Chương 10: Nguyên chủ kia có một món nợ xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa trưa cùng cơm tối đều là nấm và nấm mèo xào, là ngày hôm qua Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc từ trên núi hái về.

Buổi tối, lúc Thẩm Lâm về nhà, Chu Cảnh nói: " Tiểu Lâm, ngày mai ngươi lại đây sớm một chút, ta và đại ca ngươi muốn đi trấn trên, ngươi ở nhà giữ nhà".

Cái phòng cỏ lao này thật chỉ coi như là phòng ở thôi, mưa là không cản nổi, người lại càng ngăn không được. Chu Cảnh đem tất cả bảo bối của hắn đều giấu dưới gầm giường, chỉ dùng cỏ khô che đậy phía trên. Kia tất cả đều là bạc trắng a! Nếu bị người trộm đi, hắn là khóc không ra nước mắt!

Thẩm Lâm lơ đễnh nói: " Ngươi là nghĩ quá rồi, cũng không biết cái phòng cỏ này có cái gì để mà nhìn. Lại nói ngày mai ta muốn đi phía sau núi đào đồ ăn, nếu không thì ăn cái gì?"

Cuối cùng vẫn là Thẩm Mặc lên tiếng nói: " Tiểu Lâm, ngươi ngày mai sớm một chút tới đây, trên núi cũng đừng đi, trong nhà còn một ít nấm và nấm mèo người xào lên ăn, ca phu ngươi có một số đồ vật rất quan trọng để trong nhà, sợ bị làm mất"

" Được a! vậy ngày mai ta tới đây sớm một chút".

Chu Cảnh lắc đầu một cái: " Hi vọng ngày mai có thể bán được cái gì, vậy chúng ta liền có tiền, lúc đó có thể đem Tiểu Lâm về đây ở cùng chúng ta, sau này hắn sẽ không còn trở về nhìn sắc mặt Vương Xuân Hoa nữa. Bất qua, ta cũng khó hiểu, Tiểu Lâm một cái sức lao động lớn như vậy, Vương Xuân Hoa làm sao cam lòng không cho hắn làm việc gì, lại để hắn chạy đến nhà chúng ta".

Thẩm Mặc có chút lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn là nói ra.

" Là ta dạy hắn, chính ta cũng từng ăn qua khổ, ta biết. Ta liền dạy hắn giả bộ bệnh, chỉ cần người trong nhà muốn hắn làm việc ta liền để hắn giả bệnh. Sau đó nương mất, mẹ kế vào cửa khiến hắn vào ruộng làm việc, ta liền bảo hắn giả bộ ngất xỉu. Người trong thôn đều ở đó, nhìn thấy rõ ràng, vốn Tiểu Lâm có tiếng là thân thể yếu kém, một màn như thế mọi người đều nói có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, cha ta cũng hoà nhã. Mấy lần như vậy, người trong thôn mỗi khi gặp hắn đều nói không cần quá khắt khe hài tử, cha ta rất mất mặt, liền không cho Tiểu Lâm làm việc nữa".

" Lại nói, khi đó trong nhà có ta, Tiểu Lâm không làm thì không làm, cũng cứ như vậy thôi. Sau đó ta gả đi, ta sợ Tiểu Lâm bị bắt nạt, đáp ứng mỗi tháng cho Vương Xuân Hoa mười văn tiền đồng, yêu cầu nàng không để cho Tiểu Lâm làm việc, vì tiền nàng đương nhiên đồng ý".

" Mỗi tháng mười văn tiền, các ngươi đi đâu làm ra nhiều tiền như thế?"

" Có một năm đi trên núi, ở trong núi ta tìm thấy một khoả linh chi nhỏ, bán được một lượng bạc, ta giấu đi không nói cho người trong nhà biết".

Chu Cảnh cười khẽ, tiểu phu lang của hắn a! rất hợp ý của hắn.

Hôm sau trời vừa sang, Thẩm Lâm sớm đã tới đây, Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc điểm tâm cũng chưa ăn đã lên đường. Không phải hai người không muốn ăn, mà là trong nhà chỉ có nhiêu đó đồ ăn nếu hai người hắn ăn thì chắc chắn Thẩm Lâm sẽ đói bụng.

Chu Cảnh cùng Thẩm Mặc trong túi không có tiền, chỉ có thể cuốc bộ. Từ Vương gia thôn đến trấn trên đoạn đường này không dễ đi, dựa vào hai chân muốn đến nơi phải tốn ít nhất một canh giờ, ngồi xe lừa không sai biệt lắm cũng muốn nửa canh giờ.

Thời điểm lúc hai người đi mặt trời vừa mới nhú lên, lúc này đã hoàn toàn lên cao.

" Còn xa lắm không?" Chu Cảnh lao mồ hôi trên trán, hắn vẫn cảm thấy chính mình coi như thường xuyên rèn luyện thân thể nhưng cũng không chịu được đi đường xa như vậy.

" Còn nửa canh giờ đi!" Thẩm Mặc cũng có chút đi không nổi. Trước đây cơ hồ chưa có đi lên trấn trên, hắn cũng không có đi quá xa như vậy. Nhưng hắn làm qua việc nhà nông, liền có khi làm một ngày. Nhưng hôm nay, hắn đi không nổi là bởi vì đau thắt lưng.

Thẩm Mặc lén lút xoa xoa eo, bị Chu Cảnh liếc thấy.

" Chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi". Mùa xuân trước một đêm còn thật lạnh, hai người tìm một chỗ có mặt trời ấm áp, Thẩm Mặc vừa muốn ngồi xuống, Chu Cảnh lại đột nhiên nói: " Chờ chút".

Chỉ thấy Chu Cảnh đem áo khoát cởi ra, trải lên mặt đất nói: " Sẽ không bị lạnh".

Thẩm Mặc tâm tình chua chua sáp sáp, người này làm sao lại đối tốt với hắn như vậy, hắn chỉ là một song nhi a! Người nhà họ Trang liền không có một hộ yêu thích song nhi. Chính là người tốt đến đâu người trong nhà nhiều nhất là không hà khắc thôi.

Thẩm Mặc vừa muốn hỏi Chu Cảnh có lạnh hay không, phía sau một chiếc xe lừa lộc cộc chạy tới. Xe lừa của Trang gia chủ yếu là cấp trong ruộng làm việc, lúc thời điểm nông nhàn mới có thể dùng để chạy trên trấn. Mấy nhà đồng thời hẹn một ngày, một người hai văn tiền, thu đủ mười người là có thể đi một chuyến. Bất quá, không phải là xe chuyên dụng để chở khách nên không có toa xe, tất cả đều ngồi trên một bảng gỗ gắn trên lưng con lừa.

Cứ như vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong ra ngoài.

" Ai! Tiểu Cúc, người kia không phải Chu Cảnh sao? Chính là dây dưa với ngươi, bị ca của ngươi chém một dao, còn bị bồi thường đi một trăm văn tiền hay sao?"

Mặt Trương Cúc nhất thời trầm xuống, cố ý lớn tiếng nói: " Ta làm sao có thể quen biết hắn, Thục Hoa ngươi chớ nói lung tung".

Người trên xe đều biết chuyện hư hỏng của Trương Cúc cùng Chu Cảnh.

Có một phụ nhân không tốt miệng lên tiếng: " Trương Cúc, ngươi không quen biết hắn? Không quen biết, là ai sai hắn đi mò vương bát*? Ta nhớ tới vương bát kia còn rất lớn, còn làm Vương lão thái phải đi qua!"

(* theo mị biết thì hình như là con rùa, mà viết mò rùa thấy kì kì nên mị để nguyên văn cho dễ nghe)

Người trên xe nhất thời cười phá lên, Trương Cúc xấu hổ mà hận không thể lập tức xuống xe.

Trương Cúc bị nói mặt đỏ tới mang tai, chỉ muốn bỏ quan hệ của hai người qua một bên. Sốt ruột nói: " Các ngươi nhìn bộ dáng nghèo túng của hắn đi, ta làm sao muốn đồ vật của hắn, hắn có thể hay không lấy ra một văn tiền. Vương bát kia là ca ta mò được, ca sợ nó cắn ta nên nhờ hắn cầm dùm một chút, người trong thôn nhìn thấy liền nói là hắn mò cho ta, còn bị Vương lão thái mắng. Các ngươi nghĩ bộ dáng này của hắn, chính mình còn không có ăn, làm sao có khả năng đem thứ tốt cho ta!"

" Ai ô ô. Đó cũng không giống nhau. Ai không có lúc còn trẻ, các ngươi thanh niên lui tới không phải nói là thề non hẹn biển sao? Ngươi nếu đồng ý theo hắn, đừng nói một cái vương bát lớn kia, chính là mạng của hắn cũng sẽ cho ngươi a! Không tin ngươi hỏi thử hắn một chút, thấy trong tay hắn mang một con gà rừng lớn không! Nếu ngươi mở miệng, nói không chừng là cho ngươi luôn đó chứ!"

Người trên xe liền bắt đầu cười ha hả.

Trương Cúc tức giận đến khóc nức nở: " Ta sẽ không tuỳ tiện muốn đồ vật này nọ của một hán tử đâu! Lại nói ai sẽ cùng loại người như vậy lui tới, cũng là Thẩm Mặc một cái song nhi đê tiện mới thích hợp xứng với hắn!"

Nói Chu Cảnh thế nào Chu Cảnh cũng không để ý, ngược lại đó đều là chuyện cũ của nguyên thân. Mà Chu Cảnh không chịu được người khác nói Thẩm Mặc như vậy, vừa nghĩ tới Thẩm Mặc ở trong hoàn cảnh bị mọi người kỳ thị chế nhạo mà lớn lên. Chu Cảnh cũng không nghĩ là nam hay nữ đều muốn tóm lại đây đập cho một trận, cũng để cho nữ nhân kia biết được cảm giác trước mặt bao nhiêu người bị người khác chỉ vào mũi cười nhạo là như thế nào.

Hắn đứng lên, liền muốn đuổi theo xe lừa đã muốn đi xa, bị Thẩm Mặc một cái bắt được.

" Thôi, lời như thế ta nghe nhiều rồi, muốn tính toán cũng không tính được hết".

" Như vậy sao được? Ta không nghe được thì thôi, nếu để ta nghe được, như vậy có thể tính luôn một lượt, ta muốn đòi lại công bằng cho ngươi!"

Không nghĩ Thẩm Mặc lại đột nhiên nở nụ cười.

" Chu Cảnh, có thái độ này của ngươi là đủ rồi, ta rất hạnh phúc!"

" Ngươi nha, yêu cầu đối với ta chính là quá nhỏ, ngươi có thể yêu cầu lớn hơn một chút. Kỳ thực, phu quân của ngươi coi như là người có bản lĩnh".

" Ta biết" Thẩm Mặc nhẹ nhàng nói

Chu Cảnh cầm thật chặt tay Thẩm Mặc nói: " Sau này ta sẽ không bao giờ để cho ngưới khác bắt nạt ngươi!"

Thẩm Mặc cười nói: " Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, kỳ thực ta...Ta cũng rất hung dữ, trước đây chính là không dám làm quá thôi!"

" Ta liền yêu thích phu lang hung dữ như vậy!"

Thẩm Mặc thật không tự nhiên nói: " Chúng ta cũng nghĩ ngơi không sai biệt lắm, đi nhanh đi, sớm chút đến trên trấn, còn có thể gấp rút lên đường trở về".

Hai người đi thêm nữa canh giờ rốt cuộc đuổi đến trấn trên, sau khi nghe nhà nào thu mua dã vật giá cả vừa phải, liền đến một tửu lâu gọi là Thiên Hạ*.

(* nguyên văn là thiên hạ khách)

Không phải thời điểm ăn cơm nên trong tửu lâu người cũng không nhiều. Tiểu nhị đang lười biếng ngồi sau một cái bàn, chưởng quỹ cũng đang lay lay bàn tính.

" Xin hỏi, nơi này thu dã vật sao?" Chu Cảnh hỏi.

Chu Cảnh một đầu tóc ngắn vì không muốn đưa tới phiền phức không cần thiết, hắn đặc biệt đội một cái nón cỏ. Thời tiết này mà đội nón cỏ cũng không tính là dị loài.

Chưỡng quỹ ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ một thân quần áo vá víu, liền biết bọn họ là nông hộ. Trong lòng xem nhẹ, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.

Chỉ là không một chút nhiệt tình nói: " Thu, tiểu nhị cho bọn cân đi, một cân cấp hai mươi văn".

" Dạ vâng" Tiểu nhị một bên đáp lời, một bên dẫn bọn họ đi phía sau nhà bếp.

Gà rừng kia có hơi lớn một chút, nặng hơn năm cân bán được 110 văn.

Chu Cảnh từ giữa lấy ra năm văn kín đáo đưa cho tiểu nhị.

" Tiểu ca, ta muốn hỏi thăm ngươi chuyện này".

Năm văn tiền cũng không nhiều, hắn ở trong tửu lâu chạy chân có lúc cũng có thể thu được ít iền thưởng. Không cần tốn sức lực mà chiếm được tiền, dù ít hơn nữa cũng không ai sẽ không muốn a!. Bất quá nghe thử người này muốn hỏi cái gì.

" Tiểu ca yên tâm, ta cũng không phải hỏi thăm việc riêng tư gì, sẽ không làm ngươi khó xử!". Chu Cảnh nói: " Ngươi cũng biết, chúng ta là nông gia, ngoài trừ lúc vụ mùa bận rộn thì chính là nhàn rỗi. Này trong nhà ngày trải qua cũng khó khắn, ta liền nghĩ đi làm công cho người ta, lại sợ gặp phải chủ nhân hà khắc, còn không muốn ra tiền, vậy thì chẳng phải vất vả làm một năm không công sao? Liền nghĩ cùng ngươi hỏi thăm một chút lão gia nhà ai thiện tâm, việc trong nhà nào tốt để làm, sẽ không khắt khe tiền công".

Tiểu nhị nói: " Lúc này, các lão gia trong nhà đều không nhận người làm".

Chu Cảnh nói: " Cũng tìm hiểu chút, ta sẽ thường xuyên lưu ý, vạn nhất số may gặp được, đừng sẽ là làm không công. Tiểu ca, nếu không như vầy đi, ngươi chỉ nói nhà nào có thể nhận người vào làm, ta liền cố lưu ý mấy nhà này là được rồi!"

Tiểu nhị lúc này mới nói ra bốn nhà, suy nghĩ một chút lại nói thêm: " Muốn nói làm công ngắn hạn, vẫn là trong nhà huyện thái gia của chúng ta là tốt nhất. Huyện thái gia làm quan công chính, là người hiền lành. Phu nhân trong nhà ngày lễ, ngày tết đều đi trong miếu thấp hương bái Phật. Bất quá, là ngươi nha, có thể đi hay không".

" Tạ ơn tiểu ca" Chu Cảnh cám ơn Tiểu nhị cùng Thẩm Mặc rời khỏi tửu lâu.

Thẩm Mặc suy nghĩ một chút nói: " Trong nhà Huyện thái gia ta cũng nghe nói qua một ít".

" Chuyện gì, ngươi nói ta nghe một chút, có thể sẽ hữu dụng" Chu Cảnh là định tìm người có nhân phẩm đáng tin cậy, sẽ không tham đồ vật của bọn họ mà ra tay. Hắn đối với nơi này không biết gì cả, Thẩm Mặc cũng là lần đầu tiên lên trấn trên, đồng dạng hai mắt chuyển loạn. Bất quá, cũng là người lớn lên ở đây, dù sao thì so với người xuyên qua như hắn cũng biết được rõ hơn, một ít tin đồn vẫn sẽ là nghe thấy.

HẾT CHƯƠNG 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net