Chương 12: Lại hiểu lầm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Tịch 

Truyện chỉ được đăng tại Wordpress Kẹo Trà Sữa và Wattpad Tịch Tư Viên. Những nới khác đều là ăn cắp.

________________________

Hàn Kiệt cho Trương Ngạo ánh mắt mau cút, liền quẹo thẳng vào lớp.

Trương Ngạo bị Hàn Kiệt ghét bỏ quen rồi. Cho nên bị trừng mắt một cái cũng không đau không ngứa, còn ngốc hề hề mà cười với Cố Lễ đi sau.

Cố Lễ thì một cái ánh mắt cũng không cho hắn, trực tiếp đi qua.

Hòa Đào sáng sớm đã thấy mắt Tô Khả sưng đỏ rồi: "Cả đêm không ngủ à?"

Tô Khả gật gật đầu, Hòa Đào vươn tay vỗ vỗ vai cậu, đạo lý lớn Tô Khả đều hiểu, giờ nên làm thế nào đều do chính cậu ấy thôi.

Làm bạn tốt, Hòa Đào rất tin tưởng cậu vượt qua được.

"Hòa Đào, có người tìm câu." Đột nhiên có người ở cửa hô một tiếng, Hòa Đào sợ hết hồn đứng lên đi ra ngoài.

Kết quả là vừa ra liền thấy Lý Tường Húc: "Sao cậu lại tới đây?"

Lý Tường Húc ở gần nhà cậu, lúc nhỏ hai người có quen biết, bất quá tính cách người này cũng hướng nội, cho nên hai người cũng vẻn vẹn chỉ là quen biết, không có quá nhiều giao thiệp.

Ngày hôm nay người này đột nhiên tới tìm cậu, khiến Hòa Đào hơi kinh ngạc.

Lý Tường Húc có thể lại đây cũng phải lấy tự tin rất lớn, thấy Hòa Đào đi ra, lòng bàn tay y đều toát mồ hôi: "Tôi muốn mượn vở toán của cậu, có được không?"

Thầy dạy đại số lớp Hòa Đào tổ trưởng tổ Toán họ Kỷ, cho nên bạn học khác lớp thi thoảng cũng đến lớp mượn vở.

Chỉ là Hòa Đào không nghĩ tới Lý Tường Húc sẽ tìm mượn cậu.

"Được, cậu chờ tôi một chút."

"Ừm." Nghe Hòa Đào nói câu này, Lý Tường Húc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, y còn lo lắng Hòa Đào sẽ từ chối mình đây.

Quả nhiên bọn họ lớn lên trong hoàn cảnh giống nhau nên có kiểu suy nghĩ cũng như nhau.

Hòa Đào không biết Lý Tường Húc lại suy nghĩ gì, vào lớp mang vở toán ra đưa cho Lý Tường Húc: "Đây."

"Cảm ơn, tôi, tôi sẽ mau chóng trả cậu, mà, tối nay về nhà cùng nhau nhé?" Rốt cục nói ra mục đích chính của mình, Lý Tường Húc mắt lom lom nhìn Hòa Đào, chỉ mong Hòa Đào có thể sảng khoái đáp ứng như lúc cho y mượn vở toán vậy.

Nhưng mà Hòa Đào căn bản không nhìn ra mong đợi trong mắt y, lắc đầu một cái: "Tối nay tôi còn làm công, chắc không được đâu."

Trong lòng Lý Tường Húc nhất thời có mấy phần thất vọng: "Không sao, chờ cậu cũng được, vừa hay tôi cũng còn việc ở trường."

Nói xong cũng không chờ Hòa Đào nói lời cự tuyệt, trực tiếp chạy luôn, hiển nhiên y cũng biết Hòa Đào làm công ở đâu.

Bất đắc dĩ, Hòa Đào chỉ có thể tùy ý y.

Kỳ thực cậu cũng không quá để ý chuyện Lý Tường Húc nói muốn cùng cậu về nhà, dù sao bọn họ cũng không quá thân thiết, chỉ cho là Lý Tường Húc mượn vở thấy ngại nên khách khí 1 chút thôi.

Cơ mà lúc cậu tan ca rời khỏi tiệm trà sữa, nhìn thấy Lý Tường Húc đứng ở bên ngoài chờ, mới nhận ra đối phương không nói đùa.

"Sao cậu vẫn chưa về?"

"Tôi, tôi chờ cậu, đã nói rồi mà." Dường như sợ Hòa Đào đổi ý, vội vàng chêm thêm câu sau.

Hòa Đào không còn cách nào, chỉ có thể nói: "Vậy đi thôi." Tuy rằng không phải rất muốn cùng y về nhà, nhưng dù sao người này cũng đứng ở đây chờ cậu lâu như vậy, thật khó mà cự tuyệt.

Chỉ là lúc đến cửa nhà, Hòa Đào vẫn không nhịn được nói: "Mà này, ngày mai cậu không cần chờ tôi đâu, cứ như vậy lại chậm trễ việc học của cậu."

"Không phải, tôi học ở trường cũng vậy thôi, cậu, cậu một Omega tan tầm trễ như vậy cũng không tiện."

Hòa Đào thật không nghĩ tới Lý Tường Húc sẽ nói như vậy.

Nhưng cậu không ngốc, nghĩ biểu hiện đột xuất hôm nay của Lý Tường Húc, trong lòng Hòa Đào có chút bất an.

"À thì, cậu có ý gì vậy?"

Đột nhiên bị Hòa Đào hỏi trắng ra như vậy, Lý Tường Húc lập tức đỏ mặt: "Tôi, tôi không có ý gì khác, không còn sớm, cậu nhanh đi về đi, tôi đi trước, vở tôi sẽ trả cậu sớm." Nói xong cũng không dám nhìn Hòa Đào thêm 1 cái liếc mắt, xoay người liền chạy.

Hòa Đào: "......" Làm cái gì vậy chứ!

Sau đó liên tiếp mấy ngày, Lý Tường Húc dù sớm hay muộn cũng đều chờ cậu cùng về.

Bất luận Hòa Đào từ chối thế nào, Lý Tường Húc thật giống như đã quyết tâm quấn lấy cậu.

Làm cho trong trường cũng bắt đầu có lời đồn về hai người bọn họ.

Tô Khả có chút bận tâm nói: "Cậu và cái người kia đến cùng là có chuyện gì vậy?"

Hòa Đào quả thực phiền muộn chết rồi: "Tui nào có biết y nổi điên cái gì, rõ ràng tui và y cũng chẳng thân quen, cũng nói với hắn tui không muốn cùng về rồi, nhưng y cứ vậy tui cũng không có cách nào."

Cậu hiện tại sầu đến tóc cũng bị bứt trọc rùi đó.

"Có vẻ là y thích ông, muốn đuổi theo ông nha?" Tô Khả ngoẹo cổ nháy mắt nhìn Hòa Đào, một bộ tiểu bát quái .

Hòa Đào nhấc tay nhéo gò má của cậu: "Tui sắp phiền chết rồi, ông còn trêu ghẹo tui, thà rằng y theo đuổi trực tiếp, tui còn có thể cự tuyệt y, nhưng y cái gì cũng không nói, tui cũng không thể tưởng bở được."

"Điều này cũng đúng." Tô Khả gật gật đầu đồng tình.

Hàn Kiệt mặt không thay đổi đứng lên, lúc đi ngang qua Trương Ngạo, Trương Ngạo ẹo ẹo nói: "Nhá, Kiệt ca đi ra ngoài à?"

Hàn Kiệt cả cái liếc mắt cũng không cho hắn, trực tiếp rời phòng học đi xuống lầu.

Lúc Hòa Đào thấy Lý Tường Húc chạy đến cửa lớp họ tìm mình, đầu cũng muốn phình ra.

Cậu không cần nghĩ cũng biết, sau lần này, sẽ bị đồn thành cái dạng gì

Hàn Kiệt mới vừa xuống lầu liền thấy Hòa Đào cùng Lý Tường Húc đứng ở cửa lớp.

Lông mày không nhịn được mà nhíu lại.

Hòa Đào đang nghĩ làm sao mở miệng, bảo Lý Tường Húc sau này đừng có tới tìm mình, liền bị người ở đằng sau đẩy một cái, thân thể  lệch đi, liền nhào tới lồng ngực Lý Tường Húc, nhất thời liền nghe âm thanh ồn ào phía sau, hai má Hòa Đào lập tức đỏ, vội vã đẩy Lý Tường Húc ra, cũng chẳng biết Lý Tường Húc bị ma gì nhập, vậy mà ôm cậu không buông tay.

Hòa Đào cuống lên: "Cậu mau buông tôi ra!"

Lý Tường Húc lúc này mới hậu tri hậu giác mà buông tay, chỉ có điều dù buông rồi, hình ảnh hai người ôm nhau vẫn bị rất nhiều người nhìn thấy.

Hàn Kiệt không nhớ mình bỏ đi thế nào, lúc phục hồi tinh thần, hắn đã mặt không đổi sắc đi tới giữa hai người.

Dường như mục đích là để nói cho Hòa Đào biết, hắn đến.

Nhưng tại sao muốn làm như thế, hắn còn nghĩ chưa ra.

Nháy mắt nhìn thấy Hàn Kiệt, sắc mặt Hòa Đào trắng bệch.

Cậu muốn giải thích, nhưng khi Hàn Kiệt mặt không cảm xúc đi qua cậu, cậu liền biết, Hàn Kiệt phỏng chừng đã hiểu lầm rồi.

Hàn Kiệt đi tới khúc cua cầu thang, liền ngừng lại, hắn nghĩ nếu Hòa Đào đuổi tới giả thích với hắn, hắn liền tha thứ cậu, coi như chuyện mới rồi chưa từng xảy ra.

Nhưng hắn đứng cho đến khi chuông vào lớp vang lên, Hòa Đào không hề chạy đến.

Không cam lòng cùng oan ức khiến Hàn Kiệt khó chịu tới cực điểm.

Hắn lớn như thế này, chưa từng hưởng qua tư vị như vậy đâu.

Được lắm!

Hòa Đào trải qua 1 ngày phấp phỏng bất an chống chịu ánh mắt trêu ghẹo từ 4 phía.

Sau khi tan học, Hòa Đào nhờ Tô Khả giúp mình đi tìm Hàn Kiệt, cậu bây giờ là tâm điểm thị phi, không muốn người khác bàn ra tán vào, chỉ có thể nhờ Tô Khả giúp mình hẹn Hàn Kiệt ra ngoài.

___________

Kiệt ca: Trẫm tức muốn xỉu lun rùi~~~~, còn không mau dỗ trẫm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net