo vì để tạo bầu không khí mà mở cả ngày, cũng chiếu vào trong đôi mắt, cho nên khi cậu ngước mắt lên, nơi đáy mắt ánh sáng lóng lánh và đôi lông mày xinh đẹp giống như ngàn vạn vì sao phả vào mặt, mang đến tác động thị giác mạnh mẽ, khiến người ta trong vô thức mà sa vào nó.

Nhưng một lát sau, Lâm Tiệm Tây giơ tay lên, bất chợt ném chiếc bút ghi âm đi.

"Trả anh này."

Hàn Trầm Phi theo bản năng đưa tây ra, sau khi chụp được trực tiếp ngẩn ra, tiếp đó là cực kỳ cảnh giác và kiêng kỵ.

Thời gian gã làm việc trong cái vòng này không ngắn, gặp rất nhiều diễn viên trẻ "hot", đương trong số đó không thiếu kẻ dung mạo xuất chúng, cũng không thiếu kỹ năng diễn xuất siêu phàm, nhưng không ai có thể cho gã cái cảm giác giống như người thanh niên trước mắt này.

Mọi động tác đều có cảm giác của ống kính, như thể biết gốc độ nào phù hợp với mình nhất, hành động nào là mê hoặc nhất, đôi khi lạnh lùng, đôi khi xinh đẹp, quả là một tổ hợp mâu thuẫn khó hiểu.

Đáng hận hơn chính là, có những lúc biết người nọ đang cố ý diễn trò, nhưng không kìm lòng không được mà rơi vào bẫy của cậu. Đẹp mà biết mình đẹp, lại không ngại lợi dụng cái đẹp của mình như vũ khí, không thể nghi ngờ đây là một loại nguy hiểm.

"Cậu rốt cuộc là ai?" Hàn Trầm Phi hít sâu một hơi, lại nhịn không được hỏi một câu rất ngu xuẩn.

Cho dù chính gã cũng cảm thấy nực cười khi hỏi câu này. Bởi vì người trưởng thành từng trải trước mắt này đã sớm bị gã tra rõ ngọn ngành, cơ hồ có thể gọi là một tờ giấy trắng.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, mới cảm thấy những gì được ghi trong tài liệu quá mâu thuẫn, làm sao một người có thể có biến hóa lớn như vậy, thậm chí lần đầu tiên gã hoài nghi về độ tin cậy đối với kết quả điều tra của cấp dưới.

"Toàn bộ thông tin của tôi, ai có thể biết rõ hơn anh chứ, anh nói xem tôi là người như thế nào?" Lâm Tiệm Tây bình tĩnh trả lời, "So với điều này, tôi cảm thấy anh nên quan tâm đến chuyện khác thì hơn."

"...Cái gì?" Nhịp điệu đàm phán không biết khi nào thì lúc bắt đầu đã bị Lâm Tiệm Tây kiểm soát vững vàng, chỉ có Hàn Trầm Phi từ đầu tới đuôi đều bị dắt mũi.

"Ngẳng đầu lên nhìn sang phải."

Cậu hơi cong ngón trỏ, gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn kiếng, trong mắt là ý cười nắm chắc phần thắng: "Bây giờ là năm giờ ba mươi lăm phút lẻ năm giây chiều, tuy tôi vẫn chưa đã ngứa, nhưng người đại diện lớn Hàn--"

"Thật đáng tiếc, anh bị trễ giờ rồi."

Hàn Trầm Phi: "..."

Cảm giác này giống như đi đánh bạc, mới phát hiện đối phương tùy tùy tiện tiện một cái lợi thế có thể để quá chính mình toàn bộ dòng dõi[?]. Liền thua ba thanh sau đó thật vất vả mở ra cái thuận tử, kết quả đối diện một phen lá bài tẩy, vứt ra cái xếp bài cùng hoa thuận giống nhau.[?]

Thực sự là thấy quỷ uất ức!

"Lâm Tiệm Tây, cậu..."

Gã không thể nhịn được nữa đang muốn bạo phát, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Sau đó, một người nhân viên tạp vụ mặc đồng phục khom lưng cúi đầu bước vào, lập tức phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng riêng.

"Làm phiền một chút, Hàn thiếu đây là trà bạch hoa mai[!] của ngài."

"?" Hàn Trầm Phi một cỗ tà hỏa mà không có chỗ phát tiết, khí thế bức người trực tiếp hướng tới cái tên xui xẻo kia, lạnh giọng trách mắng: "Tôi gọi trà lúc nào..."

"Là tôi gọi." Giọng nói lười biếng vang lên bên tai, nhất thời làm cho mí mắt cậu giật giật.

Lâm Tiệm Tây dùng ánh mắt an ủi đồng nghiệp đang hoảng sợ của mình, mỉm cười khẽ gật đầu với anh: "Alan cậu rời khỏi đây trước đi, cảm ơn."

"Ừm, được rồi." Alan như từ trong mộng tỉnh lại, vừa đặt khay xuống liền nhanh chóng rời đi, phảng phất như có hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo.

"Trước khi bước vào phòng riêng, cảm thấy anh nhất định sẽ dùng tới, đúng như dự đoán." Lâm Tiệm Tây trong mắt mỉm cười, rất lịch sự đưa tay ra làm dấu mời.

"Hàn thiếu không bằng anh uống hết ly trà này rồi đi đến cuộc hẹn sau, nói không chừng có thể ôn hòa nhã nhặn hơn một ít."

Thanh niên giọng điệu ngạo mạn, hai chữ "Hàn thiếu" như nguyên lành[1] ở trong miệng một lần rồi mới phát ra, mang theo ý châm chọc khó giải thích được.

[1] Nguyên lành:
<Y-nguyên lành-lặng, không hao-hớt sứt-mẻ: Số tiền còn nguyên lành; danh-giá còn nguyên lành.>

<Ở trạng thái nguyên vẹn, không bị sứt mẻ, hư hại: trên đường di chuyển các thứ vẫn còn> nguyên lành.

<Không có tổn thương gì; Không suy suyển gì: Trả lại bộ sách quí nguyên lành.>

Vì vậy Hàn Trầm Phi cười giận dữ, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét qua người trước mắt, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Lâm Tiệm Tây, cậu tốt lắm!"

Gã mạnh mẽ đẩy cửa phòng riêng ra, nhanh chóng bước đi mà không thèm ngoảnh lại, sải bước như gió, thậm chí còn nhắc cả vạt áo vest.

Lâm Tiệm Tây chỉ lăng lặng nhìn bóng lưng gã vội vã rời đi, bình tĩnh cầm chén trà trong suốt lên, từng ngụm từng ngụm uống chén trà hoa mới được phục vụ, lau miệng, sau đó ung dung đứng lên.

Cũng đến lúc nên dọn dẹp một chút chuẩn bị tan làm, dù sao thời gian hẹn hò đã đến, còn có người đang chờ cậu đây này.

Cậu chậm rãi bước ra khỏi phòng riêng, chào quản lý, vừa mới ra khỏi cửa quán cà phê, một chiếc Fengteng T56 màu xanh lam rực rỡ lao đến trước mắt cậu với tốc độ cực nhanh.

Cửa xe mở ra, người đàn ông thân hình cao lớn đẹp trai suất khí bước xuống với đôi chân dài, dực vào đầu xe mới, nở nụ cười gợn sóng.

"Lên xe."

*

Lúc này vừa vặn là giờ cao điểm buổi tối, trên đường giao thông tắc nghẽn xe không thể chạy nhanh, Kiều Mặc Xuyên tập trung vào hai việc, lúc không có việc gì thì liếc mắt nhìn người thanh niên bên cạnh, không giấu được nụ cười trên khóe môi.

Lâm Tiệm Tây nhịn một đoạn đường, đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ tiếp theo thì thực sự không nhịn được nữa, lườm mắt kháng nghị: "Anh có thể đừng có nhìn chằm chằm tôi nữa được không?"

"Không." Kiều Mặc Xuyên cây ngay không sợ chết đứng từ chối, "Đây là lần đầu tiên cậu chủ động mời tôi đi ăn cơm."

"Tôi chỉ muốn cảm ơn anh vì lần trước đã đưa tôi đến trường đua để lái thử..."

Kiều Mặc Xuyên lập tức nắm bắt cơ hội phản kích, xen vào nói: "Nếu là để cảm ơn tôi, thì địa điểm không phải do tôi quyết định sao?"

Lâm Tiệm Tây không thể làm gì khác hơn đành thuận thế hỏi hắn ta: "Vậy anh muốn ăn ở đâu?"

Vừa đến đèn đỏ, người đàn ông đạp nhẹ phanh xe giảm tốc độ rồi dừng lại sau đó quay sang mặt nghiêm trang đề nghị: "Tôi thấy Saulni cũng không tệ."

Saulni nằm ở tầng hầm của khách sạn Mandy, là nhà hàng nổi tiếng nhất Yến Thành, bữa ăn chính và điểm tâm ngọt đều đạt hạng nhất, hầu như ai cũng đã từng nghe qua, chỉ có điều về giá tiền thì không phải ai cũng gồng gánh nổi.

Nhưng lời nói ra như nước đã đổ, vì vậy Lâm Tiệm Tây không thể làm cái gì khác hơn là nghiến răng gật đầu đáp lại: "Cũng được."

Một lúc sau, cậu lại hỏi: "Nhà hàng Mandy có hỗ trợ trả góp không?"

"Ha ha ha ---" trong xe lập tức vang lên tiếng cười lớn của Kiều Mặc Xuyên.

"Thôi, vẫn nên đi đến khu chợ đêm mà cậu nói đi." Tâm trạng của hắn rất tốt nên bật nhạc xe, hừ nhẹ một tiếng trêu chọc: "Nếu đến Saulni, dù cho cậu có bán thân đi chăng nữa cũng không mua được đơn---"

Nói được nửa câu, bên ngoài mưa bỗng nhiên ngừng rơi, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Lâm Tiệm Tây, phẳng phất phủ lên cậu một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

"Ai anh xem hết mưa rồi này, như vậy đi chợ đêm cũng không cần mang ô, thật may mắn!" Thanh niên cảm thán, đáy mắt hiện lên vẻ ngây thơ của một thiếu niên.

Nhưng cổ áo rộng sâu lộ ra một chút xương quai xanh, là diễm sắc mà người trưởng thành mới có.

Như nho xanh mọng nước, chua chua ngọt ngọt.

Trong nháy mắt hầu kết Kiều Mặc lăn lên lăn xuống, đáy mắt tối tăm thoáng sâu hơn, như thể có mây đen núi biển cuộn lên trong đó.

"Vừa nãy là tôi nói sai rồi." Hắn không nhịn được than thở, thấp giọng xuống người cũng lặng lẽ tới gần, khóe mắt cùng lông mày mang theo ý cười phong lưu, "Nếu thực sự có đem ra bán đấu giá công khai, tôi nhất định sẽ là người duy nhất mua cậu về nhà."

Lúc cố ý tới gần, mặc dù nước hoa trên người Kiều Mặc Xuyên rất nhạt, xúc cảm xâm lược lại hết sức rõ ràng, như một làn sóng che ngợp bầu trời ập đến nhấn chìm chàng thanh niên.

Mãi cho đến khi đèn xanh bật sáng, hắn mới đột nhiên rút người lại, đạp ga phóng xe đi thật xa.

Trái tim Lâm Tiệm Tây không khỏi rung động.

Trò đùa này rõ ràng đã đi quá giới hạn.

Đồng thời cũng mang ý nghĩa, sau khi kích thích Kiều Maejc Xuyên đủ nhiều, hắn rốt cục cũng phát động cuộc tiến công cuối cùng.

Sự phát triển mối quan hệ của người thường đơn giân được chia ra làm ba giai đoạn, bị hấp dẫn sau đó theo đuổi, theo đuổi được rồi thì cùng nhau rèn luyện để ở chung, cuối cùng là ở bên nhau cả đời.

Mà tuyến tình cảm của Kiều Mặc Xuyên khá kì lạ, chỉ có hai giai đoạn - bị hấp dẫn sau đó theo đuổi, theo đuổi được rồi thì đổi người khác, lặp đi lặp lại.

Nói cách khác, hắn đối với Lâm Du không thực sự là thích, sỡ dĩ luôn nhớ mãi không quên, nói trắng ra đơn giản có ba chữ--

Cầu không được.

Cho nên giờ là thời tiến thêm một bước, phải cản Kiều Mặc Xuyên hành động trước, phải giành một bước trước đảo khách thành chủ!

Vì vậy khi xe rẽ góc, lái vào một con đường bằng phẳng rộng rãi, Lâm Tiệm Tây lên tiếng.

"Kỳ thực, hôm nay tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp." Cậu tựa hồ còn chần chừ một chút, trong lúc nói chuyện trên mặt còn mang theo chút sự do dự.

Nhờ hắn giúp? Cái này khá là mới mẻ.

Sắc mắt Kiều Mặc Xuyên không khỏi ngoài ý muốn liếc mắt nhìn cậu, "Gấp cái gì?"

"Chính là tôi có một người bạn sắp tổ chức sinh nhật, nên tôi muốn tặng cho anh ấy một món quà..."

Kiều Mặc Xuyên trong nháy mắt đã hiểu, đây là muốn giúp chọn quà mà, hắn bẻ vô lăng sang trái, thuận miệng hỏi: "Nam nữ, bạn bè như thế nào?"

"Là nam, tuổi tác thì lớn hơn tôi một chút, nhỏ hơn anh một chút, chiều cao cùng vóc dáng thì gần bằng anh. Đúng rồi, thành tích học tập của anh ấy rất tốt, thể thao cũng không tồi..."

"Không cần phải kể kĩ như vậy." Kiều Mặc Xuyên trầm giọng cắt ngang, càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, ngữ khí sắc bén đến chính mình cũng không nhận ra: "Cậu hiểu rõ cậu ta như vậy, tại sao còn phải hỏi ý kiến của tôi?"

Nghe vậy, Lâm Tiệm Tây ngượng ngùng cười: "Chủ yếu là chọn thứ gì đó đắt một chút, bởi vì gia cảnh của anh ấy rất tốt, cho nên tôi mới tới hỏi anh, tôi sợ anh ấy không thích mấy món quà bình thường này."

Bíp bíp----

Kiều Mặc Xuyên bóp còi bỗng nhiên chuyển làn đường, vừa vượt xe vừa hãm tốc, sắc mặt lạnh tanh.

Đắt một chút, sợ không thích mấy món quà bình thường, cái này không phải rất buồn cười sao?

Lâm Tiệm Tây vừa học vừa làm, làm nhiều công việc để kiếm tiền trang trải cuộc sống và trả các khoản vay sinh viên, quanh năm suốt tháng mới tích góp được vài đồng tiền. Chính bản thân còn không nỡ lòng bỏ tiền ra mua một bộ quần áo tử tế, lại tốn tâm tư mua quà sinh nhật đắt tiền cho người khác---

Đây rốt cuộc là kiểu bạn bè gì vậy?

Không biết vì sao, trong lòng Kiều Mặc Xuyên có dự cảm không lành, tay phải như có như không mà đánh vào tay lái, khịt mũi một cái thăm dò: "Cậu thực sự chịu chi đấy, cứ như thế mà dốc hết vốn liếng, thì nhất định cậu bạn kia cũng đã tặng cậu món quà gì đó rồi đúng không?"

"...Giữa bạn bè với nhau không cần tính toán nhiều như vậy, tôi tặng quà cho anh ấy không vì mấy cái này." Lâm Tiệm Tây bẹp bẹp miệng nhỏ giọng lẩm bẩm.

Kiều Mặc Xuyên lập tức hiểu ra, đó chính là không tặng.

Thật thú vị, người bạn này thì không cần tính toán cái gọi là có qua có lại, nhưng đến phiên mình thì ly cà phê và đua xe lại phân chia rõ ràng!

Hắn không biết đụng vào chỗ nào đến một luồng tức giận ấm ức, nhấn chân ga một cái phi ra ngoài thật xa.

"Vậy người này trông như thế nào?" Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Kiều Mặc Xuyên bất thình lình hỏi một câu.

Không nghĩ tới lời còn chưa dứt, hai gò má của thanh niên trong chớp mắt trở nên ửng đỏ, sắc xuân nhuận phấn hồng, hai mắt sáng ngời như có sao rơi vào.

Sau đó, chỉ thấy cậu lúng ta lúng túng nói với giọng rất nhỏ: "Đặc biệt rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai."

Chiếc xe đột ngột thắng gấp mà ngừng lại, mấy chiếc xe bên cạnh nhân cơ hội vượt lên phát ra từng trận nổ vang, mà Kiều Mặc Xuyên lại không chút phản ứng gì, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

_______________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều đại thiếu sắp nghêng đó một chuyến hành trình ngược tâm, cửa của nơi hỏa táng ssang từ từ mở ra, vì hắn ta mà mặc niệm.

[Tâm sự của Editor]

Có mấy khúc edit do tui buồn ngủ quá nên hơi sida. Mấy bà thông cảm nha, đợi đến lúc edit hoàn truyện này thì tui sẽ beta lại sau.

[Thông báo]

Do dạo này tui chăm chỉ hơn, nên cũng sẽ có lịch đăng chương mới.

Lịch đăng: ngày 8/18/28 từ tháng 7 đến 8

Ngày 18/28 từ tháng 9 đến 6


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net