Chương 10: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (10)

Tiết Quang Vũ còn không có lòng dạ hiểm độc như vậy, y chỉ là đem Nguy Dã mang về phòng nghỉ riêng của mình.

Phòng rộng nhưng gia cụ không nhiều lắm, nhưng không có chỗ nào mà không phải là tinh phẩm. Nguy Dã lần đầu tiên vào nơi này, liếc mắt một cái nhìn trúng sô pha lớn mềm mại kia, lại nghĩ đến chỗ ở nhỏ bé của mình, thiếu chút nữa khóc ra tới.

Nghe được một chữ "Ngồi", hắn cơ hồ là nhảy qua, ngồi lên trên còn nhịn không được nhấn vài cái, rơi vào sô pha mềm mại.

Tiết Quang Vũ ấn xuống máy lọc nước, quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ dạng hắn thỏa mãn đến hai mắt nheo lại. Thấy y nhìn qua, Nguy Dã trong nháy mắt ngồi thẳng, đôi tay đặt ở đầu gối, nhấp môi cười ra một cái lúm đồng tiền: "Haha, cái sô pha này thật thoải mái."

Tiết Quang Vũ nói: "Vậy cậu có thể ngồi nhiều một chút."

......Cách làm chính xác chẳng lẽ không phải khí phách vung bàn tay lên, trực tiếp đưa cho mình sao.

Nhưng mà Nguy Dã suy nghĩ một chút, lại bi ai phát hiện nhà mình không có chỗ để mà.

  "Sắp đế giờ tan làm, tôi phải về nhà." Nguy Dã bộ dáng có chút không tha, lại có chút co quắp khi cùng ông chủ ở chung. Hắn hỏi: "Ông chủ, anh dẫn tôi tới nơi này là có chuyện gì sao?" Giơ lên tay bị thương: "Tôi hiện tại không tiện làm việc dọn dẹp, bằng không anh tạm thời đổi người đến dọn."

Tiết Quang Vũ nhàn nhạt nói: "Kêu người bị thương đến làm việc, tôi thoạt nhìn liền giống nhà tư bản hiểm độc như vậy sao?"

Là Lan Đình phía trước phun tào nói, này có tính là mặt không biểu tình kể chuyện cười? Nguy Dã nhịn không được phụt cười, vội xua tay: "Không giống không giống, ông chủ rất tốt, thật sự rất rất tốt."

Hắn nói chuyện luôn thực chân thành, ngửa đầu lông mi nhấp nháy, cặp mắt xinh đẹp ánh mắt vô cùng chuyên chú, hơn nữa trong miệng lần nữa lập lại, làm Tiết Quang Vũ có loại ảo giác bản thân thật là người tốt nhất trong lòng hắn.

Tiết Quang Vũ cười một chút: "Nơi này có đồ mới dùng để tắm rửa, cậu đêm nay có thể ở chỗ này."

  "Ở nơi này?" Nguy Dã ngơ ngác lặp lại một lần: "Tôi như thế nào có thể ở lại nơi này...... Không tiện đi?"

Bên cạnh phòng nghỉ có một cánh cửa, Tiết Quang Vũ đi qua mở ra, Nguy Dã nhìn đến bên trong là một gian phòng ngủ, giường đệm không có dấu vết người từng ngủ. Tiết Quang Vũ nói: "Tôi không ở nơi này, cậu có thể tùy ý."

Vì thế Nguy Dã vui sướng mà vứt bỏ nhà nát.

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, Tiết Quang Vũ không nói chuyện nữa, lại cũng không đi, mắt y dừng ở trên người hắn, như có thể làm người cảm nhận được trọng lượng trong ánh mắt. Nguy Dã bị y nhìn chằm chằm đến không biết làm sao, đang cố gắng suy nghĩ đề tài, đinh một tiếng đánh vỡ sự xấu hổ của hắn.

Là âm thanh của máy lọc nước, Tiết Quang Vũ rót ly nước cho hắn.

  "Cảm ơn." Nguy Dã duỗi tay nhận, không cẩn thận đụng tới miệng vết thương, hơi hô đau.

Tiết Quang Vũ đem ly nước đặt lên bàn trà trước mặt: "Rất đau?"

  "Không phải rất đau, không để ý liền không đau." Nguy Dã ngoài miệng nói rất dũng cảm, trong mắt lại có hơi nước, ôm tay đáng thương mà nhỏ giọng hít khí.

Ô ô thật sự đau quá, tai nạn lao động, vẫn là thấy việc nghĩa hăng hái làm, có phải hay không hẳn là sẽ có bồi thường nha.

Nguy Dã ám chỉ mà kể sự khó khăn của mình: "Bác sĩ nói miệng vết thương lại sâu một chút, về sau tay của tôi liền không thể dùng sức, thật sự nguy hiểm."

  "Hiện tại mới biết sợ." Tiết Quang Vũ rũ mắt nhìn hắn, đáy mắt lại đen, giọng điệu khó phân biệt là vui hay là giận: "Lúc ấy thế nào lại lớn gan dám xông tới?"

  "Lúc đó cũng sợ mà, ông chủ không biết, kỳ thật chân tôi đều mềm." Nguy Dã ngượng ngùng mà cào cào gương mặt, sợi tóc bên tai rũ xuống, giọng nói không có tự tin cũng có vẻ mềm mại: "Chính là tình huống lúc đó, sợ hãi cũng vô dụng á."

"Không thể nhìn Thanh Thanh bị tên khốn kia bắt đi."

Hắn dũng cảm như vậy, bồi thường cùng khen thưởng không cần hàm súc mà toàn bộ đến đây đi.

Tiết Quang Vũ nhìn hắn chăm chú, đáy mắt thâm thúy dường như nhấc lên một mảnh lốc xoáy. Ngón tay y giật giật, tựa hồ muốn chạm vào tay bị thương của Nguy Dã, trước mắt lại thoáng qua hình ảnh miệng vết thương tràn ngập máu tươi.

Lên cơn nghiện thuốc lá. Tiết Quang Vũ đi đến bên cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc. Ánh đèn phác họa ra đường cong ưu việt trên sườn mặt y, hút xong hai điếu thuốc, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên tay Nguy Dã, ánh lửa tàn thuốc lập loè, chiếu vào đáy mắt y, tựa như một ngọn lửa.

Nguy Dã ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, an tĩnh mà chờ y hút thuốc xong. Sau khi hút xong, y nói: Cậu ngủ đi." Sau đó liền đi rồi.

Liền đi rồi...... Đi rồi......

Nguy Dã: "Mẹ nó." Thật *muộn tao.

*Muộn tao: là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường.

--

Đại khái là thể xác và tinh thần quá mệt mỏi, hai giờ chiều ngày hôm sau, khi Tiết Quang Vũ lại lần nữa đi vào phòng nghỉ, Nguy Dã còn đang trong giấc mộng. Hắn thế nhưng không có ngủ trong phòng, mà là ngủ ở trên sô pha.

Tư thế là nằm bò, sườn mặt bị đệm mềm đè ép ra một chút thịt mềm, gương mặt hồng nhuận, lông mi đen nhánh cong vút, gương mặt khi ngủ rất ngoan đến tựa như thú bông tinh xảo.

Tiết Quang Vũ cúi đầu nhìn một lát, bỗng nhiên vươn tay, đụng một chút. Nguy Dã mở hai mắt, lông mi chấn kinh mà run rẩy.

  "Sao ngủ ở chỗ này?" Tiết Quang Vũ dường như không có việc gì thu tay lại, đem đồ vật trong tay đặt trên bàn trà.

  "Sô pha quá thoải mái, tôi nằm một lát liền ngủ gục......" Nguy Dã dụi dụi mắt bò dậy, cánh mũi khẽ nhúc nhích, ngửi được hương vị đồ ăn trong không khí: "Anh đem đồ ăn cho tôi? Thật tốt quá!"

Hôm qua ở chung làm hắn đối mặt với ông chủ cũng không còn câu nệ như vậy, tùy ý duỗi người, vạt áo nhấc lên lộ ra một đoạn eo, trắng đến lóa mắt.

Tiết Quang Vũ ánh mắt dừng lại ở đó, lại dời về phía góc tường, nơi đó có một túi hành lý lớn.

Nguy Dã tối hôm qua liền phát hiện, là lần trước ở thang máy từng thấy Tiết Quang Vũ mang túi hành lý kia. Hắn một bên mở ra hộp cơm, một bên hỏi: "Ông chủ không phải không ở nơi này sao, sao còn mang hành lý lại đây?"

Tiết Quang Vũ nói: "Không phải hành lý."

Nguy Dã giương mắt nhìn y, không nói chuyện: "Tôi rất tò mò" bốn chữ lại viết ở trong ánh mắt.

Vùi đầu cơm nước xong, Nguy Dã thu dọn rác, nghe được vòng lăn từ xa tới gần, ngừng ở bên cạnh sô pha. Răng rắc một tiếng, Tiết Quang Vũ mở ra túi hành lý.

Bên trong có tranh, có sách, còn có thật nhiều thuốc màu cùng dụng cụ kỳ lạ, Nguy Dã trong lòng dâng lên một cái suy đoán: "Đây là......"

Tiết Quang Vũ nói: "Dụng cụ xăm hình."

Nguy Dã bừng tỉnh hiểu ra: "Khó trách quán bar kêu Hình Xăm!"

Tiết Quang Vũ khóe môi bỗng nhiên cong một chút, cười có chút tự giễu, giọng nói trầm thấp: "Khi học đại học tôi học nghệ thuật, còn đã có một thời gian làm thợ xăm."

Ông chủ Tiết quả nhiên là người đàn ông có chuyện xưa.

Nguy Dã tò mò mà cúi người xem những dụng cụ đó, từng cái kim tiêm tỏa sáng, bên tai Tiết Quang Vũ bỗng nhiên nói: "Kỳ thật...... Cậu thực thích hợp xăm hình."

Trên eo nóng lên, bị tay nam nhân đụng vào một chút. Nguy Dã kinh dị mà nhỏ giọng "Á", Tiết Quang Vũ thu lại tay, nhìn hắn nói: "Làn da của cậu rất mỏng, màu da thật đều, thích hợp để lên màu."

Nguy Dã thật là có chút rung động, hắn trước kia liền muốn xăm. Bất quá hiện tại hắn là một đứa bé ngoan, hơi sợ mà liên tục lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, tôi sợ đau."

  "Phải không." Tiết Quang Vũ chưa nói gì, ánh mắt còn ở trên da thịt lộ ra của hắn.

Ánh mắt y không có ý tứ *suồng sã, mà như tham khảo học thuật, Nguy Dã nhịn không được rùng mình, tự nhiên có loại cảm giác y đang nhìn thịt heo mà không phải người.

*Suồng sã: Thiếu nhã nhặn, lễ độ.

Ánh mắt lãnh đạm dừng ở nửa người dưới của Nguy Dã.

  "Ông chủ, anh đang xem cái gì?" Nguy Dã theo ánh mắt y nhìn xem chính mình, khẩn trương mà rúc vào sô pha, chỗ kia không thể dùng kim xăm nha.

Tiết Quang Vũ ánh mắt trầm xuống bỗng dưng có chút dọa người, lại lần nữa vươn tay về phía hắn. Nguy Dã mờ mịt lại không dám làm gì, nhìn chằm chằm bàn tay tới gần cơ hồ không dám chớp mắt, trơ mắt nhìn y sờ mông mình.

"Ây!" Nguy Dã cả kinh từ trên sô pha nhảy lên, đẩy tay Tiết Quang Vũ ra, nghẹn đỏ mặt: "Anh làm gì vậy, anh...... anh......"

Muốn mắng cái gì, lại mắng không ra khỏi miệng. Thiếu niên chống một tay nhảy qua sô pha, sợ tới mức nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Không phải đâu, Tiết Quang Vũ như thế nào đột nhiên sờ mông hắn? Sau khi chạy Nguy Dã suy nghĩ nửa ngày, luôn cảm thấy Tiết Quang Vũ *OOC.

*OOC có nghĩa "Out Of Character": nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, từ sau mông rút ra một mảnh plastic, khóe môi vừa kéo: "Mé, không phải là hiểu lầm rồi chứ?"

--

Chạy đi không bao lâu điện thoại vang lên, Nguy Dã nhìn thoáng qua tin nhắn, là chị Uông cho hắn nghỉ một tuần, đồng thời thẻ ngân hàng thu được một số tiền không nhỏ.

Hắn đang suy nghĩ có nên trở về giải thích vấn hay không, nhìn đến tiền bồi thường, một việc cần phải làm hiện lên trong đầu.

Người nào đó hại hắn...... Hẳn là đang vui vẻ khi người gặp họa đi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net