Chương 18: Bệnh viện bỏ hoang (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Bệnh viện bỏ hoang (2)

Ba ngày trước, Trình Tri Sơ đã nghĩ chuyện xấu hổ nhất trong đời mình chính là bị Bạch Dịch bắt quả tang cậu hôn nhau với Joshua, nhưng đến lúc này cậu mới biết rằng đó căn bản không phải là chuyện cậu đáng xấu hổ nhất ——

So với việc ôm đùi thần tượng quốc dân Quý Vân Tiêu, khóc lóc cầu hôn người ta, thậm chí còn lấy cái chết ra để ép buộc thì chuyện hôn môi vặt vãnh kia có đáng là gì?!

Ngay cả lòng muốn chết Trình Tri Sơ cũng có, nhưng đến cả cơ thể mình cậu còn không khống chế được, hai tay vẫn ôm chặt lấy chân người ta, Quý Vân Tiêu ngạc nhiên đến mức quên cả giãy giụa, hai mắt xinh đẹp hơi trợn to, cúi đầu sợ sệt nhìn cậu, một câu cũng không thể thốt lên được.

"Buông tay ra!"

Vệ sĩ Đại Cao lập tức đen mặt, hắn tay nắm cổ áo của Trình Tri Sơ kéo ra một cách thô bạo, ý đồ muốn bắt cậu buông tay nhưng cậu lại không chút nhúc nhích.

Bạch Dịch cau mày, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, hắn đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hắn bước về phía trước, ánh mắt khẽ quét qua người Đại Cao, Đại Cao bị hắn nhìn mà lòng cả kinh bàn tay bất giác buông lỏng ra, Bạch Dịch lướt qua người hắn ta, động tác nhẹ nhàng nâng cánh tay Trình Tri Sơ dậy, dịu dàng nói: "Đứng dậy đi."

Hắn gần như không dùng sức nhưng kỳ lạ thay Trình Tri Sơ cứ thế bị hắn kéo dậy một cách nhẹ nhàng, chẳng qua nước mắt cậu lại không thể khống chế được, đầu vai khẽ run lên, mái tóc mềm mại cũng trở nên lộn xộn, trông như một chú động vật bị bắt nạt, thoạt nhìn trông cực kỳ đáng thương.

Nhưng dù cho đã rời khỏi Quý Vân Tiêu, ánh mắt Trình Tri Sơ vẫn luôn không dời khỏi người anh ta, đuôi mắt và chóp mũi trở nên đo đỏ, vẫn tiếp tục lưu luyến nhìn anh, hệt như thật sự vô cùng yêu Quý Vân Tiêu vậy.

"......."

Bị cậu nhìn như vậy, Quý Vân Tiêu không khỏi lui về sau nửa bước, dời mắt nhìn đi chỗ khác không muốn đối diện với cậu, hình như đã bị hoảng sợ nhưng trên khuôn mặt tuấn tú lại hiện lên nét ửng hồng, vừa bị dọa sợ lại cực kỳ thẹn thùng.

"Tri Sơ."

Bạch Dịch vươn tay xoay mặt Trình Tri Sơ lại, ánh mắt u ám trầm giọng gọi tên cậu: "Đừng nhìn cậu ta."

Nếu có thể cậu cũng đâu muốn nhìn, nhưng mà cậu không khống chế được bản thân!!!

Trình Tri Sơ thoáng nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của hai người chị em kia, vừa khiếp sợ vừa khinh thường, lại vừa có chút hâm mộ, nội tâm cực kỳ hỗn loạn.

Không cần nghĩ cũng biết sự trong sạch của cậu đã bị hủy hoại trong chốc lát, bây giờ nhất định cậu đã bị mọi người coi thành fan nam đồng tính ham muốn sắc đẹp của Quý Vân Tiêu!!!

[Trạng thái không thể khống chế hành vi kết thúc.]

Cùng với âm thanh thông báo tự động của hệ thống, trạng thái bất thường của Trình Tri Sơ cũng biến mất, đồng thời cậu hệt như bị rút đi hết sức lực, cơ thể mềm nhũn ngã về phía trước được Bạch Dịch ôm vào lòng.

Bạch Dịch ôm lấy bả vai gầy của cậu, cảm nhận rõ cơ thể cậu đang run rẩy, ánh mắt hắn càng trở nên u ám hơn tựa như có thứ gì đó đang dần dần vỡ ra.

Ngón tay hắn đột nhiên siết chặt lại rồi từ từ thả lỏng ra, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh hỏi han một cách tự nhiên: "Tri Sơ?"

"......"

Trình Tri Sơ nói không thành lời, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Bạch Dịch, tuy rằng tình huống mất khống chế đã hết nhưng bây giờ cậu còn mặt mũi nào mà đối diện với người khác, hơn nữa ngoại trừ Bạch Dịch, những người còn lại đều bên phe của Quý Vân Tiêu.

Cậu tuyệt vọng vô cùng, thậm chí không biết sau khi trở lại hiện thực chuyện này có bị vệ sĩ của Quý Vân Tiêu hay là hai chị em kia đồn ra ngoài hay không, nếu có nhất định cậu sẽ bị nhóm fan cuồng kia làm thịt..... Không, nói không chừng cậu không còn cơ hội trở về nữa, bọn họ sẽ trực tiếp xử lý cậu ngay trong đây luôn!

"Em sao rồi, có chỗ nào không thoải mái à?"

Bạch Dịch thấy cậu mãi mà vẫn không lên tiếng, giọng điệu hỏi han cậu vẫn dịu dàng như trước nhưng khi hắn từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Quý Vân Tiêu, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, tràn ngập sát ý nhàn nhạt.

"Hay là nói....... Em thích cậu ta thế ư?"

"Không phải!"

Trình Tri Sơ lập tức ngẩng phắt đầu lên khỏi ngực Bạch Dịch, trên mặt còn dính không ít nước mắt, vẻ mặt cực kỳ lo lắng, bởi vì cậu không muốn Bạch Dịch hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích.

"Đó là vì tôi tiến vào trạng thái không thể khống chế hành vi, bởi vì tình huống đặt tôi là bệnh nhân tâm thần, anh cũng nghe thấy rồi đấy, thỉnh thoảng tôi sẽ làm ra vài hành động bất thường, vừa rồi là vì tôi không thể khống chế bản thân."

Nói đến đây, cậu lại ghé đến bên tai Bạch Dịch nhỏ giọng than thở: "Nếu không sao tôi lại cầu hôn Quý Vân Tiêu chứ, tôi cũng không thích anh ấy, cho dù thật sự tôi muốn cầu hôn thì tôi cũng cầu anh ——"

Tim Bạch Dịch khẽ loạn nhịp, sự u ám trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt phát sáng, ngay cả biểu cảm lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn, hắn mang theo chút mong chờ hỏi lại: "...... Cầu tôi?"

"........ Khụ, không phải, tôi không có ý gì khác đâu."

Đúng lúc này Trình Tri Sơ bỗng nhiên nhớ tới Bạch Dịch vốn là trai thẳng, nhất định hắn sẽ không thích kiểu trêu chọc này, vì thế cậu dừng lại đúng lúc rồi nghiêm túc nói: "Nói tóm lại, những chuyện vừa rồi tôi làm không phải xuất phát từ ý muốn của tôi, đây chỉ là một sự hiểu lầm...... Anh phải tin tưởng tôi!"

"........" Bạch Dịch im lặng vài giây, sau đó mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cậu, nói: "Đương nhiên là tôi tin em, vốn dĩ tôi cảm thấy hành vi của em có hơi kỳ lạ, bây giờ có thể hiểu được rồi."

"Anh tin tôi là được rồi."

Thấy hắn chịu tin tưởng mình, lúc này Trình Tri Sơ mới thở phào nhẹ nhõm, chợt cậu nhớ đến những người khác, trong lòng cậu lại nhảy dựng lên, nhưng chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt với nó thôi, vì thế cậu chỉ có thể miễn cưỡng xoay người sang.

Cậu nơm nớp lo sợ nhìn về phía mấy người kia, sau đó cực kỳ khổ sở trông thấy ánh mắt hung thần ác sát của Đại Cao đang nhìn chằm chằm cậu, hơn nữa còn đứng chắn trước người Quý Vân Tiêu, nhất định là đang đề phòng cậu lại đi qua đó.

Về phần Quý Vân Tiêu, chàng trai tuấn tú ấy đang mím chặt môi, nét ửng đỏ trên gương mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn cậu có chút phức tạp nhưng may thay lại không có ý chán ghét cậu, xem chừng còn có thể thương lượng đường sống.

Nhìn tình hình này.... Xem ra chỉ có thể cầu xin Quý Vân Tiêu tha thứ, nghe nói tính cách của anh ta tốt lắm, nếu bản thân mình thành thật nhận sai xin tha lỗi thì không chừng Quý Vân Tiêu sẽ tha thứ cho anh.....!

"Xin lỗi anh ạ!!!"

Trình Tri Sơ cúi đầu xin lỗi Quý Vân Tiêu, cũng bắt đầu khóc lóc giải thích rằng lúc đó mình đang trong trạng thái không thể khống chế hành vi, dù cậu không muốn nhưng không biết tại sao cậu lại mất khống chế, trở nên mất kiểm soát chạy qua ôm lấy Quý Vân Tiêu, còn nói ra những lời kỳ quái đó.

Cũng may nghe anh giải thích xong, Quý Vân Tiêu và hai cô chị em kia cũng tin đôi chút, dù sao hành vi hiện tại của cậu vô cùng bình thường, so với vừa rồi trông như hai người khác nhau, chỉ còn mỗi Đại Cao vẫn dùng ánh mắt ngờ vực đánh giá cậu, coi cậu như là kẻ trộm vậy.

"Chẳng qua, tuy là có tác động của phó bản nhưng sự thật vốn dĩ là anh đã có suy nghĩ không an phận với Tiêu Tiêu rồi đúng không......"

Một trong hai cô chị em song sinh chu môi nói: "Bởi vì cậu là fan của anh ấy, cậu cực kỳ thích anh ấy, kìm lòng không được nên xem anh ấy là chồng của mình, vì thế nên lúc không khống chế được mới đem mấy lời ở sâu đáy lòng thổ lộ ra."

"........." Quý Vân Tiêu nâng tay che mặt mình lại, khi nghe thấy cô gái này thản nhiên nói ra từ "Chồng", anh lại bắt đầu đỏ mặt.

Trình Tri Sơ: "....... Không, thật sự không phải đây, tuy rằng tôi là fan của Quý Vân Tiêu," thật ra cũng không phải nhưng nếu cậu nói thế thì khẳng định sẽ không ai tin mình, "Nhưng tôi là trai thẳng, tôi chỉ thích phụ nữ thôi, tôi không......"

"Cái gì, anh là trai thẳng á?" Hai chị em sinh đôi ngạc nhiên đánh giá cậu, "Cái này không khoa học tí nào, rõ ràng là gương mặt của bé thụ mà......."

Trình Tri Sơ không biết "bé thụ" là ý gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết đây không phải là từ gì tốt, cho nên cậu thức thời không hỏi lại, chỉ thành thật lo giải thích với Quý Vân Tiêu: "Vân Tiêu, thật sự xin lỗi anh, dọa anh sợ rồi, xin anh đừng để bụng nhé, nếu anh lo lắng thì tôi có thể cách xa anh ra."

"Không sao."

Quý Vân Tiêu lắc đầu nói: "Đừng để ý, không phải vấn đề của cậu." Nói xong anh mỉm cười nhàn nhạt, "Chúng ta cùng nhau cố gắng thoát khỏi chỗ này đi."

"A a a a Tiêu Tiêu mỉm cười rồi...... Y hệt như thiên sứ vậy đó!"

Hai chị em song sinh hét ầm lên, Trình Tri Sơ có chút thụ sủng nhược kinh, cũng cảm thấy Quý Vân Tiêu nổi tiếng như vậy không phải là không có lý do, tính cách này quả thật là không có chỗ chê.

Thật tốt quá, xem ra cuối cùng mạng chó của cậu cũng có thể giữ lại được rồi...... Suýt nữa cậu khóc thành tiếng luôn mất.

Đại Cao hừ lạnh một tiếng, nhưng nếu cậu chủ đã lên tiếng thì hắn ta cũng không tiện nói thêm gì nữa. Hắn lạnh lùng liếc Trình Tri Sơ vài lần, khi ánh mắt lướt qua Bạch Dịch, nhìn thấy nụ cười trên mặt người đàn ông đó, trong lòng hắn không khỏi có một bóng ma.

Hắn đã làm công việc vệ sĩ này nhiều năm, trực giác vô cùng nhạy bén, hắn có thể cảm nhận được người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm, ít tiếp xúc sẽ tốt hơn.

Đại Cao suy xét một lát, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định chia nhau ra hành động nếu có thể, đương nhiên hắn không muốn đi cùng với Trình Tri Sơ và Bạch Dịch, nhưng nếu như thế thì sẽ phân tán lực lượng của đội bọn họ, có thể dẫn tới xảy ra nhiều chuyện xấu, mất nhiều hơn được.

Chỉ mong đồng hành cùng bọn họ sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền toái hơn.

Hắn âm thầm nghĩ nên không chú ý tới ánh mắt Bạch Dịch nhìn về phía bọn họ càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.

......

Chậm trễ mất không ít thời gian, lúc này nhóm sáu người tham gia phó bản mới chính thức bắt đầu giới thiệu.

Thật ra dù không giới thiệu Trình Tri Sơ cũng biết tên của Quý Vân Tiêu và Đại Cao, còn về phần hai chị em song sinh, người chị tên Mạnh Khả, người em tên Mạnh Tâm, tuy là song sinh nhưng lại dễ dàng nhận ra bởi vì quần áo của hai cô mặc không giống nhau.

"Một lát nữa đi vào bệnh viện chúng ta đừng tự mình hành động, ít nhất phải 2 người một đội, trong lúc đó phải duy trì khoảng cách tốt nhất là không vượt quá hai thước, như vậy nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì còn có thể kịp thời giúp đỡ lẫn nhau."

Kinh nghiệm của Đại Cao phong phú hơn những người còn lại nên hắn nhắc nhở mọi người vài câu, sau đó lạnh lùng nói: "Với lại phải luôn luôn chú ý đến trạng thái của Trình Tri Sơ, đề phòng lại xuất hiện tình huống như vừa rồi. Bạch Dịch, anh quen biết cậu ấy vậy thì anh phụ trách để ý cậu ấy đi."

Tôi cũng đâu phải là bệnh nhân tâm thần.......Trình Tri Sơ thầm than thở trong lòng một câu nhưng cũng không ý kiến gì, dù sao lúc cậu không khống chế được bản thân quả thật rất giống bệnh nhân tâm thần, người xấu hổ vẫn là cậu thôi.

Đối với chuyện này Bạch Dịch không có ý kiến gì, hắn cong môi cười, gật gật đầu nói với Trình Tri Sơ: "Sau khi đi vào thì em ở cạnh tôi, nếu cảm thấy mình có gì bất thường thì phải lập tức nói với tôi."

Hắn trước sau vẫn điềm tĩnh như trước khiến cho Trình Tri Sơ yên tâm vô cùng, hơn nữa Bạch Dịch lại không hề ghét bỏ hành vi đầy mùi gay ban nãy của cậu càng làm cậu cảm động không thôi.

Hy vọng về sau cậu đừng có làm ra hành động nào quá đáng với Bạch Dịch.......!!!

Trình Tri Sơ vừa điên cuồng cầu nguyện trong lòng vừa cùng mọi người đi về phía trước. Đại Cao cầm đèn pin dẫn đầu đi ở trước, dẫn mọi người xuyên qua con đường lầy lội. Tiếng "Ken két" vang lên, cửa lớn trong sân bệnh viện được đẩy ra.

—ฅ^•ﻌ•^ฅ—

Nhật ký của Bạch Dịch • Phần 18

Tri Sơ chưa nói hết câu kia làm tôi tiếc quá đi mất..... Nhưng không sao, chuyện cầu hôn nên để tôi làm mới đúng, Tri Sơ chỉ cần đồng ý là được rồi.

Về phần Quý Vân Tiêu, tôi sẽ không để cậu ta sống sót rời khỏi nơi này đâu, còn có hai cô gái kia nữa...... Bọn họ nói ai là chồng của Tri Sơ cơ?

P/s: Cảm giác ôm Tri Sơ rất tuyệt, cơ thể em ấy vừa mềm vừa nhỏ, toàn thân ấm áp, lại còn có một mùi thơm rất dễ chịu nữa. Nếu có thể ôm em ấy trong lòng mãi thì tốt quá rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Như quý vị đã biết, người xui xẻo như Trình Tri Sơ thì cậu ta cắm flag chuyện nào, chuyện đó nhất định sẽ xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net