Chương 37: Ăn hay không ăn là cả một vấn đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Con ngỗng trắng trước mắt so ra thì lớn gấp đôi con ngỗng bình thường, giang rộng hai cánh oai phong lẫm liệt, nó chỉ cần vỗ nhẹ hai cánh thôi cũng có thể tạo ra luồng gió mãnh liệt.

Hai tai mềm mại của báo con bị gió thổi dựng ngược lên như hai cánh máy bay chĩa ra [1], râu cũng bị thổi bay tứ tung. Nhóc híp mắt lại, nhìn con ngỗng vẫn đang vỗ cánh liên tục chiến đấu, lạnh lùng nhả ra một câu:

'Đập cánh nữa đi, tiện nhổ tận gốc mấy cái cây của ông chủ đằng ấy luôn.'

Cạc?

Ngỗng máu chiến chợt chưng hửng, đang mở cánh trình diễn "đại bàng giương cánh" thì sượng trân cứng ngắt luôn.

Cơ hội tới!

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xanh thăm thẳm, cục bông canh đúng thời điểm mà nhào tới, một chiêu "mãnh hổ vồ mồi" đâm mạnh vào ngực của con ngỗng.

Ngỗng trắng không kịp đề phòng bị húc mạnh đến ngã ngửa, lăn long lóc mấy vòng mới dừng lại được.

Báo con ghim thù tất nhiên đâu cho qua dễ dàng vậy được, nhảy phắt lên người con ngỗng đang hoảng loạn không trở người được, bung móng vuốt bén nhọn ra múa may quay cuồng.

Bạch Duẫn Dương không sử dụng linh lực, thậm chí cũng kiềm chế sức mạnh bản năng vốn có của linh thú, chỉ đơn giản dùng sức lực tiêu chuẩn của ấu thú mà tát con ngỗng bem bép.

Trong phút chốc, cả nhà vườn suýt chút nữa là gà bay chó sủa.

Trương Tân Hải thấy ầm ĩ thì cuống quýt chạy tới cùng Thẩm Dục. Thấy con báo con đang đè trên người ngỗng tát lấy tát để đến hoa cả mắt lên, ông ngớ người nửa ngày trời mới sực nhớ mà chạy tới tách hai đứa ra.

Thẩm Dục một bước nhào lên, nhanh tay xách con báo ôm vào trong lòng, còn Trương Tân Hải thì khom người kéo con ngỗng chết điếng trong cõi lòng, giúp nó chải chuốt lại lông ngỗng bị cục bông nào đó cào tả tơi.

"Cạc cạc cạc cạc cạc!" Ngỗng máu chiến vừa chỉ cánh vào Bạch Duẫn Dương vừa méc bù lu bù loa.

Trương Tân Hải thấy đầu mình nhức nhức.

Con ngỗng này tự tay ông nuôi từ bé đến lớn. Hồi nhỏ đã dám rượt theo cắn cả chó, lớn gan lớn mật. Sau tận thể biến đổi thành động vật biến dị thì nâng cấp thành cây pháo di động, hễ châm ngòi là nổ đùng đùng, rất hợp với cái danh ngỗng máu chó.

Trừ chủ của nó là ông ra, cái nết "ngỗng cao quý, tiện tì xê ra" của nó đối xử bình đẳng với chúng sinh.

Nhưng may sao nó vẫn biết chừng mực, chưa từng phá phách quá đáng nên Trương Tân Hải mới đưa nó đi theo mình được.

Sao mà Trương Tân Hải ngờ được, con ngỗng máu chó nhà ông sẽ quàng quác quàng quác với một con thú con.

Mất mặt quá đi thôi.

Ông bác hiền lành liên tục cười khổ, trong lòng có hơi áy náy với Thẩm Dục.

Con ngỗng nhà ông cao gần nửa người, ăn uống không kiêng nể gì, toàn thân mỡ màng béo múp, giang hai cánh ra đã dọa người ta hết hồn.

"Tiểu Dục à, con xem thử nó có bị thương gì không. Thú con dễ bị thương lắm, phải kiểm tra kỹ mới được."

Trương Tân Hải nghe Thẩm Dục nói mới biết này không phải là con mèo đã trưởng thành mà chỉ là một con báo con, nên ông nóng ruột vô cùng.

Dù sao đứa nhỏ nào cũng yếu ớt hết mà.

Hơn nữa, không biết vì sao con báo con này lại bị tách ra khỏi mẹ mình nữa.

Thẩm Dục cúi đầu xem xét con báo nằm ngoan trong lòng mình đang đảo mắt, ánh mắt anh sâu hun hút, nhìn nhóc chăm chú không thể hiện chút cảm xúc nào.

Bạch Duẫn Dương bị sự im lặng này uy hiếp bèn hừ nhẹ một tiếng, cái đầu xù bị kẹp dưới nách Thẩm Dục vùng vằng thoát ra, vươn đầu nhe răng cười với con ngỗng đang cạc cạc mách lẻo.

"Cạc!" Âm điệu đột nhiên ré lên, con ngỗng còn đang thút tha thút thít đáng thương chớp mắt đã điên máu bừng bừng bật mode chiến đấu, giang đôi cánh dài gần 1 mét hùng hổ lao tới.

Nó giận chó đánh mèo quy chụp cả Thẩm Dục vào cùng phe với con báo, bày vẻ "ai dám cản, tao cho chết ngay!", cần cổ nó duỗi thẳng, định hung hăng mổ cái người trước mắt mình cho hả giận.

Thẩm Dục gặp chuyện tai bay vạ gió như này chỉ cúi đầu chầm chậm, dường như đang nhìn một đứa con nít phá phách, đôi môi mỏng cong lên đúng độ cười mỉm, đồng tử lại đen nhánh như vực sâu hun hút.

"Cạc!" Ngỗng máu chó vừa này còn hùng hùng hổ hổ chợt như gặp quỷ mà quay xe chạy về như điên, đầu chui thẳng vào lòng ngực Trương Tân Hải, đánh chết cũng không ló ra một cái.

Bạch Duẫn Dương sung sướng trên nỗi đau của nó, tâm trạng phấn khích hiếm có được mà dùng đầu xù cọ cọ vào tên ma tu đang ôm mình.

Thẩm Dục bị lớp lông xù cọ vào cổ hơi nhột khiến anh thoáng ngượng ngùng, hơi nghiêng đầu né đi.

"Ông Trương ơi, ông cháu mình mỗi người tách ra làm một bên, tránh cho hai đứa này lại dây vào nhau nữa." Thẩm Dục đề nghị.

Trương Tân Hải gật đầu ngay. Trước khi đi còn đưa mấy que thịt khô cho Bạch Duẫn Dương, sau đó kéo con ngỗng máu liều nhà mình như kéo con sang bên kia làm việc.

Đến khi không thấy bóng dáng Trương Tân Hải nữa, Thẩm Dục mới đưa Bạch Duẫn Dương vào một góc, lấy một cái ghế dựa từ trong không gian ra: "Bớt gây chuyện lại đi."

'Do nó quạt vào mặt tui trước chứ bộ.' Bạch Duẫn Dương nghiêng đầu, thanh minh thanh nga này kia.

Nhóc thấy Thẩm Dục ngồi ở trên ghế, từng khóm bắp cải đan xen che kín người anh. Ánh sáng xanh lá của cây cỏ hắt lên khắp người anh, tựa như bầy đom đóm đang vờn múa quanh người, nhóc tò mò hỏi anh:

'Công việc mỗi ngày của anh chỉ vậy thôi à?'

Chỉ cần ngồi im thôi thì rau xanh đều được tưới táp nuôi dưỡng. Nếu không phải anh sợ Trương Tân Hải nghi ngờ thì e là linh lực của Thẩm Dục sẽ bao trùm lấy cả căn nhà vườn trong phút chốc mà thôi.

"Ừ". Thẩm Dục nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.

Đồ đần, ép bản thân quá mức như vậy, tu vi tăng lên nhưng tâm cảnh không theo kịp thì nguy hiểm lắm biết không hả.

Huống chi trong lòng còn chất chứa thù hận ngút trời.

Bạch Duẫn Dương run run tai chạy vội đi, không muốn xen vào chuyện người khác nữa.

Trước tiên nhóc chạy đến phòng nghỉ xem gấu trúc thế nào, khi thấy nó đắp chăn nằm trên ghế ngủ khò khò, linh khí xung quanh đang đang dần được hút về phía nó thì cục bông mới thở phào một hơi.

Nhà vườn yên ắng vô cùng, gấu trúc thì đang nghỉ ngơi, bản thân lại không muốn đi tìm con ngỗng điên kia, Bạch Duẫn Dương chán nản chỉ đành chạy ra ngoài ngó nghiêng.

Co chân trước lên, hơi dùng lực đẩy hé cửa ra, Bạch Duẫn Dương khó khăn lách người ra, nhìn thấy được hai căn nhà vườn giống hệt nhau ở ngay bên cạnh.

Khu sinh thái này quy hoạch theo hình chữ "điền (田)", hiện tại nhóc đang ở khu D thuộc hướng Đông Bắc, bên trái là khu C, đi bên phải thì sẽ tiến sâu vào trong khu D. Suy ngẫm một hồi, Bạch Duẫn Dương quyết định đi xem thử trong khu hiện tại có những gì.

Nhà vườn ở đây được xây dựng bằng kính thủy tinh, Bạch Duẫn Dương chỉ cần đi thẳng theo đường chính. Với thị lực xuất sắc của mình thì nhóc có thể nhìn rõ tường tận từng ngóc ngách trong nhà vườn.

Tuy màn tuyết đêm qua đã ngừng nhưng bầu trời vẫn còn xám xịt không tan. Nhiệt độ ấm áp trong nhà vườn khiến tuyết đọng tan dần ra, Bạch Duẫn Dương phải cực kỳ cẩn thận mới tránh cho bản thân dẫm phải nước đọng.

Dọc đường đi nhóc không chạm mặt ai cả, có thể mọi người đều đang làm việc trong nhà vườn cả rồi. Nguyên một cục bông xù ngồi bên đường nhanh chóng cảm thấy chán quá xá chán.

Biếng nhác đứng dậy, vươn vai rùng mình một cái, Bạch Duẫn Dương định quay trở về. Phía sau có tiếng ai đó vội vàng mở cửa ra kêu lên chói tai.

"Là mày hả?" Sau lưng vang lên tiếng của ai đó.

Bách Duẫn Dương quay đầu lại, phát hiện hóa ra lại là người quen.

Mộc Tu Viễn bước tới chỗ nhóc, ánh mắt lo lắng: "Sao mày lại ở đây một mình thế nào? Con mãng xà và sư tử kia đâu rồi?"

Hắn từ từ ngồi thụp xuống, định vươn tay xoa cái đầu xù của báo con, thấy báo con không sợ hãi mới cẩn thận ôm vào lòng.

Bạch Duẫn Dương nằm trong lòng Mộc Tu Viễn vung vẩy cái đuôi, trong lòng bất ngờ không thôi.

Hẳn là Thanh Trạch đang tiêu hóa viên Tịnh Linh đan mà mình đã đưa, sư tử thì chắc đang bận liếm lông con mình. Mọi người sống trên núi đang vui, sao mặt mũi người này lại sầu não dữ vậy.

Mộc Tu Viễn thở dài một hơi.

Trước đó, bọn họ đi theo sau bầy thú biến dị đến được thành phố S. Cố Duệ là thú y, Lý An Nhiên cũng là một dị năng giả có thực lực mạnh nên nhanh chóng được các đoàn dong binh chiêu mộ. Chỉ riêng hắn vì là dị năng giả hệ mộc nên bị ép đến đây làm việc.

Mộc Tu Viễn không ngờ được rằng, tới đây làm việc hắn lại có cơ hội gặp được con thú biến dị đã cứu bọn họ một mạng.

Nhưng mà vì sao chỉ có mỗi báo con thôi vậy?

Mấy con thú khác đâu rồi?

"Mày bị bắt tới đây hả?" Mộc Tu Viễn tự hỏi tự trả lời: "Không, chắc là không đâu. Ai mà dám ra tay bắt mày ngay dưới mắt của con mãng xà kia chứ. Vậy thì tự mày chạy tới đây à?"

Bạch Duẫn Dương trợn tròn mắt, gật gật cái đầu.

Mộc Tu Viễn ngạc nhiên, cũng không biết phải làm gì.

"Trưa rồi, không quay lại thì mày nhịn đói."

Một giọng nói lạnh lẽo như mưa băng gió tuyết vang lên từ đằng sau. Cả người Mộc Tu Viễn run lên, bất giác ôm chặt lấy cục bông trong lòng mình.

Bạch Duẫn Dương thấy hơi vướng víu nên né ra, mượn lực từ trên người Mộc Tu Viễn mà nhảy ra ngoài, bổ nhào về phía Thẩm Dục mặt mũi đẹp trai nhưng khó ở khó chiều.

Vì tránh cho bản thân bị báo con vồ lên mặt như Facehugger trong Alien [2], Thẩm Dục lùi về sau một bước, vươn tay đỡ lấy cục bông giữa không trung. Mặt mày vô cảm gật đầu một cái với Mộc Tu Viễn rồi xoay người bỏ đi.

"Anh gì ơi, anh tìm thấy nó ở đâu vậy?" Mộc Tu Viễn chần chừ một lát vẫn lên tiếng hỏi.

Thẩm Dục rũ mắt xuống, cười nhạt, nhìn qua ngỡ anh rất hiền lành vô hại: "Do nó mặt dày bám lấy tôi thôi."

–Mặt ông mới dày á!

Bạch Duẫn Dương nghiến răng, móng vuốt dùng lực mạnh một chút, bốn vết cào trên áo lông của Thẩm Dục xin được phép ra mắt khán giả.

Lông vũ chèn trong áo bay tứ tung, đáp hẳn lên đầu mũi Bạch Duẫn Dương làm nhóc hắt xì một cái thật to.

Thẩm Dục cong môi cười, ánh mắt thăm thẳm như hồ sâu chợt có gợn sóng nhè nhẹ.

Mộc Tu Viễn do dự gật đầu. Nếu chạm mặt ở đây thì anh ta chắc chắn là dị năng giả hệ mộc, sau này để ý thêm một chút là được.

"Vậy không làm phiền anh nữa, tôi phải làm việc tiếp." Cuối cùng Mộc Tu Viễn nhìn lướt qua báo con đang nằm trong lòng Thẩm Dục một cái, thấy nhóc không bị ép uổng gì thì nỗi lo lắng trong lòng mới dần buông xuống.

Thẩm Dục ôm báo con, sải bước chậm rãi trong khoảng sân vắng hiu hướng về nhà vườn, Trương Tân Hải đang sốt ruột thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Sao rồi? Có chuyện gì không?" Con ngỗng máu chiến đứng bên cạnh nhìn cục bông trong lòng anh.

"Không sao cả. Do nó tự đi chơi lung tung, không tìm được đường về." Thẩm Dục bất đắc dĩ nói.

Trương Tân Hải nghe thấy thế vươn tay chọc chọc báo con: "Nơi này cũng không phải là ở trong nhà. Nhóc con này, nếu đi lạc rồi không được gặp lại chủ nhân đâu đó."

Chủ nhân?

Chủ nhân nào?

Bạch Duẫn Dương im lặng một chốc rồi bất đắc dĩ co cụm người lại thành quả cầu lông, cái đầu xù vùi sâu vào trong lòng Thẩm Dục để tránh ngón tay của ông bác.

"Ha ha ha ha ha dỗi rồi, biết dỗi rồi. Tiểu Dục à, mau dỗ nó đi, ông đi nấu cơm." Trương Tân Hải lắc đầu, xoay người vào phòng nghỉ.

Phòng nghỉ này được xây thêm cả phòng bếp, bọn họ có thể hâm cơm hộp mình mang theo từ nhà, cũng có thể tự làm đồ ăn ở đây.

Thẩm Dục đuổi theo: "Con phụ ông một tay."

"Không sao, không sao đâu. Cây cỏ trong nhà vườn này phần lớn do một tay con chăm mà. Không cần bận tâm đâu, con đi nghỉ ngơi xíu đi." Trương Tân Hải bắt đầu đuổi người.

Thẩm Dục đành ôm báo con đến bên cạnh xem tình hình của gấu trúc.

"Sao nó còn chưa tỉnh nữa?" Thẩm Dục hỏi khẽ.

Bạch Duẫn Dương nhảy tới bên cạnh người gấu trúc, ngáp một cái lầm bầm nói: 'Tất nhiên là vì chưa xử lý xong nguồn năng lượng đó. Thân thể của nó bị tổn hại quá nhiều.'

Thẩm Dục đương nhiên biết vì sao thân thể của gấu trúc bị tổn hại đến mức như vậy. Anh rũ mắt giấu kín sự bất đắc dĩ rồi thở dài, từ tận đáy lòng mong mỏi sao cho gấu trúc có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.

....

Bạch Duẫn Dương bị hương thơm chua chua ngọt ngọt đánh thức. Nhóc mở to mắt, khéo sao vừa thấy Thẩm Dục đang đứng vươn tay trước mặt mình.

'Anh làm gì đấy?' Bạch Duẫn Dương bình tĩnh hỏi.

Thẩm Dục ra hiệu cho nhóc leo xuống: "Ông Trương nấu cơm xong rồi, ông kêu tao tới gọi mày dậy."

Nhìn từ ngoài thì dáng vẻ của báo con thật sự rất nhỏ, cỡ tuổi thú non còn đang bú mẹ. Thế nên mặc dù biết con báo này giống hệt mình, nhưng có đôi khi Thẩm Dục vẫn coi nhóc như em bé theo bản năng.

Bạch Duẫn Dương nghiêng đầu, hơi không muốn đi.

Thẩm Dục dường biết nhóc đang do dự điều gì, vươn tay nhéo cái gáy của báo tuyết, xách lên ôm vào trong lòng: "Nguyên liệu nấu nướng hôm nay đều là của tao, tao không để ông Trương lấy đồ của ông mà nấu."

Bạch Duẫn Dương chưa kịp từ chối, Thẩm Dục chân dài sải bước vài cái đã ra đến cửa, Trương Tân Hải ngồi bên đó vẫy tay với nhóc:

"Bé con à, lại ăn cơm thôi."

Bên cạnh chân của ông là con ngỗng trắng cùng với cái thau to bằng thau rửa mặt, trong thau là mì trứng cà chua, Trương Tân Hải còn tự mình rải thêm một lớp rau cải trắng lên trên.

Thẩm Dục vốn muốn thả báo con xuống đất, không ngờ nhóc lại bám cổ áo mình dính cứng ngắc không buông, tay khẽ kéo ra cũng không kéo được.

Cả hai giằng co trong âm thầm một phen, Thẩm Dục sợ quần áo của mình sớm muộn gì cũng bị con báo này xé rách nên chỉ đành đầu hàng trước, mặc kệ nhóc nằm trong lòng.

Mà Trương Tân Hải chỉ ngồi một bên cười tủm tỉm, khen: "Nó dính con thật đấy, tình cảm của hai đứa tốt ghê."

Bạch Duẫn Dương đơ mặt, nằm trên đùi Thẩm Dục, khịt mũi ngó lơ lời Trương Tân Hải vừa nói.

Xin thưa, quan hệ của tôi và tên ma tu thần kinh này thua cả đáy xã hội.

Tôi chỉ không muốn ngồi xổm trên đất ăn cơm thôi ạ.

Đây là tôn nghiêm của một linh thú biết hóa hình đấy ạ.

Với lại, tay không có thì ăn mì nước kiểu gì?

Cắm mặt vào trong thau húp hả??

"Tiểu Dục à, báo nhỏ nhà con không ăn được đồ chay à?" Trương Tân Hải kỳ lạ hỏi thăm.

Thẩm Dục cúi đầu liếc con báo một cái, thấy nhóc không thèm ngó đến mì trứng cà chua chỉ đành gật đầu: "Do con chiều nó riết sinh hư, ông cứ kệ nó đi."

"Bé con, mì trứng cà chua hôm nay là trứng ngỗng đó. Ăn ngon lắm, không muốn nếm thử à?" Trương Tân Hải vẫn kiên trì dụ dỗ cháu nó.

Mì cà chua với trứng ngỗng?

Trứng ngỗng!

Bạch Duẫn Dương đột ngột cúi đầu nhìn con ngỗng trắng mà mắt mũi trợn hết lên, há hốc miệng.

Con hàng này còn biết đẻ trứng á?

Khi nãy đánh nhau, nghe tiếng nó kêu thì biết nó là con đực mà.

"Cạc cạc!" - Ông mày là đực!

Con ngỗng trắng đang im lặng bị chọc điên lên, nghĩ thoáng qua cũng biết con báo này đang hoang mang cái gì. Giang rộng đôi cánh định nhào qua, nhưng hình như nghĩ tới gì đó nên đành nhịn bụng lại.

Thẩm Dục buông chén, nhìn con ngỗng trắng đang im lặng ngốc nghếch: "Trứng ngỗng trên thị trường hiện này rất hiếm. Có cũng là do trữ được từ trước tận thế. Ông Trương à, ngỗng của ông đẻ trứng được sao?"

Trương Tân Hải tiếc nuối lắc đầu, bàn tay to thô ráp vuốt ve con ngỗng bên cạnh, cười hồ hởi mà hoài niệm: "Hồi nó còn nhỏ, ông mua về để nó đẻ trứng. Kết quả thì khi lớn rồi mới biết nó là con đực, làm ông sợ hết cả hồn."

Lộp bộp!

Rau cải trong miệng ngỗng ta rơi ngược vào trong thau, ngẩng đầu lên hoảng hốt tột cùng.

"Cạc cạc cạc cạc cạc cạc!" - Tôi cũng hết cả hồn đây này. Giờ tôi đã biết, mấy người ngày xưa đón tôi về chỉ vì trứng của tôi thôi... ủa đâu, mình làm gì có trứng.

Ê mà từ từ, hình như có gì đó sai sai.

Ngỗng trắng duỗi dài cổ, cơm cũng không thèm ăn nữa, rơi vào hoang mang tột độ.

Mặt Bạch Duẫn Dương kỳ quái như đang kìm nén, cuối cùng nhịn không được đành rúc đầu vào trong ngực Thẩm Dục, cả người run bần bật như đang cười nắc nẻ trong im lặng.

Trương Tân hải ăn gần xong rồi mới bưng chén đến trước mặt báo con, tiếp tục hỏi: "Không ăn thật à?"

Bạch Duẫn Dương lắc đầu.

Trương Tân Hải trừng to hai mắt: "Ơ Dục này, con báo nhà con thông minh ghê. Còn biết lắc đầu nữa này."

Thẩm Dục chưa kịp trả lời, Bạch Duẫn Dương đột nhiên cảm nhận được có một thoáng dao động của lực tinh thần ở góc nhà vườn lóe lên rồi vụt tắt.

Nhóc nhảy xuống, ngó lơ tiếng gọi của ông bác mà lủi nhanh vào từng hàng cây cải, vút cái đã chạy ra xa.

Theo luồng dao động mong manh từ góc trong cùng của nhà vườn, vòng qua chồng rau cải chắn đường, Bạch Duẫn Dương liền bắt gặp một gốc cây xa lạ.

Cái cây này chỉ cao tầm 10 centimet, nhỏ gọn mảnh mai, cả cái cây như một kiệt tác điêu khắc tinh xảo. Lá cây thuôn dài cân đối, hơi nhọn ở đầu, viền lá còn có lông tơ giống hệt răng cưa.

Đặc sặc ở chỗ, cành cây màu xanh lá, ngọn đầu cành lại treo tòn teng một cái "đèn lồng" lớn cỡ móng tay cái!

Đây là... thứ gì?

Bạch Duẫn Dương bước lên hai bước tính ghé sát vào nhìn thử.

Không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhóc có cảm giác mỗi khi mình bước một bước, cái cây kia hình như run rẩy một chút như có như không.

Bước tới gần hơn, cảm thấy dao động tinh thần ngày một rõ ràng nói cho Bạch Duẫn Dương biết cái cây này có sự sống.

Chỉ thấy cái cây kỳ lạ này cuối cùng cũng chịu xả vai, thân cây ưỡn qua ưỡn lại như cô vợ nhỏ, làm như ngại ngùng xấu hổ lắm.

Dưới ánh nhìn càng lúc càng khó hiểu của Bạch Duẫn Dương, nó bịn rịn chìa một cành cây ra trước mặt nhóc.

Bạch Duẫn Dương chấm hỏi, cẩn thận lùi về sau một bước.

Mà cái cây này còn duỗi cành về trước như đang duỗi cánh tay, cái lồng đèn treo lủng lẳng trên ngọn nổ cái bụp, đưa quả mọng nho nhỏ đến ngay bên miệng của Bạch Duẫn Dương đang đề cao cảnh giác.

Bạch Duẫn Dương: ....

Kêu tui ăn hả?

Cái cây này đang kêu tui ăn thịt nó đi hả?!

Nó không thấy hơi bị ấy ấy thiệt hả?

Sau lưng có tiếng chân lạch bạch tới gần.

Bạch Duẫn Dương đang kinh hoàng chưa kịp quay đầu lại đã nhận ra con ngỗng trắng sặc mùi "Cáu quá, cáu quá đi".

"Ngaooo?" - Này là cái gì vậy?

Báo con vươn chân trước chỉ chỉ vào cái thứ lại ngụy trang thành cái cây bình thường đứng im phăng phắc.

Ngỗng trắng nóng nảy mà nhìn qua: "Cạc cạc cạc cạc cạc cạc." - Đây là cây tầm bóp, gọi là cây thù lù hoặc bùm bụp gì cũng được [3]. Người ở đây đều gọi là cây lồng đèn, cái cây này nhỏ vậy thì quả của nó đắng lắm.

Báo con chưa kịp nói gì cả thì con ngỗng ngáo đi tìm trẻ lạc này đành gượng gạo giang rộng hai cánh, kêu một tiếng.

Báo con hai mắt khó hiểu nhìn nó, con ngỗng ngáo giang cánh như con người giang hai tay, nhanh nhảu vòng qua người báo con, ôm con báo đang đứt dây thần kinh lên như ôm con nít.

Bạch Duẫn Dương: ....

Đây là đâu? Ai là tui?

Lời tác giả:

Hôm nay ở nhà làm viên chiên này kia, ăn no mờ cả mắt.

Chú thích:

[1] Từ gốc là tai mèo máy bay, là tai mèo chĩa ngang như hình bên dưới

[2] Facehugger trong phim Alien là con đũy này. Ghê chết đi được, coi phim ghét nhất con hàng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net