Chương 9: Bởi vì người đó là ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đây không phải là Thẩm Lâm sao? Làm sao ngồi xổm ở nơi này?" Người đến là cháu trai họ hàng xa của lý chính Vương gia thôn, gọi là Vương Bách Xuyên. Người lớn lên rất cao to, khoẻ mạnh, là một người làm việc nhà nông. Đối với người khác cũng không tồi, không giống người trong thôn đối xử hai huynh đệ Thẩm gia xa cách, mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ thì cũng sẽ khách khí nói chuyện.

Thẩm Lâm vừa ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng liền lộ ra, làm cho Vương Bách Xuyên sợ hết hồn.

" Thẩm Lâm ngươi làm sao vậy? Mặt làm sao lại đỏ như thế, có phải là phát sốt hay không, ta dẫn ngươi đi xem đại phu!" Vương Bách Xuyên hai ba câu đã tiến đến gần muốn ôm người đi xem bệnh.

Tay mới vừa đụng tới quầnáoThẩm Lâm, cách nhiều tầng quần áo như vậy Thẩm Lâm cảm thấy cả người mìnhnóng lên, liều mạng đè xuống những hình ảnh trong nháy mắt nổi lên trong đầu. 

Thẩm Lâm nhất thời xấu hổ, hình ảnh đáng thẹn như thế làm sao hắn còn không quên đi, làm sao còn có thể nhớ lại a!

Đều tại cái tên Vương Bách Xuyên đáng ghét này, nếu không phải hắn đột nhiên kêu tên mình, còn nói mặt mình đỏ thì mình làm sao có thể nhớ tới chuyện đó chứ!

Nhất thời, như tìm được cái cớ hợp lý, Thẩm Lâm dữ dằn nói: " Ngươi mới phát sốt a! Ngươi mới là có bệnh a!" Mắng xong hai câu liền quay người chạy vào trong sân, đem cửa nhà đóng lại.

Ngoài cửa, Vương Bách Xuyên nhìn Thẩm Lâm biến mất ở trong sân, thần sắc bỗng nhiên ảm đạm xuống.

" Bách Xuyên, ngươi lại cùng Thẩm Lâm nói chuyện" Thẩm Văn nương của Vương Bách Xuyên đi tới, vẻ mặt không đồng ý nói.

" A, Thẩm Lâm rất tốt, ngươi cũng đừng đối hắn nghĩ xấu như thế".

" Cái gì nghĩ xấu? Được, hắn một cái ca nhi chưa xuất gia, sao có thể đến ở trong nhà ca phu? Lại nói ca phu hắn là loại người gì? Không có làm việc gì đang hoàng! Cùng người như vậy ở chung thời gian dài, người tốt cũng trở thành người xấu! Ta là nói, nếu nhà ai mất cái gì, Thẩm gia hai huynh đệ kia là bị nghi ngờ trước tiên!"

" A!"

" Được, được ta không nói nữa!" Vương Lý vẫn kiên trì cảm thấy hai huynh đệ Thẩm gia không phải là người tốt lành gì, bất quá hắn cũng không muốn bởi vì một người ngoài mà cùng con trai nhà mình cãi nhau, " Bất qua, ta nói cho ngươi biết, sau này không cho phép ngươi lén lút nói chuyện cùng hắn. Thẩm Lâm kia là một cái song nhi không ai thèm lấy, đừng có mà dây vào ngươi, con trai ta ưu tú như vậy..."

" A, ngươi có thể hay không đừng nói nữa!"

Hai người cãi nhau mà đi xa, Thẩm Lâm ngồi xổm ở trong sân nghe được đứt quãng, bĩu môi.

Hắn không tình nguyện lắm thầm nói: " Không ai thèm lấy cũng không muốn gả cho nhi tử ngươi, đồ mập! Cho rằng nhi tử ngươi là heo sao? Nghĩ ai cũng muốn nhào vô ăn thịt, đồ không biết xấu hổ!"

" Ngươi đang nói cái gì?"

Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một âm thanh, Thẩm Lâm sợ đến " A"một tiếng nhảy dựng lên, quay đầu nhìn thấy là Chu Cảnh. Thẩm Lâm mặt tự nhiên đỏ lên, ánh mắt cũng bắt đầu loạn chuyển.

" Không, không có gì! Ca của ta đây, vì sao lại không thấy?"

Bộ dáng này của Thẩm Lâm thật giống như không đánh mà khai, Chu Cảnh thiêu thiêu một bên lông mày. Thẩm Lâm thức thời ngậm miệng không hỏi nữa.

" Trong nhà một hạt gạo cũng không có, ta dự định lên núi nhìn xem có thể hay không tìm đồ vật này nọ cùng người trong thôn đổi chút lương thực, ngươi có muốn đi cùng hay không?"

" Ta.." Thẩm Lâm vừa đáp một chữ, phía sau Thẩm Mặc chậm rãi đi ra nói: " Ngươi không phải nói muốn đi trấn trên đem gà rừng bán sao? Ta và ngươi đi trấn trên đi"

Chu Cảnh quay người nhìn Thẩm Mặc, biểu tình khó lường, thong thả bước đến bên người Thẩm Mặc, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: " Ngươi dĩ nhiên còn tưởng có thể đi trấn trên, xem ra ta thật không nên tha cho ngươi một cái mạng a!"

Thẩm Mặc đầu tiên là mặt đỏ lên, tiếp đó không biết nghĩ đến cái gì liền ảm đạm xuống, cuối cùng đứng không vững mà lảo đà lảo đảo cắn chặt môi dưới. Nhìn thấy, ngược lại có mấy phần đáng thương.

Nhưng mà Chu Cảnh vẫn nhẫn tâm xoay người cầm lấy cung tên bên cạnh đi tới cửa, trước khi ra cửa chung quy cũng là không an tâm, đối Thẩm Lâm nói: " Nhìn ca của ngươi, để hắn hảo hảo ở trên giường nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài chuẩn bị chút thức ăn một hồi sẽ trở lại".

Thẩm Lâm luôn cảm thấy có chỗ nào quái quái, hai người mới vừa rồi còn làm cái kia, làm sao mà bây giờ hai người lại có khoảng cách như thế, một chút bầu không khí ngọt ngào cũng không có a!

Trái lại ca hắn vẻ mặt luông mang theo một cỗ cẩn thận từng li từng tí.

" Đại ca, Chu Cảnh ngày hôm nay làm sao vậy, làm sao mà hắn cứ âm dương quái khí *như thế? Nhìn dáng vẻ hắn căn dặn ngươi kia, không biết còn tưởng rằng hắn muốn đi đến một nơi xa nào đó vĩnh viễn cũng không trở lại đi?"

(* hành động cử chỉ không giống ngày thường)

Thẳm Mặc xoát một cái mặt liền trắng bệch.

" Chu Cảnh...Chu Cảnh..." Cơ hồ là liều mạng mà chạy đuổi theo.

Chu Cảnh còn chưa có đi xa, quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Mặc khập khễnh mà tăng nhanh tốc độ chạy tới, tức giận đến mắng một câu, nhanh chóng nghênh đón.

" Không phải bảo ngươi thành thật mà nằm ở nhà sao? Theo ra ngoài làm cái gì?"

Nghĩ tới lời Thẩm Lâm vừa nói, Thẩm mặc liền hoảng loạn ngay cả ngạo khí cũng không cần, hắn gần như khẩn cầu nói: " Đừng đi, đừng đi Chu Cảnh. Ta biết sai rồi, xin lỗi, ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa, sau này ta nhất định sẽ làm người tốt, cũng sẽ không bao giờ thấy chết mà không cứu..."

Một bộ dáng không cần tôn nghiêm khẩn cầu hắn, chỉ làm cho tâm Chu Cảnh thêm đau đớn, vươn tay một cái đem người ôm vào trong lòng ngực.

" Thẩm Mặc ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đối tốt với ta là ngươi có cảm tình với ta, hay là bởi vì hắn đã chết, ngươi sợ bị bán đi. Cho nên chỉ cần có một người như vậy xuất hiện, là ai ngươi cũng có thể làm như vậy sao?"

" Chu Cảnh, ngươi cho Thẩm Mặc ta là ai?" Thẩm Mặc từ trong lòng ngực Chu Cảnh tránh ra, đôi mắt đỏ lên: " Ta là nghĩ tìm một người cứu ta ra ngoài, có thể...Có thể bởi vì đó là ngươi, ta mới dùng loại biện pháp kia! Mới có thể muốn dùng thân thể này buộc lại ngươi, đều là bởi vì người đó là ngươi!"

Thẩm Mặc bi ai nói: " Sự thật chứng minh ta sai rồi. Ta bất quá chỉ là một cái song nhi mà thôi, còn vọng tưởng ngươi sẽ lưu luyến thân thể của ta, mà không nỡ ly khai. Kỳ thực, là ta quá coi trọng chính mình. Ngươi đi đi...Ta...".

Chu Cảnh lần thứ hai mạnh mẽ ôm Thẩm Mặc vào trong ngực, hắn kích động hỏi: " Tiểu Mặc, quả nhiên bởi vì người đó là ta, ngươi mới vì lưu lại ta mà không để ý hết thảy đúng không?"

" Phải! Xưa nay chưa có người nào tốt với ta như vậy, ta nhớ lúc còn nhỏ cha ta đều không thích ta và tiểu đệ, bởi vì chúng ta là hai cái song nhi. Nãi nãi cũng thường mắng chúng ta đê tiện, những lúc ấy nương cũng chưa bao giờ ôm lấy chúng ta an ủi, chỉ có thể khóc, vẻ thần kinh mà ép hỏi chúng ta vì sao lại là song nhi, là một cô nương cũng tốt a!"

" Ta cứu ngươi trở về, biết ngươi nhất định xuất thân phú quý, vốn là coi như ta cứu ngươi một mạng, ngươi nhất định sẽ giúp ta. Vương lão thái nghĩ bán ta đơn giản là vì bạc, chỉ cần ta có thể lấy ra năm lượng bạc cấp cho Vương lão thái, điều kiện tiên quyết là vì hắn giữ đạo hiếu cả đời, tái không lập gia đình, Vương lão thái kia nhất định đồng ý".

" Có thể, sau đó, sau đó ta liền có lòng tham. Ta nhớ rõ ràng ngày ấy, sau khi Vương lão thái đem rau dại trong nhà cướp đi, ngươi liền không chịu ăn phần rau dại còn lại trong chén, ta biết là ngươi muốn ta ăn. Ngươi lúc đó trong người bệnh nặng, đồ ăn là quan trọng cỡ nào vậy mà ngươi có thể nguyện ý để cho ta ăn".

" Ta uống nước lạnh cũng là cố ý, muốn cho ngươi đồng tình với ta trợ giúp ta, quả nhiên ngươi liền kích động nha nha kêu lên. Tuy rằng nghe không hiểu, mà ta rõ ràng ý của ngươi là không muốn ta uống nước lạnh. Sau đó ngươi còn giúp ta đuổi đi Vương lão thái, thật sự khi ta bị bắt nạt cũng không có ai vì ta mà đứng ra".

" Một khắc kia, ta liền nghĩ đến nếu ngươi thật sự là hắn thì tốt biết bao nhiêu, vậy ta nhất định là một cái song nhi hạnh phúc nhất! Ta vốn là nghĩ như vậy nên không nói ra, ngươi không đi ta liền giả vờ không biết, có thể ngày ấy ngươi nhất định đi lên núi nhìn xem nơi ngươi xảy ra chuyện, còn ở nơi đó tìm được rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái, làm cho ta cảm thấy không an toàn, ta biết ngươi phải đi. Vì có thể giữ lại ngươi, ta..."

" Đừng nói nữa, Tiểu Mặc" Chu Cảnh đau lòng nhưng hắn không hối hận, những việc này nếu Thẩm Mặc không nói ra, chúng mãi mãi sẽ là cái gai trong lòng hai người.

" Tiểu Mặc, trước giờ ta chưa nói với ngươi, lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy ngươi, ta liền có suy nghĩ, nam nhân này là ai tại sao liếc mắt nhìn một cái lại làm ta yêu thích như vậy, muốn cùng hắn phát sinh quan hệ".

Thẩm mặc ngơ ngác mà trợn mắt lên, không thể tin nhìn Chu Cảnh.

" Không cần hoài nghi, là ta trước tiên thích ngươi, còn ngươi thì chỉ muốn tính kế ta. Bất qua, ta chịu, chỉ cần trong lòng ngươi có ta, ta liền có lòng tin làm cho ngươi yêu ta giống như ta yêu ngươi vậy!"

" Ngươi, ngươi còn có thể thích ta, sau khi biết ta là người xấu sao? Ta tận mắt nhìn hắn chết, ta không cứu được hắn, không nói cho tất cả mọi người biết hắn ở trên núi gặp nạn..."

" Tiểu Mặc, đừng nói nữa". Chu Cảnh biết chuyện này vĩnh viễn sẽ trở thành vết sẹo tâm lý của Thẩm Mặc.

" Chuyện này, ta chưa bao giờ nghĩ ngươi làm sai. Tiểu Mặc, ta chỉ hận ta tới chậm, muốn là sớm một chút lại đây, để ta tóm được hắn ta nhất định làm cho hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Cuộc đời này ta hận nhất là nam nhân không có bản lĩnh, chỉ có thể dằn vặt phu lang chính mình, người như thế đều đáng chết!"

" Chu Cảnh, ngươi thật tốt. Tại sao ngươi lại đối với ta tốt như vậy".

" Bởi vì ta yêu ngươi, ngươi là phu lang của ta a!" Chu Cảnh nói: " Tiểu Mặc, vĩnh viễn sống cùng với ta đi, làm phu lang của ta, có được hay không?"

" Ngươi không đi sao?"

" Không đi, vĩnh viễn không đi, ngươi ở đâu ta liền ở chỗ đó"

" Còn người nhà ngươi thì sao?"

Chu Cảnh cuối đầu nhìn người trong ngực, thần sắc vừa nghiêm túc vừa ôn nhu nói: " Tiểu Mặc, kỳ thực ta cũng có bí mật, ngươi nghe xong không cần phải sợ. Ta vốn là không thuộc về thế giới này, ta đến từ một thời không khác, nơi đó cùng nơi này hoàn toàn khác nhau".

" Một thế giới khác?" Thẩm Mặc lặp lại: " Ta không sợ, không quản ngươi tới từ nơi nào ta cũng không sợ! Chỉ cần ngươi không rời đi ta, ta sẽ không sợ!"

" Tiểu Mặc, ta thề, ta sẽ không rời đi"

Bỗng nhiên, trong lòng ngực Thẩm Mặc nhẹ nhàng nhúc nhích một chút. Chu Cảnh liền nhìn thấy sắc mặt Thẩm Mặc tái nhợt, thầm mắng mình một tiếng, vội vã ôm người trở về.

" Ngươi đừng đi trên núi, trong nhà có cái gì chúng ta ăn một chút đi, ngày mai ta và ngươi đem gà rừng lên trấn trên bán được tiền liền mua ít gạo được không?" Thẩm Mặc bám vào vạc áo Chu Cảnh, chỉ cảm thấy giống như trong mơ, hắn sợ tất cả mọi chuyện chỉ là hắn đang mộng đẹp.

" Ta, ngày hôm nay không muốn ngươi rời khỏi ta"

Tất cả đều đã nói ra, Chu Cảnh đau lòng Thẩm Mặc còn không kịp, nào có không đáp ứng. Đói một bữa thì đói một bữa đi, ngược lại nhiều ngày nay cũng đều bị đói, cũng không thể không chịu thêm được một bữa này. Tiểu phu lang của hắn lên voi xuống chó, hiện tại là thiếu cảm giác an toàn, là thời điểm cần thiết có người bầu bạn, không muốn hắn đi hắn sẽ không đi.

" Được, ngày hôm nay nơi nào ta cũng sẽ không đi, liền ở nhà bồi bên cạnh ngươi!"

HẾT CHƯƠNG 9

Mị xin thông báo, thường là mị đăng truyện vào tối thứ 3 và thứ 7, mà hiện tại mạng nhà mị  có chút vấn đề, bây giờ mị sài ké Wifi nhà hàng xóm nên mị sẽ đổi lại đăng vào sáng thứ 4 và CN nha mọi người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC