Chương 39: Tui hông có đắng đâu mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Chiều tà ảm đạm buông xuống theo mặt trời khuất bóng, nhiệt độ cũng theo đó giảm dần xuống, người người xô bồ cũng tản ra ai về nhà nấy. Phố thị huyên náo quay về trạng thái tĩnh lặng. Thật ra thì bầu không khí trong nội thành mấy ngày nay rộn ràng hơn trước kia nhiều lắm.

Vì chỉ còn chín ngày nữa là đến giao thừa rồi.

Cho dù giờ là thời buổi tận thế, điều kiện sống gian nan kham khổ, nhưng dù sao dịp năm mới cũng là ngày lễ truyền thống quan trọng nhất cho tới bây giờ.

Từ biệt năm cũ, nghênh đón tân xuân.

Tất cả mọi người đều hy vọng có thể nói câu tạm biệt với tận thế, đón chào kỷ nguyên mới.

Cho nên những ngày này trong thành phố hiếm có dịp rộn rã tưng bừng, những người thường rộn ràng hẳn lên, nghiến răng nghiến cỏ đi kiếm điểm tích lũy để có thể mua thêm ít quà tết về cho gia đình mình. Dị năng giả cũng lục tục kéo ra ngoài làm nhiệm vụ liên tục, hy vọng mình có thể đón năm mới dễ chịu thoải mái hơn.

Thế nhưng, ngay sau khi lệnh triệu tập được nội thành ban bố thì bầu không khí hồ hởi sôi nổi này nháy mắt như chìm vào sông băng lạnh ngắt.

Trong căn phòng tăm tối. Thẩm Dục lấy khăn lau từng vệt nước còn đọng trên tay mình, đôi mắt anh rũ xuống, không đoán được anh đang suy nghĩ điều gì.

"Dục à, tốt xấu gì cậu cũng nói một câu đi chứ!" Hàn Tử Dương nghiến răng gào nhỏ một tiếng: "Người đứng đầu thật sự của binh đoàn mới chính là cậu đó, đừng có im ru không nói tiếng nào!"

Điều khiến Hàn Tử Dương có thể hoảng hốt vô thố đến mức này không phải là chuyện đón năm mới này. Đối với người độc thân thì không đón năm mới cũng không hẳn có vấn đề gì, dù sao hắn có một mình thì ở đâu cũng được cả.

Hàn Tử Dương lo sợ bất an chính là nhiệm vụ càn quét để thu hồi thành phố W.

Thành phố W đấy!

Là thành phố bị hàng ngàn hàng vạn con tang thi và động vật phát cuồng chiếm đóng đấy!

Trước kia, thành phố W vẫn còn là một cứ địa lớn có cả triệu người sinh sống, sự hoàn thiện trong toàn bộ hệ thống thể chế so với thành phố S không kém chút nào.

Thành phố W có hệ thống giám sát nghiêm mật, bức tường thành vững chãi được tu sửa lại cao đến cả trăm mét, lực lượng dị năng giả đông đảo, thực lực phòng thủ và tấn công đều vô cùng mạnh mẽ.

Thế nhưng, một chiến hào mạnh mẽ như con quái vật khổng lồ ấy lại bị mấy con thú phát cuồng dần theo đàn tang thi dễ dàng hạ gục, hàng triệu cư dân chỉ còn sót lại vài chục người mạng lớn trốn thoát được.

Sau đấy, thành phố W lại rước lấy lượng tang thi khổng lồ như lũ thác dần ập tới thành phố như bị thứ gì đó dụ dỗ.

Thành phố W bây giờ chính là một tử địa, là nơi có đi nhưng không có về.

Thành phố S hạ lệnh cho toàn bộ dị năng giả đến đó giành lại thành phố W, quả thật là muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết rõ đến không thể bàn cãi.

Thẩm Dục hoàn hồn: "Có yêu cầu gì cụ thể hơn không?"

"Nhiệm vụ lần này mang tính bắt buộc, một trăm tiểu đội đánh thuê xếp hạng đầu trong thành phố phải tham gia."

Cảm xúc có thể lây lan, thấy dáng vẻ trầm ổn của Thẩm Dục thì Hàn Tử DƯơng cũng gắng gượng bản thân bình tĩnh lại, cẩn thận nhớ lại: "Hơn nữa, quân đội cũng cắt cử 3000 người đi theo. Nhưng mà dị năng giả là quân tiên phong, còn quân đội ở đằng sau 'bảo vệ' chúng ta."

Nói đến đây, Hàn Tử Dương cười lạnh một tiếng: "Đúng là trơ trẽn không gì bằng. Nói cho hoa mỹ vào, thực tế không phải là chết nhát trốn sau lưng chúng ta hay sao?"

"Còn gì nữa?"

Hàn Tử Dương nghi hoặc: "Còn cái gì nữa cơ?"

Thẩm Dục giương mắt nhìn ra hướng cửa sổ, bình tĩnh nói: "Một trăm tiểu đội đánh thuê xếp hàng đầu trong thành phố có thực lực rất khá, người tài đông đảo, còn các dị năng giả yếu thế cùng người thường được bảo vệ trong đội thì sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng phải đi hay sao?"

"Lần này dị năng giả bị đàn áp triệu tập như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ bất mãn, căn cứ có biện pháp gì để trấn an lòng dân hay không?"

"Bọn họ thì không cần đi." Hàn Tử Dương xua tay bảo: "Nhiệm vụ này nếu nói là ép buộc cũng không sai. Những người đó đó đi cũng không giúp ích được gì, cho nên không cần đi vẫn được. Nhưng mà chiến lực trọng yếu trong đội bắt buộc phải tham gia."

Còn về chuyện trấn an lòng dân...

Hàn Tử Dương vươn dài cánh tay với lấy cái ly nhỏ, uống ừng ực sạch sẽ, chép miệng một cái: "Sau khi nhiệm vụ kết thúc, toàn bộ dị năng giả tham chiến đợt này đều được một suất trong danh sách cư trú nội khu, giảm 1% thuế, còn được phát thêm một thẻ ưu đãi 50% áp dụng cho toàn thành phố."

Chi cũng mạnh tay đấy!

Ánh mắt trầm tĩnh của Thẩm Dục chợt lóe lên, lâm vào trầm tư.

Dù là dị năng giả hay là người thường thì mỗi lần mang đồ vật vào thành phố đều bị thu thuế 5%, nội thành ăn chặn ngang ngược cỡ này đã bị nhiều len lén chỉ trích.

Lần này hào phóng đến vậy, nghĩ kiểu nào cũng thấy có gì đó không bình thường.

Không chỉ có nhiệm vụ kỳ lạ thôi, phần thưởng cũng phong phú đến lạ thường.

"Không bình thường." Thẩm Dục quay đầu lại, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm. Hàn Tử Dương chỉ lờ mờ nhìn thấy khóe miệng hơi cong lên, cả người không rét mà rùng mình một cái.

"Chiến lực chính của một trăm tiểu đội và hơn 3000 binh sĩ cũng không đáng bao nhiêu người. Đến một thành phố bị tang thi chiếm đóng muốn giành lại địa bàn, quả thật là một suy nghĩ lạ đời."

Càng miễn bàn đến tất cả phần thưởng khiến người người đỏ mắt.

Chỉ sợ, giành lại thành phố là giả, mà tìm kiếm thứ gì đó mới là thật. Hơn nữa, thứ này còn là vật không thể công khai ra trước toàn dân.

"Thù lao cũng được đấy chứ." Thủ lĩnh chân chính của đoàn lính đánh thuê đánh giá.

"A Dục!" Hàn Tử Dương dậm chân.

"Thù lao phong phú như vậy, dị năng giả chúng ta vốn không có quyền từ chối. Nói vậy thôi chứ anh cũng đoán ra chuyện này không từ chối được nên mới tới đây tìm tôi."

Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, nhoáng cái đã tìm ra được điểm bất hợp lý trong đó. Thẩm Dục vừa định nói gì đó, khóe mắt bắt lấy hình bóng báo con đang ngồi xổm ở góc. vừa vểnh tai lên nghe lén mình nói chuyện, vừa lén lút gặm rau xà lách, lời ra đến miệng rồi phải nuốt ngược lại, câm nín một chốc.

Hàn Tử Dương tức đến hộc máu: "Chẳng lẽ không có cách nào khác hay sao?"

"Từ chối thì chắc chắn là không thể rồi. Nhưng chúng ta có thể nhúng tay vào những chuyện khác." Chàng trai ẩn mình trong đêm tối thu tầm mắt lại, ánh đỏ lóe lên trong mắt rồi vụt tắt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười quái dị vô cùng:

"Đi đàm phán với bọn họ, chúng ta không làm tiên phong. Hoặc là dị năng giả và quân đội hành động cùng lúc với nhau, thêm một phần thù lao. Hoặc là quân đội xuất binh đi trước, dị năng giả theo sát sau, thù lao giữ nguyên."

Đồ vật trong thành phố W không liên can gì đến bọn họ, cần gì phải mạo hiểm vì nó.

Hàn Tử Dương trợn mắt há miệng, vô cùng nghi ngờ có phải thằng bạn tốt kiêm cấp trên của mình có phải bị đầu óc bị ấy ấy chập cheng gì không.

"Sao bọn họ có thể đồng ý với điều kiện như vậy được!" Hắn cao giọng nói.

"Bọn họ sẽ đồng ý." Thẩm Dục hứng thú nhìn xuyên qua cửa sổ, ngắm màn trời đen kịt, dường như có thể nhìn xuyên không gian thấy thành phố W trùng trùng hiểm nguy... Còn có cả thứ đồ mà cao tầng trong thành phố S bất chấp tất thảy để đoạt về tay mình.

"Đồ vật trong thành phố W rất quan trọng. bọn họ buộc phải đoạt cho bằng được. Bắt thóp tâm lý đang nóng vội của bọn họ, những chuyện này còn cần tôi phải dạy cho anh làm hay sao?"

Hản Tử Dương nghiêm túc gật đầu. Nhưng hắn nhịn không được, hỏi thêm:

"Lần này, bên trên hạ tử lệnh như vậy, các tiểu đội đánh thuê không chịu tham gia sẽ bị đuổi ra khỏi thành phố S. Bây giờ đi trả giá với bọn họ như vậy, cậu không sợ sau khi quay về bọn họ thật sự sẽ đuổi người đi hay sao?"

Đối với chuyện này, Thẩm Dục như đã dự liệu từ trước mà nói một câu:

"Không đâu. Bọn họ không dám."

Dị năng giả và quân đội là hai lực lượng không thể thiếu trong thành phố S. Hiện tại, không biết vì nguyên nhân gì mà phạm vi phóng xạ của Bạch Bàn yếu dần đi, tang thi và thú điên ngày một dí sát càng gần, bọn họ không dám tự mình chặt đứt một cánh tay tại thời điểm mấu chốt này.

Tiễn cái tên Hàn Tử Dương hùng hổ chuẩn bị đi cãi nhau xong, Thẩm Dục đóng cửa lại, xách con báo con đang bám cái thùng xốp dính cứng ngắc ra ngoài.

"Mày làm gì đó?" Xà lách trong thùng đã bị con báo này gặm sạch sẽ.

Phản ứng của Bạch Duẫn Dương khi bị hỏi đang làm gì là ánh mắt hoang mang rối rắm.

Nhóc chỉ muốn nghe thử hai người này đang nói chuyện gì, theo bản năng muốn tìm cái gì đó nhai cho đỡ buồn miệng, cho nên...

Nhìn cái cảnh còn vài gốc loe hoe sót lại trong thùng xốp, Bạch Duẫn Dương gục đầu giấu cái mặt mình đi.

"E hèm.. Tui chỉ muốn tìm cái gì đó nhai cho đỡ buồn miệng thôi."

Nhai đỡ buồn miệng?

Sắc mặt của Thẩm Dục chợt kỳ lạ.

Cơ mà chỉ cần tưởng tượng một chút cũng hiểu được chuyện này là gì. Anh xách cục bông ném vào ổ, để nhóc bầu bạn với gấu trúc còn bản thân mình xoày người đi vào bếp.

'Răng con khó chịu hay sao?'

Từ khi Hàn Tử Dương đến đây, gấu trúc vốn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng đã mở to mắt ra, giọng điệu tuy hơi lạnh lùng nhưng không khó để nghe ra được sự quan tâm ẩn trong đó.

Thú non bắt đầu đến kỳ sinh trưởng thì hàm răng sẽ bị sưng lên đau nhức, cho nên bất giác sẽ gặm cắn đồ vật này kia.

Con của nó trước kia cũng gặp tình trạng này, nên gấu trúc hiểu rõ giai đoạn này cần có thú mẹ bên cạnh để kịp thời săn sóc.

Nhưng hiện giờ đứa nhỏ này lại không có mẹ ở cạnh bên...

Nghĩ đến điều này, gấu trúc đứng khỏi nệm, dự định đi ra ngoài.

"Cô đi đâu đấy ạ?"

'Đi tìm vài món cho con mài răng.' Gấu trúc nói ít hiểu nhiều.

Bạch Duẫn Dương vội bổ nhào qua chỗ của nó can gấu lại:

"Không cần đâu. Tui không có đau răng nên không cần mài răng đâu mà. Chẳng quá lúc nghĩ miên man có thói quen gặm đồ mà thôi."

Gấu trúc nửa tin nửa ngờ, chẳng qua thấy dáng vẻ kiên trì của báo con chỉ đành nhượng bộ: 'Nếu đau răng thì nhớ nói... Ai đó?'

Lời còn chưa dứt câu, bên ngoài cửa sổ có tiếng sột soạt sột soạt.

Dừng như có thứ gì đó đang bò trên tường chậm rãi như rắn bò, giữa đêm đen tĩnh mịch, tiếng ma sát với xi măng tuy rất nhỏ nhưng không thoát khỏi được thính giác siêu nhạy của động vật biến dị.

Bạch Duẫn Dương run run hai tai, thở dài một hơi.

Gấu trúc do dự: 'Con biết nó à?'

Nhóc gật gật đầu: "Chính là cái kẻ bám theo mình trên đường đó."

Bạch Duẫn Dương cũng không ngờ được rằng chỉ một lần nhìn nhau thế thôi, cây lồng đèn kia giống như vừa gặp mình đã thân quen vậy. Vậy mà dám từ bỏ khu sinh thái tràn ngập năng lượng hệ mộc, một đường bám theo tới tận nhà.

Rốt cuộc là nó nghĩ cái gì vậy?

Cốc cốc cốc!

Gấu trúc chưa kịp nói gì cả, bên ngoài cửa sổ chợt ló ra một cành cây mảnh dẻ xanh biếc, trên cành cây mọc đầy lá cây thuôn nhọn dưới ánh nhìn chăm chú của gấu trúc và báo con, hình như nó hơi mắc cỡ mà sượng lại một chút, khựng lại một hồi lâu mới bấm bụng dồn hết can đảm gõ cửa sổ.

Bạch Duẫn Dương do dự một lát, vẫn vươn cái chân múp míp xù bông mở cửa sổ ra: "Đằng ấy muốn làm gì vậy?"

Chỉ thấy một cái cây mini bé chừng 10cm vội bò sột soạt vào trong phòng. Đối diện với hoàn cảnh lạ lẫm nên hơi bất an, lá kim nhọn hoắt trên người xao động xào xạc, liên tục co vào duỗi ra.

Một trận im phăng phắc, sau đó nó vẫn cố gắng gom góp hết can đảm lại, gốc cây màu trắng tách đôi ra thành hai chân "đi" đến trước mặt Bạch Duẫn Dương.

Bạch Duẫn Dương nhìn nó đầy ngờ vực, cái cây nhỏ xinh vèo một cái đã to lên, từ "bé cây" trở thành "lão làng", cành lá xum xuê vươn rộng ra. Ngay lập tức có tiếng đồ vật rơi đổ ầm ầm vang lên trong căn phòng không lớn là bao.

Ngay lúc gấu trúc đang nhe răng gầm nhẹ, cây đèn lồng vươn cành cây chắc khỏe đến trước mặt báo con, thút thít sợ sệt mà nói lí nhí: 'Tui hông có đắng đâu mà.'

Lời tác giả:

Hahahahaha, tui thấy là có mấy tình yêu hiểu lầm tui rồi.

Hôm trước tui bảo mỗi lần gói bánh xếp không cái nào như cái nào không có nghĩa là tui biết gói.

Mỗi lúc gói bánh hằng năm:

Tui: Mẹ ơi, mình thi xem gói bánh xếp đi, coi ai gói được nhiều hơn.

Mẹ tui: Được luôn.

Một tiếng sau...

Mẹ tui đã gói hết sạch đống vỏ bánh, mà tui mới được có phân nửa.

Nhìn mấy cái bánh xếp mẹ tui gói đều như hoàng kim, còn bên tui thì là sỉ lẻ các loại phi cơ UFO, cảm thấy trong lòng hơi ấy ấy.

Năm trước gói bánh xếp thì tui làm thành bánh trôi luôn, mấy bánh xếp hình cá thì tui hô biến thành mấy con sâu lông luôn QAQ

Mẹ tui bảo sẽ đích thân trị cái tay tàn phế này của tui, nói năm nay sẽ dạy tui gói bánh xếp hồ điệp!

Tui:...

Xin hãy buông tha thần thiếp QAQ

Cái tay này của thiếp không chưa được đâu OTZ

Bánh xếp hoàng kim: hình dạng như các thỏi bạc, thỏi vàng ngày xưa

Bánh xếp hình cá:

Bánh xếp hồ điệp:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net